[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 97: Chương 97




CHƯƠNG 97

Đào Mặc kinh ngạc nhìn hắn.

“Câu cá lớn? Huynh, ý huynh là…”

Vì lão Đào?… Chắc là không thể nào.

Hay là vì… Hách Quả Tử?

Y rối rắm nghĩ. Ngoại trừ lão Đào và Hách Quả Tử thì y thật sự không nghĩ ra mình còn có gì có thể được hắn coi là cá lớn để thả dây câu dài. Hay là, hắn cũng giống như phụ thân y, hy vọng y có thể trở thành một vị quan tốt có thể giúp dân chúng?

… Việc này không quá giống tác phong của Cố Xạ.

Cố Xạ bất chợt vươn ngón tay búng lên trán y một cái.

Đào Mặc theo bản năng đưa tay lên ôm chỗ bị búng.

“Vì cá quá ngốc, búng một cái có lẽ sẽ thông minh ra một chút.”

Cố Xạ nói.

Tuy rằng trong lòng Đào Mặc hiện lên một chút thất vọng nhưng vẫn nói rất nhanh:

“Ta sẽ làm quan tốt!”

Cố Xạ ngẩn ra.

“Ta sẽ không phụ lòng kỳ vọng của huynh, sẽ trở thành một vị quan tốt.”

Y dừng lại một chút.

“Ta sẽ chứng minh rằng mồi câu của huynh không hề thả phí.”

“Là như thế sao?”

Vẻ mặt Cố Xạ trở nên lạnh nhạt.

Đào Mặc không biết mình đã nói sai cái gì rồi, còn tưởng rằng hắn không tin mình nên vội nói:

“Đúng. Ta sẽ chăm chỉ luyện chữ, sẽ cố gắng đi theo Kim sư gia học tập luật lệ của triều đình, sẽ… Huynh đi đâu vậy?”

Y thấy bóng Cố Xạ càng đi càng xa thì không kìm được đuổi theo.

“Tìm Nhạc Lăng.”

Nhạc Lăng đang vẽ tranh trong phòng, ngay cả khi Cố Xạ và Đào Mặc cùng đi vào cũng không hề ngừng lại.

Cố Xạ đi đến bên cạnh bàn đọc sách.

Dưới ngòi bút của Nhạc Lăng là một ngọn núi lẻ loi giữa sương mù trắng như tuyết, bên cạnh ngọn núi có chim nhạn bay đến. Bút pháp của hắn cực kỳ phóng khoáng, dùng để vẽ loại cảnh đẹp ẩn trong sương khói như ẩn như hiện này thì cực kỳ sinh động, ngay cả cánh chim nhạn kia cũng có vẻ đặt biệt nhẹ nhàng.

Cố Xạ:

“Nếu ngươi dốc lòng cho việc vẽ tranh thì thành tựu ngày nay không thể đếm xuể.”

Nhạc Lăng dừng tay, gác bút lên nghiên mực rồi thở dài:

“Nếu như chưa từng gặp được ngươi thì có lẽ sẽ có một ngày như vậy. Có Cố huynh giống như châu ngọc ở phía trước, sao ta còn dám đứng sau đi bêu xấu.”

Cố Xạ không hề động lòng trước lời ca ngợi của hắn:

“Ngươi bỏ vẽ tranh là vì ta, hay là vì người khen ngợi bức tranh kia là song tuyệt?”

Khóe miệng Nhạc Lăng hơi nhúc nhích, hai hàng ria mép dường như cũng run lên, hắn chậm rãi nghiêng đầu.

“Trước mặt Cố Huyền Chi, trong thiên hạ này có ai vẽ tranh mà dám xưng là tuyệt vời?”

Cố Xạ:

“Ta đã xem bức tranh của người đó.”

Nhạc Lăng sửng sốt, vội hỏi:

“Thế nào?”

Hắn có thể không quan tâm đến khả năng vẽ của mình, nhưng với người kia thì lại rất khó kìm được không hỏi đến. Nghĩ cũng biết, nếu như có thể có được sự tán thưởng của Cố Huyền Chi thì chắc chắn sẽ khiến người kia vui mừng.

Cố Xạ:

“Có một chuyện, ta muốn nói chuyện khép nép mà nhờ vả.”

“…”

Nhạc Lăng vuốt vuốt râu.

“Ta nghĩ rằng ăn nói khép nép là ở thái độ mới đúng.”

Cố Xạ:

“Đích thực là vậy.”

Nhạc Lăng:

“Nhưng thái độ cũng được, ngôn ngữ cũng thế, có thể nghe được chính miệng Cố Huyền Chi nói ra một chữ cầu lúc mình vẫn còn sống, cuộc đời này của ta đã không uổng phí rồi. Nói đi, chuyện gì?”

Cố Xạ:

“Ta muốn Hoàng Quảng Đức bị trừng phạt đúng tội.”

Nhạc Lăng nhìn Đào Mặc, mỉm cười mang theo thâm ý khác:

“Rốt cuộc là ngươi muốn hay là người khác muốn?”

Đào Mặc vội nói:

“Là ta. Hoàng Quảng Đức tuy rằng tội ác tày trời, nhưng cấu kết với Lăng Dương Vương lại là tội danh áp đặt. Nếu gã vì vậy mà chịu tội thì chẳng phải ngay cả ta cũng là biết luật mà vẫn phạm sao?”

Nhạc Lăng:

“Việc cấu kết là do một tay ta xử lý, ngươi không cần quan tâm, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn thôi.”

Đào Mặc:

“Ta là quan huyện, giữ gìn pháp luật và kỷ cương là việc thuộc bổn phận của ta.”

“Y thật sự không biết chữ?”

Nhạc Lăng nhìn Cố Xạ.

Cố Xạ:

“Trong lòng có chính khí, cần gì người xưa nói?”

Nhạc Lăng:

“Có hơi cổ hủ.”

Cố Xạ:

“Gian thần từ xưa vẫn luôn thích nói xấu trung thần lương đống.”

Nhạc Lăng vội ho một tiếng:

“Nếu như ta không nhớ lầm, lần này ngươi tới hình như là để cầu gian thần này.”

Mặt Cố Xạ không hề thay đổi:

“Lạc đường biết quay lại thì vẫn chưa muộn.”

Nhạc Lăng:

“…”

Đào Mặc nhìn hắn, lại nhìn người còn lại, cái hiểu cái không.

“Ngươi muốn ta giúp đỡ như thế nào? Nói đi.”

Nhạc Lăng hỏi.

Cố Xạ:

“Ta đã nói rồi.”

Sắc mặt Nhạc Lăng nhất thời không được dễ nhìn lắm.

“Chắc không phải là ngươi muốn giao toàn quyền việc này cho ta chứ?”

Cố Xạ:

“Đúng vậy.”

Nhạc Lăng phất tay áo:

“Việc này có liên quan gì đến ta?”

Cố Xạ:

“Cảm ơn nhiều.”

Nhạc Lăng:

“…”

Chỉ sợ truyền ra sẽ không có ai nào tin rằng người là đệ nhất tài tử trong thiên hạ, khuôn mẫu của tất cả sĩ tử trên đời, ở phía sau lại có da mặt dày đến vậy.

“Tính cách của Hoàng Quảng Đức ngang ngược độc tài, muốn thu thập chứng cứ cũng không phải là việc khó.”

Nhạc Lăng nói.

“Nhưng ta xuất thân từ phủ Lăng Dương Vương, không tiện ra mặt. Bằng không chỉ e Hoàng Quảng Đức còn chưa rơi đài mà ta đã bị áp giải vào kinh trước. So với gã, thật ra ta đã chọn một kẻ khác.”

Cố Xạ mím môi.

“Ta nghĩ Cố huynh hẳn là đã nghĩ đến.”

Nhạc Lăng nói.

“Theo ta được biết, Hoàng Quảng Đức mặc dù có chút nhân mạch trong triều, nhưng mấy kẻ đó đều là dùng tiền đắp lên, quá yếu, chỉ cần động vào một chút thì cam đoan sẽ vỡ tan tành. Cố huynh không cần kiêng dè, có thể buông tay đi làm.”

Cố Xạ:

“Nếu như gã đáp lên phe Sử Thái sư thì sao?”

Nhạc Lăng cười nói:

“Vậy thật đúng là… Rắn chuột cùng một ổ. Cố huynh tự giải quyết cho tốt.”

Đào Mặc đi một mình ra khỏi Cố phủ.

Cố Xạ và Nhạc Lăng học cùng một trường, nhiều năm không gặp nên đương nhiên phải nói chuyện một hồi.

Nhạc Lăng vốn muốn mời Đào Mặc ở lại, nhưng y nhìn sắc mặt Cố Xạ thì vẫn khéo léo từ chối.

Không cần phải nói rõ, y cũng biết trong việc đối phó với Hoàng Quảng Đức thì y đã chọn một con đường vòng. Nhưng là một quan huyện, y lại cảm thấy đường mình đi mới là con đường đúng đắn. Nếu như ngay cả y là người cai quản luật lệ của một phương cũng không tin tưởng vào việc công bằng nghiêm chính của luật pháp, làm sao có thể khiến cho dân chúng trong thiên hạ tin tưởng?

Mặc dù không hối hận, nhưng nghĩ đến Cố Xạ thì trong lòng y lại vô cùng băn khoăn.

Quay về huyện nha, lão Đào và Hách Quả Tử đều đang bận rộn trong phòng bếp.Nghe hạ nhân nói sắp đến tiết Thanh minh, bọn họ đang làm thanh đoàn*, chờ đến khi nào đi dâng hương cho Đào lão gia thì sẽ mang đi.

(Thanh đoàn, còn gọi là Ngả đoàn, là một loại bánh ngọt màu xanh lục dùng nhựa của cây cỏ đầu làm thành, sau khi hấp chín lấy ra khỏi ***g hấp thì dùng chổi lông quét dầu đều lên bề mặt bên ngoài, vì vậy thanh đoàn có màu xanh bóng, mềm mại dai dai, ngọt ngào mịn màng, khi cắn thì thơm ngát trong miệng, từ màu sắc đến hương vị đều mang theo mùi hương của mùa xuân. Đây là một loại điểm tâm truyền thống của người dân phía nam Trung Quốc vào tiết Thanh minh và Hàn thực, là loại món ăn chủ yếu của người vùng Giang Chiết vào tiết Thanh minh.)

Đáy lòng Đào Mặc chấn động.

Mộ của phụ thân nằm ngay trong hạt nơi Hoảng Quảng Đức cai quản, đến viếng mộ cho phụ thân có nghĩa là có thể gặp mặt trực tiếp với Hoàng Quảng Đức. Nhớ đến ngày đó mình và Cố Xạ gặp phải đủ loại ám sát, nhớ đến cái chết thảm của Vãn Phong, nhớ đến đủ chuyện về Y Vũ, đáy lòng y liền dâng lên một trận lạnh lẽo.

Nghe nói Đào Mặc quay về, lão Đào và Hách Quả Tử cầm hai chiếc thanh đoàn đã được làm xong đến cho Đào Mặc nếm thử, vào cửa lại nhìn thấy y đang dựa vào bàn ngẩn người.

“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?”

Lão Đào đặt thanh đoàn lên bàn.

Đào Mặc đang cần người để tâm sự, liền nói hết rõ ràng mười mươi chuyện này ra.

Hách Quả Tử cắn răng:

“Thiếu gia! Kẻ khốn nạn như Hoàng Quảng Đức diệt trừ sớm một ngày thì sẽ bớt được tai họa một ngày! Sao ngài còn bận tâm gã có phải là bị trừng phạt đúng tội hay không?”

Lão Đào:

“Thiếu gia là mệnh quan triều đình, có một số việc không thể không làm gương tốt.”

Hách Quả Tử:

“Dù sao cũng không phải thiếu gia ra tay, thiếu gia chỉ cần làm như không biết là được rồi.”

Đào Mặc:

“Đáng tiếc là ta biết.”

Hách Quả Tử:

“Thiếu gia nên xóa sạch việc này ra khỏi đầu, đến kêu Cố công tử và kẻ kia cùng lật đổ Hoàng Quảng Đức mới là đúng đắn! Phải biết rằng Cố công tử là nhi tử của Cố Tướng, cũng coi như nửa số người trong triều đình, sao có thể không làm việc có ích cho dân?”

Lão Đào:

“Người trong triều đình cũng không phải như vậy.”

“Mặc kệ người ta là như thế nào! Tóm lại có thể lôi Hoàng Quảng Đức ra công lý thì chính là việc khiến lòng người thỏa mãn nhất!”

Vừa nhắc đến gã, Hách Quả Tử liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đào Mặc thấy vẻ mặt phẫn nộ của hắn thì sự tin tưởng trong lòng có chút dao động.

Với tâm tình của lão Đào thì đương nhiên là đứng về phía Hách Quả Tử, nhưng thấy vẻ mặt mờ mịt của Đào Mặc thì ông lại cảm thấy không đành lòng. Ông nói:

“Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Không bằng chờ tiết Thanh minh đến dâng hương cho lão gia rồi thì lại cân nhắc.”

Hách Quả Tử:

“Chúng ta phải đi về dâng hương à?”

Lão Đào:

“Có ta ở đây, mọi người có thể yên tâm.”

Hách Quả Tử:

“Nếu như có thể có một ngày dùng đầu của Hoàng Quảng Đức tế thì lão gia ở trên trời có linh thiêng cũng được an vui.”

Lão Đào nhìn Đào Mặc lặng lẽ thở dài, đẩy thanh đoàn lên phía trước:

“Thiếu gia nếm thử chút xem.”

Đào Mặc cầm lên cắn một miếng, hốc mắt đỏ dần.

Lão Đào giật mình:

“Ăn không được à?”

Đào Mặc lắc đầu:

“Rất muốn ăn thứ do phụ thân làm.”

Hách Quả Tử:

“Thực ra thanh đoàn ngày trước lão gia nói là tự tay làm đều do phòng bếp làm, nô tài từng học nghề của đầu bếp chính, đương nhiên là sẽ giống.”

Đào Mặc:

“Thực ra ta cũng biết không phải do phụ thân làm, nhưng ta thích nhìn dáng vẻ vô cùng vui vẻ của ông ấy khi cầm thanh đoàn đến tìm ta.”

Hách Quả Tử:

“Một khi đã như vậy, thiếu gia hẳn là càng nên báo thù cho lão gia mới đúng.”

Đào Mặc:

“Ta cũng muốn.”

Mắt Hách Quả Tử sáng lên:

“Nói như vậy, thiếu gia là dự định bàn kế sách với đám Cố công tử?”

Đào Mặc lắc đầu:

“Khi ta là Đào Mặc, ta hy vọng có thể báo thù cho phụ thân. Nhưng khi ta là Huyện lệnh của huyện Đàm Dương, ta lại vui mừng vì có thể đưa gã ra công lý.”

Lão Đào dường như đã cảm nhận được tâm tư của y:

“Một khi đã vậy, hãy nhanh chóng đưa gã ra công lý.”

Hách Quả Tử lắc đầu:

“Nói dễ hơn làm. Hoàng Quảng Đức nhiều kẻ thù như thế, cũng chưa từng nghe thấy có người nào đưa gã ra công lý được.”

Lão Đào:

“Chúng ta khác. Ta đã tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Hoàng Quảng Đức, Cố Xạ cầm chứng cứ mang đến kinh thành thì nhất định có thể lật đổ được gã!”

Sắc mặt Hách Quả Tử an ổn hơn một chút:

“Vậy cũng phải cần Cố công tử đồng ý mới được. Ta thấy ngài ấy dường như không quá thích nhắc đến Cố Tướng.”

Lão Đào:

“Việc này đến lúc ấy có thể bàn sau. Trước mắt lấy việc tìm kiếm chứng cớ về Hoàng Quảng Đức làm đầu đã.”

“Cũng đúng.”

Đào Mặc cảm kích nhìn lão Đào:

“Làm phiền ông rồi.”

Lão Đào:

“Lão gia với ta là ơn nặng như núi, nếu không có ngài ấy thì cũng sẽ không có ta ngày hôm nay. Vì báo thù cho ngài ấy, giúp đỡ cho thiếu gia đều là tâm nguyện của ta, đương nhiên phải gắng sức hoàn thành.”

Ánh mắt Đào Mặc buồn bã, cố gắng cười nói:

“Ta nhất định sẽ không phụ lại kỳ vọng của mọi người.”

Lão Đào:

“Hình như thiếu gia vẫn còn tâm sự?”

Đào Mặc vội nói:

“Không có.”

Lão Đào:

“Nếu thiếu gia có tâm sự gì thì cứ nói, đừng ngại.”

Đào Mặc ngẫm nghĩ rồi nói:

“Cố Xạ hy vọng ta làm quan tốt.”

Lão Đào và Hách Quả Tử đều sửng sốt. Với tính cách luôn làm việc dựa vào tâm trạng như thường ngày của Cố Xạ, không ngờ lại có được nguyện vọng như thế. Nhưng với tài hoa và thanh danh của Cố Xạ, muốn làm quan thì dễ như trở bàn tay, cần gì phải gửi gắm nguyện vọng lên người Đào Mặc?

Hai người liếc nhau.

Lão Đào hỏi:

“Chính miệng Cố công tử nói như vậy?”

Đào Mặc:

“Cái đó thì không phải. Nhưng hắn quả thực là có ý như vậy.”

Lão Đào:

“Không biết Cố công tử nói như thế nào?”

Đào Mặc kể lại toàn bộ. Trí nhớ của y rất tốt, lúc kể lại thì đúng là không sót một chữ nào.

Lão Đào nhìn Hách Quả Tử.

Vẻ mặt Hách Quả Tử cực quái dị.

Lão Đào ho một tiếng, lời nói mang theo hai nghĩa:

“Thiếu gia đừng phụ lại một mảnh tâm ý của Cố công tử nhé.”

Đào Mặc gật đầu:

“Đương nhiên!”

Lão Đào kéo Hách Quả Tử đi ra khỏi phòng.

Hách Quả Tử kinh ngạc:

“Vì sao ông không nói cho thiếu gia, thực ra Cố Xạ không phải là có ý này?”

Lão Đào:

“Vẫn chưa đến lúc.”

Hách Quả Tử nhìn ông đầy hoài nghi:

“Chắc không phải là ông phản đối chứ?”

Lão Đào:

“Ta phản đối sẽ có tác dụng à?”

“Thực ra…”

Hách Quả Tử có chút do dự.

“Nếu thiếu gia không thể không đoạn tụ, ta cảm thấy, Cố công tử là một lựa chọn khó có được.”

Lão Đào:

“Những lời này ta nhớ là lần trước ta từng nói với ngươi.”

Hách Quả Tử:

“Đó thật sự là không phản đối hả? Không phải chỉ là thủ thuật che mắt chứ?”

Hắn thấy lão Đào gật đầu thì lại hỏi:

“Một khi đã vậy, vì sao ông không nói cho thiếu gia?”

Lão Đào:

“Nếu như Cố Xạ có ý thì phải thể hiện thành ý ra mới được.”

Hách Quả Tử:

“Ông không sợ Cố Xạ chạy mất?”

Lão Đào chậm rãi nâng tay, tiếng rắc rắc giòn tan liền vang lên.

Hách Quả Tử nuốt nước miếng.

“Ta hiểu rồi.”



Trà được bưng lên, hơi nóng quẩn quanh.

Nhạc Lăng đánh cờ với Cố Xạ.

“Ngươi thật sự sẽ về phương Bắc xin Cố Tướng giúp đỡ?”

Hỏi thì hỏi, Nhạc Lăng vẫn không hề đặt cờ chậm hơn chút nào.

Cố Xạ cầm quân trắng đặt xuống.

“Ừ.”

Nhạc Lăng:

“Ta còn tưởng rằng ngươi với Cố Tướng cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa.”

Cố Xạ:

“Ta từng chuẩn bị rời bến.”

“Ồ? Chắc không phải là muốn đi tìm núi tiên rồi ẩn cư chứ?”

Nhạc Lăng cười nói.

“Nói như vậy cũng được.”

Nhạc Lăng:

“Đây mới là hành động điên rồ thực sự. Nước ngoài hoang vu, đừng nói linh đan diệu dược, chỉ e ngay cả gà vịt lợn bò cũng không có.”

Cố Xạ:

“Trước khi Nữ Oa tạo ra con người thì đại địa Thần Châu có cái gì?”

Nhạc Lăng cười nói:

“Thì ra ngươi muốn ra nước ngoài tạo người. Thật không hổ là Cố Huyền Chi, quả nhiên không giống người thường.”

“Nhưng ta đã thay đổi ý định.”

Cố Xạ từ tốn nói.

Nhạc Lăng:

“Nhìn ra được. Ta còn nhìn ra vì sao ngươi lại thay đổi ý định.”

“Hửm?”

“Một khi tình đến, không thể tự thoát.”

Cố Xạ:

“Ngươi còn nợ ta một việc.”

Nếu như Nhạc Lăng khoanh tay trước việc của Hoàng Quảng Đức, chuyện ăn nói khép nép đến thỉnh cầu lúc trước đương nhiên không thể thành lập.

“Ngươi còn chưa từng nói, bức tranh thì sao?”

Nhạc Lăng đưa mắt ám chỉ.

“Đây hình như là điều kiện trao đổi của chúng ta.”

Cố Xạ:

“Linh khí sẵn có.”

“Bút pháp thế nào?”

“Phong cách tự thành.”

“Ý cảnh ra sao?”

“Tranh vẽ như người, lòng dạ rộng lớn.”

Nhạc Lăng gật đầu thỏa mãn, khóe miệng không kìm được nhếch lên.

Ngón tay Cố Xạ gõ nhẹ lên bàn một cái.

Nhạc Lăng vội hỏi:

“Vậy ngươi định làm gì?”

“Giúp ta một việc.”

“Được.”

Nhạc Lăng đồng ý rất thẳng thắn.

“Ngươi từ từ nghĩ đi, chỉ cần ta đủ khả năng thì chắc chắn không chối từ.”

“Ta đã nghĩ xong rồi.”

Nhạc Lăng vuốt râu:

“Nói đi.”

“Ta muốn mời ngươi làm mối giúp ta.”

Ngón tay Nhạc Lăng cứng đờ, không thể tin nổi mà hỏi:

“Ngươi nói cái gì?”

Cố Xạ nhắc lại một lần, không nhanh không chậm:

“Ta muốn mời ngươi làm mối giúp ta.”

Lạch cạch.

Quân cờ trong tay Nhạc Lăng rơi xuống bàn cờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.