[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 117: Chương 117




CHƯƠNG 117

“Ngài là Cố công tử?”

Ngữ khí của gã mặc thường phục nhẹ hơn một chút.

Tiếng bước chân nhỏ vụn truyền ra từ bên trong. Một người trung niên có sắc mặt trắng bệch đi ra, thắt lưng ông ta giống như trời sinh đã gù, lúc nhìn người khác thì thích nhìn từ dưới lên mà đánh giá:

“Cố công tử, chủ nhân nhà ta đang chờ trong khách ***.”

Hai gã lập tức tránh đường.

Cố Xạ nói với Đào Mặc:

“Ngươi chờ ta ở bên ngoài.”

Đào Mặc nhìn hắn đầy lo lắng.

Người trung niên:

“Bên ngoài nắng nóng, chủ nhân cũng mời Đào công tử vào trong.”

Cố Xạ thấy ông ta gọi tên Đào Mặc thì biết đối phương đương nhiên là có chuẩn bị nên mới đến, đành phải cùng Đào Mặc đi vào.

Cố Tiểu Giáp từ lúc nghe thấy bốn chữ ‘Thị vệ đại nội’ kia thì đã biết là vị chủ nhân trong miệng người trung niên kia không phú thì quý, hơn nữa hắn thấy cách đi đứng của người trung niên kia cực kì giống thái giám trong cung nên cũng không dám làm bừa, lặng yên theo vào trong khách *** rồi đứng ở phía sau Cố Xạ.

Khách *** đã được thu dọn lại một lần. Tất cả những chiếc bàn cũ kĩ đều đã bị chuyển sang một bên, chỉ còn lại hai chiếc bàn được đặt ở giữa, một chiếc được trải khăn màu vàng rực, một chiếc được trải khăn màu đỏ sậm, phân biệt rõ ràng.

Phía sau chiếc bàn trải khăn màu vàng rực có một người trung niên có bộ râu rất đẹp đang ngồi, hai mắt như lưỡi câu đang nhìn thẳng về phía này đánh giá Cố Xạ và Đào Mặc.

Đào Mặc thầm giật mình một cái, chỉ cảm thấy trong mắt ông ta mình chẳng thể che giấu được chút gì.

“Thảo dân Cố Xạ cùng Đào Mặc khấu kiến Hoàng thượng.”

Cố Xạ thản nhiên quỳ xuống.

Đào Mặc giật mình, theo bản năng cũng quỳ xuống theo.

Hoàng đế mỉm cười:

“Huyền Chi hãy đứng lên đi.”

Cố Xạ không hề động đậy.

Trong mắt Hoàng đế hiện lên một chút nghiền ngẫm, nhanh chóng cười nói:

“Phía sau ngươi có phải chính là Huyện lệnh của huyện Đàm Dương không?”

“Vâng.”

Cố Xạ trầm giọng đáp.

Hoàng đế:

“Cùng đứng lên cho ta xem xem.”

Lần này Cố Xạ mới đứng lên.

Đào Mặc cuối cùng cũng ý thức được người trước mắt này là đấng cửu ngũ chí tôn, chân không khỏi có hơi nhũn ra, cố gắng hai lần mới đứng dậy được.

Hoàng đế nhìn Đào Mặc cười cười:

“Cũng là một đứa trẻ thành thật biết giữ bổn phận đấy.”

Đào Mặc thấy Cố Xạ quay đầu lại thì đáy lòng bỗng có chút phấn khích, ôm quyền nói:

“Nguyện cúc cung tận tụy phụng sự Hoàng thượng đến chết mới thôi!”

Long nhan của Hoàng đế cực kì vui vẻ.

“Trẫm nghe nói ngươi dốt đặc cán mai, hiện giờ thấy thì đúng là lời đồn đãi không đúng.”

Đào Mặc:

“Thảo dân, a không, hạ quan, a không, thần, vi thần tuy rằng dốt nát nhưng vẫn khắc ghi bốn chữ trung quân ái quốc trong tâm khảm.”

Hoàng đế gật đầu:

“Vậy thì có thể làm quan tốt. Các ngươi mới từ bên ngoài về, chắc là vẫn chưa dùng bữa, hay là ngồi xuống rồi nói tiếp.”

“Đa tạ Hoàng thượng.”

Cố Xạ cũng không chối từ, dẫn Đào Mặc cùng ngồi vào chỗ.

Hoàng đế nhìn Cố Xạ thì không khỏi cảm khái:

“Nhớ năm đó lúc ông ngoại ngươi đưa ngươi tiến cung dự tiệc thì ngươi mới nhỏ xíu xíu, không ngờ chỉ chớp mắt một cái mà đã trưởng thành rồi, còn thành đại tài tử nổi tiếng khắp thiên hạ, ngay cả trong thư phòng của trẫm cũng có cất hai bức tranh chữ của ngươi.”

Cố Xạ đứng dậy ôm quyền:

“Đa tạ Hoàng thượng đã coi trọng.”

Hoàng đế khoát tay:

“Ngồi xuống. Ngồi mà nói chuyện.”

Cố Xạ lại ngồi xuống lần nữa.

Hoàng đế nhìn chén rượu trong tay, mỉm cười:

“Sao rồi? Có ý định vào triều làm quan chưa?”

Cố Xạ:

“Thảo dân trời sinh tính cách đã buông thả, sợ là không thích hợp vào triều.”

Hoàng đế buông chén cười hắc hắc:

“Năm đó trẫm kêu Cố Tướng khuyên bảo ngươi vào triều thì ông ta cũng nói như vậy, quả nhiên là phụ tử mà. Nhưng ta thấy tuổi ngươi đã không còn nhỏ, cũng nên thu hồi tâm tư. Trẫm nghe nói ngươi đang làm tụng sư ở huyện Đàm Dương? Việc này rất tốt, phần lớn tụng sư đều thông hiểu luật pháp triều ta, ngày sau ngươi làm quan cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.”

Cố Xạ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:

“Thảo dân lòng dạ hẹp hòi, không chứa nổi nước nhà cùng thiên hạ.”

“Nói bừa!”

Hoàng đế giận dữ.

“Cái gì gọi là không chứa nổi nước nhà cùng thiên hạ? Chẳng lẽ trong lòng ngươi chỉ chứa được nữ nhi tình trường hay sao?”

Cố Xạ:

“Đúng vậy. Thảo dân chỉ biết vũ văn lộng mặc, phong hoa tuyết nguyệt, việc lớn vì nước vì dân lại dốt đặc cán mai.”

Hoàng đế hít sâu một hơi, ngữ điệu chậm rãi hơn:

“Hay là ngươi sợ phụ tử cùng vào triều sẽ phải rước lấy những nhàn ngôn toái ngữ?”

Cố Xạ:

“Hoàng thượng anh minh, trong triều trên dưới một lòng, sao có thể có những nhàn ngôn toái ngữ? Nhưng lòng của thảo dân chỉ hướng đến nơi dân dã, không gánh vác nổi những lễ nghi phiền phức, không để tâm được đến phúc họa của thiên hạ.”

Hoàng đế:

“Ngươi thật sự muốn để một thân tài hoa này mai một như dòng nước chảy xuôi?”

Cố Xạ:

“Lòng thảo dân giống như nước, mong Hoàng thượng thành toàn.”

Ánh mắt Hoàng đế trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào Đào Mặc nói:

“Ta nghe nói quan hệ của ngươi và Đào Mặc không tầm thường.”

Cố Xạ thản nhiên:

“Thảo dân và Đào Mặc đã kết làm phu thê.”

Hoàng đế không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy, hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi cũng thản nhiên thẳng thắn lắm!”

Cố Xạ:

“Toàn thiên hạ này đều là vương thổ, chuyện xảy ra trên vương thổ sao có thể giấu gạt được ánh mắt của Hoàng thượng?”

Hoàng đế:

“Đương nhiên. Trẫm chẳng những biết ngươi thành thân với Đào Mặc, còn biết chí nguyện cả đời của Đào Mặc là làm một vị quan tốt! Ngươi thân là hôn phu của y, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc muốn thành toàn cho y à?”

Cố Xạ:

“Nếu như y cần thì thảo dân đương nhiên sẽ tận sức.”

Hoàng đế:

“Một khi đã như vậy thì ngươi nên ra sức vì đất nước, đồng tâm hiệp lực với y mới đúng.”

Cố Xạ:

“Thảo dân và Đào Mặc đã là phu thê, vinh nhục ngày sau đều cùng hưởng, đương nhiên là đồng tâm hiệp lực.”

Hoàng đế nói đến mức miệng phát khô, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén rồi mới nói tiếp:

“Trẫm đáp ứng ngươi, nếu như ngươi nguyện ý vào triều làm quan thì trẫm nhất định dốc sức dìu dắt y, hoặc có một ngày cũng có thể vào triều bái làm tướng!”

Cho dù trấn định như Cố Xạ thì rõ ràng cũng có chút kinh hãi.

Người làm quan trong thiên hạ, người ham danh lợi trong thiên hạ, có ai không muốn vào triều làm tướng?

Hắn không hề quay đầu lại, bởi vì hắn sợ chỉ cần quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khát vọng của Đào Mặc. Thứ hấp dẫn như thế này, sợ rằng trong vạn người thì có đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín người không thể kháng cự lại.

“Hoàng thượng.”

Đào Mặc rụt rè mở miệng.

Hoàng đế nhìn y, tươi cười mang theo sựổn trọng cùng vài phần nắm chắc, cổ vũ:

“Đào khanh có chuyện gì thì cứ nói đừng ngại.”

Đào Mặc:

“Hoàng thượng, thần làm quan cũng không phải vì muốn làm quan lớn.”

Nụ cười của Hoàng đế hơi thu lại.

Đào Mặc:

“Thần chỉ muốn làm quan tốt.”

Hoàng đế:

“Làm quan lớn cũng có thể làm quan tốt.”

Đào Mặc:

“Nhưng thực lực của thần không đủ. Làm Huyện lệnh của huyện Đàm Dương mà thần đã vô cùng e sợ, sợ rằng chỉ cần mình hơi vô ý thì sẽ phụ lại hoàng ân, cũng phụ cả dân chúng. Nếu không có Kim sư gia ở bên cạnh giúp đỡ thì chỉ e thần đã sớm gây ra họa lớn. Hoàng thượng gửi gắm kì vọng cao cho thần, thần càng không thể dối gạt Hoàng thượng. Thần tự hiểu rõ mình, làm Huyện lệnh của huyện Đàm Dương thì có lẽ một ngày nào đó thần có thể tự mình gánh vác, nhưng làm cao hơn nữa thì trăm triệu lần không thể.”

Hoàng đế giận tái mặt:

“Chẳng lẽ ngươi không biết chỗ tốt của việc làm quan lớn ? Trẫm nhớ rõ phụ thân của ngươi là chết trong vụ án oan liên quan đến Hoàng Quảng Đức đúng không?”

Vai Đào Mặc run lên, kinh ngạc ngước nhìn.

“Không cần hỏi vì sao trẫm lại biết được, nếu như trẫm muốn biết thì trong thiên hạ này không có việc gì có thể giấu được trẫm.”

Ngài nói xong thì giống như cố ý vô tình liếc mắt nhìn Cố Xạ một cái:

“Ngươi có từng nghĩ tới không, nếu như chức quan của ngươi cao hơn Hoàng Quảng Đức thì gã sẽ không thể hại ngươi nữa? Ngươi cho là vì sao Ngự Sử giám sát có thể điều tra Hoàng Quảng Đức? Đó là vì trẫm giao cho hắn quyền lực ấy! Chỉ cần trẫm muốn, lúc nào trẫm cũng có thể cho một người công thành danh toại, bước lên nắm quyền.”

Đào Mặc:

“Thực ra vi thần chỉ nghĩ là, nếu Ngự Sử giám sát có thể xuất hiện sớm hơn một năm thì có lẽ phụ thân của thần đã không phải ôm oan ức mà chết. Nhưng đời người giống như một màn kịch, đều đã có mục tiêu nhất định, vi thần không dám ôm ấp những hi vọng xa vời khác.”

Hoàng đế nhìn y khó có thể tin nổi.

“Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn tự mình nắm đại quyền?”

Đào Mặc:

“Thần chỉ muốn trông giữ một cõi yên vui vì Hoàng thượng.”

Hoàng đế chợt bật cười. Ngài quay đầu nhìn người trung niên lúc nãy:

“Ngươi nghe xem, đây là lời một người dốt nát không biết chữ sẽ nói ra sao?”

Người trung niên kia cười nói:

“Nô tài thấy trong lòng vị đại nhân này đã thật sự hiểu được.”

Hoàng đế vuốt cằm:

“Phải, đúng là đã hiểu được. Giống như Cố Xạ vậy, thản nhiên không muốn thăng tiến.”

Cố Xạ vội đứng dậy ấp lễ:

“Hoàng thượng thứ tội.”

“Ngươi khiến cho trẫm không thoải mái, sao trẫm có thể thứ tội cho ngươi?”

Hoàng đế gây khó dễ.

Cố Xạ:

“Hoàng thượng là vị chủ nhân anh minh, sao lại so đo với thảo dân được?”

Hoàng đế:

“Hừ, nói dễ nghe lắm. Ngồi xuống đi.”

Cố Xạ ngồi xuống.

Hoàng đế nói với Đào Mặc:

“Nếu như ngươi đã lưu luyến huyện Đàm Dương như thế thì cai quản nó thật tốt cho trẫm! Trẫm không thích nghe hoa ngôn xảo ngữ của ngươi, trẫm muốn thấy chiến tích, nếu ba năm không có được chiến tích thì đừng trách trẫm trở mặt vô tình.”

“Vâng!”

Đào Mặc kích động đứng bật dậy, cái bàn bị va chạm rung lên bần bật.

Hoàng đế phất tay cho y ngồi xuống, nói tiếp:

“Về vụ án của Hoàng Quảng Đức, hôm nay lão Tướng quân cũng nói với trẫm rồi. Việc này trong lòng trẫm đã hiểu rõ, sẽ không khiến phụ thân ngươi mất mạng vô ích, cũng sẽ không cho phép gã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

“Tạ ơn Hoàng thượng!”

Đào Mặc lại kích động đứng lên, cái bàn lại rung rung.

Người trung niên kia nhịn không được đi qua di chuyển cái bàn sang bên cạnh.

Hoàng đế dứt khoát đứng dậy:

“Thôi. Bây giờ trẫm nhìn các ngươi thì nuốt không trôi, các ngươi dùng bữa với trẫm chắc cũng không có hứng thú, nếu hai bên nhìn nhau không hợp thì chi bằng là không thấy. Nhưng những lời trẫm nói các ngươi tốt nhất là nhớ cho kĩ, trẫm là Hoàng đế, quân vô hí ngôn!”

“Vâng.”

“Cung tiễn Hoàng thượng!”

Cố Xạ kéo Đào Mặc quỳ xuống.

Hoàng đế oai phong khí phách bừng bừng ra ngoài lên xe ngựa.

Nhóm thị vệ đại nội đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải, chật cứng như nêm cối mà bảo vệ xe ngựa.

“Hoàng Đức Lộc.”

Hoàng đế bỗng gọi một tiếng.

Người trung niên lưu loát tiến vào xe ngựa, cung kính quỳ xuống:

“Hoàng thượng.”

Hoàng đế:

“Việc này ngươi thấy thế nào?”

Người trung niên:

“Tâm Cố Xạ không ở trong triều, chỉ e có khuyên cũng vô dụng.”

“Sợ rằng hắn không muốn vào triều làm quan là bởi vì Cố Tướng.”

Hoàng đế thở dài:

“Năm đó trẫm giao Liên tiểu Tướng quân cho Cố Tướng xử trí là muốn thử hắn xem có cấu kết thành bọn với Liên Tướng quân hay không, dù sao thì quan văn tướng võ cấu kết vẫn là việc xưa nay tối kị. Ai ngờ hắn vì muốn biểu hiện sự trong sạch của mình mà lại đại nghĩa diệt thân đến mức đó. Trẫm suy đi nghĩ lại thì quả thực là đã bức hắn quá đáng.”

Người trung niên:

“Việc này là Cố Tướng một phía tình nguyện, có liên quan gì đến Hoàng thượng đâu?”

Hoàng đế:

“Trẫm thực sự quyết định dùng hắn cũng là vì vụ việc đó. Hơn nữa, Cố Huyền Chi và hắn thật sự là phụ tử nhưng lại cực kì tuyệt tình, hiếm khi gặp mặt được một lần, còn không chịu nói với nhau dù một câu. Đáng tiếc, trẫm đang cần một quân cờ ở giữa Cố Tướng và Sử Thái sư. Hắn là nhi tử của Cố Tướng nhưng trong lòng lại có hiềm khích với Cố Tướng, đúng là lựa chọn tốt nhất.”

Nói đến đây, ngài dường như nhớ đến chuyện gì đó, cả giận nói:

“Nếu không phải Tiết Linh Bích phản bội trẫm thì trẫm cũng không cần phải lấy trứng chọi đá đến mức này!”

Người trung niên không dám nói tiếp.

“Hừ hừ, y tưởng rằng hợp tác với Lăng Dương Vương thì có thể không cần lo lắng nữa à? Mơ tưởng!”

Hoàng đế nổi giận quát tháo.

“Trẫm không phải Tiên đế, tuyệt đối không để lại hai cục diện rối rắm như Quảng Tây và Vân Nam lại cho nhi tử của mình! Lúc trẫm còn sống, trẫm nhất định phải bình định được họa Lăng Dương Tuyết Y!”

Người trung niên:

“Hoàng thượng anh minh ngút trời, đối phó với bọn họ đương nhiên là dễ như trở bàn tay.”

Hoàng đế bình tĩnh hơn chút:

“Chuyện trẫm kêu ngươi đi làm đã có manh mối gì chưa?”

Người trung niên:

“Hoàng thượng yên tâm, bọn họ đã triển khai hành động.”

Hoàng đế cười lạnh:

“Nếu Tiết Linh Bích mượn thế lực của Ma giáo thì trẫm sẽ gậy ông đập lưng ông!”

Cho đến khi mấy cái bóng cản trở ánh sáng bên ngoài đã biến mất không còn một mảnh, Cố Xạ mới kéo Đào Mặc đứng dậy.

Nhưng Đào Mặc chỉ giật giật chân rồi ngồi xuống, y lúng túng:

“Chân nhũn.”

Y thật sự không ngờ rằng một chức quan nhỏ như hạt mè của mình lại có thể gặp được thánh nhan lúc còn sống, hơn nữa Hoàng thượng còn gửi gắm kì vọng cao như vậy vào y, nghĩ đến từng câu từng chữ Hoàng thượng nói với mình, tâm tình y liền nhịn không được mà kích động một hồi.

Cố Xạ thì ngược lại, trên mặt chẳng những không hề có vẻ vui mừng mà hai hàng lông mày còn nhíu chặt lại, hắn nói với Cố Tiểu Giáp:

“Kêu phòng bếp chuẩn bị thức ăn và lương khô, chúng ta ăn xong sẽ khởi hành ngay lập tức.”

Đào Mặc ngẩn ra:

“Sao lại vội như thế?”

Cố Xạ:

“Gần vua như gần cọp. Hoàng thượng một khắc trước buông tha cho chúng ta không phải là sau đó vẫn sẽ buông tha. Nói không chừng khi nào ngài ấy lẩn quẩn trong lòng thì sẽ quay lại quấy rối, so với như vậy thì chẳng bằng cao chạy xa bay đến nơi thanh tĩnh.”

Đào Mặc thật sự không ngờ Hoàng thượng cao cao tại thượng trong cảm nhận của mình ở trong miệng hắn lại không còn đáng giá như vậy, lúng ta lúng túng:

“Nhưng chúng ta vẫn chưa nói lời từ biệt với ông ngoại.”

Cố Xạ:

“Chu Hồng đương nhiên sẽ gửi thư.”

Hắn thấy vẻ mặt Đào Mặc vẫn còn lưu luyến thì nói tiếp:

“Về sau vẫn sẽ còn cơ hội gặp lại.”

Đào Mặc ngồi dưới đất một lát, cuối cùng cũng hồi phục sức lực rồi đứng dậy.

Chu Hồng thu dọn sạch sẽ tất cả chỗ đồ ăn mà Hoàng đế để lại, chuẩn bị một bàn đồ ăn nóng sốt đơn giản khác cho bọn họ. Cố Xạ và Đào Mặc ăn xong thì đám người Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp cũng chuẩn bị xong hành lí.

Đào Mặc đột nhiên nhớ đến lão Đào, kinh ngạc hỏi:

“Lão Đào đâu?”

Hách Quả Tử:

“Ông ấy nói là đi gặp bạn cũ, vài ngày nữa sẽ quay lại.”

Đào Mặc nhìn Cố Xạ:

“Có chờ ông ấy không?”

Cố Xạ:

“Chúng ta để thư lại cho ông ấy là được.”

Đào Mặc thấy Cố Xạ đã quyết ý thì cũng không nói lại nữa, chỉ dặn dò Chu Hồng nhất định phải chuyển lại lời nhắn của y.

Chu Hồng liên tục đáp ứng.

Đào Mặc cùng Cố Xạ lên xe ngựa, vén rèm nhìn khung cảnh phồn hoa bên ngoài vụt qua thì cảm thấy đây giống như một giấc mơ.

“Huyền Chi, nếu đây là một giấc mộng thì ta nguyện vĩnh viễn chìm trong giấc mộng này, ngủ say không tỉnh.”

“Vĩnh viễn chìm trong giấc mộng không tỉnh lại?”

Cố Xạ bỗng cười nói.

“Mộng như đời người, đời người lại như giấc mộng, cái gì gọi là mộng, cái gì là đời người? ‘Mộng lớn ai người sớm nhận ra, bình sinh ta tự biết’, quả thực là ‘ta’ tự biết.”

Đào Mặc cái hiểu cái không.

Cố Xạ:

“Ngươi đã bao giờ tỉnh mộng chưa?”

Đào Mặc ngây người. Y đương nhiên đã từng tỉnh lại từ giấc mộng, nhưng loại tỉnh này cũng không phải là loại tỉnh mà hắn muốn nói.

Cố Xạ:

“Nếu như ngươi không nghĩ ra…”

Đào Mặc nhìn hắn tràn đầy chờ mong.

“Vậy thì chép lại mười lần câu ‘Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn’ đi.”

“…”

Đào Mặc nhỏ giọng nói:

“Mười lần kia vẫn còn thiếu.”

Cố Xạ liếc nhìn y.

“Vậy thì phải chép một trăm lần.”

Đào Mặc mở to mắt:

“Vì sao không phải hai mươi lần?”

Cố Xạ:

“Bởi vì đây là mộng.”

Đào Mặc mờ mịt.

“Trong mộng thì mười lần lại thêm mười lần sẽ là một trăm lần.”

“…”

Cố Xạ:

“Bây giờ ngươi muốn tỉnh lại cũng đã muộn.”

Đào Mặc đột nhiên xoay người lại, còn rất nghiêm túc nhìn Cố Xạ nói:

“Đừng nói một trăm lần, cho dù là chép một ngàn lần hay một vạn lần thì ta cũng không hề muốn tỉnh lại.”

Cố Xạ bình tĩnh nói:

“Vậy thì một ngàn lần đi.”

“A?”

“Một vạn lần.”

“…”

Giấc mộng này vì sao càng mơ càng mệt vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.