[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 121: Chương 121: Tranh Của Hồi Môn




CHƯƠNG 121 PN4: TRANH CỦA HỒI MÔN

Lần này đúng là một sóng vừa lặng, sóng khác lại dâng.

Đào Mặc ngồi trên xe ngựa, còn chưa đến nhà Lưu Bảo thì đã chợt nghe thấy tiếng gào khóc tê tâm liệt phế của Dương Liễu thị:

“Ta chết có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho chúng mày! Chúng mày mơ tưởng gạt phăng được ta ra ngoài không còn chút liên quan nào! Ta thật muốn nhìn xem… Nhìn xem chúng mày có thể an ổn đến bao giờ!”

Xe ngựa càng đi về phía trước thì tiếng khóc lại càng vang dội.

Đào Mặc xuống xe liền thấy một đám dân chúng đang đứng vây xung quanh nhìn, thấy y đến thì đều tự giác nhường đường.

Dương Liễu thị ở ngay giữa đường, khóc đến mức mắt sưng đỏ như quả hạch đào, sai dịch do Thôi Quýnh cầm đầu đang đứng xung quanh bà ta khuyên bảo. Cổng nhà Lưu Bảo đóng kín, mặc cho bà ta quát to thế nào cũng không hề suy suyển.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Đào Mặc không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng thì Dương Liễu thị kia thật giống như người mù đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mà bổ nhào về phía y.

Đào Mặc bị bất ngờ, không kịp phản ứng thì đã bị nhào vào trong lòng.

Hai tay Dương Liễu thị nắm chặt lấy cánh tay y, hai đầu gối bất chợt khuỵu xuống quỳ thẳng trước mặt y, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa:

“Đại nhân làm chủ… Xin đại nhân làm chủ cho dân phụ.”

Đào Mặc không biết làm sao, đành phải ngồi xổm xuống nói:

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, bà nói rõ ràng xem.”

Dương Liễu thị thở hổn hển nghỉ ngơi một lát rồi mới nói:

“Rốt cuộc cũng là mệnh dân phụ khổ, chồng trước mất sớm, lúc tái giá thì phải gả cho một tên lưu manh vô lại. Thật vất vả mới nuôi được con gái lớn lên, vốn tưởng rằng có thể khổ tận cam lai, ai ngờ… Ai ngờ lại nuôi phải một con sói con vô ơn. Dân phụ khổ cực vất vả tính toán cho nó đủ đường, nó được lợi rồi lại muốn gạt dân phụ ra. Dân phụ thực sự không biết nên làm thế nào mới được. Đại nhân, đại nhân, ngoại trừ ngài ra thì dân phụ thật không biết trên đời này còn ai có thể đòi lại công bằng cho dân phụ!”

Đào Mặc nhớ đến sự lo lắng của Kim sư gia lúc trước, không ngờ rằng chuyện đó đã ứng nghiệm nhanh như vậy.

“Bà đứng lên trước rồi hẵng nói.”

Y nâng bà ta đứng dậy trước nhưng Dương Liễu thị dù thế nào cũng không chịu đứng lên, còn muốn dập đầu. Đào Mặc bị dọa giật mình, vội vàng nghiêng người tránh né:

“Lễ bái trên công đường vì bà kính ta là quan, thứ bà lễ bái không phải ta mà là ấn quan. Nhưng nơi này không phải công đường, bà không cần phải đa lễ như vậy.”

Dương Liễu thị ngẩng đầu nói:

“Đại nhân đòi lại công bằng cho dân phụ, dân phụ đương nhiên phải tạ ơn đại nhân.”

Đào Mặc hỏi Thôi Quýnh:

“Phu thê Lưu Bảo có ở nhà không?”

Thôi Quýnh:

“Đại nhân chưa đến, thuộc hạ không dám tự tiện gõ cửa.”

Đào Mặc:

“Gõ cửa, mời bọn họ ra đây.”

Lúc này Thôi Quýnh mới đi gõ cửa.

Dương Liễu thị:

“Bọn chúng đuổi dân phụ ra xong thì vẫn chưa rời đi, ắt hẳn là ở nhà.”

Có lẽ Lưu Bảo và Trâu Quỳnh vẫn ở mãi trong nhà nghe động tĩnh, bởi vậy Thôi Quỳnh vừa gõ cửa thì cửa đã được mở ra.

Lưu Bảo và Trâu Quỳnh cùng bước ra, thấy Đào Mặc liền cúi đầu bái lễ.

Đào Mặc không còn tay để đỡ bọn họ lên, đang muốn nhờ Thôi Quýnh giúp đỡ thì Dương Liễu thị đột nhiên gạt y sang một bên, vọt đến tát cho Trâu Quỳnh một cái rồi bắt đầu chửi bới ầm ĩ.

Trâu Quỳnh òa khóc, cả người rụt vào trong lòng Lưu Bảo run lẩy bẩy.

Lưu Bảo trừng mắt nhìn Dương Liễu thị, nhưng vì ngại có Đào Mặc ở đây nên cũng chỉ giận mà không dám nói gì.

Đào Mặc ra hiệu cho Thôi Quýnh.

Thôi Quýnh liền hiểu ý mà mang theo người tách hai bên ra.

Đào Mặc bị hai người họ một thì mắng một thì khóc khiến đầu đau vô cùng, nhìn trái nhìn phải cũng là bó tay không có cách nào, chỉ thấy Cố Tiểu Giáp lặng lẽ đi đến thấp giọng nói:

“Công tử nói, công đường vẫn trống không, chi bằng để mọi người cùng đến đó cho bình tĩnh. Dù sao nơi đó có kinh đường mộc, nếu như kẻ nào quá ồn ào thì ném nó qua là được.”

Đào Mặc sửng sốt một chút rồi lập tức hỏi:

“Đây là ý của ngươi hay là ý của Huyền Chi?”

Cố Tiểu Giáp cười hắc hắc:

“Đều có đủ cả.”

Đào Mặc nghe cũng cảm thấy có lí, cũng không tính toán trong lời nói của hắn có trộn lẫn thêm bao nhiêu ý khác, kêu Thôi Quýnh đưa bọn họ về công đường. Sau khi dặn dò xong, y nhìn những dân chúng vây quanh vẫn chưa đi, ngẫm nghĩ rồi nói:

“Chư vị có nhìn thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”

Mọi người đều gật đầu nói có.

Đào Mặc:

“Có người nào đồng ý theo ta lên công đường làm nhân chứng không?”

Nếu như đổi thành nơi khác, dân chúng vừa nghe đến công đường thì đã sợ đến mức tránh cũng không kịp, chỉ riêng ở huyện Đàm Dương là ngoại lệ. Nghe nói cần đến công đường làm chứng, không ít người đều đồng ý.

Đào Mặc liền để Thôi Quýnh đưa tất cả bọn họ đi cùng, đoàn người chậm rãi đi về phía công đường.

Y ngồi xe ngựa của Cố Xạ, đương nhiên là đến nha môn trước những người kia. Sau khi vội vàng thay áo quan vào, Đào Mặc liền nói rõ sự việc này cho Kim sư gia. Kim sư gia nghe xong, đang muốn nói gì đó thì bên ngoài có người bẩm báo Dương Liễu thị đã đến bên ngoài cửa, đang chờ thăng đường.

Không còn cách nào khác, Đào Mặc đành phải vội vã lên công đường.

Thực ra trên đường đưa y đến đây, Cố Xạ đã nói với y một câu có thâm ý sâu sắc:

“Thanh quan khó phán việc nhà.”

Đào Mặc cân nhắc ý của hắn thì hẳn là kêu y đừng nhúng tay vào việc này. Y nửa là khó hiểu, nửa là không dám gật bừa, cuối cùng đành ném những lời ấy ra sau đầu.

Đến công đường rồi, thân mình cùng đầu tóc của Dương Liễu thị và Trâu Quỳnh càng xốc xếch hơn trước.

Thôi Quýnh ghé vào tai Kim sư gia nói nhỏ mấy câu. Kim sư gia quay sang nói với Đào Mặc:

“Hai người bọn họ ở trên công đường lại tranh chấp một lần nữa, Trâu Quỳnh kia nói Dương Liễu thị lòng tham không đáy.”

Đào Mặc ngẩn người.

Chuyện này thật kì lạ. Theo như y thấy thì trong bốn người Dương Thiên Viễn, Dương Liễu thị, Trâu Quỳnh và Lưu Bảo thì Dương Liễu thị là người có hoàn cảnh thê thảm nhất. Trượng phu nuốt hết của hồi môn mà người chồng trước khi mất để lại cho con gái bà, mà con gái cùng con rể rõ ràng lại mới nảy sinh hiềm khích với bà ta, từ một vụ kiện cáo lên quan rồi đến nông nỗi không còn người thân cũng không còn nhà để về, nhưng sao chỉ trong chớp mắt mà con gái bà ta lại nói năng hùng hồn đầy lí lẽ rằng bà ta lòng tham không đáy?

Kim sư gia:

“Chỉ e trong việc này còn có uẩn khúc khác.”

Đào Mặc gật đầu, cầm kinh đường mộc lên vỗ mạnh xuống:

“Dương Liễu thị, vì sao ngươi lại khóc nháo ở trước cửa nhà Lưu Bảo? Mau chóng nói ra.”

Dương Liễu thị trải qua biến cố nhiều lần nên thấy nguy vẫn không hoảng loạn, lời nói ra cũng rất có lí.

“Hồi bẩm đại nhân, hôm nay đại nhân kêu Dương Thiên Viễn trả lại của hồi môn đã chiếm của con gái dân phụ, dân phụ vô cùng cảm kích, nhưng dân phụ ngàn tính vạn tính cũng không tính được sau khi con gái và con rể của dân phụ nhận được bản án của đại nhân thì mừng rỡ như điên, lập tức tỏ ra ghét bỏ dân phụ, cuối cùng còn đuổi dân phụ ra khỏi nhà, kêu dân phụ đi cầu xin Dương Thiên Viễn kia thu nhận! Không dối gạt đại nhân, lúc trước dân phụ ở trên công đường thì đã có giác ngộ, duyên phận vợ chồng với Dương Thiên Viễn đã hết, trăm triệu lần không thể quay đầu lại nữa. Nực cười thay dân phụ toàn tâm toàn ý mưu tính cho con gái và con rể, kết quả lại rơi vào kết cục thê thảm này!”

Bà ta nói xong thì oán hận nhìn Trâu Quỳnh chằm chằm, giống như muốn trừng mắt đến khi moi được tim của nàng ta ra.

Trâu Quỳnh bị ánh mắt của bà ta làm cho kinh hãi giật mình, thân thể không kìm được rụt lại bên cạnh Lưu Bảo.

Lưu Bảo trộm liếc mắt nhìn Dương Liễu thị một cái, im lặng không nói gì.

Đào Mặc:

“Lưu Bảo, Trâu Quỳnh, lời Dương Liễu thị nói chính là sự thật?”

Môi Trâu Quỳnh giật nhẹ, không dám trả lời.

Lưu Bảo:

“Đại nhân. Nhạc phụ và nhạc mẫu chính là phu thê, phu thê vốn nên đoàn viên hòa thuận, tiểu nhân khuyên nhạc mẫu về nhà đoàn viên cùng nhạc phụ cũng không có chỗ nào không ổn.”

Đào Mặc:

“Nhưng bà ấy vì chuyện của các ngươi mà gây gổ trở mặt với Dương Thiên Viễn, sao Dương Thiên Viễn có thể cho bà ấy sắc mặt hòa nhã?”

Lưu Bảo:

“Đại nhân. Nhạc phụ và nhạc mẫu đã là phu thê mười mấy năm, sao có thể chỉ vì chút việc nhỏ nhặt ấy mà trở mặt vô tình? Tục ngữ có câu, ‘Thà phá một tòa miếu, không hủy một gia đình’. Nếu tiểu nhân đón nhạc mẫu cưỡng ép ở trong nhà thì ngược lại còn là kẻ có tội.”

“Nói bậy! Lưu Bảo, ngươi đúng là to gan, đến trước mặt đại nhân rồi mà còn dám nói dối!”

Dương Liễu thị tức giận đến mức cả người run rẩy.

Đào Mặc nhíu mày. Lời của Lưu Bảo tuy rằng nghe có lí, nhưng thực ra là phủi sạch trách nhiệm của mình và Trâu Quỳnh với Dương Liễu thị, thực sự là vô cùng gian xảo.

Đào Mặc nháy mắt với Kim sư gia.

Kim sư gia đi đến bên cạnh y, thấp giọng nói:

“Chủ nhân, ta thấy việc này vẫn chỉ nằm trên đống của hồi môn kia.”

Đào Mặc nghi hoặc nhìn lão một cái.

Kim sư liền chỉ điểm cặn kẽ một hồi.

Đào Mặc gật đầu liên tục, tiếp đó nói với ba người ở dưới công đường:

“Thôi được. Nếu các ngươi thực sự không thể ở cùng nhau thì bản quan cũng không thể miễn cưỡng.”

“Đại nhân!”

Dương Liễu thị la hoảng lên.

Đào Mặc xua tay ngăn lời bà ta muốn nói, tiếp tục nói:

“Nhưng mà Dương Liễu thị một thân một mình không có chỗ dựa, lại vì của hồi môn mà tranh cãi trở mặt với Dương Thiên Viễn, thật sự là đáng thương. Bản quan thương cảm cho tình cảnh của bà, lại cảm động trước tấm lòng hiếu thuận của phu thê Lưu Bảo và Trâu Quỳnh, quyết định chia của hồi môn thành hai phần, một nửa giao cho Trâu Quỳnh làm của hồi môn, nửa còn lại đưa cho Dương Liễu thị dùng để dưỡng lão, cũng coi như tận hết lòng hiếu thay Trâu Quỳnh.”

“Tuyệt đối không thể!”

Trâu Quỳnh kêu lên.

“Như vậy là trúng ý đồ của bà ấy rồi! Đại nhân!”

Lưu Bảo bật thốt lên.

Đào Mặc nhíu mày:

“Sao lại là trúng ý đồ của bà ta?”

Lưu Bảo tự biết mình nói lỡ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.