CHƯƠNG 119 PN2: TRANH CỦA HỒI MÔN
Kim sư gia đã nói, xử vụ án này nên nhanh không nên chậm, nên sớm không nên muộn, nên yên lặng chứ không gây ồn ào. Bởi vậy Đào Mặc đặc biệt chọn một buổi sáng sớm, phái người truyền gọi mẹ con Dương Liễu thị cùng con rể và Dương Thiên Viễn kia đến nha môn.
Nhìn bốn người quỳ thành một hàng ở dưới công đường, Đào Mặc đột nhiên cảm khái vô cùng. Y cầm kinh đường mộc gõ nhẹ một cái:
“Đã có duyên trở thành người một nhà, cần gì phải vì những vật ngoài thân kia mà trở mặt thành thù, rồi để bị thẩm vấn trên công đường?”
Dương Liễu thị khóc lóc kể lể:
“Xin đại nhân làm chủ cho dân phụ!”
Đào Mặc nói với Dương Thiên Viễn vẫn cúi đầu im lặng không hé răng:
“Dương Thiên Viễn, Dương Liễu thị tố cáo ngươi cắt xén của hồi môn của Trâu Quỳnh không chịu trả, ngươi giải thích thế nào cho phải?”
Dương Thiên Viễn nhổm thẳng người dậy, bái mấy cái rồi từ tốn đáp:
“Đại nhân minh xét. Tiểu nhân không hề cắt xén của hồi môn của nó, tiểu nhân chỉ cầm lại thứ đồ mà mình nên có thôi.”
Dương Liễu thị cả giận:
“Cái gì mà là vật ngươi nên có? Đây rõ ràng là của hồi môn của Quỳnh nhi mà người chồng đã mất của ta để lại.”
Dương Thiên Viễn:
“Không sai. Hắn đích thật là để lại của hồi môn, nhưng hắn lại không hề để lại tiền nuôi nấng con gái hắn. Năm đó khi ngươi tái giá với ta thì Trâu Quỳnh cũng chỉ mới tám tuổi. Là ai vất vả kiếm tiền mua y phục cho nó mặc? Là ai vất vả kiếm tiền để nó có cơm ăn? Là ai cho nó một mái nhà để che đầu?”
Dương Liễu thị khóc kêu:
“Năm đó ngươi rõ ràng đã đồng ý sẽ nuôi nấng nó trưởng thành nên ta mới tái giá với ngươi, bây giờ ngươi lại lật lọng!”
Dương Thiên Viễn:
“Ta đồng ý nuôi nấng nó lớn, nhưng ta có hứa sẽ không thu tiền đâu? Vất vả khổ sở nuôi con của người khác trưởng thành còn không hề nhận tiền, ngươi nghĩ rằng ta coi tiền như rác à?”
Trâu Quỳnh ở bên cạnh đột nhiên hừ một tiếng khinh miệt.
Dương Thiên Viễn quay đầu trừng nàng ta.
Trâu Quỳnh ngẩng mặt lên nói:
“Từ xưa mua bán đều là một bên nguyện đánh một bên nguyện chịu. Ông vừa nói rằng ông chưa từng nói sẽ không lấy một xu nào, nhưng cũng chưa từng nói sẽ nuốt hết của hồi môn của ta!”
Hôn phu Lưu Bảo của Trâu Quỳnh cười lạnh:
“Không hỏi đã tự lấy, là ăn trộm!”
Dương Thiên Viễn cũng không nhịn được:
“Đúng là nuôi báo cô một con sói con. Tốt xấu gì cũng là ta nuôi lớn mày, bây giờ chỉ muốn một chút báo đáp mà đã tố cáo ta lên công đường. Ta quả nhiên là đã mù mắt rồi mới nuôi không mày nhiều năm như thế.”
Trâu Quỳnh:
“Ông nuôi ta? Nhiều năm qua như thế, gạo trong nhà đều là nương ta giặt quần áo may vá thuê cho người khác mà kiếm về, ông đã từng làm gì? Một năm có thể đưa cho một chút tiền đã là cảm ơn trời đất rồi!”
Dương Thiên Viễn tức giận đến phát run:
“Nói bậy, nói bậy!”
Đào Mặc nghe đám bọn họ tranh nhau mỗi người nói một câu đến mức choáng váng đầu óc, nhịn không được nhìn Kim sư gia.
Kim sư gia gác bút xuống, đi đến bên người y nói:
“Ta thấy cách nói của Dương Thiên Viễn giống như có người ở phía sau chỉ điểm. Nếu không biết rõ luật lệ của triều đình thì sao Dương Thiên Viễn này lại dám ngang nhiên trắng trợn đến vậy?”
Đào Mặc:
“Huyện Đàm Dương là nơi tụng sư tập trung, dù có người chỉ điểm thì cũng không có gì lạ.”
Kim sư gia:
“Nhưng vì sao kẻ này không chịu tự mình ra mặt?”
Đào Mặc:
“Chẳng lẽ là vì Dương Thiên Viễn không đưa đủ bạc?”
Kim sư gia thật sự không nghĩ đến khả năng đó, ngẩn người nói:
“Cũng rất có khả năng.”
Đào Mặc:
“Ông xem vụ án này nên xử tiếp thế nào?”
Kim sư gia:
“Bất kể trước kia Dương Thiên Viễn có ơn dưỡng dục hay không thì việc nào ra việc đấy. Lúc trước lúc Dương Liễu thị gả vào Dương gia thì cũng chỉ nói giao của hồi môn cho hắn bảo quản, sao có thể chiếm làm của riêng được?”
Đào Mặc vuốt cằm:
“Nói có lý.”
Y vỗ kinh đường mộc:
“Dương Thiên Viễn, ngươi đã nhận lời Dương Liễu thị chỉ bảo quản của hồi môn, sao có thể lật lọng như vậy? Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, đương nhiên là lời nói nặng tựa ngàn cân. Bây giờ bản quan phán ngươi phải trả của hồi môn lại cho Trâu Quỳnh ngay lập tức, không được kiếm cớ kéo dài, lại càng không được dùng của hồi môn vào việc riêng.”
Dương Thiên Viễn kinh ngạc, đang muốn kêu oan thì chợt nghe Dương Liễu thị, Trâu Quỳnh cùng Lưu Bảo hô lớn:
“Đa tạ thanh thiên đại lão gia!”
Đào Mặc đứng dậy, thành thạo vỗ kinh đường mộc.
“Bãi đường.”
Quay về hậu đường, Đào Mặc hỏi Kim sư gia:
“Hôm nay ta phán có được không?”
Kim sư gia:
“Đại nhân anh minh.”
Đào Mặc đỏ mặt:
“Sư gia ông hiểu ta nhất, chăm chỉ có lẽ có một chút, anh minh thì không dám nhận.”
Kim sư gia cười hắc hắc nhưng vẫn có chút bất an.
“Sư gia đang có tâm sự gì sao?”
Đào Mặc hỏi.
Kim sư gia:
“Ta chỉ đang lo lắng cho những ngày sau của Dương Liễu thị kia.”
Đào Mặc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức nói:
“Ta thấy Dương Thiên Viễn này lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, chỉ e sau khi Dương Liễu thị quay về sẽ bị hắn mắng mỏ. Cũng may bà ấy còn có con gái và con rể, cũng không đến mức không có chỗ dựa.”
Kim sư gia lại có thâm ý khác mà nói:
“Chỉ hy vọng như thế.”
Đào Mặc ở lại huyện nha đến sau giờ Ngọ, kết thúc vụ án trong tay rồi lặng lẽ chạy về Cố phủ.
Cổng chính của Cố phủ có một hàng người dài đang xếp hàng, phía trước, phía sau, bên trái, bên phải đều có mấy cỗ kiệu chen chúc chật như nêm cối.
Cỗ kiệu của Đào Mặc dừng ở phía xa xa. Y ngẫm nghĩ một chút rồi lệnh cho kiệu phu đi ra cửa sau.
Tình hình ở cửa sau đỡ hơn nhiều, nhưng cũng có mấy người đang đứng chờ ở đó.
Đào Mặc kêu kiệu phu đi gõ cửa, mình thì ngồi chờ ở bên trong.
Chốc lát sau, bên trong cuối cùng cũng có tiếng động, một tôi tớ đẩy cửa ra một cái khe. Còn không đợi kiệu phu nói gì, hai người ở bên cạnh liền đẩy hắn sang một bên.
“Tại hạ Trương Văn Quang ở Lư Châu.”
“Tại hạ Tôn Phúc ở Dương Châu, cầu kiến Cố công tử!”
Kiệu phu vừa rồi bị đẩy ra là do chưa kịp đề phòng, nếu nói về sức lực thì hắn mạnh hơn hai văn nhân này nhiều. Nhưng không đợi hắn chen lại, tôi tớ đã đóng cửa đánh ‘rầm’ một tiếng .
Trương Văn Quang và Tôn Phúc vội vàng gõ tiếp, bên trong lại không còn động tĩnh gì nữa.
Đào Mặc đi từ trong kiệu ra. Y đang mặc áo quan nên vô cùng thu hút ánh mắt của người khác.
“Đại nhân.”
Kiệu phu ngượng ngùng nói.
“Hay là tiểu nhân đến cửa trước truyền lời.”
Đào Mặc gật đầu.
Hai người kia thấy mình đụng chạm với kiệu phu của quan huyện địa phương thì trên mặt đều lộ vẻ bất an.
Đào Mặc chắp tay:
“Lư Châu và Dương Châu cách huyện Đàm Dương xa ngàn dặm, hai vị đi đường vất vả rồi.”
Trương Văn Quang và Tôn Phúc vội vàng đáp lễ.
Mấy người chờở gần đó thấy quan huyện dễ nói chuyện như vậy thì đều tụ tập lại.
Đào Mặc hỏi:
“Vì sao các người lại chờ ở đây?”
Tôn Phúc:
“Chúng ta nghe nói Cố công tử Cố Huyền Chi ẩn cư ở đây nên đặc biệt đến để chào hỏi.”
Những người khác đều đồng tình.
Đào Mặc nghe nói bọn họ đều là ngưỡng mộ danh tiếng của Cố Xạ mà đến thì trong lòng cũng thầm vui vẻ, ngay cả ngữ khí cũng càng trở nên ôn hòa hơn.
“Không biết các ngươi đã dùng bữa trưa chưa?”
Mấy người đám Trương Văn Quang lấy lương khô ra nói:
“Chúng ta có tự chuẩn bị.”
Đào Mặc thấy nắng sau giờ ngọ càng lúc càng gắt thì nói:
“Không bằng để ta làm chủ, mời các vị đến Tiên Vị Lâu ngồi một lát được không?”
Đám người Trương Văn Quang nhìn nhau.
Tôn Phúc:
“Đa tạ ý tốt của đại nhân, chỉ là chúng ta không biết khi nào Cố công tử sẽ ra ngoài nên không dám rời đi.”
Đào Mặc:
“Ta vừa mới thấy phần lớn mọi người đều chờ ở cửa chính, vì sao các ngươi lại chờ ở cửa sau?”
Trương Văn Quang đáp:
“Thật không dám giấu diếm. Quy củ của Cố phủ là phải đưa bái thiếp rồi để Cố công tử quyết định xem có gặp hay không, đám chúng ta đều là bị trả hết bái thiếp lại rồi.”
Đào Mặc giật mình. Thì ra bọn họ đều không cam lòng vì bị trả lại bái thiếp cho nên mới đến đây thử vận may.
“Huyền…”
Đào Mặc phát hiện mình nói lỡ, vội ho một tiếng:
“Tiên Vị Lâu là tửu lâu tốt nhất ở Đàm Dương, không đi thì thật đáng tiếc. Hơn nữa giờ này trời nắng như thế, cửa trước cũng có rất nhiều người chờ đợi, Cố công tử chắc sẽ không ra ngoài đâu.”
Đám người Trương Văn Quang bắt đầu do dự.
Đào Mặc tranh thủ thời cơ nói tiếp:
“Mời đi bên này.”
Mọi người không thể chối từ tấm thịnh tình này nên đều đi theo y đến Tiên Vị Lâu.
Ông chủ của Tiên Vị Lâu đến giờ sao còn không nhận ra Huyện thái gia của huyện mình được, ông ta lập tức dẫn y đến bao sương, cũng tự mình sắp xếp một bàn thức ăn ngon cho y.
Đám người Trương Văn Quang ngàn dặm xa xôi đến đây, cả đường đi cũng chưa được nếm thứ gì ngon, bây giờ nhìn thấy thức ăn ngon thì đương nhiên muốn ăn thật nhiều cho thỏa, nhưng bọn họ là văn nhân, dù sao cũng có chỗ cố kị nên dù thèm nhỏ dãi thì cũng chỉ chạm đến đĩa thức ăn ở trước mặt mình.
Đào Mặc nhìn bọn họ thì không khỏi nhớ đến mình lúc trước dùng bữa ở Cố phủ thì cũng cẩn thận vô cùng như vậy, ánh mắt nhìn bọn họ cũng càng trở nên nhu hòa.
Tôn Phúc thấy Đào Mặc chỉ uống trà chứ không ăn thì biết y ắt hẳn là đã dùng bữa rồi, ấn tượng tốt về y càng nhân lên trong lòng, dừng đũa lại hỏi:
“Không biết đại nhân là tiến sĩ năm nào?”
Đào Mặc thản nhiên:
“Chức quan này của ta là dùng tiền mua được.”
Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt, có vài người còn lộ ra vẻ mặt có chút xem thường. Bọn họ gian khổ học tập đọc sách chính là vì học phú ngũ xa, ngày sau có thể đề tên bảng vàng, xuất sĩ làm quan. Nhưng mấy kẻ xuất thân có chút giàu có lại có thể mua quan bán chức, không cần tốn nhiều sức đã một bước trên trời, như vậy bất công với bọn họ đến mức nào chứ?! Nếu không phải trong miệng vẫn còn ngậm đồ ăn mà Đào Mặc mời thì bọn họ đã sớm phất áo bỏ đi.
Đào Mặc:
“Các ngươi đừng chê cười ta, thực ra ngay cả chữ ta cũng chưa nhận biết được mấy.”
Những kẻ khác nhìn y đã không còn phải là chuyện có chê cười hay không, mà là căn bản không muốn nói chuyện.
Đào Mặc thở dài:
“Là vì bản thân ta phải gánh chịu sâu sắc nỗi khổ không học thức không nghề nghiệp, vậy nên ta càng khâm phục những người dốc lòng khổ công đọc sách như các vị ngồi đây. Đào Mặc ở đây chúc các vị đều đề tên bảng vàng, vinh quy bái tổ.”
Sắc mặt những kẻ kia tốt hơn một chút, đều đáp lễ.
Tôn Phúc:
“Nghe cách đại nhân nói chuyện thì không giống như người không biết chữ.”
Đào Mặc xua tay:
“Hổ thẹn hổ thẹn, ta chỉ học theo Hàm Đan* mà thôi.”
(Học theo Hàm Đan: học theo người chẳng thành, lại quên cả cái vốn có. Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ sang học thuật đó, nhưng đã không học được lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở thành kiểu đi lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm)
Cách dùng câu học theo Hàm Đan này…
“…”
Tôn Phúc vội ho một tiếng:
“Ý đại nhân là như vẹt học nói?”
Đào Mặc giật mình:
“Đúng vậy đúng vậy.”
Tôn Phúc:
“Thì ra đại nhân là không cần thầy cũng tự hiểu rõ.”
Đào Mặc cười khiêm tốn mấy tiếng.
Mọi người thấy chức quan của y tuy là mua về nhưng mỗi cử chỉ lại không hề lộ vẻ lỗ mãng kiêu căng, ngược lại có chút phong vị nho nhã của thư sinh thì ác cảm trong lòng cũng giảm bớt vài phần.
Cửa của bao sương đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, sau đó ‘cạch’ một cái bị đẩy ra.Cố Tiểu Giáp thò đầu vào nhìn quanh một lượt, lập tức hô về phía hành lang:
“Công tử, ở trong gian này.”
Giây lát say, một bóng người thon gầy xuất hiện ở cửa, chất tóc như nước sơn, mắt sáng rực như sao, sắc mặt lại băng lạnh, không nói mà tự uy.
Đào Mặc không hiểu sao lại có chút chột dạ, lúng ta lúng túng đứng dậy.
“Huyền Chi.”
Cố Tiểu Giáp oán giận:
“Công tử nghe nói ngài đến rồi nhưng vẫn chưa vào phủ nên lập tức phái hạ nhân đi tìm, không ngờ rằng ngài lại ngồi ở đây ăn uống vui vẻ với người khác.”
Trương Văn Quang và Tôn Phúc không hề để ý đến chuyện khác, chỉ chú ý đến việc Đào Mặc gọi người kia là ‘Huyền Chi’, không khỏi kích động đứng lên:
“Chẳng hay tôn giá chính là Cố công tử Cố Huyền Chi”
Những người khác nghe vậy thì đều kinh ngạc đứng dậy, hai mắt nhìn Cố Xạ tràn đầy chờ mong.
Cố Xạ lạnh nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bước thẳng vào trong phòng đến bên cạnh Đào Mặc.
Cố Tiểu Giáp lập tức bưng ghế dựa chen vào giữa Đào Mặc và Cố Xạ.
Tôn Phúc bất tri bất giác đứng sang bên cạnh.
Sau khi Cố Xạ ngồi xuống, thấy mọi người vẫn đứng thì thản nhiên xua tay:
“Ngồi đi.”