[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 90: Chương 90




CHƯƠNG 90

Trong khung cửa vuông vắn có một bóng người trong trẻo lạnh lùng đang đứng thẳng khiến cảnh sắc bốn phía đều trở nên mờ nhạt.

Bước chân của Đào Mặc chậm dần lại, liều mạng điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Cố Xạ bất chợt quay đầu lại.

Bước chân của Đào Mặc khựng lại một chút, khẩn trương lại chờ mong mà nhìn hắn.

“Đến đây.”

Ngón tay Cố Xạ ngoắc ngoắc.

Một nụ cười tươi rói lập tức nở bừng trên gương mặt Đào Mặc, vội vội vàng vàng chạy qua.

Cố Xạ đi lên xe ngựa, nhìn Đào Mặc đang đứng ngơ ngác trước xe ngựa nói:

“Lên đi.”

Đào Mặc ngồi lên không chút do dự.

“Đi đâu vậy?”

Một câu hỏi, hai giọng nói.

Đào Mặc cùng Cố Xạ quay đầu lại nhìn lão Đào đang đi từ trong cửa ra.

Cố Xạ:

“Câu hỏi của ông, ta đã có đáp án.”

“Ồ?”

Sắc mặt lão Đào vẫn bình tĩnh.

“Đáp án gì?”

Cố Xạ mỉm cười, tay vươn ra lướt qua Đào Mặc buông màn xuống, quay đầu nói với Cố Tiểu Giáp đang ngồi trên càng xe:

“Đi thôi.”

“Vâng.”

Cố Tiểu Giáp giật dây cương, xe chậm rãi chạy về phía trước.

“Nhưng mà lão Đào…”

Đào Mặc nhịn không được nhấc bức màn lên một góc nhỏ, lại phát hiện lão Đào cũng không giận dữ cực độ như y tưởng tượng, trên mặt ông ngược lại còn mang theo nét cười nhẹ nhàng nhìn theo y, còn phất phất tay với y. Y buông màn xuống, thận trọng nhìn Cố Xạ một lát, xác nhận hắn không hề để chuyện ngày hôm qua ở trong lòng rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng hỏi:

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Hứa phủ.”

Đáy lòng Đào Mặc căng thẳng.

“Hứa phủ nào?”

Cố Xạ lạnh nhạt hỏi lại:

“Ngươi quen biết rất nhiều Hứa tiểu thư?”

“Vì sao?”

Đào Mặc lập tức nhảy dựng lên, quên mất mình đang ở trên xe nên đầu đập mạnh một cái lên đỉnh xe, bị bật lại về chỗ ngồi.

Cố Xạ thấy y ôm đỉnh đầu kìm nén nước mắt, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

“Vui vậy à?”

Đào Mặc ngơ ngác nhìn hắn, trong phút chốc, đau đớn đã biến mất, Hứa tiểu thư cũng không còn được nhớ đến, toàn thân giống như đều chìm vào trong nét cười mỉm kia của hắn.

Cố Xạ nâng ngón tay gõ nhẹ lên trán y một cái.

“Dung nhan sẽ già.”

Ngón tay Cố Xạ rất lạnh, nhưng chỗ trán bị gõ lên lại nóng đến mức giống như bốc cháy. Đào Mặc nhìn hắn, nuốt nước miếng nói:

“Trong lòng ta, huynh vĩnh viễn là đẹp.”

“A? Già vẫn vậy?”

Đào Mặc thực sự nghiêm túc gật đầu.

“Mặt bị hủy cũng thế?”

Đào Mặc ngẩn người, đột nhiên lắc đầu.

Cố Xạ nhíu mày, rõ ràng là có chút bất mãn với đáp án này.

Đào Mặc:

“Ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn huynh!”

Không bao giờ… nữa! Y thầm hạ quyết tâm.

Bàn tay của Cố Xạ đặt trên đỉnh đầu y.

Đào Mặc ngây người ra nhìn hắn, sau đó phát hiện hắn là đang xoa chỗ vừa rồi y bị đập đau.

“Cố Xạ?”

“Ừ?”

Trong giọng nói mang theo chút hờn giận không rõ.

“Huyền Chi?”

“Ừ.”

“Huyền Chi…”

Đào Mặc cúi đầu, hốc mắt ướt át. Thực ra như vậy đã rất tốt rồi. Cho dù có một ngày Cố Xạ cuối cùng cũng phải cưới vợ sinh con, con cháu cả sảnh đường, bản thân mình cuối cùng phải trả một chút thời gian trong tương lai cho người nhà của hắn, nhưng ít nhất mình đã từng cách hắn gần đến vậy, ít nhất, bên cạnh hắn từng xuất hiện bóng dáng của mình.

Bàn tay Cố Xạ chợt ngừng lại, sau đó rời đi.

Đào Mặc còn chưa kịp thu lại mất mát trong lòng, liền cảm thấy có một bàn tay nâng cằm y lên.

“Ngươi đang khóc?”

Cố Xạ nhíu mày nhìn y.

Nếu hắn không hỏi thì Đào Mặc còn nhẫn nhịn được, hắn vừa mở miệng thì nước mắt y liền rơi xuống, nóng bỏng rơi trên tay Cố Xạ. Đào Mặc sụt sịt mấy tiếng, nhanh chóng nâng tay lau sạch nước mắt của mình, lại phát hiện Cố Xạ thu tay về.

“Ta…”

Y nâng tay muốn lau nước mắt rơi trên tay Cố Xạ, lại bị Cố Xạ tránh đi, ngược lại còn cầm lấy tay y.

Rõ ràng chỉ là một động tác cực kỳ đơn giản, Đào Mặc lại thấy tim mình đập bình bịch. Cố Xạ nắm lấy cả nước mắt, ngược lại nhìn về phía nơi khác, nhưng tay từ đầu đến cuối chưa từng buông ra.

Trong lòng Đào Mặc vô cùng buồn rầu, tự dưng vô duyên vô cớ lại khóc, đương nhiên sẽ khiến Cố Xạ không vui. Y nghĩ vậy thì càng không dám nói lời nào nữa. Hai người im lặng một đường đến Hứa phủ, cho đến lúc xuống xe được gia đinh của Hứa phủ chào đón thì Đào Mặc mới mở miệng.

Gia đinh không biết giao dịch giữa lão gia, tiểu thư Hứa gia và lão Đào, còn cho là cô gia tương lai đến cửa, cả đều đều cung kính nghênh đón y đến phòng khách chờ.

Hứa phủ tuy là nhà làm ăn, nhưng bố trí trong nhà lại vô cùng thanh nhã.

Cố Xạ tùy ý nhìn mấy bức tranh, liền phát hiện có hai bức là bút tích thật.

“Đào đại nhân.”

Hứa lão gia đi từ ngoài cửa vào.

Đào Mặc vội vàng đứng dậy.

“Mạo muội đến quấy rầy, mong Hứa lão gia thứ lỗi.”

“Đào đại nhân sao lại nói lời ấy? Vị khách như Đào đại nhân và Cố công tử, Hứa mỗ có muốn mời cũng không mời được.”

Hứa lão gia cười ngồi xuống.

Hạ nhân dâng trà lên.

Cố Xạ lặng lẽ đánh giá ông ta vài lần.Có sự tháo vát của thương nhân, phong độ của văn nhân trí thức cùng khí khái của hiệp khách, đây là một nhân vật cực kỳ không đơn giản.

Hứa lão gia nói với Đào Mặc:

“Lần này Đào đại nhân đến cửa chào hỏi, chắc không phải là đến vì hôn sự với tiểu nữ chứ?”

“A?”

Đào Mặc ngẩn người, vội vàng lắc đầu:

“Việc này, việc này…”

“Chính là đến vì chuyện này.”

Cố Xạ đột nhiên chặn lời y.

Hứa lão gia rất hưng phấn mà nhìn sang Cố Xạ:

“Chẳng lẽ Đào đại nhân là mời Cố công tử đến làm mai?”

Đáy lòng Đào Mặc run lên, trong đầu xuất hiện một ý niệm: Hắn phát hiện tình cảm của ta dành cho hắn nên chán ghét mà vứt bỏ ta? Muốn mượn việc này để đẩy ta đi?

Hứa lão gia nhìn thấy sắc mặt Đào Mặc lúc xanh lúc trắng, dường như còn hơi đen lại thì không khỏi kinh ngạc:

“Đào đại nhân sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?”

Đào Mặc ngơ ngác lắc đầu, thầm nghĩ: Nếu đúng là hắn có ý nghĩ thì thì ta, ta lập lời thề trọn đời không gặp hắn nữa là được, nhưng thành thân cũng là trăm triệu lần không thể. Cho dù cả đời ta không bận tậm đến thì cũng không thể làm Hứa tiểu thư bị liên lụy.

Trong đầu y hiện lên đủ loại ý niệm, cuối cùng hạ quyết tâm, đang muốn uyển chuyển từ chối lại phát hiện Cố Xạ và Hứa lão gia đã bắt đầu trò chuyện rồi.

“Chuyện này thật sự là quá đáng tiếc.”

Ánh mắt Hứa lão gia nhìn về phía Đào Mặc tràn ngập cảm thông.

“Không ngờ Đào đại nhân còn có nỗi khổ như vậy.”

Đào Mặc mờ mịt.

Cố Xạ:

“Hứa lão gia có thể thứ lỗi thì không còn gì tốt hơn.”

Hứa lão gia thở dài:

“Đào đại nhân thật sự là thuần lương nhân hậu, là con gái ta không có phúc.”

Đào Mặc nghe mà cảm thấy như lọt vào trong sương mù, không khỏi nhìn sang Cố Xạ.

Cố Xạ liếc mắt qua nhìn lại y.

Đào Mặc thầm kinh sợ một chút, cũng không còn nhớ mình muốn hỏi cái gì.

Cố Xạ và Hứa lão gia còn nói chuyện thêm một lát rồi mới đứng dậy cáo từ.

Đào Mặc từ đầu đến cuối đều không hiểu rốt cuộc vì sao mình lại đến đây, vì sao lại rời đi, cho đến khi lên xe ngựa, y mới không kìm được hỏi:

“Huynh nói gì với Hứa lão gia vậy? Vì sao ông ấy lại bất chợt thay đổi chủ ý?”

Cố Xạ cười như không cười:

“Ngươi cảm thấy tiếc nuối?”

“Đương nhiên không phải.”

Đào Mặc đáp.

“Ta chỉ không hiểu.”

Cố Xạ:

“Ta nói đã tính mệnh cho ngươi, trời sinh khắc thê, không nên cưới vợ.”

“A?”

Đào Mặc ngây người.

Cố Xạ liếc y.

“Ngươi không muốn?”

Đào Mặc:

“Không, ta, ta chỉ là không ngờ huynh sẽ nói như vậy.”

Lại nói, biện pháp đó quả thực là làm một lần mà hiệu quả vĩnh viễn. Bằng không dù hôm nay không còn Hứa tiểu thư, ngày mai sẽ lại có Tôn tiểu thư, Mã tiểu thư gì đó. Nếu y trời sinh đã khắc vợ, không nên đón dâu, những bà mối và tiểu thư kia đương nhiên sẽ không đến cửa. Dù sao cũng không có ai muốn ấy mạng mình ra để đặt cược.

Cố Xạ:

“Nếu như ngươi hối hận thì giờ vẫn còn kịp. Chỉ cần quay lại nói với Hứa lão gia một tiếng, lời vừa rồi của ta đều là hiểu lầm.”

Đào Mặc lắc đầu:

“Ta cảm thấy như vậy rất tốt.”

Trong mắt Cố Xạ cuối cùng cũng dâng lên ý cười.

“Nhưng mà, vì sao huynh phải giúp ta?”

Đào Mặc thận trọng dò hỏi. Y còn tưởng rằng qua việc ngày hôm qua, Cố Xạ đã không còn muốn quan tâm thêm bất kỳ việc gì về y nữa.

Cố Xạ:

“Sao ngươi biết không phải là ta đang giúp mình?”

Đào Mặc khó hiểu nhìn hắn.

Cố Xạ cũng không giải thích.

“Mấy ngày gần đây luôn bận rộn nhiều việc?”

“Không bận.”

Đào Mặc khựng lại một chút, cũng muốn nói chút chuyện gì đó để dời lực chú ý của hắn đi, thuận miệng nói:

“Hách Quả Tử nói gần đây luôn không thuận, muốn đi dâng hương giải xui.”

Trong mắt Cố Xạ hiện lên một mạt sáng rực, hỏi:

“Đi dâng hương ở đâu?”

Đào Mặc ngẫm nghĩ rồi đáp:

“Nghe nói là phía đông thành có miếu Quan Âm, phía tây thành có miếu Phu Tử và đạo quán.”

Cố Xạ gõ lên vách xe, nói:

“Đến miếu Quan Âm.”

Cố Tiểu Giáp ở bên ngoài kêu lên.

“Vì sao lại đi miếu Quan Âm? Miếu Quan Âm là để cầu nhân duyên, đâu có giải xui.”

Đào Mặc nghe được mà tim đập bình bịch dồn dập.

Sắc mặt Cố Xạ không hề thay đổi:

“Không cầu sao biết là không được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.