CHƯƠNG 98
Hắn rất nghiêm túc mà nghĩ đến chuyện tìm căn cứ chính xác về Hoàng Quảng Đức rồi đưa gã ra công lý.
Cố Xạ thừa dịp hắn đang trầm tư, liền từng bước từng bước xâm chiếm hết thế lực của quân đen, thiên hạ của quân trắng được thành lập.
Khi Nhạc Lăng hoàn hồn thì đại thế đã mất.
“Ta nhận thua.”
Hắn bỏ cờ.
Cố Xạ đứng dậy:
“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta kêu Cố Tiểu Giáp đưa ngươi đi.”
“Từ từ.”
Nhạc Lăng ho một tiếng vội vàng nói:
“Ta nghĩ lại một chút, thấy rằng Hoàng Quảng Đức này tàn nhẫn vô lương, thế gian khó dung, nếu có thể loại bỏ gã thì cũng là một việc hợp với luân lý.”
“Quá muộn..”
Lời của Cố Xạ mang hai nghĩa.
“Nhạc huynh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Nhạc Lăng:
“…”
Như vậy hắn nghỉ ngơi được mới là lạ!
Sáng sớm hôm sau, Cố Tiểu Giáp đã bị Cố Xạ phái đến đây chờ.
Nhạc Lăng lề mà lề mề đến giữa trưa mới đi.
Hai người không hòa hợp, trên đường đi cũng không còn lời nào để nói. Cố Tiểu Giáp đưa Nhạc Lăng đến trước nha môn, chờ hắn xuống xe rồi mới chần chừ hỏi một câu:
“Công tử chỉ kêu tiểu nhân tiễn ngài đến đây, cũng không nói có cần đón về hay không. Ngài muốn tiểu nhân chờ ngài không?”
Nhạc Lăng:
“Hạnh phúc cả đời của công tử nhà ngươi đang nằm trong tay ta, ngươi nói xem có chờ hay không?”
Cố Tiểu Giáp ngây người.
Nhạc Lăng cũng đã nhấc chân đi vào huyện nha.
Huyện nha đã sớm thông báo hắn đến đây, Đào Mặc cùng lão Đào đi ra đón.
Nhạc Lăng ôm quyền:
“Đào đại nhân, một ngày không thấy như cách ba thu, ngài có khỏe không?”
Đào Mặc ngẩn người:
“Nhờ phúc nhờ phúc.”
Nhạc Lăng:
“Ta có việc cần bàn bạc với Đào đại nhân, chẳng biết có thể tìm một chỗ yên tĩnh không?”
Đào Mặc và lão Đào cùng nghĩ rằng hắn muốn nói chuyện liên quan đến Hoàng Quảng Đức, liền dẫn thẳng đến thư phòng.
Trong thư phòng, Kim sư gia đang xử lý công vụ, nhìn thấy Nhạc Lăng tiến vào thì vội đứng dậy hành lễ.
Nhạc Lăng đáp lễ.
Đào Mặc thấy Nhạc Lăng chậm chạp không mở miệng, như bừng tỉnh khỏi mộng mà nói:
“Vị này chính là Kim sư gia, việc đó không cần e ngại ông ấy.”
Nhạc Lăng biết là y hiểu lầm, vội hỏi:
“Ta hôm nay đến là vì… một chuyện riêng tư.”
Đào Mặc và lão Đào cùng sửng sốt. Bọn họ thật sự không nghĩ ra Đào Mặc có chuyện gì riêng tư cần bàn bạc với Tổng quản của phủ Lăng Dương Vương.
Nhưng Kim sư gia ngược lại phản ứng cực nhanh, thấy thế thì ngầm hiểu tìm một lý do cáo từ.
Lão đi rồi, lão Đào do dự một chút rồi cuối cùng vẫn ở lại. Dù sao bọn họ cũng không quen biết Nhạc Lăng, vẫn nên đề phòng thì tốt hơn.
Nhạc Lăng thật sự không e ngại gì lão Đào, xoay người đóng cửa lại, sau khi chọn một cái ghế dựa ngồi xuống mới chậm rãi hỏi han:
“Không biết Đào đại nhân đã có ý trung nhân chưa?”
Thân thể Đào Mặc cứng lại, mặt từ từ đỏ hồng, đầu lại không chút nghĩ ngợi mà lắc trái lắc phải.
Lão Đào có chút hiểu ra.
Nhạc Lăng vội ho một tiếng:
“Thực ra Đào đại nhân còn trẻ tuổi, lại đã thành quan phụ mẫu một phương, có thể coi là tuổi trẻ tài cao, cũng nên suy nghĩ đến việc lớn cả đời.”
Sắc mặt Đào Mặc từ đỏ chuyển sang trắng, lúng ta lúng túng:
“Đúng.”
Nhạc Lăng hỏi:
“Không biết Đào đại nhân thích người như thế nào?”
Đào Mặc quay đầu nhìn lão Đào.
Lão Đào đáp:
“Thiếu gia chỉ cần nói ra là được. Nhạc tiên sinh và Cố công tử quen biết, tất nhiên sẽ bày mưu tính kế cho thiếu gia.”
Đáy lòng Đào Mặc thắt chặt lại, căng thẳng đến mức gần như không nói nên lời.
Nhạc Lăng nhìn không nổi nữa, chủ động lên tiếng:
“Thực ra lần này ta đến là vì muốn làm mối.”
Tuy rằng Cố Xạ không nói rằng là làm mối với ai, nhưng nhìn thái độ của hắn với Đào Mặc, hơn nữa còn hành động hôm nay kêu Cố Tiểu Giáp đưa hắn đến huyện nha, mục tiêu này không cần phải hỏi lại.
“Làm mối?”
Cho dù lão Đào có đoán trúng vài phần những cũng không đoán trúng toàn bộ.
Đào Mặc thấp giọng nói:
“Cảm ơn Nhạc tiên sinh lo lắng. Nhưng mà ta, tạm thời ta cũng chưa có ý định thành thân.”
Nhạc Lăng sửng sốt. Không ngờ lần đầu tiên trong đời làm mối lại có khởi đầu bất lợi, càng không ngờ rằng người như Cố Xạ cũng sẽ bị từ chối.
Lão Đào lo lắng nói:
“Thiếu gia, Nhạc tiên sinh còn chưa nói là làm mối cho ai, ngài nên nghe xong rồi hãy quyết định.”
Môi Đào Mặc giật nhẹ, cuối cùng cũng không có phản đối.
Nhạc Lăng:
“Người nhờ ta đến làm mối có gương mặt như quan ngọc, gia thế trong sạch, tài hoa hơn người, hiện giờ không có ai sánh bằng.”
Tim Đào Mặc lập tức đập loạn lên.
Chính là… Chính là hắn sao?
Nhưng, nếu không phải hắn thì thiên hạ hiện tại còn có ai xứng với tám chữ tài hoa hơn người, đệ nhất đương thời chứ?
Nhưng, nhưng sao có thể là chính hắn?
Sao hắn có thể cầu hôn mình được?
Nhạc Lăng thấy vẻ mặt Đào Mặc biến đổi không ngừng, đã đoán được suy nghĩ trong lòng y nên vội nói:
“Hơn nữa hắn và Đào đại nhân có giao tình sâu đậm, biết người biết ta.”
Đào Mặc nuốt nước miếng một cái. Y thật sự không nghĩ ra người thứ hai, ngay cả một chút khả năng cũng không có. Chẳng lẽ thật là, thật là…
“Người kia chính là bạn thân cùng trường với ta, Cố Xạ Cố Huyền Chi.”
Nhạc Lăng vừa nói xong liền thấy sắc mặt Đào Mặc hết tím thành đỏ, lúc xanh lúc lam, đủ mọi màu sắc khó có thể hình dung.
“Thiếu gia.”
Lão Đào thấy Đào Mặc ngốc lăng tại chỗ, kinh ngạc không nói nên lời thì nhịn không được dùng khuỷu tay huých nhẹ y một cái.
Đào Mặc bất chợt quay đầu nói với lão Đào:
“Ông, ông có nghe thấy vừa rồi hắn nói gì không?”
Lão Đào:
“Nghe được, hắn nói…”
“Ông nhéo ta, nhéo ta một cái.”
Đào Mặc kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Lão Đào nhéo nhẹ một cái lên mu bàn tay y.
Đào Mặc ngơ ngác:
“Không đau. Quả nhiên là ta đang nằm mơ.”
Nhạc Lăng đi qua nhéo mạnh lên cánh tay y một cái.
“A.”
Đào Mặc đau đến mức rụt vai lại.
Nhạc Lăng cười nói:
“Không phải là nằm mơ.”
Đào Mặc:
“Không phải nằm mơ, vậy, vậy không phải là ngươi gạt ta chứ?”
Nhạc Lăng lắc đầu:
“Ta dù có thấy nhàm chán thì cũng không nhàm chán đến mức này.”
Đào Mặc khoanh tay nói:
“Nếu không phải nằm mơ, nếu không phải ngươi gạt ta, vậy, vậy là Huyền Chi đang gạt ta à?”
Nhạc Lăng:
“Với sự hiểu biết của ta về hắn, hắn cũng sẽ không nhàm chán đến mức ấy.”
Tâm tinh Đào Mặc đã bị chấn động rất lớn, trong đầu loạn thành một đống, vẫn không nghĩ ra vì sao Cố Xạ lại cho người đến làm mối.
Nhạc Lăng thấy y chưa thể bình tĩnh ngay được, bèn nói với lão Đào:
“Việc lớn cả đời đương nhiên phải suy nghĩ cẩn thận. Đào đại nhân tốt nhất là cân nhắc thêm mấy ngày rồi trả lời cũng được.”
Hắn nói xong liền xoay người ra mở cửa.
Cửa vừa mở, cánh tay hắn đã bị túm chặt lấy.
Nhạc Lăng quay đầu, đôi mắt sáng rực của Đào Mặc đang nhìn hắn chằm chằm.
“Đào đại nhân?”
“Ta, ta đồng ý.”
Đào Mặc hồi hộp đến mức nói lắp.
“Bất kể có điều kiện gì, ta đều đồng ý.”
Nhạc Lăng:
“Cố huynh không nói ra điều kiện gì.”
Tuy rằng hắn còn có chút bất mãn về việc Cố Xạ kêu hắn đi làm chuyện mai mối này, nhưng đã được người nhờ thì phải tận sức mà làm. Hắn liền nói tốt cho Cố Xạ:
“Ta tin tưởng Cố huynh là thật lòng.”
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy gương mặt Đào Mặc đang tỏa sáng lấp lánh giống như miếng vàng.
Bàn tay của Đào Mặc túm lấy cánh tay hắn siết chặt thêm, ngượng ngùng hỏi:
“Vậy, khi nào chúng ta mới thành thân?”
Nhạc Lăng:
“…”
Hình như lần đầu làm mối đã thành công, hắn nên vui vẻ hay là nên xấu hổ đây?
Quay lại Cố phủ, Nhạc Lăng kể lại đầu đuôi mọi chuyện một lần, cuối cùng đắc ý nói:
“Thế nào? Ta ra mặt có may mắn không?”
Cố Xạ:
“Cho dù là ai đi nói thì cũng như thế.”
Hắn hiểu rõ tình cảm của Đào Mặc dành cho mình.
Tuy rằng biết lời hắn nói là sự thật, nhưng Nhạc Lăng vẫn vô cùng khó chịu. Hắn nói:
“Nếu đã như vậy thì sao ngươi không kêu Cố Tiểu Giáp đi nói?”
Cố Xạ:
“Làm mối là chuyện lớn.”
Nhạc Lăng mỉm cười tự đắc. Hắn quả nhiên đã nhìn trúng thân phận cùng địa vị của mình.
Cố Xạ tiếp tục chậm rãi nói:
“Bởi vậy, tìm một người ngoài mới thể hiện rõ thành ý.”
Nhạc Lăng hít một hơi thật sâu:
“Ngươi thực sự định thành thân với y?”
Cố Xạ:
“Nếu không thành thân thì có cần làm mối không?”
“Ngươi cảm thấy Cố Tướng sẽ đồng ý?”
“Ta tìm chính là người sẽ theo ta cả đời, không phải người sẽ ở bên ông ấy cả đời.”
Nhạc Lăng lắc đầu:
“Ta cảm thấy thuyền ngươi dùng để đi nước ngoài nói không chừng sẽ phải dùng đến.”
Cố Xạ:
“Nếu có một ngày thuyền ta rời bến, đương nhiên là vì phong cảnh của nước ngoài chứ tuyệt đối không phải là bởi vì trốn tránh.”
Nhạc Lăng:
“Ngươi định dùng cứng đối cứng với Cố Tướng?”
Cố Xạ:
“Ta sẽ đúng mực.”
“Vậy ngươi chuẩn bị bao giờ mới bày hỉ yến?”
Nhạc Lăng nói:
“Ta không ở lại đây lâu, nếu như có thể uống một chén rượu mừng rồi đi thì cũng không uổng công ta đến đây một chuyến.”
Cố Xạ:
“Cái đó phụ thuộc vào tốc độ xử lý công việc của ngươi.”
“Ta xử lý?”
Nhạc Lăng chỉ vào mình.
Cố Xạ:
“Cố Tiểu Giáp không hiểu mấy việc này.”
Nhạc Lăng ngoài cười nhưng trong không cười:
“Dựa vào cái gì thấy được là ta hiểu?”
Cố Xạ:
“Ngươi thông minh hơn nó.”
Nhạc Lăng bị chặn đến không thể nhúc nhích, thật lâu sau mới vươn tay ra.
“Cái gì?”
“Ngày sinh tháng đẻ. Muốn thành thân thì trước tiên phải xem ngày sinh tháng đẻ có hợp nhau hay không.”
Nhạc Lăng tức giận nói.
“Thuận tiện tìm thầy bói đến tính một ngày tốt.”
Cố Xạ:
“Để ta tính. Ngươi chỉ cần để ý chuẩn bị sính lễ là được.”
“…”
Hắn là Tổng quản của phủ Lăng Dương Vương, không phải Tổng quản của Cố phủ!