[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 89: Chương 89




CHƯƠNG 89

Trăng treo giữa trời.

Ánh sáng rơi xuống trên đầu, mơ hồ quấn quít.

Cố Tiểu Giáp lấy một chiếc áo choàng đến, phủ lên trên đầu gối Cố Xạ.

“Công tử, đêm đã khuya.”

Ngón tay Cố Xạ đặt trên chiếc chén nhẹ nhàng vuốt ve.

“Công tử.”

Cố Tiểu Giáp liếc mắt nhìn về phía mái hiên và xung quanh vài lần.

“Vừa rồi hình như nô tài nghe thấy ngài đang nói chuyện với ai đó?”

“Ừ.”

Cố Tiểu Giáp mở to mắt.

“Ai vậy?”

Từ sau khi Cố Xạ chịu đòn thì hắn vẫn còn có chút trông gà hóa cuốc, chỉ sợ trong nháy mắt Cố Xạ lại bị thương. Hắn không chỉ một lần đề nghị phải đi thuê mấy hộ vệ về canh giữ, nhưng đều bị Cố Xạ bác bỏ. Hiện tại hơn nửa đêm lại có kẻ không coi ai ra gì ra ra vào vào, xem ra là chuyện xấu không mời mà đến.

Cố Xạ không đáp mà hỏi ngược lại:

“Thuyền đi ra nước ngoài thế nào rồi?”

Cố Tiểu Giáp ngẩn ngơ:

“Thỉnh thoảng có nhận một vài mối làm ăn, cũng không ở xa. Chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng thì có thể xuất phát.”

Ngón tay Cố Xạ đang vuốt ve chén ngừng lại một chút.

Cố Tiểu Giáp dò hỏi:

“Hay là công tử dự định rời bến?”

Cố Xạ im lặng một lát rồi lắc đầu.

Cố Tiểu Giáp rất ít khi thấy Cố Xạ tâm thần không yên như thế, giống như gặp phải một chuyện khó khăn nào đó, nhịn không được hỏi:

“Công tử đang có tâm sự gì?”

Hắn thấy Cố Xạ không phản bác thì lại hỏi dấn thêm một bước:

“Có liên quan đến Đào Mặc?”

Đôi mày của Cố Xạ nhíu lại.

Tròng mắt của Cố Tiểu Giáp khẽ đảo:

“Hay là vì việc Hứa tiểu thư mời bà mối đến cửa?”

“Ngươi cảm thấy việc hôn sự này thế nào?”

Cố Tiểu Giáp nhìn sắc mặt Cố Xạ, cân nhắc rồi nói:

“Với gia thế và xuất thân của Hứa tiểu thư thì cũng coi như môn đăng hộ đối với Đào Mặc. Nhưng mà…”

Cố Xạ nghiêng đầu nhìn hắn.

“Nô tài cảm thấy Đào Mặc sẽ không nhận lời.”

Cố Tiểu Giáp nói.

Cố Xạ:

“Vì sao?”

“Chẳng lẽ công tử không phát hiện ra Đào Mặc ngài ấy…”

Lời nói đến bên miệng lại lập tức dừng lại. Cố Tiểu Giáp giống như nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt tái nhợt, cười gượng:

“Ý nô tài là, nếu như Đào Mặc thẳng thắn đồng ý thì sẽ không khiến Hứa tiểu thư phải nhờ bà mối đến cửa nhiều lần như thế. Chuyện này cũng sắp truyền đi khắp huyện Đàm Dương, nếu Đào Mặc không cưới cô ấy thì sợ rằng sau này Hứa tiểu thư chỉ có thể gả đi thật xa.”

Cố Xạ:

“Nhưng lời vừa rồi ngươi định nói không phải là những lời này.”

Ánh mắt Cố Tiểu Giáp xao động.

“Vậy, vậy công tử nghĩ nô tài muốn nói gì?”

“Đào Mặc có tính đoạn tụ, không thích nữ tử.”

Cố Xạ lạnh nhạt nói.

Cố Tiểu Giáp nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên. Trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý niệm, nhưng lại không dám suy nghĩ sâu thêm.

“Đoạn tụ phân đào vốn là đi ngược lại với thế tục. Đào Mặc còn đang làm quan trong triều, nô tài thấy ngài ấy cũng không dám… Quá trắng trợn đi?”

Cố Xạ:

“Ngươi có tính đoạn tụ không?”

Cố Tiểu Giáp lập tức nhảy dựng lên:

“Đương nhiên là không! Công tử, sao ngài lại hỏi như vậy?”

“Sao ngươi biết là ngươi không có?”

Cố Xả cực kỳ thản nhiên hỏi ra, không hề có chút thái độ xấu hổ nào.

Cố Tiểu Giáp nuốt một ngụm nước miếng:

“Đương nhiên là không. Nô tài nhìn thấy nữ tử xinh đẹp thì sẽ đỏ mặt tim đập nhanh, sao có thể có tính đoạn tụ?”

Cố Xạ im lặng.

“Công tử, ngài không sao chứ?”

Cố Tiểu Giáp thầm hối hận vì mình đã khơi lên chủ đề này.

Cố Xạ:

“Ta không hề có cảm giác với nữ tử.”

Cố Tiểu Giáp vội nói:

“Đó là vì công tử chưa gặp được người hợp ý.”

Vẻ mặt Cố Xạ bình thản lạnh nhạt nói:

“Lại có với Đào Mặc.”

“…”

Cố Tiểu Giáp sững người, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn được.

Cố Xạ nhấc áo choàng lên đứng dậy.

Cố Tiểu Giáp chợt kêu to một tiếng chỉ tay vào Cố Xạ, ngón tay cực độ run rẩy.

“Công tử, ngài ngài ngài… Sao, sao có thể… Lại có…?”

“Không phải ngươi đã sớm biết rồi sao?”

Cố Xạ bình tĩnh đáp lại.

Cố Tiểu Giáp nghẹn lời nhìn trân trân. Tuy rằng hắn cảm thấy không hề thích hợp chút nào, nhưng lại chưa từng nghĩ sâu đến mức đó đâu. Nhưng Cố Xạ bình thản thế này giống như đã sớm dự đoán được từ trước, hắn không khỏi hỏi:

“Công tử, vậy ngài… biết được từ lúc nào?”

Cố Xạ:

“Trước đó.”

….

Hắn đương nhiên biết là trước đó, cũng đã nói ra đến mức này rồi, chẳng lẽ còn thể là sau này sao?

Nghĩ thì nghĩ, Cố Tiểu Giáp cũng không dám nói ra, chỉ có thể ám chỉ bóng gió:

“Vậy công tử có dự tính gì không?”

“Chờ đợi.”

Cố Xạ khoanh tay, bước lên hành lang về phòng, để lại một mình Cố Tiểu Giáp đứng dưới bóng cây thở dài với ánh trăng.

Cố Xạ nói chờ đợi thực sự không phải là nói cho có lệ.

Trước khi Đào Mặc xuất hiện, hắn đã cô đơn lâu lắm, lâu đến mức hắn đã nghĩ cô đơn mới là đúng đắn.

Từ rất lâu trước kia hắn đã phát hiện bản thân mình có vài phần kính trọng Đào Mặc. Nguyên là bởi vì phát hiện ra, vậy nên hắn mới vui vẻ thấy Đào Mặc mỗi ngày đều vây xung quanh mình, thậm chí còn ngoại lệ ra tay giúp đỡ Đào Mặc mấy việc nhỏ. Thực sự khiến hắn kinh ngạc chính là lúc ở thành Đàm, khi hắn biết được Đào Mặc bị bắt thì trong lòng lại dâng lên phẫn nộ cực độ.

Loại phẫn nộ này vượt xa sự hiểu biết của hắn, vốn không nên xuất hiện ở trên một người không thích gần gũi kẻ khác như hắn.

Đến tận lúc này, hắn không thể không thừa nhận ý nghĩa của Đào Mặc với hắn, lại càng khắc sâu hơn so với những gì hắn nghĩ. Vì thế đơn độc lên công đường, thậm chí không tiếc lấy bản thân ra chịu hình để đổi lấy Đào Mặc có thể bình an không bị chút thương tổn nào quay về. Khi đó hắn không muốn gặp Đào Mặc, ngoại trừ không muốn để y nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của mình, cũng có vài phần muốn mượn cơ hội này để làm rõ suy nghĩ cùng tình cảm trong lòng, nhưng mà một khi tâm đã rối loạn, cũng không phải nghĩ muốn thanh tĩnh thì có thể thanh tĩnh được.

Bằng hữu, huynh đệ, tri kỷ, thầy trò… Bọn họ vốn có thể lập nên nhiều mối quan hệ, không liên quan đến tình yêu.Cố Xạ tin tưởng, nếu như hắn mở miệng thì dù Đào Mặc có muốn hay không, y cũng tuyệt không từ chối.

Nhưng thấy Đào Mặc rồi, suy nghĩ đúng là đã thay đổi.

Nếu như không tự chủ được mà muốn gần gũi, hắn còn có thể giải thích một cách gượng ép loại tình cảm đó là tri kỷ, nhưng sự phản cảm đối với việc thành thân của y thì là thế nào? Giải thích không nổi nữa đi.

Cho nên, đây là lưỡng tình tương duyệt?

Bước chân của Cố Xạ dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía ánh trăng cô tịch giữa bầu trời đêm thăm thẳm tĩnh lặng.

Dung mạo của hắn dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng như sương lạnh, nhưng khóe miệng lại mang theo tươi cười ôn hòa ấm áp như ánh mặt trời.



Sáng sớm Đào Mặc thức dậy thì đôi mắt đỏ bừng.

Hách Quả Tử nhìn thấy thì lập tức hít sâu vài hơi. Cũng không biết đã gặp phải vận xui xẻo gì, từ sau khi đến huyện Đàm Dương này thì mọi việc luôn không thuận. Không, phải nói là gần một năm nay vẫn luôn không thuận. Có lẽ hắn nên khuyên thiếu gia tìm một chùa miếu nào đó linh nghiệm rồi đến dâng hương giải vận xui.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, liền nói chuyện này với lão Đào.

Lão Đào trầm ngâm nói:

“Cũng tốt.”

Ông quay đầu đi tìm Kim sư gia, việc của huyện Đàm Dương này hỏi lão là rõ ràng nhất. Quả nhiên, Kim sư gia nghe vậy thì thuận miệng nói:

“Có linh nghiệm hay không ta không biết, nhưng mấy chỗ hương khói đang hưng thịnh thì ta biết rất rõ. Một nơi chính là miếu Quan Âm ở phía đông thành, là miếu cầu nhân duyên, hương khói rất vượng. Nhưng theo ta thấy, nơi đó linh nghiệm vốn không phải do Bồ Tát phù hộ, mà là bởi vì có không ít cô gái chưa lấy chồng đến dâng hương.”

Lão vừa nói cầu nhân duyên, Đào Mặc đã nghĩ ngay đến chuyện của Hứa tiểu thư, nhớ đến Hứa tiểu thư thì sẽ không khỏi nhớ đến tranh chấp với Cố Xạ ngày hôm qua, tâm tình càng suy sút.

“Nơi thứ hai chính là miếu Phu Tử ở phía tây thành, vào đó đa phần là những người đọc sách. Có không ít người đọc sách còn ở nhờ luôn trong đó, thỉnh thoảng còn tổ chức thi hội nữa.”

Kim sư gia nói.

Hách Quả Tử vò đầu:

“Không có nơi nào bình thường hơn chút à?”

Kim sư gia tức giận:

“Cái gì là không bình thường? Miệng lưỡi bậy bạ!”

Hách Quả Tử tự biết nói lỡ, vội vàng bổ sung:

“Ta là muốn tìm một chùa miếu để đến giải xui.”

Kim sư gia ngẫm nghĩ rồi nói:

“Phía tây thành còn có một quà Tam Thanh Quan, hay là đến đó xem thử?”

“Tốt tốt tốt, đạo quán là tốt nhất. Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn.”

Hách Quả Tử cười làm lành.

Kim sư gia:

“Ồ? Ngươi còn biết là ‘Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn’? Vậy ngươi nói xem, cái gì gọi là ‘Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn’?”

Hách Quả Tử:

“Cái này còn không đơn giản? Đạo đúng là một người phải trở nên nổi bật, nhất định phải lánh ích lợi giữ tôn kính, không thể đi con đường tầm thường.”

Kim sư gia cuối cùng không nghiêm mặt nổi nữa, cười mắng:

“Nói năng bừa bãi! Không đi con đường tầm thường, chẳng lẽ còn muốn lên núi làm cướp chắc?”

Người gác cổng ở bên ngoài hô lên một tiếng:

“Đại nhân. Cố công tử đến!”

Đào Mặc đứng phắt dậy, phất tay một cái chạy ra ngoài.

Hách Quả Tử nghi hoặc:

“Thiếu gia chạy nhanh vậy làm gì?”

Hắn chuyển ánh mắt đi liền thấy khóe miệng lão Đào nhếch lên thành một độ cong quỷ dị, lại hỏi:

“Lão Đào, sao ông cười quỷ dị vậy?”

“Quỷ dị?”

Lão Đào nâng tay lên vỗ đầu hắn một cái:

“Ta rõ ràng là đang mỉm cười.”

Lão Đào đang nói chuyện cười à?! Lạnh thì có chút, nhưng tốt xấu gì nó cũng là cười mỉa mai đó! Hách Quả Tử ngơ ngác nhìn ông.

“Ta ra ngoài xem xem. Ngươi với Kim sư gia tiếp tục bàn xem phải đến miếu nào đi.”

Lão Đào bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.



Hách Quả Tử quay đầu nhìn Kim sư gia.

“Ta thấy…”

Kim sư gia:

“Đạo quán không tồi.”

Hách Quả Tử:

“Vậy thì đến đạo quán đi.”

“Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.