11
Khi Giang Trừng tỉnh lại, quản gia thấy hắn sắc mặt bình tĩnh, cũng yên tâm lại, bưng bát cháo loãng qua nhìn hắn uống xuống, gần như lão lệ tung hoành.
Giang Trừng cau mày nói: “Khóc cái gì, ta còn chưa có chết.”
Lão quản gia lau lau nước mắt, đáp tiếng “Vâng”, trong lòng lại nói: “Nếu không nhờ Lam Tông chủ, còn không phải thiếu chút nữa chết hay sao!”
“Tông chủ có còn cảm thấy chỗ nào không khoẻ, có cần mời đại phu hay không?”
Giang Trừng chậm rãi di chuyển chân, quản gia muốn đi dìu bị hắn ngăn lại, Giang Trừng xuống giường, vào lúc lần nữa đứng lên, hai mắt lần nữa ngưng kết tàn nhẫn cùng tăm tối, mây đen mưa bão như lấp kín con ngươi sâu thẳm.
Hắn nói: “Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ hôm nay, phàm là bắt gặp kẻ nào tu Quỷ đạo, toàn bộ bắt lấy.”
“Vâng...”
Từ đây, từng bị dịch gân thay cốt Giang Trừng lần nữa tái tạo lại xương máu, đẩy lên một thân cứng cỏi, chỉ là máu này lạnh đến thấu xương, người ngoài nhìn thấy tránh như hổ sói.
Giang Trừng không lúc nào tham gia các loại hoạt động do Kim thị tổ chức, nhưng lần này nghe nói xuất hiện một kẻ tu Quỷ đạo, hắn ở Kim Lân Đài xem một hồi thẩm phán đại hội nhân sĩ chính nghĩa tróc nã kẻ tội ác tày trời. Hắn lạnh lùng theo dõi toàn bộ quá trình, lạnh nhạt nhìn Nhiếp Minh Quyết cùng Hiểu Tinh Trần chính nghĩa lẫm nhiên phẫn hận sục sôi quở trách tội trạng của Tiết Dương, lạnh nhạt nhìn Kim Quang Dao vì hắn giải thích vì hắn thoát tội, lạnh nhạt nhìn Nhiếp Minh Quyết giận dữ mắng Kim Quang Dao, lạnh nhạt nhìn...Kim Quang Dao trốn sau lưng Lam Hi Thần, mà Lam Hi Thần vì hắn khuyên bảo Nhiếp Minh Quyết...
Nhiều chuyện như vậy, không quá khó chịu, Giang Trừng nhìn mặt càng lúc càng trầm, hắn đột nhiên đứng dậy rời chỗ, đi vào nội viện, nói với quản gia đi tới gian phòng của Kim Lăng.
Nhũ mẫu chính đang cùng đứa nhỏ mới chỉ hơn một tuổi chơi đùa, Giang Trừng đi qua ôm lấy bé, trẻ nhỏ vô tri, nhưng lại có cảm giác thân cận với huyết mạch thân nhân. Đôi mắt tròn tròn nhìn thẳng vào hắn, bàn tay nho nhỏ vỗ nhẹ hai má hắn, Giang Trừng trong lòng dịu lại, cười lên với bé, bé cũng đáp lại một nụ cười rạng rỡ ngây thơ.
Giang Trừng ôm bé ngồi trên hành lang, đứa nhỏ không khóc không nháo ngoan vô cùng, ngồi trên đùi hắn nghịch chuông bạc treo trên eo hắn. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cây và hoa ngoài hành lang chiếu lên thân một lớn một nhỏ, chiếu lên một khoảng bình yên nho nhỏ.
Bỗng nhiên sát vách truyền đến tiếng nói chuyện, Giang Trừng cau mày, đối với ồn ào bên ngoài rất là bất mãn.
“Nhị ca, huynh xem đại ca, khắp nơi nhằm vào ta.” Là giọng nói của Kim Quang Dao, Giang Trừng ở trong lòng cười giễu một tiếng, thúc thúc này làm cũng thật tận trách, đem phòng cháu trai sắp xếp tại cách vách phòng mình, tuỳ thời tuỳ lúc coi sóc trông chừng.
Bên kia Lam Hi Thần nói: “Đại ca trước đây rất coi trọng đệ đó, huynh ấy không phải nhằm vào đệ, chỉ là Tiết Dương thật sự là tội nghiệt nặng nề không thể giữ.”
Kim Quang Dao nói: “Tiết Dương là phụ thân ta chiêu mộ đến, hắn làm người thế nào chúng ta cũng hoàn toàn không biết. Đại ca hắn trước kia xem trọng ta chỗ nào bây giờ đều thành nơi hắn không thuận mắt, Nhị ca, ta làm tất cả đều bởi vì ta không có lựa chọn a!”
Giang Trừng nghe được khịt mũi xem thường, xảo ngôn lệnh sắc, chỉ có người như Lam Hi Thần mới có thể tin hắn. Xem ra trong Tam Tôn cũng không hoàn toàn là quan hệ hài hoà, không biết rốt cuộc Kim Quang Dao đã làm gì, mới có thể khiến Lam Hi Thần tin hắn như vậy, cũng có thể khiến Nhiếp Minh Quyết nghi hắn như vậy.
*Xảo ngôn lệnh sắc: nghĩa là lời nói rất dễ nghe, vẻ mặt rất nhân hậu, nhưng thực ra chẳng chân thành chút nào.Mô tả những người đạo đức giả ra vẻ đạo mạo.
Giang Trừng thoáng nghĩ, chỉ có một Lam Hi Thần, có thể khiến cho tất cả mọi người tin phục y đến thế.
Âm thanh bên kia dần dần nhỏ lại, cũng không biết Lam Hi Thần lấy thứ gì an ủi Kim Quang Dao, khiến Kim Quang Dao liên tục tán thưởng. Giang Trừng nhắm mắt lại giữa hai lông mày giật giật, hai tay không tự giác dùng lực. Đứa nhỏ giật mình, đem chuông bạc trong tay ném ra ngoài, phát ra một trận tiếng vang thanh thuý, lăn tròn tới hành lang bên cạnh.
Giang Trừng bất đắc dĩ trừng bé, “Con thật là biết tìm việc cho ta!”
Ôm hài tử đứng dậy đi đến chỗ giao của hai hành lang gấp khúc, khom lưng định nhặt lên chuông bạc liền bị một ống tay áo trắng thuần lộ ra một bàn tay cũng đồng dạng trắng nõn giành trước.
Lam Hi Thần nhẹ giọng gọi: “A Trừng?”
Giang Trừng nhướm mày lạnh lùng nhìn y, Lam Hi Thần sửa lời nói: “Giang...Tông chủ.”
Giang Trừng mới thu lại tàn khốc, lạnh nhạt nói: “Lam Tông chủ.”
Kim Quang Dao nói: “Ây da Giang Tông chủ, ngươi sao lại ở đây?”
Giang Trừng thấy trong tay hắn đang cầm một bức hoạ, cảnh sơn thuỷ trên bức hoạ có chút quen mắt, dường như là cảnh sắc bên Cô Tô, Giang Trừng nói: “A, ta làm cữu cữu còn không thể đến thăm cháu ngoại một chút, hay là nói, ta đến thăm Kim Lăng còn cần mỗi lần đều phải bẩm báo với ngươi?”
Kim Quang Dao cười ngâm ngâm nói: “Cữu cữu thăm cháu ngoại, về tình về lý đều là nên làm, Giang Tông chủ tuỳ ý là được.”
Giang Trừng đối Lam Hi Thần đưa tay ra, “Chuông bạc, đưa ta.”
Lam Hi Thần theo bản năng nắm chặt chuông bạc, dường như không muốn trả lại, “Giang Tông chủ...” Y bước lại gần hắn một bước, “Ta còn tưởng rằng ngươi đã đi rồi, ban nãy vẫn không kịp nói chuyện với ngươi.”
Giang Trừng nhìn y trên mặt lộ vẻ vui mừng, dời tầm mắt nói: “Lam Tông chủ là có chuyện gì muốn nói với Giang mỗ sao?”
“Ngươi gần đây qua vẫn tốt chứ?” Từ sau ngày đó Lam Hi Thần không có cơ hội gặp lại hắn, y trên dưới nhìn hắn cau mày nói: “Ngươi gầy rồi.”
Giang Trừng nghi hoặc nhìn y, “A?” Đây là cái câu hỏi gì? Lam Hi Thần từ khi nào như bà mẹ già quan tâm đến hắn mập không mập gầy không gầy rồi? Giang Trừng đột nhiên nổi nóng không thể giải thích được, nói: “Liên Hoa Ổ ăn uống dinh dưỡng cân đối, không phiền Lam Tông chủ bận tâm, vẫn là hai vị có hứng thú, ở đây ngắm cảnh thưởng hoạ thích ý vô cùng. Tác phẩm của Lam Tông chủ có thể xem là tuyệt diệu, có điều vẫn không sánh được tận mắt thấy, không bằng đưa Liễm Phương Tôn tự mình đến Cô Tô thăm thú không phải càng đẹp?”
Kim Quang Dao ở bên cạnh cười nói: “Cô Tô ta là đã từng đi qua, ta và Nhị ca lần đầu tiên gặp mặt cũng là ở Cô Tô đây.”
“Cũng phải, là ta nhiều lời, Liễm Phương Tôn cùng Trạch Vu Quân chính là huynh đệ kết bái quan hệ thâm sâu, sao có khả chưa từng tới.” Giang Trừng đối mặt Lam Hi Thần nói: “Ta cũng không quấy rầy hai vị, thỉnh Lam Tông chủ trả lại chuông bạc, ta liền sẽ rời đi.”
Hắn nói một tràng vừa dài vừa vội, nhưng từ đầu đến cuối không có một chút ý cười, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt, trong mỗi lời nói đều mang hàm ý giễu cợt.
Tâm tình vui vẻ vừa rồi của Lam Hi Thần chầm chậm từ trên mặt rút đi, “Giang Tông chủ...”
Giang Trừng một nhát từ trong tay y lấy lại chuông bạc đầu cũng không quay lại rời đi.
Kim Quang Dao ở phía sau than thở: “Haiz, Giang Tông chủ này, vẫn là tính khí cách người ngàn dặm như thế.”
Lam Hi Thần nắm chặt hơi ấm còn sót trong lòng bàn tay, ngón tay ban nãy lại là lạnh tựa như băng.