[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 79: Chương 79




CHƯƠNG 79

“Thiếu gia! Không phải ngài đã nói đây là tâm nguyện của lão gia nên nhất định phải hoàn thành sao?”

Hắn kích động tiến lên, còn đẩy Cố Tiểu Giáp lùi lại vài bước.

Cố Tiểu Giáp tức giận đạp cửa.

“Quan mua chức vốn là kế mà triều đình nghĩ ra để vơ vét của cải! Nếu không phải quốc khố trống rỗng, triều đình không còn cách nào khác, ngươi thực sự cho rằng với tư chất của thiếu gia nhà ngươi thì có thể kiếm được một chức vị chắc? Người quý ở chỗ phải tự mình hiểu lấy, nếu như đã không có khả năng làm quan thì việc gì phải liều chết không buông rồi còn hại mình hại người!”

“Câm miệng!”

Hách Quả Tử phẫn nộ không thể kiềm chế.

“Cái gì mà không có khả năng làm quan, làm quan là dạng khả năng gì chứ? Là kẻ xem mạng người như cỏ rác giống Huyện lệnh huyện bên? Hay là không phân tốt xấu giống như Tri phủ thành Đàm? Ngươi thực sự cho rằng những văn nhân biết chi, hồ, giả, dã là thích hợp để làm quan sao? Thối lắm! Kẻ làm quan thực sự chính là cống hiến vì nhân dân. Quan phụ mẫu là phải yêu dân như con, không phảichỉ viết thơ vẽ tranh! Bàn về điểm ấy, thiếu gia nhà ta có điểm nào không bằng kẻ khác?”

Cố Tiểu Giáp bị hắn rống giận đến mức ngây ra sửng sốt, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.

Hai đứa rống nhau một hồi liền rống đến tai Kim sư gia và lão Đào khiến hai người phải đi ra.

Kim sưgia:

“Có chuyện gì lớn mà phải kêu gào trong hành lang như vậy? Vào phòng rồi nói.”

Lão Đào không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt chứa đầy thâm ý khác nhìn Đào Mặc.

Đào Mặc cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Kim sư gia thấy mấy người đều đứng im không nhúc nhích trên hành lang nên đành phải tự mình đẩy mạnh từng người vào trong phòng rồi đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn chặn ánh mắt hóng hớt của những người khác.

Vào cửa rồi, chỉ thấy Cố Tiểu Giáp đi đến bên cạnh bàn rồi vỗ thật mạnh xuống mặt bàn hai cái. Bộ đồ trà đặt trên bàn vì chấn động mà xê dịch.

Kim sư gia vốn muốn nói gì đó, nhưng lập tức nhớ ra thân phận của Cố Xạ nên vội nuốt lại. Trước Tể tướng còn có bảy phẩm quan, mà phủ Cố Tướng đương nhiên là phủ Tể tướng.

Hách Quả Tử không nghĩ nhiều được như ông, thấy tên kia vỗ bàn cho hả giận thì trong đầu cũng bốc lửa, hắn cười lạnh:

“Có lý thì dùng miệng mà nói, dùng cái bàn để phát cáu làm cái gì!”

Cố Tiểu Giáp bất chợt xoay người lại, trừng mắt nhìn hắn:

“Công tử nhà ta là vì Đào Mặc liên lụy nên mới bị thương, ngươi có thừa nhận không?”

Hách Quả Tử phản bác lại:

“Sao có thể khẳng định là liên lụy? Rõ ràng là công tử nhà ngươi cam tâm tình nguyện đấy chứ.”

Hốc mắt Cố Tiểu Giáp đỏ lên:

“Công tử nhà ta từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng phải nếm qua loại đau khổ này. Ngày trước phu nhân kêu ngài ấy tập võ ngài ấy cũng không muốn, huống chi bây giờ còn bị thương nặng đến vậy.”

Lúc trước Cố Tiểu Giáp hung hăng gây sự thì Hách Quả Tử còn có thể đối đầu không khoan nhượng. Hiện giờ hắn rơi nước mắt rồi, Hách Quả Tử ngược lại không nói nổi nên lời trách cứ, vẻ mặt cứng ngắc nhìn hắn.

Kim sư gia nghe xong mấy câu này thì đã thăm dò đại khái được chân tướng:

“Cố công tử chính là tài tử đệ nhất được công nhận đương thời, mỗi một hành động cử chỉ của ngài ấy đều đã được suy tính cặn kẽ từ trước. Thị phi đúng sai trong lòng ngài ấy đều có cân nhắc, sao có thể để cho người ngoài xen vào?”

Những lời này của lão ngoài sáng là đang khen ngợi Cố Xạ, nhưng bên trong cũng là ngầm chê trách Cố Tiểu Giáp.

Cố Tiểu Giáp ở bên cạnh Cố Xạ bao năm như vậy, tuy rằng không phải thông minh tuyệt đỉnh nhưng rất nhạy bén lanh lợi, sao lại không nghe hiểu ngụ ý của lão, hắn lập tức lầm bầm hai câu:

“Công tử thông minh thì thông minh nhưng cũng là người có máu thịt, bình thường ngài ấy lại luôn sống an nhàn sung sướng, sao có thể chịu được gậy gộc như thế? Cố tình có vài người rõ ràng là biết vậy nhưng lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.”

Lửa liền bén sang người lão Đào từ đầu đến cuối đều im lặng không hé răng.

Lão Đào không để ý đến hắn, ánh mắt từ lúc bước vào phòng đã chỉ nhìn mỗi Đào Mặc, lúc này ông mới lên tiếng:

“Thiếu gia có dự định gì không?”

Hách Quả Tử vội kêu lên:

“Thiếu gia nói ngài ấy không muốn làm quan, ông mau khuyên nhủ ngài ấy đi.”

Lão Đào nhìn về phía Đào Mặc.

Đào Mặc chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn sót lại vài phần mờ mịt, nhưng y bình tĩnh lại rất nhanh, thấp giọng nói:

“Cố Tiểu Giáp nói đúng, ta văn không giỏi võ không thông, căn bản là không có tư cách làm quan.”

Lão Đào quở trách:

“Lấy cớ!”

Đây vẫn là lần đầu tiên Đào Mặc và Hách Quả Tử thấy lão Đào nghiêm khắc như vậy, cả hai đều hơi giật mình.

Lão Đào:

“Xưa nay kế thừa chỉ là tước vị, là ngôi vị Hoàng đế, ta chưa từng nghe thấy có người kế thừa chức quan. Kim sư gia, ngài có từng nghe nói vậy chưa?”

Kim sư gia đương nhiên là biết ông muốn nói gì tiếp, vô cùng phối hợp mà lắc đầu:

“Chưa từng nghe nói.”

Lão Đào:

“Nếu như chức quan không phải kế thừa, thì chính là do mỗi người tự mình đạt được, đúng không?”

Kim sư gia:

“Chỉ cần lấy được theo cách hợp lý, thì quả thực là như thế.”

Lão Đào:

“Quan mua có hợp lý không?”

“Trong luật lệ của triều đình có quy định rõ ràng, là hợp lý.”

Kim sư gia đáp.

Lão Đào nghiêng đầu nhìn Đào Mặc, trong mắt lóe lên tia sáng tiếc hận rèn sắt không thành thép.

“Một khi đã như vậy, vì sao thiếu gia vẫn giậm chân tại chỗ, lúc lâm trận lại lùi bước?”

Đào Mặc thấp giọng đáp:

“Lời nói của Tri phủ chưa chắc đã đúng, nhưng tội trạng mà ông ta dùng để quở trách ta cũng không sai lắm. Ta quả thực chưa từng khám xét thi thể với Thôi Quýnh, bốn chữ lơ là nhiệm vụ ta phải nhận cũng không oan.”

Kim sư gia vội nói:

“Là ta đã quên nhắc nhở chủ nhân, cũng mong chủ nhân thứ lỗi.”

Đào Mặc lắc đầu:

“Không không không, đây vốn là việc thuộc bổn phận của ta, không liên quan đến sư gia.”

“Ngay cả chủ nhân không so đo tính toán thì lòng ta cũng khó yên.”

Nhận tiền Thôi Quýnh nộp lên để làm phí tổn tu sửa huyện nha là lão tự chủ trương, hiện giờ gây ra họalão cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Đào Mặc:

“Sư gia không cần nóng vội như vậy. Ta ở huyện Đàm Dương đã nhiều ngày, nếu không có sư gia ở giữa chu toàn, chỉ e ta còn không làm quan nổi một ngày.”

Nhớ ngày trước lúc lên công đường, y còn không phân biệt nổi đầu xanh đầu đỏ của thẻ, may nhờ có Kim sư gia nhắc nhỏ mới biết cách sử dụng như thế nào, thật đúng là mất mặt.

Kim sư gia cười khổ:

“Có lẽ đã lâu lắm rồi ta không còn gặp được một vị quan huyện giống như chủ nhân đi? Mà ngay cả vị quan huyện ta nhìn vừa ý nhất cũng nhanh chóng ném hai chữ thanh liêm ra sau đầu, thật sự là hổ thẹn.”

Dù là Kim sư gia thành khẩn trách cứ bản thân mình không phải rồi ôm hết sai lầm lên người mình như vậy thì cũng không lay chuyển được Đào Mặc, không thể khiến y thay đổi chủ ý.

Lão Đào thấy Đào Mặc đâm vào ngõ cụt không ra được thì đành phải đánh đòn sát thủ:

“Không bằng thiếu gia đi hỏi ý kiến của Cố công tử một chút?”

Đào Mặc nhẹ nhàng lắc đầu:

“Huynh ấy không muốn gặp ta.”

Lão Đào:

“Ngài chưa từng đến hỏi, vì sao biết Cố công tử không muốn gặp ngài?”

Ánh mắt Đào Mặc tràn đầy trông mong nhìn về phía Cố Tiểu Giáp.

Cố Tiểu Giáp cười lạnh:

“Bây giờ mới nghĩ đến công tử nhà ta đấy à?”

Hắn vẫn còn canh cánh trong lòng việc Đào Mặc không đi thăm Cố Xạ.

Lão Đào:

“Ngươi đi trước hỏi xem công tử nhà người có muốn gặp thiếu gia nhà ta hay không, nếu như không gặp thì lại mất công.”

Cỗ Tiểu Giáp ngẫm nghĩ một chút rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lão Đào ra hiệu cho Đào Mặc, ý bảo y mau đi theo.

Đào Mặc đứng im tại chỗ chần chừ một lát rồi mới từ từ theo sát phía sau. Càng đến gần cánh cửa kia, Đào Mặc lại càng bồn chồn. Lúc này y có chút hâm mộ dáng vẻ Cố Tiểu Giáp ra vào phòng Cố Xạ không hề e ngại.

Một lúc lâu sau, Cố Tiểu Giáp mới mang vẻ mặt không tình nguyện đi ra ngoài. Nếu không phải hắn nói ra chuyện Đào Mặc cố ý muốn rời khỏi quan trường thì Cố Xạ vốn là không định gặp Đào Mặc, nhưng phần ‘nếu không có’ này lại hoàn toàn thể hiện sự quan tâm mà Cố Xạ dành cho Đào Mặc, đây mới là nguyên nhân khiến trong lòng Cố Tiểu Giáp thấy rất không thoải mái.

Đào Mặc nhấc chân đi vào trong phòng liền ngửi thấy mùi thuốc rất nồng. Bước chân y nhẹ nhàng chậm chạp, ánh mắt lại vội vàng tìm kiếm bóng người khiến y hồn khiên mộng tỏa kia, cho đến lúc ánh mắt chạm đến dáng người đang nằm trên giường thì sự nôn nóng giữa hai chân mày mới phai đi, dần dần chỉ còn lại đau lòng và xót xa sâu sắc.

“Ngươi muốn bỏ làm quan?”

Cố Xạ vào thẳng vấn đề.

Đào Mặc đứng im tại chỗ, nhẹ giọng nói:

“Ta không làm nổi quan.”

Cố Xạ:

“Vì Tri phủ kia?”

Đào Mặc lắc đầu:

“Ta không biết chữ, không hiểu luật pháp, thậm chí ngay cả công việc cơ bản nhất của một quan huyện ta cũng không làm được, thật sự là thẹn với triều đình.”

Cố Xạ:

“Ai nói làm quan là phải không thẹn với triều đình?”

Đào Mặc ngẩn ra.

Cố Xạ:

“Làm quan, chỉ cần không thẹn với dân chúng và lương tâm của chính mình là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.