[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 78: Chương 78




CHƯƠNG 78

Nói được một lúc thì lão Đào mệt mỏi, thấy dáng vẻ của Cố Xạ cũng không giống có muốn nghe hay không liền dứt khoát ra ngoài, để lại một mình hắn nghỉ ngơi. Ông vừa bước ra khỏi cửa phòng liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng trong hành lang cực kỳ thu hút, nhịn không được đi đến chỗ đầu cầu thang nhìn xuống liền thấy khách đến ăn cơm ngồi đầy trong sảnh đường của khách ***, đúng là thời gian dùng cơm trưa.

Vừa rồi lão Đào nói đến mức miệng khô lưỡi khô, bụng cũng trống rỗng nên có chút do dự xem có nên đi xuống dùng bữa hay không, lại đúng lúc gặp phải Cố Tiểu Giáp bước trên cầu thang đi từ dưới lên, hai mắt hắn đỏ như mắt thỏ, tay thật cẩn thận bưng một bát thuốc nóng hôi hổi giống như sợ sẽ làm sánh ra dù chỉ một giọt. Hách Quả Tử đi sát ngay phía sau lưng hắn, không biết là sợ hắn sẽ làm đổ thuốc hay là sợ hắn bị vấp cầu thang mà ngã ra nữa.

Chờ hai người đến gần, lão Đào hơi nghiêng người nhường ra một lối đi.

Cố Tiểu Giáp bất chợt dừng chân lại, đôi mắt đỏ bừng ngước từ dưới lên nhìn thẳng chằm chằm vào lão Đào:

“Với võ công của ông, ngăn cản việc công tử bị đánh chẳng phải là rất dễ dàng?”

Lão Đào:

“Phải.”

Cố Tiểu Giáp oán hận trừng mắt liếc nhìn ông một cái.

“Ông, hừ, được lắm!”

Nghe thấy bước chân tràn đầy phẫn nộ của Cố Tiểu Giáp rời đi, Hách Quả Tử buồn bực hỏi lão Đào:

“Ông cần gì phải nói thẳng như vậy?”

Ai cũng biết việc Cố Xạ bị đánh là Cố Xạ tự tìm, Cố Tiểu Giáp không trách cứ được Cố Xạ nên cũng chỉ có thể trút giận lên lão Đào.

Lão Đào:

“Nếu ta nói dối thì nó sẽ tin?”

“… Không.”

E rằng không những không tin mà lại càng phẫn nộ hơn. Hách Quả Tử thở dài.

Lão Đào:

“Ngươi đi kêu tiểu nhị trong *** nấu một thùng nước ấm để tắm rửa đi.”

Hách Quả Tử mở to mắt:

“Cố Xạ bị thương thành như vậy mà còn muốn tắm rửa?”

Lão Đào:

“Không phải Cố Xạ, là thiếu gia.”

“Thiếu gia?”

Hách Quả Tử giật mình, vẻ mặt không giấu được sự vui mừng, nhưng hắn cũng nhanh chóng suy sụp.

“Ngay cả Cố Xạ còn bị đánh, sao thiếu gia có thể về được?”

Hôm nay hắn cũng mới biết được vị công tử Cố Xạ luôn không hiện sơn lộ thủy này lại chính là con yêu của Cố Tướng, Cố Huyền Chi nổi danh thiên hạ. Nghĩ đến đủ loại bất kính của mình với ngài ấy từ trước đến nay, hắn liền cảm thấy sự sợ hãi dâng lên từng đợt dưới đáy lòng. Hiện giờ điều duy nhất hắn cảm thấy đáng ăn mừng chính là quan hệ của hắn với thiếu gia không tệ, nể mặt thiếu gia, Cố Xạ chắc là sẽ không để bụng những việc làm quá phận của hắn trong quá khứ.

“Ngươi cứ yên tâm là được.”

Vẻ mặt lão Đào sâu xa khó dò.

Hách Quả Tử cảm thán:

“Nhưng ai có thể ngờ được ngài ấy lại là Cố Huyền Chi chứ, Cố Huyền Chi! Ai, nếu như ta có thể có được một bức tranh chữ của ngài ấy thì chẳng phải có thể thoải mái hưởng thụ đến cuối đời rồi sao?”

Những vị danh sư đại nho đã qua đời rất lâu trước kia hắn không có duyên được gặp, nhưng có thể gặp được vị đệ nhất tài tử đương thời này, hắn đã không còn tiếc nuối.

Lão Đào thấy hắn hẵng còn chìm đắm trong suy tưởng của chính mình đến không thể tự kiềm chế nên cũng lười phản ứng mà đi thẳng xuống dưới, vừa mới đi được hai bước ông liền nhìn thấy một người được đám nha dịch vây quanh rầm rộ đưa vào đây. Người kia dù vẻ mặt mệt mỏi nhưng sự thuần khiết giữa đôi chân mày lại không hề bị che lấp mất, không phải Đào Mặc thì là ai?

“Thiếu gia!”

Lão Đào kích động đi ra đón. Tuy rằng đã đoán được là Tri phủ mất bò mới lo làm chuồng, vì lấy lòng Cố Xạ nên tất nhiên sẽ thả người, nhưng đoán được cũng không chắc chắn bằng cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy.

Hách Quả Tử giật mình rồi nhanh chóngxoay người chạy qua theo.

Đào Mặc nhìn thấy họ cũng là kích động không thôi, lập tức chạy đến hết nhìn lão Đào lại nhìn sang Hách Quả Tử, hỏi:

“Mọi người vẫn khỏe chứ?”

Khóe miệng lão Đào cứng đờ, dư quang khóe mắt liếc qua nhìn về phía đám nha dịch phía sau y. Sắc mặt đám nha dịch đầy ngượng ngùng, vội vàng tiến lên hỏi han ân cần Đào Mặc một hồi, rõ ràng là trước khi đến đây đã được chỉ điểm một hồi. Đào Mặc bị hỏi đến khó hiểu, chỉ có thể liên tục trả lời:

“Khỏe khỏe, tất cả đều tốt.”

Lão Đào ngoài mặt giả vờ tươi cười:

“Giờ mới hỏi có phải là hơi muộn không?”

Đám nha dịch đương nhiên là hiểu được ngụ ý của ông:

“Chư vị đều là những người có thể chống thuyền trong bụng Tể tướng, đương nhiên sẽ không so đo với khuyết điểm của kẻ tiểu nhân.”

Lão Đào thấy hắn có hơi quen mắt, ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra hai kẻ trước mặt chính là những kẻ nhận lệnh thực hiện hình phạt đánh gậy với Cố Xạ, trong lòng thầm cười khẩy nghĩ Tri phủ kia quả nhiên là có thủ đoạn, trước tiên thả Đào Mặc ra để lấy lòng, sau đó lại kêu hai tên nha dịch này đến để thăm dò thái độ của bọn họ. Nếu như thái độ của họ với hai tên nha dịch khô khan thì rõ ràng là mang thù sâu đậm, Tri phủ đương nhiên sẽ nghĩ cách khác. Nếu như bên bọn họ tỏ vẻ lơi lỏng, Tri phủ bên kia đương nhiên cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ như vậy một hồi, trong lòng lão Đào nảy ra một chủ ý nên nói:

“Ta không phải Tể Tướng, có thuyền hay không cũng không hiểu rõ lắm. Vị chủ nhân chính hiện giờ vẫn còn đang nằm trên giường, có việc gì chờ ngài ấy tỉnh lại rồi nói.”

Hách Quả Tử còn không cam lòng mà bồi thêm một câu:

“Loại thương tích này có lẽ đây là lần đầu tiên ngài ấy phải chịu, cũng không biết phải tĩnh dưỡng đến bao lâu nữa!”

Đám nha dịch nghe thấy ngữ khí của bọn họ không được tốt, sắc mặt tên nào cũng cứng ngắc lại. Ngay cả Đào Mặc cũng nghe ra vài phần tức giận nên hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hách Quả Tử cười mỉa nhìn đám nha dịch. Đám nha dịch không dám tự tìm thêm mất mặt nữa nên đều cáo từ.

Lão Đào thấy hai mắt Đào Mặc tràn đầy trông mong nhìn mình, chỉ thở dài:

“Thiếu gia vừa đi ra khỏi nơi đó, trên người còn mang theo khí xui xẻo, hay là đi tắm rửa chải đầu trước rồi lát nữa nói tiếp.”

Đào Mặc vừa mới gật đầu thì chợt nhớ ra Cố Xạ:

“Huyền Chi đâu?”

Lòng dạ lão Đào thâm sâu, nghe được câu này còn chưa kịp tỏ thái độ thì Hách Quả Tử đã chấn động kinh ngạc hỏi:

“Thiếu gia đã sớm biết ngài ấy là Cố Huyền Chi?”

Đào Mặc mờ mịt:

“Đương nhiên biết, Huyền Chi là tự của hắn.”

Lúc này ba người vẫn còn đứng chắn ở cửa nên không tiện nói lâu, lão Đào thuận miệng nói:

“Chúng ta về phòng đã rồi nói.”

Đào Mặc thấy dáng vẻ Hách Quả Tử và lão Đào đều là muốn nói lại thôi thì thầm giật mình, đợi bọn họ cùng đi vào phòng rồi liền vội vàng hỏi han:

“Hay là Huyền Chi đã xảy ra chuyện?”

Lão Đào nhìn về phía Hách Quả Tử, Hách Quả Tử chớp chớp mắt nhìn ông. Lão Đào thở dài, sau đó mới lần lượt kể lại toàn bộ việc Cố Xạ lên công đường ngày hôm nay. Ông còn chưa kể xong mà hốc mắt Đào Mặc đã đỏ, chờ lão Đào kể đến đoạn Cố Xạ không muốn gặp y lúc này thì nước mắt Đào Mặc giống như hạt châu lặng lẽ tuôn rơi.

Hách Quả Tử vội vàng tìm khăn đến cho y lau nước mắt. Nhưng không đợi hắn đi tìm, Đào Mặc đã dùng ống tay áo quệt lung tung lau nước mắt đi.

“Ta, ta đi tắm rửa trước.”

Hách Quả Tử sửng sốt. Hắn còn tưởng rằng thiếu gia sẽ chạy đi thăm Cố Xạ nữa.

Đào Mặc:

“Hắn đã cứu ta, ta hẳn là nên nghe lời hắn nói.”

Nếu bây giờ Cố Xạ không muốn gặp y thì y sẽ không đi, cho dù trong lòng y hiện tại đã muốn phóng đi trăm lần vạn lần, y cũng sẽ nhịn xuống. Lần này có thể đi ra thuận lợi đều là nhờ Cố Xạ dùng thương tích của hắn đổi lại, cho nên y càng không thể tự hành hạ mình. Tắm rửa, thay y phục, đi ngủ… Y hy vọng lần gặp mặt tới y sẽ sạch sẽ, mà Cố Xạ sẽ mạnh khỏe bình an.

Nhưng nghĩ thì dễ mà làm thì khó.

Đợi đến khi Đào Mặc thực sự tắm rửa xong nằm lên giường thì mới phát hiện ra thân thể mệt mỏi không thể kéo y vào trong giấc ngủ nặng nề, bốn chữ Cố Xạ Huyền Chi giống như một sợi dây quấn quít chặt chẽ chiếm cứ hết hoàn bộ đầu óc, y càng muốn đi vào giấc ngủ thì càng thêm trằn trọc, sợi dây kia cũng càng quấn chặt hơn, càng không chịu buông ra.

Nằm im mở to mắt như vậy đủ một canh giờ, cuối cùng mắt cũng hơi ríu lại buồn ngủ thì y chợt nghe thấy một loạt tiếng ồn ào vang lên bên ngoài, cánh cửa bị đạp mạnh một cái, sau đó y nghe thấy tiếng Cố Tiểu Giáp hô lớn:

“Đào Mặc, ngươi là đồ không có lương tâm!”

Lại tiếng bước chân lộn xộn chạy đến, y dường như có nghe thấy được tiếng Hách Quả Tử thấp giọng nói:

“Thiếu gia không phải là loại người như ngươi nghĩ đâu.”

Trả lời hắn chính là tiếng ưm ô liên tục.

Cố Tiểu Giáp trừng mắt oán hận nhìn Hách Quả Tử đang cố sống cố chết che miệng hắn, hai tay liều mạng vung vẩy như muốn thoát khỏi sự khống chế của người kia, nhưng trước nay hắn ở Cố phủ luôn được sống an nhàn sung sướng, sao có thể so được với Hách Quả Tử luôn phải làm công việc nặng nhọc, đẩy hai ba cái không những không thoát ra được, ngược lại còn bị cưỡng ép kéo ra ngoài cửa.

Hai đứa còn đang giằng co thì cửa lại bất chợt mở ra, Đào Mặc khoác áo đứng ở cửa thấp giọng nói:

“Cho hắn đi vào nói đi.”

Cố Tiểu Giáp thừa dịp Hách Quả Tử hơi buông lỏng tay liền lập tức thoát khỏi hắn, nhảy vào trong phòng Đào Mặc, vừa xoa thắt lưng vừa trách cứ y.

Hách Quả Tử đứng ở phía sau Đào Mặc nhỏ giọng:

“Từ sau khi Cố Xạ bị thương thì hắn liền biến thành như vậy, gặp ai đều mắng mỏ người đó, vừa rồi lão Đào còn bị hắn dạy bảo nữa.”

Cố Tiểu Giáp nghe thấy liền trừng mắt:

“Cái gì mà gặp ai cũng mắng? Ta chửi sai à? Ta mắng không đúng chắc? Nếu không phải vì y thì công tử nhà ta cũng sẽ không phải chịu khuất nhục đến mức này! Sau khi y quay về lại chẳng thèm quan tâm, người lòng lang dạ sói như vậy để ta mắng còn sai à?”

Hách Quả Tử:

“Đương nhiên là mắng sai, thiếu gia nhà ta không đến thăm Cố Xạ, không phải vì ngài ấy không muốn đi mà là Cố Xạ không cho đến!”

Cố Tiểu Giáp:

“Rõ ràng chính là không muốn đi! Nếu như đã muốn đi thì bất kể là ai ngăn cản cũng đều sẽ đến!”

Đào Mặc khẽ thở dài:

“Trước khi đi, ta muốn nghĩ cho rõ ràng một chuyện trước đã.”

Cố Tiểu Giáp hừ lạnh:

“Chuyện gì?”

Đào Mặc:

“Ta có nên tiếp tục giữ chức vị này hay không.”

Hách Quả Tử nghe vậy liền kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt chút nữa bắn ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.