CHƯƠNG 77
Tri phủ bị hỏi đến mức mặt hết xanh lại đỏ. Trước khi bắt Đào Mặc lão đã cho người hỏi thăm qua gia cảnh của Đào Mặc, nghe nói là xuất thân nhà thương nhân nhưng hiện giờ đã xuống dốc, phụ mẫu đều đã qua đời lại không quen người trong triều. Một kẻ như vậy đặt ở chỗ nào cũng có thể xem như một quả hồng nhũn để mặc lão bắt chẹt, sao đột nhiên lại có một tụng sư thích gây chuyện nhảy ra thế này?
Lão trừng mắt nhìn Cố Xạ, lại đưa mắt nhìn lướt qua chỗ sư gia.
Sư gia vội ho một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh Tri phủ.
“Đại nhân, Cố Xạ này cũng có chút danh tiếng ở huyện Đàm Dương, nhưng nghe nói là chưa bao giờ bước lên công đường.”
Danh tiếng của Cố Xạ ở huyện Đàm Dương là dựa vào tiên sinh Nhất Chuy và đám môn hạ của ông ta rỉ tai nhau truyền ra, bản thân hắn thật sự là chưa từng có sự tích kinh thiên động địa nào. Ra khỏi huyện Đàm Dương, cái tên Cố Xạ lập tức bị bao phủ trong biển người mờ mịt, mặc dù dược người khác nhắc đến nhưng cũng chỉ là một đệ tử chưa từng bước lên công đường của tiên sinh Nhất Chuy mà thôi. Những gì vị sư gia này biết cũng chỉ vẻn vẹn như thế.
“Chưa từng bước lên công đường?”
Tri phủ lập tức phấn chấn tinh thần, cái đầu vừa rồi vì bị Cố Xạ hỏi dồn liên tiếp mà có chút choáng váng cuối cùng cũng tìm ra được một chút tỉnh táo.
“Xem ra là một tên nhóc chưa mọc đủ lông lại không biết trời cao đất rộng.”
Sư gia:
“Việc này phải làm nhanh không nên chậm trễ.”
Dao sắc chặt đay rối, thừa dịp sáng sớm là lúc không có người nào đứng bên cạnh nhìn liền dùng một gậy đánh chết, tránh càng kéo dài lâu thì càng sinh chuyện, lại gây nên sóng to gió lớn. Tri phủ cũng có ý này, nghe vậy liền cầm kinh đường mộc gõ thật mạnh xuống bàn:
“Giỏi cho một tên lưu manh miệng nhọn như ngươi! Lại dám ngang nhiên nói xấu bôi nhọ bản quan ở ngay trên công đường! Ngươi có biết đây là nơi nào không? Cũng có thể để cho một thảo dân như ngươi lớn tiếng chỉ lỗi? Bản quan nể tình ngươi mới vi phạm lần đầu nên không so đo, ngươi còn không mau chóng rời đi? Bằng không đừng trách ta ra tay không nương tình!”
Cố Xạ lạnh nhạt đáp:
“Cần gì phải mắt la mày lém nói vòng vo? Đi thẳng vào vấn đề đi.”
Tri phủ tức giận đến mức ngực cũng cảm thấy khó chịu, kinh đường mộc lại bị vỗ mạnh một cái xuống bàn cho hả giận.
“Ngươi thực sự cho rằng bản quan không dám ra tay với ngươi chắc?”
Cố Xạ:
“Trên công đường không nói có dám hay không, chỉ nói đến có phải làm hay không. Không biết là đại nhân dựa vào điều luật nào của triều ta để ra tay với thảo dân?”
Tri phủ đột ngột đứng dậy, cả giận nói:
“Dựa vào việc ngươi chỉ là một kẻ áo vải mà dám cáo trạng người đường đường là đại quan tứ phẩm như ta!”
Cố Xạ lạnh lùng nhìn lão.
Tri phủ cảm thấy một cơn rùng mình ớn lạnh chạy thẳng từ trong lòng ra, không dám nhìn thẳng nữa.
“Một khi đã như vậy, ngài cứ ra tay đi.”
Cố Xạ nói.
Cố Tiểu Giáp giật mình hét lớn:
“Công tử?”
Cố Xạ nâng tay nhẹ nhàng ngăn lại.
Cố Tiểu Giáp mở to mắt, ánh mắt hung ác như muốn giết người bắn thẳng về phía Tri phủ.
Tri phủ nào biết người nhìn như xúc động lỗ mãng ở trước mặt này lại thực sự… lỗ mãng đến vậy! Giờ phút này lão đã là mua dây buộc mình, đâm lao thì đành phải theo lao.
Nếu như đánh, chuyện này sợ rằng sẽ bị làm to lên, nếu như không đánh thì thể diện của đường đường một Tri phủ như lão phải đặt vào đâu?
Sư gia bước từng bước nhỏ ghé sát vào đây thấp giọng nói:
“Đại nhân, hay là lột y phục đánh hai ba cái diễn qua loa cho xong. Văn nhân trước nay đều là mấy kẻ cốt khí cao nhưng da thịt mỏng, chỉ sợ đánh xong hai ba cái rồi thì chút da thịt mỏng này sẽ đổi chỗ cho cái cốt khí kia thôi. Đến lúc ấy đại nhân miễn hết số gậy còn lại cho hắn, chẳng phải càng biểu lộ sự khoan hồng độ lượng?”
Tri phủ nghe vào cảm thấy rất có lý. Lão lúc đầu mới gặp vốn là có ấn tượng tốt với phong thái chấn nhiếp này của Cố Xạ, nhưng hiện tại bị Cố Xạ chất vấn hết lần này đến lần khác, trong đầu lão chỉ còn lại suy nghĩ muốn đánh đối phương mấy cái thật nặng cho tiêu bớt oán khí.
“Người đâu!”
Tri phủ cầm lấy thẻ đầu đỏ.
“Đánh hai mươi gậy thật nặng!”
Đám người Cố Tiểu Giáp choáng váng.
Cố Xạ lại vẫn bình tĩnh như không, không đợi đám nha dịch tiến đến đã thản nhiên nằm thẳng xuống đất. Cho đến khi gậy của đám nha dịch nện xuống, Cố Tiểu Giáp mới như tỉnh mộng mà hét lên:
“Ai dám động vào công tử nhà ta?! Lão gia nhà ta là Cố Tướng Cố Hoàn Khôn, ai dám động vào ngài ấy!”
Tri phủ vốn nhìn thấy sắc mặt Cố Xạ nên đã cân nhắc kêu dừng sau vài cái, nhưng tiếng kêu thê thiết của Cố Tiểu Giáp lập tức rống cho lão tỉnh táo, chờ nha dịch đánh đến cái thứ ba mới phục hồi tinh thần mà vội kêu lên:
“Dừng dừng dừng!”
Mặt lão trắng bệch nhìn Cố Tiểu Giáp, lại nhìn Cố Xạ hồi lâu rồi mới nói:
“Ngươi vừa mới nói lão gia nhà ngươi là ai?”
Cố Tiểu Giáp bị đám nha dịch chặn ở bên ngoài chỉ có thể giương nanh múa vuốt hét:
“Mắt chó của lão mù rồi! Công tử nhà ta là Cố Huyền Chi!”
Rõ ràng người bị đánh là Cố Xạ, nhưng sắc mặt của Tri phủ còn tái nhợt hơn hắn vài phần.
“Ngươi, không đúng, không phải ngươi nói ngươi tên là Cố Xạ sao?”
Cố Xạ chậm rãi hé miệng, vừa rồi vì nhịn đau mà hắn đã cắn nát cả môi dưới, máu loãng dính lên môi thành màu sắc xinh đẹp vô cùng, Tri phủ nhìn mà hết cả hồn, nhưng càng khiến người ta kinh hoảng hơn là lời nói tiếp theo của Cố Xạ:
“Họ Cố, tên Xạ… Tự, Huyền Chi.”
Tri phủ lập tức thở hắt một tiếng tê liệt ngồi phịch xuống ghế.
Sư gia thấy Tri phủ như người mất hồn liền vội vàng chỉ huy nha dịch thả người, để đám người Cố Tiểu Giáp nâng Cố Xạ ra ngoài, sau đó lại dặn dò nha dịch đi tìm thầy thuốc tốt nhất trong thành. Nếu như Cố Xạ thật sự xảy ra chuyện ở thành Đàm thì không chỉ là Tri phủ, chỉ e hiện tại tất cả mọi người trên dưới trong công đường đều không thoát khỏi có liên quan. Ông ta càng nghĩ càng hối hận, hận không thể nuốt lại lời xúi giục Tri phủ đánh Cố Xạ một trận vừa rồi; nhưng lúc này cũng không phải lúc để hối hận, nghĩ cách chữa cháy thế nào mới là đúng đắn.
Ông ta vội vàng đẩy Tri phủ một cái. Tri phủ đã sợ đến mức linh hồn nhỏ bé cũng bị dọa, sau khi bị đẩy một hồi mới run rẩy mở miệng:
“Người, người đâu?”
“Được nâng đi rồi.”
Sư gia nói.
“Thuộc hạ đã cho người đi mời thầy thuốc.”
“Thương thế ra sao?”
Ánh mắt Tri phủ tràn ngập trông mong nhìn ông ta.
Sư gia:
“Vẫn chưa biết.”
Tri phủ vỗ mạnh vào đầu một cái, kêu khóc:
“Lần này xong rồi, xong rồi, xong thật rồi…”
“Đại nhân, chúng ta còn chưa biết Cố Xạ kia là thật hay giả.”
Sư gia nói.
Tri phủ ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia hy vọng rồi lại lụi tắt.
“Dám kêu la ở trên công đường như vậy thì e là không giả được.”
“Cho dù không phải giả, nhưng đây là người không biết không có tội. Thuộc hạ nghĩ Cố Tướng chưa chắc đã…”
Sư gia thấy sắc mặt tuyệt vọng của Tri phủ liền im lặng nuốt câu tiếp theo xuống.
Tri phủ đưa hai tay ôm trán thở dài:
“Suốt ngày đánh nhạn lại bị nhạn mổ mắt, báo ứng mà.”
Sư gia thấy lão chỉ biết than thở thì không khỏi bối rối.
“Đại nhân, lúc này không phải là lúc hối hận, chúng ta vẫn nên nghĩ cách đối phó đúng không?”
“Nghĩ cách đối phó? Có thể đối phó được bằng cách nào? Người ta đánh chính là Cố Huyền Chi, là đệ nhất tài tử Cố Huyền Chi trong thiên hạ! Cho dù trong lòng Cố Tướng không để tâm cũng không tính toán, nhưng văn nhân trong thiên hạ này có thể tha cho ta sao?”
Cố Huyền Chi ở trong mắt đám văn nhân khắp thiên hạ này có thể nói là một tấm gương, đừng nói bị lão đánh ba cái, cho dù chỉ bị lão chạm nhẹ ba cái thì nói không chừng đã có vô số văn nhân học trò nhào đến, mỗi người dùng một ngụm nước miếng dìm lão chết đuối rồi.
Sư gia nghe vậy cũng cảm thấy sau lưng mình lạnh toát một hồi, ông ta ngẫm nghĩ rồi nói:
“Mọi chuyện cũng chưa chắc đã đến nông nỗi như vậy. Cố Xạ kia chẳng phải có chuyện muốn cầu mới đến sao? Không bằng chúng ta trước tiên thỏa mãn nguyện vọng của hắn, sau đó mới chịu đòn nhận tội.”
Tri phủ ngẩn ngơ:
“Nguyện vọng?”
Ngón tay sư gia hất sang bên cạnh một cái.
“Đào Mặc.”
Ba gậy này đánh xuống cũng không phải giả. Lúc ấy nha dịch thấy Cố Xạ và Tri phủ đối đầu gay gắt, mỗi người đều xoa tay sợ đánh nhẹ sẽ khiến Tri phủ không vui, tuy chỉ đánh ba cái nhưng sức không hề nhẹ.
Lúc Cố Xạ quay lại khách *** thì ý thức đã bắt đầu mơ hồ.
Cố Tiểu Giáp hoàn toàn luống cuống, tựa sát bên giường gào khóc đến mức trời đất mù mịt, ngay cả thầy thuốc đến đây rồi vẫn không để ý, cũng may là Hách Quả Tử và Kim sư gia mỗi người một bên kéo hắn ra.
Bởi vì Cố Xạ bị thương ở chỗ tế nhị, tất cả mọi người đều bị mời ra ngoài.
Một lúc lâu sau thầy thuốc mới rịn mồ hôi đầy trán đi ra, kê hai đơn thuốc, một bôi ngoài da, một để uống. Cố Tiểu Giáp không thèm lau nước mắt, cướp lấy phương thuốc từ chỗ thầy thuốc rồi chạy ra ngoài.
Hách Quả Tử thấy hắn loạng choạng chạy đi liền lo lắng theo sát. Lão Đào và Kim sư gia liếc nhìn nhau, đều thầm lắc đầu.
Kim sư gia cũng là vừa mới biết được vị Cố Xạ ẩn cư ở huyện Đàm Dương này lại chính là Cố Huyền Chi, nhưng rất nhanh lão đã bị loại hành vi đánh địch thương một ngàn tự tổn hại tám trăm này làm cho chấn động. Thật ra với thân phận cùng gia thế của Cố Huyền Chi, nếu như hắn tự mình trao đổi với Tri phủ thì chưa chắc Tri phủ đã không nể mặt, nhưng Cố Xạ làm như vậy ngược lại còn khiến Tri phủ phải đến cầu hắn.
Đánh Cố Huyền Chi, e là hiện tại lão ta đang chạy khắp nơi tìm dây thừng để thắt cổ đi? Tưởng tưởng đến sắc mặt của Tri phủ lúc đó, Kim sư gia vô cùng vui mừng khi thấy kẻ khác gặp họa. Lăn lộn trong chốn quan trường này lâu như vậy, hiếm có một lần được nhìn thấy việc khiến lòng người cực kỳ vui vẻ đến thế!
Lão Đào đẩy cửa phòng đi vào.
Cố Xạ mở to mắt.
“Tội gì phải thế?”
Lão Đào thấp giọng thở dài, rõ ràng là còn rất nhiều cách để giải quyết.
Cố Xạ từ từ nhắm mắt lại, lát sau mới nói:
“Ta cũng không cầu xin kẻ khác.”
Với hắn mà nói, đây đã là cách giải quyết tốt nhất. Nếu bắt hắn dùng danh tiếng của Cố Hoàn Khôn để hù dọa Tri phủ, hắn không làm được, hơn nữa đối phương cũng chưa chắc đã coi ra gì. So với làm như thế, chẳng thà để đối phương chọc đến hắn trước rồi sau đó còn phải cầu lại hắn.
Lão Đào:
“Thứ ngài chịu cũng là nỗi khổ về da thịt.”
Cố Xạ:
“Đáng giá.”
Là đáng giá vì Đào Mặc, hay là đáng giá vì có thể dùng phương pháp đến mức này để giải quyết được vấn đề? Lão Đào nhìn chằm chằm hàng mày vì đau đớn mà bất giác hơi nhíu lại của Cố Xạ, thầm suy đoán.
Cố Xạ:
“Đào Mặc về thì đừng cho y đến đây.”
Lão Đào:
“Ngài sợ ngài ấy khóc?”
Cố Xạ:
“Ta không muốn nằm sấp mà nói chuyện với y.”
Lão Đào:
“Hiện tại ngài không phải đang nằm sấp nói chuyện với ta sao?”
Cố Xạ thản nhiên:
“Ông thì không sao.”
Lão Đào khó hiểu:
“Vậy thì vì sao?”
“Ta không thèm để ý.”
Đôi mày của Cố Xạ lại nhíu chặt.
Lão Đào nghe thấy hắn nói chuyện mà ngữ điệu cũng rung lên, biết là hắn cực kỳ đau đớn nên dứt khoát ngồi xuống nói hết chuyện đông đến chuyện tây để kéo lực chú ý của hắn đi.
Cố Xạ cũng không đuổi ông, lẳng lặng nghe ông nói mấy chuyện không đâu.