CHƯƠNG 122 PN5: TRANH CỦA HỒI MÔN
Kim sư gia đưa tay ra hiệu động tác gõ kinh đường mộc với Đào Mặc.
Đào Mặc thuận tay cầm lên gõ một cái thật mạnh.
“Lưu Bảo, nếu ngươi còn không chịu nói thật thì bản quan chỉ có thể bất đắc dĩ mà…”
Kim sư gia thấy y dừng lại thì vội vàng dùng khẩu hình nhắc nhở: Dùng hình.
Đào Mặc nhìn lão một cái, lắc đầu:
“Bản quan chỉ có thể thu lại phán quyết bắt Dương Thiên Viễn giao của hồi môn ra lúc trước, không bận tâm đến việc nhà của các ngươi nữa.”
Lời này vừa ra, Dương Liễu thị, Lưu Bảo cùng Trâu Quỳnh đều sợ hãi tột độ, trăm miệng một lời:
“Không thể được!”
Đào Mặc:
“Ta là quan phụ mẫu của huyện Đàm Dương chứ không phải là con rối trong tay các ngươi. Nếu như các ngươi có lí thì ta đương nhiên sẽ giúp đỡ, còn nếu các ngươi vẫn còn chuyện giấu diếm, muốn mượn tay ta để giành lợi riêng thì ta tuyệt không thể để các ngươi thực hiện được. Rốt cuộc muốn như thế nào, các ngươi có thể ngẫm lại cho rõ ràng.”
Công đường lập tức yên lặng.
Đám ba người Dương Liễu thị đưa mắt nhìn nhau một hồi, ánh mắt cũng trao đổi với nhau.
Trâu Quỳnh chợt nhỏ giọng nói:
“Đại nhân, dân nữ nguyện ý đón nương mình về.”
Khóe miệng Dương Liễu thị hơi nhếch lên, có vẻ vô cùng không muốn nhưng cũng không nói gì.
Đào Mặc lắc đầu:
“Lưu Bảo vẫn chưa nói rõ câu vừa rồi của hắn có ý gì.”
Lưu Bảo:
“Tiểu nhân chỉ là nhất thời lỡ miệng, cũng không…”
“Nếu các ngươi đã không nói thật thì ta cũng chỉ có thể thu lại phán quyết lúc trước.”
Đào Mặc cầm kinh đường mộc lên, đang chuẩn bị vỗ xuống thì nhìn thấy một gương mặt nhìn vô cùng quen mắt ở trong đám người đứng bên ngoài công đường xem, liền vẫy tay gọi Kim sư gia.
Kim sư gia:
“Chủ nhân?”
“Ông xem hình như người kia là Dương Thiên Viễn?”
Đào Mặc nói.
Kim sư gia nhìn hồi lâu rồi cười khổ:
“Đại nhân, tuổi ta đã cao mắt lại mờ, sao có thể nhìn thấy rõ? Nếu chủ nhân muốn xác nhận cũng không khó, chỉ cần truyền hắn lên công đường là được.”
Đào Mặc vỗ kinh đường mộc:
“Truyền Dương Thiên Viễn lên công đường.”
Người kia quả nhiên là Dương Thiên Viễn. Ông ta nghe nói vụ án phải xử lại nên mới đặc biệt đến đây, sau đó lại nghe Đào Mặc nói muốn bãi bỏ phán quyết về của hồi môn thì trong lòng vui sướng vô cùng, đương nhiên cũng vui vẻ bước vào công đường quỳ xuống.
“Hiện giờ cả bốn người cùng ở đây, có việc gì đừng ngại cứ nói rõ ra. Nếu như không nói thì bản quan cũng không miễn cưỡng, những phán quyết đưa ra lúc trước sẽ phải hủy bỏ.”
Đào Mặc nói xong thì im lặng chờ bọn họ đưa ra quyết định.
Lưu Bảo cắn răng nói:
“Đại nhân, thực ra chuyện của hồi môn là chủ ý của nhạc mẫu. Bà ấy sợ rằng Dương Thiên Viễn sẽ dùng của hồi môn đi cưới tiểu thiếp nên mới xui khiến chúng tiểu nhân diễn trò tố cáo với bà ấy. Bà ấy còn nói, nếu như việc này thành công thì chúng ta mỗi bên chia một nửa chỗ của hồi môn.”
Thân thể Dương Liễu thị run lên, quỳ mọp tại chỗ không dám nói lời nào.
Lửa giận trong lòng Dương Thiên Viễn bùng lên, nhịn không được mở miệng mắng:
“Tiện nhân!”
Đào Mặc vỗ kinh đường mộc:
“Không được nói những lời tổn thương người khác!”
Dương Thiên Viễn cố nén sự tức giận, nhưng rồi thật sự không kìm được mà nói:
“Đại nhân. Không phải tiểu nhân tham tiền háo sắc, tiểu nhân làm như vậy thật sự là có nỗi khổ bắt buộc phải làm như vậy. Liễu thị đó gả vào nhà tiểu nhân hơn mười năm vẫn không sinh nở, đứa con gái tiểu nhân vất vả nuôi nấng dù sao cũng là con người khác, từ sau khi nó đến nhà Lưu Bảo thì cũng không nói chuyện nhiều với tiểu nhân nữa. Đại nhân, ngài nói xem, tiểu nhân sao có thể không tìm cách cho tương lai của mình? Chẳng lẽ tiểu nhân cưới bà ấy xong thì đáng phải rơi vào kết cục đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng không có con ruột chăm sóc hay sao?”
Đào Mặc chần chừ:
“Việc này…”
Lưu Bảo thấy Đào Mặc dao động thì vội hô lên:
“Đại nhân tuyệt đối đừng để ông ta mê hoặc. Của hồi môn kia vốn là vật của Trâu gia, ông ta cưỡng bức không trả lại thì chính là cướp đoạt.”
Dương Liễu thị cũng khóc lóc kể lể:
“Đại nhân. Từ ngày dân phụ vào Dương gia thì vẫn tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, không sinh nở được cũng chưa chắc đã là lỗi của dân phụ.”
Dương Thiên Viễn càng giận dữ hơn.
“Tiện nhân, ngươi nói cái gì?!”
Đào Mặc thấy bọn họ loạn cào cào lên thì đầu đau muốn nứt, lập tức cầm lấy kinh đường mộc vỗ xuống:
“Yên lặng!”
Lúc này đám người Dương Thiên Viễn mới im lặng.
Đào Mặc nhìn Kim sư gia.
Vẻ mặt Kim sư gia cũng là khó xử.
Dưới công đường, Cố Tiểu Giáp vẫy y.
Hai mắt Đào Mặc sáng lên, vội ho một tiếng:
“Ta đi ra ngoài một chút, các ngươi cứ từ từ.”
“Chủ nhân…”
Kim sư gia đang muốn nói có thể tạm thời bãi đường nhưng bóng dáng Đào Mặc đã biến mất nhanh như chớp, chỉ đành cười gượng hai tiếng với bốn người còn đang quỳ gối bên dưới.
Đến hậu đường, lòng Đào Mặc như lửa đốt mà hỏi:
“Chẳng lẽ Huyền Chi có thượng sách gì để xử án à?”
Cố Tiểu Giáp lắc đầu:
“Không. Công tử nói buổi tối có món thịt kho tàu ngài thích ăn, kêu ngài về sớm một chút.”
“A?”
Đào Mặc ngây ra.
Cố Tiểu Giáp:
“Thiếu phu nhân quyết định bao giờ thì về?”
Đào Mặc ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Phải phán xong vụ án trước đã.”
Cố Tiểu Giáp:
“Đã biết, nô tài đi bẩm lại với công tử.”
Đào Mặc thấy Cố Tiểu Giáp quay đầu định đi thì không nhịn được túm hắn lại. Y thấy Cố Tiểu Giáp nghi hoặc nhìn mình thì ngượng ngùng:
“Huyền Chi thực sự không nói gì khác?”
Cố Tiểu Giáp nghiêm nghị:
“Nếu thiếu phu nhân muốn nghe lời tâm tình thì hẳn là nên tự mình đi hỏi công tử mới đúng. Công tử chưa bao giờ kêu nô tài đi truyền mấy lời như thế này.”
“Không, không phải.”
Sắc mặt Đào Mặc càng đỏ hơn, phất tay:
“Không còn việc gì nữa, ngươi đi đi.”
Cố Tiểu Giáp bỗng nhiên bật cười, lấy từ trong lòng ra một tờ giấy, cầm bằng cả hai tay giao cho y:
“Tuy rằng công tử không kêu nô tài truyền mấy lời như thế, nhưng lại có thể kêu nô tài truyền loại thư như vậy.”
Mạt đỏ ửng trên mặt Đào Mặc kéo dài đến bên tai, vừa mở thư ra vừa nói:
“Đừng có nói bậy.”
Những lời viết trên thư quả nhiên không phải là lời tâm tình, chỉ có bốn chữ:Cho thứ họ muốn.
Cho thứ họ muốn?
Đào Mặc quay lại công đường thì trong đầu vẫn đang nghiền ngẫm mấy chữ này.
Kim sư gia bước lên phía trước hỏi:
“Cố công tử nói như thế nào?”
Đào Mặc đưa tờ giấy cho lão xem.
Kim sư gia trầm ngâm:
“Thứ Lưu Bảo và Trâu Quỳnh muốn là của hồi môn.”
Đào Mặc gật đầu.
Kim sư gia:
“Dương Thiên Viễn muốn về già có chỗ nương tựa, sau này có người thân chăm sóc trước lúc lâm chung. Mà Dương Liễu thị…”
Đào Mặc đột nhiên thấp giọng nói:
“Thực ra, điều Dương Liễu thị mong muốn cũng không khác Dương Thiên Viễn.”
Kim sư gia quay đầu nhìn y thì thấy trên mặt y chậm rãi lộ ra một nụ cười:
“Ta biết nên phán như thế nào rồi.”
Đào Mặc ngồi thẳng dậy:
“Dưới công đường nghe phán.”
Bốn người phủ phục xuống, từ thân hình cứng ngắc của họ có thể nhìn ra giờ phút này trong lòng họ hồi hộp như thế nào.
“Của hồi môn vốn là vật của Trâu gia, tất cả nên thuộc về Trâu Quỳnh.”
Đào Mặc nói.
“Dương Thiên Viễn và Dương Liễu thị vốn là phu thê, có câu một đêm vợ chồng trăm ngày ơn nghĩa, các ngươi là phu thê mười mấy năm, sao có thể vì những vật ngoài thân này mà tổn thương hòa khí? Bản quan lệnh cho các ngươi quay về như cũ, không được gây chuyện nữa.”
Thân thể Dương Thiên Viễn giật nhẹ, có vẻ không phục.
“Còn nữa…”
Đào Mặc tiếp tục:
“Phụng dưỡng cha mẹ chính là bổn phận cùng trách nhiệm của người làm con. Cho dù Dương Thiên Viễn không phải người cha thân sinh của Trâu Quỳnh, nhưng cha dượng cũng là cha, huống chi còn ơn dưỡng dục ở đó. Về sau mỗi tháng các ngươi kiếm được bao nhiêu tiền đều phải trích ra ba phần giao cho vợ chồng Dương Thiên Viễn và Liễu thị, phụng dưỡng hai lão an hưởng tuổi già, làm hết đạo hiếu của người làm con.”
Lưu Bảo và Trâu Quỳnh cuống quít nhổm dậy muốn nói gì đó, nhưng chỉ thấy Đào Mặc vỗ kinh đường mộc quát:
“Bãi đường!”
Rời khỏi công đường, Đào Mặc vội vội vàng vàng thay y phục rồi chạy về Cố phủ.
Lúc này đã đến giờ lên đèn, trong ngoài Cố phủ đều có treo đèn ***g lớn để soi đường.
Đào Mặc chậm rãi chạy thẳng đến thư phòng liền nhìn thấy Cố Xạ ngồi ở phía sau một bàn đầy thức ăn ngon, vẻ mặt lạnh nhạt thản nhiên. Y thầm giật mình một chút, đứng bên ngoài hít vào thở ra một lượt rồi mới đi vào.
“Từ rất xa đã ngửi thấy mùi thịt kho tàu rồi, thật thơm!”
Y nói xong liền nhìn sắc mặt Cố Xạ:
Cố Xạ nhướn mày:
“Ồ? Rất thơm à?”
Đào Mặc gật đầu:
“Thơm thơm thơm…”
Y đi đến trước bàn thì nụ cười đột nhiên cứng đờ, bởi vì trên bàn không hề có thịt kho tàu.
Cố Tiểu Giáp đứng một bên nhịn không được cười ra tiếng.
Đào Mặc xấu hổ gãi gãi đầu.
“Ngửi nhầm rồi, thì ra là thịt kho tàu đậu hũ.”
Khóe miệng Cố Xạ cuối cùng cũng hiện lên một chút ý cười:
“Ngồi xuống ăn cơm.”
“Được.”
Đào Mặc thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa lên bắt đầu ăn ngấu nghiến. Hôm nay bị giày vò hết lần này đến lần khác như vậy, y đã rất đói bụng rồi.Cố Xạ gắp cho y vài đũa đồ ăn, y cũng không bận tâm đó là cái gì, ăn hết sạch toàn bộ.
Cơm nước xong, theo lệ thường là chơi cờ, nhưng hiếm có một lần Cố Xạ không kêu Cố Tiểu Giáp bày bàn cờ ra mà kéo Đào Mặc quay về phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, Cố Xạ nghiêng người nằm trên giường, ngón tay ngoắc ngoắc gọi y.
Tim Đào Mặc đập thình thịch. Cho dù thành thân đã nhiều ngày nay, đối diện với Cố Xạ như vậy thì y vẫn cảm thấy miệng khô lưỡi khô như trước. Y ngồi lên giường rồi chậm rãi nằm xuống, Cố Xạ liền nhẹ nhàng đặt người lên.
Thực ra với chuyện này thì Cố Xạ và y đều không có kinh nghiệm gì, làm tới làm lui cũng chỉ là tư thế bình thường, nhưng mỗi lần Đào Mặc đều cảm thấy tư vị tuyệt đẹp ở bên trong, thật sự là văn thơ cũng khó có thể hình dung. Bởi vậy dù sau mỗi lần thắt lưng cùng xương sống đều đau nhức, nhưng y lại ăn rồi biết mùi nhịn không được hi vọng đến lần sau.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Sau đó, Đào Mặc lưu luyến không rời dựa vào trong ngực Cố Xạ.
Cố Xạ chợt nói:
“Việc này không nên tham nhiều, ngươi là nam tử, dù sao vẫn khác với nữ tử. Ngươi ta còn nhiều thời gian, chi bằng để lần sau đi.”
Đào Mặc sửng sốt, lập tức nghe ra được ý cười trong lời nói của hắn, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng lại vừa cảm động, nhịn không được ngẩng đầu tìm kiếm rồi hôn một cái lên cổ chỗ phía dưới quai hàm của hắn. Thân thể y vẫn gần trong gang tấc, ý xuân trong mắt vẫn chưa tan, tư thế như vậy ở trong mắt Cố Xạ liền giống như một lời mời gọi đầy xấu hổ rụt rè.
Màu mắt Cố Xạ sậm hơn, nâng tay ấn bờ vai y xuống, lại đặt y ở dưới thân mình, thấp giọng cười nói:
“Thỉnh thoảng phóng túng cũng không sao.”
Ý xuân trong màn đang đậm, lại chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài, có tiếng Hách Quả Tử kêu lên:
“Lão Đào đã quay về!”