Liên Hoa Ổ sau khi Xạ nhật chi chinh kết thúc mới có thể cẩn thận trùng kiến, Giang Trừng tuổi vẫn còn trẻ đối với việc quản lý một gia tộc lớn như vậy vẫn chưa có kinh nghiệm, phía bên nhà ngoại Ngu thị liền phái một quản gia thông thạo tới hỗ trợ hắn. Giang Trừng lo lắng hết lòng, mỗi ngày đều bận rộn tới tận đêm khuya, mệt mỏi cực điểm, cho dù như thế, chẳng được bao lâu, tranh chấp lại lần nữa phát sinh.
Bên trong Điểm Kim Các, Giang Trừng không nhịn được mà xoa mày, kìm chế một cỗ lửa giận, các thế gia lớn nhỏ ngồi vây quanh một đường hướng hắn lên tiếng phê phán Nguỵ Vô Tiện, hắn bị quần chúng công kích, từng bước ép sát. Vô số giọng nói vang vọng bên tai hắn, hoặc lớn tiếng quở trách, hoặc nói bóng nói gió, hoặc châm chọc khinh thường...Giang Trừng nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt một khoảng trắng xoá, tiếng ồn ào cũng đột nhiên biến mất, hắn nhắm chặt mắt lại.
“Giang Tông chủ?”
Đột nhiên bị người nắm lấy cổ tay, Giang Trừng mở mắt ra, thấy Lam Hi Thần một mặt lo lắng nhìn hắn, “Ngươi làm sao rồi, không thoải mái?”
Âm thanh lại trở lại, hai mắt cũng có thể thấy rõ, cảm giác choáng váng cũng dần biến mất, Giang Trừng thu tay về, cường chống cho mọi người xin lỗi, làm hứa hẹn.
Nguỵ Vô Tiện nói với hắn: “Không cần bảo vệ ta, bỏ đi thôi.”
Giang Trừng nhìn một núi già trẻ nữ nhược, nhớ lại trước đây, từ khi Nguỵ Vô Tiện được Giang Phong Miên bế về, hai người liền giống như thân huynh đệ cùng nhau vui chơi nghịch nháo, cùng chịu dạy dỗ, cùng nhau trải qua thống khổ, cùng nhau báo thù, từng có giúp đỡ lẫn nhau, từng có tranh chấp ngăn cách.
Giang Trừng từ trong miệng từng chữ từng chữ cắn răng nói: “Liền vì những người này...“. Liền vì những người không hề liên quan này, Nguỵ Vô Tiện lựa chọn vứt bỏ Giang thị, giống như lời Kim Quang Thiện nói, Nguỵ Vô Tiện hắn chưa từng để Tông chủ là hắn vào mắt, làm cái gì cũng không nói với mình, a, quay đầu lại, những điều trước kia từng có cũng chẳng là cái thá gì.
Giang Trừng trong lòng cuốn lên nộ ý cũng hận ý ngút trời, được thôi, muốn đi thì đi đi, Giang Trừng hắn thiếu đi ai cũng có thể đem Giang thị rực rỡ huy hoàng.
Hai người đại chiến một trận, lúc Giang Trừng đỡ lấy cánh tay bị gãy trở về, Giang Yếm Ly đang chờ ở cửa.
Giang Trừng đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nói: “A tỷ, xin lỗi, ta...không thể dẫn hắn trở về...”
Giang Yếm Ly nhìn hắn khoé mắt ửng đỏ, đưa tay ra với hắn, Giang Trừng cong eo vùi trên vai nàng. Giang Yếm Ly ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn, an ủi nói: “Không sao, không sao đâu.”
Liên Hoa Ổ to lớn không còn người ồn áo náo loạn nữa, các môn sinh vừa nhìn thấy Tông chủ sắc mặt tái nhợt cũng im thin thít, không dám lười biếng. Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đánh một trận này ai ai cũng biết, Lam thị hai vị công tử liền ngồi không yên, chia binh hai đường trước sau tiến vào Vân Mộng.
Lam Hi Thần biết Giang Trừng bị thương, mang theo rất nhiều dược đến, khi quản gia đến bẩm báo với Giang Trừng, Giang Trừng chính đang treo một cánh tay xử lý tông vụ.
“Y đến làm gì?”
Quản gia híp mắt cười nói: “Lam Tông chủ mang theo rất nhiều dược liệu trân quý đến có lẽ là đến thăm Tông chủ.”
Giang Trừng lạnh lùng nói: “Trả lại y, nói ta không rảnh.”
Quản gia không biết nguyên nhân Giang Trừng tức giận, Lam thị Tông chủ chủ động quan tâm vốn là chuyện tốt, như vậy từ chối quá mức vô lễ, lại nói: “Tông chủ, trước mắt tứ đại thế gia thực lực cân bằng, từng nhà độc lập lại đan xen phức tạp, Tam Tôn kết bái cảm tình thâm hậu, nếu như liên hợp với chúng ta...”
Giang Trừng ngừng bút nói: “Ta biết ý nghĩ của ngươi, Kim thị công tử Kim Tử Hiên hướng A tỷ biểu đạt tâm ý, Kim Giang hai nhà qua mấy ngày nữa sẽ trở thành thông gia. Hơn nữa...Lam Hi Thần y sẽ không vì chuyện này trách tội ta, đi đi, ta hiện tại không có dư thừa tinh lực ứng phó y.”
Quản gia lúc này mới ứng tiếng lui ra.
Lam Hi Thần nhìn quản gia lấy ra mấy phần bảo vật trân quý cười híp mắt nói: “Lam Tông chủ, Tông chủ nhà chúng ta không may vừa mới nghỉ ngơi, người bị thương vẫn nên ngủ nhiều một chút, cảm tạ ý tốt của Lam Tông chủ, kính xin Lam Tông chủ nhận lấy những thứ này thể hiện thành ý.”
Lam Hi Thần biết đây là thực sự bị cự tuyệt, đến lễ vật đưa ra đều phải mang giá trị ngang nhau để trao đổi. Y từ chối quản gia nói: “Nếu như Giang Tông chủ có lòng, lần tới khi gặp mặt đưa ta một ít hạt sen đi, tại hạ cáo từ.”
Giang Trừng sau khi biết, lẩm bẩm nói: “Ăn hạt sen gì chứ, uống trà của nghĩa đệ tốt của y cũng đủ cho y uống rồi.”
Đại hôn của tỷ tỷ là chuyện duy nhất vui vẻ của hắn mấy năm nay, dây đàn vẫn luôn kéo căng trong đầu hắn mới hơi thả lỏng một chút, lại liền có một cây chuỳ sắt vô tình đập lên người hắn.
Cùng Kỳ Đạo, Kim Tử Hiên bỏ mình, Bất Dạ Thiên, Giang Yếm Ly bỏ mình, đều vì Nguỵ Vổ Tiện. Mà Loạn Táng Cương, Nguỵ Vô Tiện bỏ mình, là do hắn.
Giang Trừng cảm thấy, con đường tăm tối này làm sao đi mãi đi mãi vẫn không đến tận cùng đây, hắn bị cưỡng ép đào ra lục phủ ngũ tạng, đến tưởng niệm duy nhất còn lại trên thế gian này, một chút an ủi nhỏ nhoi đến vậy, đều bị vô tình chà đạp mạnh mẽ cướp đoạt. Chỉ còn lại một thân thể tàn tạ cuộn mình trong bóng tối vô vọng.
Khi Lam Hi Thần tới Liên Hoa Ổ, lão quản gia cảm thấy hi vọng đến rồi, ông gấp gáp hốt hoảng nói: “Lam Tông chủ, người nhanh đi khuyên Tông chủ nhà chúng ta đi, người đã quỳ ở Từ Đường bảy ngày bảy đêm không dậy, không ăn không uống, cứ tiếp tục như vậy thật sự là muốn phế mất!”
Lam Hi Thần ngắn gọn “Ừ” một tiếng, bước vào Từ Đường Giang gia. Trong Từ Đường đặt kín bài vị tổ tiên, Giang Trừng quỳ ở chính giữa, ánh nến chợp chờn trên người hắn chiếu ra bóng dáng âm u, giống như nháy mắt sẽ bị hắc ám nuốt chửng.
Lam Hi Thần đến trước mặt hắn, phát hiện hắn thân thể gầy gò, sắc mặt xám xịt, ánh mắt không có tiêu cự, biểu tình thẫn thờ, giống như không có linh hồn.
Lam Hi Thần nắm lấy hai vai hắn, lớn tiếng gọi hắn: “Giang Tông chủ! Giang Vãn Ngâm!”
Giang Trừng bị y nắm lấy lay lay, lại không hề phản ứng. Lam Hi Thần lại gọi: “Giang Vãn Ngâm, ngươi nhìn ta.” Lam Hi Thần trong lòng chua xót, nâng mặt Giang Trừng nói: “Ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi nhìn ta, Giang Trừng...A Trừng...”
Giang Trừng rốt cuộc có chút phản ứng, thanh âm khàn khàn nói: “Ai cho ngươi...gọi như vậy!”
Lam Hi Thần lại gọi: “A Trừng...”
“Ai cho phép ngươi? Không cho phép ngươi gọi ta như vậy...” Tiếng hô này phá vỡ ràng buộc, đánh thức nỗi lòng, theo thanh âm Giang Trừng hạ xuống chính là hai hàng nước mắt, chỉ có người nhà của hắn mới gọi hắn như vậy.
Lam Hi Thần ôm hắn vào lòng, Giang Trừng nằm trên vai y, buông bỏ lớn tiếng khóc, trút hết tất thảy oan ức, không cam lòng, thống khổ. Hắn cuộn mình trong lòng Lam Hi Thần, hai tay nắm chặt y phục y, nước mắt thấm ướt lồng ngực y, nóng như thiêu đốt.
Lam Hi Thần nhớ đến thiếu niên trên thềm đá Lam gia năm xưa, đối với y nói, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện và Giang Yếm Ly, hắn đã không còn người thân nữa. mà bây giờ, thật sự là đã không còn ai nữa.
Thiếu niên năm đó chưa từng khóc trước mặt người khác, hiện tại người trẻ tuổi cao lớn anh tuấn yếu đuối mà khóc, tiếng khóc thê lương, nghẹn ngào hoảng loạn, bóp chặt trái tim Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần ôm chặt hắn, không chủ đích vỗ vỗ lưng an ủi, cũng không biết qua bao lâu, tiếng khóc dần ngừng lại, Lam Hi Thần nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, phát hiện Giang Trừng đã là quá mệt mỏi hôn mê ngủ thiếp đi.
Hắn quỳ quá lâu, hai chân từ lâu đã mất cảm giác, Lam Hi Thần ôm ngang hắn lên, mang ra khỏi Từ Đường. Lão quản gia chờ đợi đã lâu vội vàng dẫn Lam Hi Thần đến gian phòng Giang Trừng, đem hắn đặt ổn trên giường.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng xoa nắn hai chân hắn, dặn dò: “Chờ hắn tỉnh rồi, tuyệt đối đừng vội vàng xuống giường, trước tiên nấu chút thức ăn lỏng cho hắn, nếu hắn vẫn cảm thấy hai chân không ổn, hãy tìm đại phu đến. Đến quá vội vàng, trên người ta chỉ có một bình thuốc viên, đối với củng cố nguyên bản an dưỡng nguyên khí rất có tác dụng, để hắn dùng, đừng nói là do ta đưa.”
Quản gia liên tục đáp vâng, do dự nói: “Lam Tông chủ, Tông chủ nhà ta...tỉnh lại là tốt rồi sao?”
Lam Hi Thần lau đi nước mắt bên khoé mắt Giang Trừng nói: “Sẽ tốt thôi, hắn không phải là người yếu đuối.“. truyện ngôn tình
Lam Hi Thần không thể chờ đến khi Giang Trừng tỉnh lại, lại có môn sinh Lam thị vội vàng xin gặp, nói Lam Vong Cơ mất tích. Từ sau Bất Dạ Thiên, Lam Vong Cơ trọng thương, Lam Hi Thần vẫn luôn ở nhà chăm sóc y, sau khi vây quét Loạn Táng Cương y không yên lòng Giang Trừng mới dứt hết tất cả đến Liên Hoa Ổ. Không nghĩ tới y vừa rời khỏi, Lam Vong Cơ liền mất tích.
Lam Hi Thần thở dài một hơi nói: “Ta biết đệ ấy ở đâu, theo ta cùng đi Loạn Táng Cương đi.”
Loạn Táng Cương sớm đã hoả thiêu hầu như không còn gì, mang theo cả huyết cùng cốt phách Giang Trừng cũng đồng thời mai táng.