[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 116: Chương 116




CHƯƠNG 116

Sương mù vờn quanh, cảnh sắc trong núi vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Cố Xạ dừng xe ngựa ở dưới chân núi, cùng Đào Mặc mỗi người cầm theo một cái rổ đi bộ lên núi.

Trước mặt là rừng thông xanh ngát, gió nhẹ thanh mát lùa vào trong mũi. Đào Mặc nhịn không được day day mũi rồi ngẩng đầu nhìn Cố Xạ.

Bóng dáng hắn quả thực là tịch mịch vắng lặng, giống như đang chìm vào trong đau thương.

“Ta, ta làm một bài thơ.”

Đào Mặc chợt nói.

Bước chân Cố Xạ hơi dừng lại, bả vai dường như cũng thả lỏng hơn.

“Ừ?”

Đào Mặc:

“Huynh muốn nghe à?”

Cố Xạ:

“Ừ.”

Đào Mặc:

“Có thể không đúng bằng trắc đâu.”

Cố Xạ:

“Ừ.”

“Cũng có thể là không gieo vần đúng.”

Kinh nghiệm phong nguyệt của y thì tốt, nhưng lại chỉ biết một phần về chuẩn tắc cơ bản trong việc ngâm thơ làm đối.

“Được.”

“Cũng không quá gọt giũa.”

Cố Xạ hỏi thẳng:

“Thơ đâu?”

Đào Mặc đằng hắng một tiếng rồi ngửa đầu đọc:

“Gió, gió, gió.”

“…”

“Thổi từng trận ngang mặt.”

“…”

“Thanh thanh lại thoải mái.”

“…”

“Hai người qua khe nước.”

“…”

(Nguyên văn Hán Việt đoạn thơ của Mặc Mặc: “Phong, phong, phong./ Trận trận xuy kiểm diện./ Thanh thanh hựu sảng sảng./ Lưỡng nhân hành khê giản.)

Đào Mặc đọc xong thì bất an nhìn sang Cố Xạ, trong lòng vừa hi vọng hắn sẽ cổ vũ mình, lại cảm thấy thơ mình làm thật sự là chẳng ra gì, Cố Xạ vẫn đừng mở miệng thì tốt hơn.

“Thế nào?”

Im lặng rất lâu, cuối cùng y cũng không nhịn được hỏi ra miệng.

Cố Xạ chậm rãi nói:

“Ta đang cảm nhận ý cảnh thanh thanh lại thoải mái.”

Đào Mặc đỏ mặc.

“Ta, ta bêu xấu.”

“Không, có tiến bộ.”

Cố Xạ.

“Ít nhất ngươi cũng đã học thuộc bài ‘Vịnh nga’ của Lạc Tân Vương*.”

(Tìm hiểu thêm về Lạc Tân Vương và ‘Vịnh nga’ ở đây: http://www.thivien.net/viewauthor.php?UID=jvbfrjspi2Y6S8b3jeqzpA)

Đào Mặc kinh ngạc:

“Sao huynh lại biết?”

Cố Xạ quay đầu lại nhìn, cười như không cười.

Bước chân Đào Mặc dừng lại, tim đập thình thịch giống như muốn nhảy ra ngoài, cho đến khi bóng dáng Cố Xạ sắp biến mất ở chỗ rẽ của đường mòn thì y mới giật mình tỉnh táo rồi vội vàng đuổi theo.

Đi đến giữa sườn núi thì có không ít khách hành hương lui tới, nhìn thấy trên núi xuất hiện một bức tường sơn màu vàng cùng đỏ sậm thì Đào Mặc mới biết thì ra trên núi còn có một ngôi chùa.

“Mẫu thân ta được an táng ở sau núi.”

Cố Xạ dẫn y đi xuyên qua ngôi chùa.

Đi đến phía sau núi thì khách hành hương ít dần, bóng người cũng thưa thớt hơn.

Đào Mặc nhìn thấy cạnh đường mòn có một lều trà thì không khỏi tò mò:

“Quán trà lạnh này sao lại mở ở phía sau núi?”

Cố Xạ nghe thế liền nhìn lại, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Đào Mặc bị khí lạnh trên người hắn làm sợ hãi đến mức ngẩn ra.

“Trên đời luôn có những người nhàm chán.”

Cố Xạ lạnh lùng nói một câu rồi không hề quay đầu nhìn mà đi thẳng xuống theo đường mòn.

Đi ngang qua lều trà, Đào Mặc tò mò nhìn vào trong xem xét. Trong lều có một văn sĩ trung niên gương mặt cương nghị đang ngồi.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong đầu Đào Mặc thầm giật mình rồi vội vàng chuyển tầm mắt đi.

“Tiểu huynh đệ.”

Văn sĩ trung niên đột nhiên mở miệng gọi y lại.

Đào Mặc thấy bóng dáng Cố Xạ càng lúc càng nhỏ thì lo lắng hỏi:

“Tiên sinh có chuyện gì?”

Văn sĩ trung niên:

“Ngồi một mình thấy không thú vị, tiểu huynh đệ có thể ngồi cùng không?”

Đào Mặc:

“Tại hạ đến đây cùng với bằng hữu, không tiện ở lại.”

Văn sĩ trung niên:

“Là muốn đi bái tế tổ tiên à?”

Lòng Đào Mặc nóng như lửa đốt:

“Đúng vậy. Tại hạ còn có việc, lần sau sẽ nói chuyện với tiên sinh.”

Văn sĩ trung niên mỉm cười, lập tức có hai người cao lớn nhảy ra từ bên đường chắn đường đi của Đào Mặc.

Đào Mặc kinh sợ nhìn văn sĩ trung niên chằm chằm.

Văn sĩ trung niên:

“Nơi này chỉ có một con đường, sẽ không đi lạc đâu.”

Đào Mặc đè nén sự bất an trong lòng, nhìn ông ta rồi hỏi:

“Tiên sinh có ý gì?”

Văn sĩ trung niên vươn một ngón tay chỉ sang chiếc ghế bên cạnh:

“Chỉ muốn mời ngươi ngồi một chút.”

Đào Mặc nhìn con đường đã hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng Cố Xạ đâu thì đành bất đắc dĩ đi đến ngồi xuống bên cạnh ông ta.

“Tiểu huynh đệ là người ở đâu? Trong nhà có còn ai không?”

Văn sĩ trung niên hỏi.

Đào Mặc lần lượt trả lời.

Văn sĩ trung niên:

“Ồ? Thì ra người nhà của tiểu huynh đệ được chôn cất ở đây?”

Đào Mặc vội nói:

“Không, tại hạ chỉ đến cùng huynh ấy mà thôi.”

“Huynh ấy?”

Văn sĩ trung niên hỏi:

“Huynh ấy mà ngươi nói chính là vị bằng hữu kia?”

Đào Mặc vuốt cằm.

Văn sĩ trung niên:

“Tình cảm của ngươi và vị bằng hữu đó thật tốt.”

Đào Mặc cúi đầu không nói gì. Y biết tình cảm của mình và Cố Xạ không được thế tục chấp nhận, đương nhiên sẽ không tùy tiện nói ra.

Văn sĩ trung niên:

“Nếu như không tốt thì hắn nhất định sẽ không mời ngươi cùng đến cúng tế tổ tiên.”

Đào Mặc:

“Sao ông lại biết?”

Văn sĩ trung niên cười nhưng không trả lời, hỏi ngược lại:

“Không biết tiểu huynh đệ sống bằng nghề gì?”

Đào Mặc cảnh giác nhìn ông ta.

Văn sĩ trung niên cười ha ha:

“Tiểu huynh đệ không cần căng thẳng, bản quan không phải là người xấu.”

“Quan?”

Đào Mặc kinh ngạc.

Văn sĩ trung niên:

“Thật không dám giấu diếm, mặc dù ta không phải quan lớn quyền khuynh triều dã gì nhưng ở trong kinh thành cũng có chút uy vọng, không phải là hạng người đầu trộm đuôi cướp. Ta thấy tiểu huynh đệ còn trẻ tuổi mà đã có khí độ bất phàm nên mới có ý làm quen, tuyệt không có ác ý.”

Đào Mặc thấy tùy tùng cạnh ông ta người nào cũng cao lớn uy vũ thì không khỏi tin tưởng vài phần.

“Nếu như vậy thì tại hạ cũng là người trong quan trường.”

“Ồ?”

Văn sĩ trung niên cảm thấy có hứng thú mà hỏi han.

“Chắc không phải là mới được điều đến bổ sung ở kinh thành chứ?”

Đào Mặc đang nhớ đến Cố Xạ, thấy ông ta có ý muốn nói dài thì dứt khoát trả lời thẳng:

“Không phải, tại hạ là quan huyện ở huyện Đàm Dương.”

Văn sĩ trung niên thấy y nhắc đến quan huyện cũng không có ý tự ti thì thầm gật đầu:

“Làm quan không dễ.”

Đào Mặc nhớ đến nhưng lời mà hôm qua lão giả râu tóc bạc phơ nói với mình nhất thời cảm xúc dâng trào:

“Chỉ cần trong lòng có chính khí thì cũng không ngại.”

Văn sĩ trung niên lắc đầu:

“Trường Giang và Hoàng Hà đều phải hòa vào biển, không khỏi cùng chảy một dòng nước bẩn.”

Đào Mặc:

“Vậy không cần vào biển nữa, nước của Trường Giang và Hoàng Hà chỉ cần ở lại bên trong Trường Giang và Hoàng Hà thì tự nhiên có thể giữ được dòng chảy trong sạch.”

Văn sĩ trung niên cười nói:

“Nếu từ vua đến dân đều là biển thì sao?”

Đào Mặc:

“Luôn có người cùng chung chí hướng.”

Văn sĩ trung niên:

“Nhưng biển kia chiếm cứ vị trí ngay ngọn nguồn của Trường Giang và Hoàng Hà, nếu như không thể chảy cùng một dòng thì sẽ bị bao phủ, kết cục vẫn sẽ giống nhau.”

Đào Mặc ngẩn ra, do dự nói:

“Cái đó… Nhưng nếu chảy cùng dòng với biển thì sẽ không còn Trường Giang và Hoàng Hà nữa.”

Văn sĩ trung niên:

“Cho dù vào biển bị dính vị mặn thì Trường Giang và Hoàng Hà dù sao vẫn là Trường Giang và Hoàng Hà, chỉ cần trong dòng có nước sạch thì vẫn có thể làm vài việc mà mình đủ khả năng, vẫn tốt hơn là giao hết cả một vùng rộng lớn như vậy cho nước biển.”

Đào Mặc từ khi làm quan đến nay chẳng phải là luôn nghĩ xem phải làm hết phận sự, làm việc theo đúng luật pháp như thế nào hay sao, nhưng những điều văn sĩ trung niên nói thì y lại chưa từng nghĩ đến bao giờ.

Văn sĩ trung niên thấy y lộ ra vẻ bối rối thì cười ha ha:

“Việc này nói với ngươi thì còn quá sớm. Ta chỉ bộc phát cảm xúc mà thôi, tiểu huynh đệ không cần để ở trong lòng.”

Đào Mặc cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:

“Phải, tại hạ chưa từng gặp phải việc này, cũng chưa nghĩ ra được mình cuối cùng sẽ làm như thế nào. Nhưng mà, Trường Giang và Hoàng Hà vào biển phải chịu nhiễm mặn, hoa sen lại có thể ở trong bùn mà không nhiễm bẩn. Tại hạ không nói đạo lí gì cả, tại hạ chỉ cảm thấy vì sao phải làm Trường Giang hay Hoàng Hà mà lại không làm hoa sen?”

Văn sĩ trung niên nhìn y.

“Hoa sen sao có thể lâu dài được như Trường Giang và Hoàng Hà?”

Đào Mặc:

“Lúc Huyền Chi kể chuyện xưa cho tại hạ nghe thì từng nhắc đến rất nhiều người tuổi trẻ đoản mệnh nhưng lại được lưu danh sử sách. Tại hạ cho rằng, nếu như có thể được như thế thì cũng coi như lâu dài.”

Văn sĩ trung niên:

“Ta hỏi ngươi, một người một năm chỉ làm một chuyện tốt vì dân chúng nhưng làm suốt ba mươi năm, so với một người làm mười chuyện tốt cho dân chúng nhưng lại chỉ làm một năm, ai có ích cho dân chúng hơn?”

Đào Mặc:

“Đều có ích.”

Trong mắt văn sĩ trung niên có tia sáng lóe lên.

Đào Mặc:

“Nếu có lòng làm việc tốt thì một việc cũng là làm, mười việc cũng là làm, cần gì phải phân chia ra cao thấp?”

Văn sĩ trung niên kinh ngạc mà nhìn y, bỗng nhiên giống như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, ông ta cười to:

“Nói rất đúng, nếu đã có lòng vì dân chúng thì cần gì phải chia cao thấp, cần gì phải phân giá trị thế nào, cần gì phải chia ra cấp bậc nữa?”

Đào Mặc thấy ông ta cười thoải mái như vậy thì cũng không khỏi mỉm cười theo.

Văn sĩ trung niên:

“Bằng hữu của tiểu huynh đệ chắc là đã chờ lâu rồi.”

Lúc này Đào Mặc mới nhớ ra Cố Xạ cùng đi với mình, lập tức hoảng hốt vội vàng đứng lên:

“Đúng rồi. Tại hạ xin cáo từ!”

Y lao ra ngoài hai bước thì lại quay đầu lại:

“Còn chưa hỏi quý tính đại danh của tôn giá.”

Văn sĩ trung niên mỉm cười:

“Người không được như ý*.”

“Thi Ý Nhân?”

(Nguyên văn Cố Hoàn Khôn trả lời là ‘Thất ý nhân’ tức là người không được như ý,‘thất ý’ [shīyì] có cách đọc giống ‘thi ý’ [shīyì] nên Đào Mặc bị nhầm. Lúc đầu mình cũng đắn đoxem có nên để nguyên là ‘Thất ý nhân’ không nhưng cuối cùng vẫn dịch hẳn ra.)

Đào Mặc hành lễ.

“Tại hạ Đào Mặc.”

Y dứt lời liền tiếp tục chạy trên đường mòn đuổi theo người.

Ý cười trên mặt văn sĩ trung niên dần dần thu lại, đưa tay cầm chén trà trên bàn thì trà cũng đã lạnh.

“Lão gia.”

Ông chủ lều trà đi ra từ phía sau.

“Có cần đến Lại Bộ chuẩn bị một chút, để Đào Mặc sớm ngày…”

Văn sĩ trung niên khoát tay:

“Có thể gặp được một nơi thích hợp với mình cũng không dễ, cần gì phải nóng vội quá mức? Ta thấy y không phải là người tham quyền cố vị, quan to quan nhỏ thì có khác gì nhau đâu? Nếu y đã thích làm hoa sen thì làm một đóa hoa sen không nhiễm bùn tanh đi. Trông coi Đàm Dương an cư lạc nghiệp, bình thản ung dung sống hết cả một đời này cũng là một loại có phúc… Với nó, việc ta làm được cũng chỉ có việc này thôi.”

Ông chủ lều trà giật mình:

“Vâng.”

Đào Mặc toát mồ hôi đầm đìa chạy đến cuối đường mòn mới nhìn thấy Cố Xạ đang yên lặng đứng trước một ngôi mộ, bốn phía quanh mộ có đủ loại hoa tươi đang nở rộ cực kì xinh đẹp. Hắn đứng ở giữa đám hoa giống hệt như người trong bức tranh, không biết là hoa thành tranh hay là tranh hóa thành hắn.

“Thật xin lỗi, ta đến chậm.”

Y lấy hương ra đốt, quỳ gối trước mộ cung kính dập đầu ba cái rồi nhẹ giọng nói:

“Mẫu thân. Con là… của Huyền Chi… là, là…”

Tuy rằng Cố Xạ gọi y là phu nhân, ngay cả lão Tướng quân cũng gọi y là cháu dâu, nhưng hai loại xưng hô này chính y cũng không nói được nên lời. Vậy nên sau khi chần chừ hồi lâu thì y vẫn sửa cách nói:

“Con và Huyền Chi đã thành thân. Huynh ấy tốt lắm, tất cả đều tốt hơn những gì con tưởng tượng rất nhiều. Con nhất định sẽ luôn ở bên huynh ấy, không rời không cách, bạc đầu giai lão.”

Y cắm hương xuống rồi đứng lên.

Gió nhẹ phất qua, biển hoa dập dờn.

Cố Xạ:

“Mẫu thân ta rất thích ngươi.”

Hai mắt Đào Mặc sáng rực, ngượng ngùng hỏi:

“Nếu không có gió thì sao?”

Cố Xạ:

“Người vẫn sẽ rất thích ngươi.”

Đào Mặc nghi hoặc nhìn hắn.

Cố Xạ:

“Bởi vì ta thích.”

Hai gò má của Đào Mặc còn hồng hơn cả hoa.

Thắp hương xong rồi rời đi, trên đường Đào Mặc nhắc đếnngười không được như ý mà mình đã gặp, còn kể những chuyện mà hai người đã nói, Cố Xạ không hề nói một lời nào.

Đến gần chỗ lều trà thì Đào Mặc lại phát hiện lều trà đã biến mất.

“A? Rõ ràng là vừa rồi vẫn còn ở đây mà.”

Y chỉ vào chỗ từng là lều trà, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Cố Xạ chắp tay đi lên trên.

Đào Mặc đuổi theo.

“Thật mà, lúc nãy ta thật sự gặp được ở đây…”

“Ta biết.”

Cố Xạ đáp.

Đào Mặc nhớ lúc đó lều trà ở ngay bên đường thì Cố Xạ cũng nhìn thấy, không khỏi thầm thở phào:

“Người kia có khí độ bất phàm, không hổ là người nhậm chức ở kinh thành.”

Cố Xạ:

“Ngươi thích ông ta?”

Đào Mặc hoảng sợ thiếu chút nữa là ngã:

“Đương nhiên không phải. Ta chỉ cảm thấy, nếu như ta bằng tuổi ông ta mà có được một nửa khí độ như thế thì cũng không uổng một đời này.”

Cố Xạ thản nhiên nói:

“Ngươi là ngươi, ông ta là ông ta.”

Đào Mặc nhìn sắc mặt Cố Xạ, thấy hắn cũng không phải là không vui thì mới cười nói:

“Cũng phải.”

Gần đến giữa trưa hai người mới đi xuống chân núi.

Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp đứng ở chỗ đường vào nhìn quanh, đến khi thấy hai người họ thì lập tức chạy lên đón.

Cố Tiểu Giáp kéo Cố Xạ sang một bên nhỏ giọng nói:

“Vừa rồi nô tài nhìn thấy…”

“Ừ.”

Cố Xạ cắt lời hắn.

Cố Tiểu Giáp:

“Công tử gặp rồi? Vậy công tử có nghĩ đến việc… đổi ý hay không?”

Cố Xạ:

“Nếu đã không phải người cùng chung đường thì tội gì phải dính dáng đến nhau.”

“Nhưng mà…”

Cố Xạ:

“Ông ấy khỏe, ta cũng rất khỏe, như vậy là được rồi.”

Dứt lời, hắn xoay người bước lên xe ngựa.

Hách Quả Tử thấy Cố Tiểu Giáp vẫn còn ngây ngốc đứng ở chỗ đó thì huých tay hắn một cái:

“Nghĩ cái gì thế?”

Cố Tiểu Giáp thở dài than:

“Tình hai bên nếu như lâu dài thì cần gì phải sớm sớm chiều chiều ở cạnh nhau.”

Hách Quả Tử hoảng sợ:

“Cố công tử và thiếu gia nhà ta phải rời khỏi nhau à?”

Cố Tiểu Giáp tức giận:

“Không phải! Công tử và phu nhân đang là tân hôn yến nhĩ, sao lại rời khỏi nhau được?”

Hách Quả Tử:

“Vậy ngươi có ý gì?”

“Ngâm thơ không được chắc?”

Cố Tiểu Giáp trừng mắt liếc xéo hắn một cái rồi xoay người ngồi lên càng xe.

Hách Quả Tử nhíu mày:

“Đấy rõ ràng là từ.”

Bốn người từ sáng sớm đến giờ vẫn còn chưa ăn gì nên quả thực là đói khát không chịu nổi. May mắn là khách *** cách đây không xa, không mất đến một canh giờ đã về đến rồi.

Hách Quả Tử dừng xe lại, Cố Tiểu Giáp nhún nhảy muốn vào trong khách *** thì lại bị hai gã mặc thường phục cản lại.

Cố Tiểu Giáp cả giận:

“Các ngươi là người phương nào?”

Một gã mặc thường phục nhìn Cố Xạ cùng Đào Mặc đi theo sát phía sau hỏi:

“Các người ai là Cố công tử Cố Huyền Chi?”

Cố Tiểu Giáp cảnh giác đứng chắn phía trước Cố Xạ:

“Ngươi là ai?”

Cố Xạ đánh giá người kia một lượt từ trên xuống dưới rồi nói:

“Thị vệ đại nội?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.