CHƯƠNG 118 PN1: TRANH CỦA HỒI MÔN
Cuối cũng cũng kịp quay về huyện Đàm Dương trước khi mặt trời lặn.
Xe ngựa của Cố Xạ thả Đào Mặc ở cửa nha môn, hẹn giờ Tuất sẽ đến đón người rồi đi thẳng về Cố phủ.
Nhìn huyện nha đã lâu không thấy, từng trận lo lắng chảy qua trong lòng Đào Mặc.
Sai dịch đứng ở cửa huyện nha nhìn thấy Đào Mặc thì một người lập tức quay đầu chạy vào bên trong, người còn lại thì kích động nhìn Đào Mặc.
“Đại nhân!”
Đào Mặc:
“Huyện nha vẫn ổn cả chứ?”
“Cái đó…”
Sai dịch muốn nói lại thôi.
Đào Mặc có dự cảm không tốt:
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Chủ nhân!”
Kim sư gia được sai dịch dẫn đường vội vàng đi ra ấp lễ:
“Chủ nhân đi xe một đường đã vất vả mệt nhọc rồi!”
Đào Mặc vội nói:
“Không vất vả. Kim sư gia hàng ngày bận rộn với công việc của huyện nha mới càng vất vả hơn.”
Kim sư gia cười khổ:
“Đã phụ sự ủy thác của chủ nhân.”
Dự cảm không tốt của Đào Mặc đã trở thành sự thật:
“Xảy ra chuyện gì?”
Kim sư gia nhìn hai bên cửa trước rồi nói:
“Chúng ta đi vào rồi nói tiếp.”
Đào Mặc ôm đầy một bụng tò mò đi theo lão vào trong thư phòng thì đã thấy Thôi Quýnh đang ngồi ở bên trong. Nhìn thấy Đào Mặc đi vào, Thôi Quýnh vội đứng dậy hành lễ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Đào Mặc không kìm được hỏi.
Kim sư gia:
“Việc này nói ra cũng dài. Nửa tháng trước, cũng chính là ngày mười hai tháng tư, Dương Liễu thị cùng với con gái Trâu Quỳnh và con rể Lưu Bảo của bà ta đến tố cáo chồng bà ta là Dương Thiên Viễn ăn bớt của hồi môn của con gái Trâu Quỳnh không chịu trả lại.”
Đào Mặc nghe mà cảm thấy hồ đồ.
“Chồng của Dương Liễu thị này là họ Dương không sai, vì sao con gái lại họ Trâu?”
Thôi Quýnh giải thích:
“Chồng trước của Dương Liễu thị họ Trâu, sau khi chồng trước qua đời, bà ta mang theo con gái, một thân một mình khó nuôi dưỡng nên cầm tài sản chồng trước để lại gả cho Dương Thiên Viễn. Khi xuất giá thì bà ấy ước hẹn ba điều với Dương Thiên Viễn, chỗ tiền tài này chính là của hồi môn của Trâu Quỳnh nhưng tạm để cho Dương Thiên Viễn bảo quản, đợi Trâu Quỳnh thành thân thì sẽ trả lại.”
Đào Mặc:
“Thì ra là vậy. Vụ án này dễ phán, chờ ngày mai ta thăng đường sẽ bắt Dương Thiên Viễn kia trả đồ cưới lại là được.”
Kim sư gia và Thôi Quýnh liếc mắt nhìn nhau.
Kim sư gia ho một tiếng:
“Việc này vẫn còn đoạn sau.”
Đào Mặc:
“Mời sư gia nói.”
Kim sư gia:
“Theo luật pháp triều ta thì ngày một tháng tư đến ngày ba mươi tháng bảy là khoảng thời gian cho vụ mùa, nha môn không quản việc nhỏ nhặt như cưới hỏi hay đất vườn, chỉ nhận những vụ án lớn có tình tiết nặng.”
Đào Mặc nhíu mày.
Kim sư gia:
“Huống chi lúc ấy chủ nhân không có mặt ở nha môn, vì thể ta đã tự ý trả đơn kiện của họ về.”
Đào Mặc thấy vẻ mặt lão hơi bất an thì hỏi:
“Vậy xảy ra chuyện gì rồi?”
Thôi Quýnh:
“Dương Liễu thị kia thấy nha môn không bận tâm việc nhỏ nhặt nên nghĩ quẩn, cuối cùng nhảy xuống giếng!”
Đào Mặc hoảng hốt kêu ‘A’ một tiếng.
Kim sư gia vội nói:
“May mắn là được người ta phát hiện cứu lên, chỉ bị thương ở đầu, không đáng lo ngại.”
Lúc này Đào Mặc mới yên lòng:
“Tội gì phải như thế? Chờ đến ngày ba mươi tháng bảy lại đến kiện cũng không muộn mà.”
Kim sư gia:
“Là do Dương Thiên Viễn kia vừa mắt khuê nữ của một nhà nọ nên lấy của hồi môn của Trâu Quỳnh ra làm sính lễ, ngày thành hôn định vào đúng ba ngày đầu tháng bảy. Mà hôn phu của Trâu Quỳnh là Lưu Bảo thì liên tục bức ép mẹ con hai người phải ra mặt đòi lại của hồi môn, thậm chí còn tuyên bố nếu Dương Thiên Viễn không giao của hồi môn ra thì hắn sẽ đòi lại sính lễ.”
Đào Mặc nghe vậy liền lắc đầu.
“Dương Thiên Viễn và Lưu Bảo này đều thật đáng giận. Mẹ con Dương Liễu thị quả thực rất đáng thương.”
Kim sư gia:
“Ý của chủ nhân thế nào?”
Đào Mặc:
“Ta nghĩ luật lệ của triều đình sở dĩ không cho phép tiếp nhận vụ án nhỏ vào kì vụ mùa là sợ dân chúng không thể tập trung vào ngày mùa. Nhưng mẹ con Dương Liễu thị gặp phải chuyện như vậy thì sao có thể tập trung vào việc gì khác? Dương Liễu thị nhảy xuống giếng có thể cứu một lần nhưng không thể cứu được cả một đời, nếu muốn cứu bà ta thì phải sớm ngày xử lí vụ án cho xong. Nếu ta đã hứa với Hoàng thượng sẽ cai quản tốt huyện Đàm Dương thì nhất định phải làm được!”
“Hoàng thượng?”
Kim sư gia và Thôi Quýnh cùng hô lên kinh ngạc.
Đào Mặc vò đầu:
“Việc này nói ra rất dài, chúng ta trước tiên vẫn nên nói về Dương Liễu thị đi.”
Kim sư gia:
“Nếu chủ nhân quyết định nhận vụ án này thì ta đề nghị chủ nhân nên nhanh chóng không chậm trễ nữa, làm sớm không để muộn, nên lặng lẽ chứ không nên ồn ào.”
Thôi Quýnh trực tiếp tóm gọn lại:
“Ý sư gia là lén xử án?”
Kim sư gia:
“Đúng vậy. Tuy rằng chủ nhân là xuất phát từ ý tốt, nhưng khó nói sẽ không có kẻ cầm luật lệ của triều đình đến cản trở, bởi vậy chúng ta phải xử lí cho xong vụ án này trước khi bọn họ kịp làm gì.”
Thôi Quýnh cảm thấy sau khi Kim sư gia nói xong thì kín đáo liếc nhìn mình một cái, trong lòng liền hiểu rõ‘có kẻ’ trong miệng lão kia chính là ám chỉ mình. Hắn vội nói:
“Lời Kim sư gia nói thật đúng. Tuy rằng huyện Đàm Dương hiện tại mưa thuận gió hòa, trên dưới huyện nha đều một lòng, nhưng khó nói sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, vì vậy đại nhân vẫn nên tốc chiến tốc thắng làm đầu.”
Đào Mặc thấy hai người đều nói như thế thì lập tức quyết định việc này cứ xử lí như vậy. Trong lòng Đào Mặc nhớ kĩ Cố Xạ nói giờ Tuất sẽ đến đón y, bởi vậy hỏi sơ lược vài câu về công vụ rồi liền vội vàng cáo từ rời đi.
Tang Tiểu Thổ quả nhiên đã đánh xe ngựa đến chờ ở cửa.
Lên ngựa về Cố phủ thì phát hiện Cố Xạ đang chờ cơm y, Đào Mặc vừa đau lòng lại vừa áy náy:
“Sắc trời không còn sớm, cần gì phải để bụng rỗng chờ ta?”
Cố Xạ lười nhác đáp:
“Ai nói là ta để bụng rỗng?”
Lúc này Đào Mặc mới nhìn thấy đĩa điểm tâm trước mặthắn thiếu mất một miếng.
“Thực ra nếu huynh đói thì cứ ăn trước cũng được mà.”
Cố Xạ gắp một miếng thịt kho tàu đặt vào trong bát y:
“Ta thành thân không phải để dùng bữa một mình.”
Đào Mặc ngửi thấy mùi thịt thì trong lòng ngọt ngào vô cùng, ngay cả vụ án khó giải quyết gặp phải ở huyện nha lúc nãy cũng bị ném ra sau đầu.
Dùng bữa xong, hai người bày bàn cờ ra.
Đào Mặc không kìm được mà nói đến vụ án kia, sau đó nhìn Cố Xạ chờ mong ý kiến của hắn.
Cố Xạ nhìn vào bàn cờ vô cùng chăm chú, dường như hoàn toàn không bận tâm đến những chuyện khác.
Đào Mặc thấy hắn không nói gì thì cảm thấy bất an:
“Làm như vậy có ổn không?”
“Vì sao không ổn?”
Cố Xạ hỏi.
Đào Mặc không thể nói rõ ra được, thật lâu sau mới nói:
“Triều đình vốn quy định ngày mùa thì không được nhận những vụ án nhỏ vụn vặt, ta làm như vậy là không phù hợp với luật lệ của triều đình.”
Cố Xạ:
“Thì sao?”
“Việc này…”
Đào Mặc nghẹn lời. Nếu như y biết phải thế nào thì đã không quyết định như thế.
Cố Xạ nâng mắt nhìn y:
“Nếu trong lòng ngươi có ý tưởng gì thì cứ nói đừng ngại, không cần phải e dè. Dù sao đời này kiếp này ta cũng không có ý định viết thư bỏ vợ đâu.”
Đào Mặc đỏ mặt nhẹ giọng nói:
“Ta chỉ là thấy huynh không hề nói gì thì nghĩ rằng có chỗ không hợp lí.”
Cố Xạ lạnh nhạt:
“Ngươi chưa từng gặp rắc rối gì, cũng không gặp phải cửa ải khó khăn, ta cần gì phải mở miệng?”
Bàn tay Đào Mặc cầm cờ đen nhất thời khựng lại giữa không trung.
Cố Xạ thấy y nhìn mình chằm chằm không hề nhúc nhích, liền nắm lấy bàn tay đang run lên của y.
Ngón tay Đào Mặc thả lỏng, cờ đen ‘cạch’ một tiếng chạm xuống bàn cờ.
Cố Xạ thản nhiên tiếp tục chơi cờ.
“Ta muốn làm quan tốt, ngoại trừ muốn hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, cũng là vì chính mình nữa. Ta không muốn trên đời này lại có người gặp phải việc bất hạnh như ta. Nhưng mà bây giờ ta đã hiểu rõ, thực ra người thực sự không may là cha ta. Cả đời ông ấy tích vô số việc thiện nhưng lại có một đứa con như ta.”
Đào Mặc dừng lại một chút, hai mắt gắt gao nhìn Cố Xạ chằm chằm.
“Ta rất may mắn, bởi vì có một người cha như ông ấy, còn có một người bầu bạn cả đời như huynh!”
Cố Xạ nhướn mày.
“Chẳng lẽ giờ ngươi mới phát hiện ra sao?”
“Ách.”
Cái đầu trước giờ không quá nhanh nhạy của Đào Mặc lại nhạy bén bất ngờ:
“Ta chỉ là nhận thức sâu sắc và khắc ghi sâu hơn mà thôi.”
Cố Xạ:
“Vỗ ngựa xu nịnh.”
Đào Mặc:
“Là lời tâm huyết.”
“Cho dù như thế…”
Tay Cố Xạ chỉ chỉ vào bàn cờ.
“Ta cũng sẽ không nhường đâu.”
“Đương nhiên rồi.”
Đào Mặc cười ha ha cầm một quân cờ đen lên, đang muốn đặt xuống thì phát hiện cục diện trên bàn cờ đã thay đổi đột ngột, không còn là cục diện mà y nhìn thấy trước đó nữa.
“Đây… Ta hạ quân cờ này từ lúc nào rồi?”
Cố Xạ:
“Vừa mới.”
Đào Mặc nhớ đến quân cờ mà mình bỏ xuống kia, mồ hôi lạnh lập tức tuôn xuống.
Cố Xạ không chút dao động mà trêu tức:
“Bị tiêu diệt chỉ trong chớp mắt, loại cách thức này có phải là dồn vào tử địa rồi lại tái sinh không?”
Đào Mặc cố gắng suy nghĩ thật lâu rồi mới buông cờ nhận thua:
“Loại cách thức này chắc là có, nhưng ta không biết.”
Khóe miệng Cố Xạ dường mang theo ý cười nhàn nhạt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn cờ.
“Chơi một ván khác.”
“Được.”
Đào Mặc cực kì hưng phấn thu dọn bàn cờ.
Cố Xạ chậm rãi uống trà.