Nguyên Bảo lập tức quay đầu xe, quay lại chỗ những lưu dân vừa nãy. Chu Vân Kiến xuống xe ngựa, chen vào trong đám người. Chỉ thấy một bé gái vừa gầy vừa bé quỳ trên mặt đất, trong tay cầm nửa cái bánh bột bắp đã lên mốc, đang cố đút cho một người phụ nữ nằm trên mặt đất. Cô bé vừa đút vừa sốt ruột nói: “Nương, nương ăn đi! Tam Nha còn phải đi tranh cơm cho người nữa! Sao nương lại ngủ rồi? Nương đã ngủ nguyên một ngày rồi đó!”
“Nương mau tỉnh lại, nhanh tỉnh lại đi!”
“Không ăn cơm là sẽ đói đó, nương sao lại không để ý tới Tam Nha nữa vậy?”
Chu Vân Kiến nhìn người phụ nữ nằm thẳng trên mặt đất, chỉ thấy người kia đã chết, cơ thể hình như đang dần cứng lại. Những người bên cạnh thật sự không đành lòng, tiến lên mở miệng khuyên nhủ: “Tam nha đầu, nương ngươi chết rồi, nàng không thể ăn cơm đâu, ngươi ăn đi!”
Đứa trẻ kia ngây thơ nhìn người đang nằm, lắc đầu, nói: “Không, nương con không thể chết, nàng chỉ đang ngủ thôi. Con đợi nương tỉnh ngủ, chỉ cần nương dậy, là lại có thể ăn cơm.”
Người nọ thở dài, nói thêm: “Ăn đi Tam nha đầu, nương ngươi không đói bụng đâu.”
Cô bé nhỏ gầy cầm bánh ngô quỳ nửa ngày, cuối cùng cũng òa khóc. Những người bên cạnh tìm một tấm vải bố, đem người đã chết bọc lại, muốn đem đi chôn. Chu Vân Kiến tiến lên ngăn cản, móc ra một chút bạc vụn, nói: “Tốt xấu thì cũng mua cho bà ấy một cái quan tài chứ, coi như an ủi với người đã khuất.”
Đứa bé đang khóc thút thít được người khác đỡ lên dập đầu ba cái với Chu Vân Kiến, nói: “Cảm ơn ân công, đại ân đại đức, Tam nha đầu không có gì báo đáp, nguyện ý bán mình vì người.”
Chu Vân Kiến lắc đầu, nói: “Trước tiên làm hậu sự cho nương con đi đã!”
Nguyên Bảo cùng một tiểu thái giám vào thành mua quan tài cùng một ít tiền giấy, lại mua thêm nồi, bếp, phần bạc vụn còn lại thì mua gạo cùng màn thầu. Sau đó lập tức trở lại, nấu cháo. Tiếp đó mỗi người dân chạy nạn đều được phát một bát cháo và mấy chiếc màn thầu. Không biết biết đã bao lâu rồi, họ chưa được một bữa cơm no, những người dân trong trại đều quỳ xuống trước mặt Chu Vân Kiến hô hết đợt này đến đợt khác: “Ân công, Bồ Tát sống, ân công, Bồ Tát sống!”
Lúc này bên tai Chu Vân Kiến truyền đến tiếng thông báo: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng ngài đã đạt được 1000 điểm hiền đức! Nhận được một phần quà khen thưởng!”
Hở? Chu Vân Kiến có chút ngoài ý muốn hỏi Lý Liên Anh: “Tiểu Lý Tử, làm việc thiện cũng có thể tăng chỉ số hiền đức hay sao?”
Lý Liên Anh đáp: “Đó là chuyện tất nhiên rồi, thưa Hoàng Hậu điện hạ.”
Chu Vân Kiến lại hỏi: “Thế quà tặng đi kèm với điểm kinh nghiệm là gì thế? Ta có thể coi được không? Mỗi lần đạt được điểm hiền đức thì đều được tặng quà hả?”
Lý Liên Anh đáp: “Đúng vậy điện hạ, thỉnh ngài kiểm tra và nhận quà tại nội dung khen thưởng ở góc bên phải của hệ thống.”
Chu Vân Kiến lập tức dùng ý thức mở ra giao diện của hệ thống, trên giao diện cổ xưa quả nhiên có một chỗ sáng lên. Ở chỗ sáng lên là hình cái rương để nhận quà khen thưởng, Chu Vân Kiến click mở rương khen thưởng, sau đó liền có một cái rương gỗ nhỏ xuất hiện trong xe ngựa của Chu Vân Kiến.
Hắn lập tức tiến lên mở rương gỗ ra, bên tai truyền đến tiếng của Tiểu Lý Tử: “Chúc mừng điện hạ, ngài đã đạt được vật phẩm hạt giống bắp ngô.”
“Hạt giống bắp ngô?” Chu Vân Kiến mở hòm đồ ra thì hơi hoảng. Cả một rương bắp luôn mới ghê, đoán chừng là mấy chục cân, hẳn là có thể trồng được mười mấy mẫu bắp. Đây là khen thưởng hả? Đúng là ở Yến triều không có bắp, dù sao lịch sử của cây bắp ở Trung Quốc cũng chỉ có mấy trăm năm. Yến triều lại thuộc về thời điểm 5000 năm trước, lúc ấy nông nghiệp còn tương đối lạc hậu.
1 mẫu = 3600 m2 (Việt Nam), còn ở Tung Của chắc sẽ có chênh lệch.
Chu Vân Kiến cực kỳ vui vẻ, nếu như vậy, hắn có thể ăn bắp ngô luộc vừa dẻo vừa ngọt rồi? Không tồi. Sau khi có được hạt giống bắp ngô, cuối cùng Chu Vân Kiến cũng biết mình nên làm gì. Hắn ngó ra ngoài hỏi Nguyên Bảo: “Lều lương thực của chúng ta căng được mấy ngày?”
Nguyên Bảo tính tính, nói: “Nhiều nhất là ba ngày!”
Chu Vân Kiến gật đầu, thấy mặt trời đã ngả về tây, hắn cũng nên trở về rồi. Hắn nói: “Trở về giúp ta kiểm tra xem ta có bao nhiêu tiền, tuy có thể nuôi bọn họ nhưng không thể nuôi quá lâu. Nếu cứ cho không như vậy, những người này sẽ sinh ra tính trơ, nhàn rồi mà sinh sự. Không bằng cho bọn họ một công việc, cũng là để họ tự nuôi sống bản thân, tránh trường hợp rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Nguyên Bảo lên tiếng, sau đó đánh ngựa tiến về phía hoàng cung. Tiến vào cửa thành, Nguyên Bảo nói phu xe dừng lại. Chu Vân Kiến nhíu mày, vén mành lên hỏi: “Sao vậy Nguyên Bảo? Sao không đi tiếp?”
Nguyên Bảo xuống xe ngựa nhìn về phía sau, sau đó mới nói với Chu Vân Kiến: “Thiếu gia, bé gái kia vẫn luôn đi theo chúng ta, từ nãy tới giờ nàng đều chạy đuổi theo xe ngựa.”
Chu Vân Kiến ngó đầu ra, quả nhiên nhìn thấy bé gái mặc bộ quần áo đơn bạc, chân trần đứng cách xe ngựa không xa. Hắn xuống xe ngựa, đi qua, ngồi xổm xuống hỏi: “Nha đầu, con chạy theo xe của ta làm gì? Trở về với người nhà của con đi! Ta không cần con bán mình đâu.”
Bé gái hít mũi, nói: “Quý nhân, ta không có thân thích. Hàng xóm nói ngươi là người tốt, nói ta đi theo ngươi, ít nhất sẽ có đường sống. Nếu ta còn tiếp tục ở lại, tám phần là sẽ bị bán tới nhà thổ.”
Chu Vân Kiến hơi tức giận nói: “Ai dạy con nói mấy câu linh tinh như thế hả?” Nhưng nghĩ kĩ một chút, đứa nhỏ này mới sáu, bảy tuổi, không chừng sẽ bị bán đi để đổi lấy lương thực.
Chu Vân Kiến hỏi: “Con mấy tuổi rồi?”
Bé gái đáp: “Bảy tuổi ạ.”
“Thế tên con là gì?”
“Dương Tam Nha.”
Dương Tam Nha? Ai lại đặt cho một đứa trẻ cái tên như vậy chứ? Chu Vân Kiến hỏi: “Con còn anh chị em không?”
Dương Tam Nha đáp: “Không có, ba ta là con bà hai, bà cả nhà ta sinh được hai tỷ tỷ.”
Đúng rồi, ở cổ đại là vậy. Trong nhà không phân theo ruột thịt, bắt đầu từ vợ cả, ai được sinh ra trước chính là đại ca, tiếp theo cứ thế mà tính xuống.
Chu Vân Kiến lại hỏi: “Con có biết hai vị tỷ tỷ của con đang ở đâu không?”
Dương Tam Nha lắc đầu: “Cha ta cùng đại bá ra ngoài buôn bán, hai tỷ tỷ mười hai, mười ba đã bị gả cho người ta rồi. Còn ta với nương theo người dân chạy nạn trong thôn chạy tới đây. Quý nhân, ngài đừng chê ta nhỏ, gánh nước, giặt quần áo, nấu cơm, việc gì ta cũng làm được, ngài để ta hầu hạ ngài cả đời được không!”
Cổ nhân đều khai tuổi tính cả tuổi mụ, vì vậy tiểu nha đầu này chắc mới sáu tuổi. Đem cô bé bỏ lại cũng không được, Chu Vân Kiến không đành lòng. Dù sao thu thêm một đứa nhỏ cũng không sao, trong cung không phải nuôi không nuôi nổi. Vì thế hắn bế đứa bé lên xe ngựa, nói: “Ta đặt cho con một cái tên mới nhé! Về sau con tên là Dương Chỉ Lan, đi theo Nguyên Bảo ca ca học chữ. Ca ca không cần con hầu hạ, ta có nhiều ngươi hầu hạ lắm rồi.”
Đứa bé nghe Chu Vân Kiến nói xong, nước mắt lại chảy xuống, ở trên xe ngựa dập đầu với hắn ba cái, thề rằng cả đời này sẽ trung thành và tận tâm với hắn. Nếu như phản bội, thì nương nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng.
Chu Vân Kiến thấy đứa bé như vậy, liền ôm vào lòng, bên tai lại truyền đến tiếng thông báo, nhắc nhở hắn tiếp tục đạt được 1000 điểm hiền đức, cùng một phần quà. Chu Vân Kiến vui mừng, nhỏ giọng nói với Lý Liên Anh: “Kiếm chỉ số hiền đức hình như cũng không khó lắm nhỉ!”
Tiểu Lý Tử nói: “Chưa chắc đâu, điện hạ! Chỉ có thể nói hôm nay ngài tương đối may mắn mà thôi.”
Nhẹ nhàng đạt được 2000 điểm, cuối cùng thì từ cấp 0 cũng có chút tiến bộ rồi. Như vậy chỉ cần 10000 điểm hiền đức nữa, là hắn có thể từ cấp 0 lên cấp 1 rồi. Nhưng nhìn bậc thang còn dài trước mắt, Chu Vân Kiến biết quá trình này không hề dễ dàng. Đặc biệt là bậc cuối cùng kia, từ Hoàng Hậu đến hiền hậu, yêu cầu số điểm lên đến 8 con số! Không biết từ giờ cho đến già, hắn có hoàn thành được nhiệm vụ hay không đây.
Dù sao thì làm người vẫn phải có tham vọng, nhỡ đâu một ngày nào đó hắn làm được thì sao?
Lúc mới tới cửa cung thì trời mới xẩm tối, vậy mà bây giờ trời đã tối sầm lại rồi, trong cung có lệnh, cấm đi lại vào ban đêm. Lẽ ra lúc này, Chu Vân Kiến đã phạm vào luật cấm. Nhưng hắn đường đường là Hoàng Hậu, không phải tuân theo luật này. Thời điểm đến cửa, giơ lên tấm lệnh bài của Hoàng Hậu, thị vệ lập tức cho qua, thậm chí còn không kiểm tra bên trong xe ngựa.
Thời điểm xuống xe ngựa, Tam nha đầu choáng váng nhìn quanh, một đứa bé ở nông thôn như nó, đã bao giờ nhìn thấy đình đài nguy nga như vậy đâu cơ chứ? Nàng nhìn trái nhìn phải, cũng không biết hiện tại mình đang ở đâu, mở miệng thấp giọng hỏi Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo ca ca, đây...... Đây là đâu vậy? Chẳng lẽ đây là tiên cung hay sao?”
Nguyên Bảo cười cười, nói với tiểu nha đầu: “Chỉ Lan muội muội, nơi này là hoàng cung, về sau ngươi chính là cung nữ của nơi này.”
Đứa bé nghe tới hoàng cung, sợ ngây người, lại hỏi: “Thế...... Thế quý nhân kia là......”
Nguyên Bảo nói: “Ngươi mà người gọi là quý nhân chính là Hoàng Hậu điện hạ.”
“Hoàng Hậu điện hạ?” Đứa bé nghe vậy liền quỳ xuống, nói: “Hóa ra quý nhân chính là vị nam tử trúng tuyển cho vị trí Hoàng Hậu? Tam nha đầu không biết lễ nghĩa, quý nhân...... Hoàng Hậu điện hạ chớ trách.”
Chu Vân Kiến lập tức đem kéo đứa bé đứng lên, nói: “Đừng động một chút là quỳ như thế, đi theo ta không có nhiều quy củ như vậy. Nguyên Bảo, sai người mang Chỉ Lan đi tắm rửa, đổi quần áo cho nàng, rồi đưa nàng tới gặp ta.”
Sau đó Nguyên Bảo lập tức đưa theo đứa bé đi. Chu Vân Kiến mang theo hai tiểu thái giám xoay người vào Tây Noãn Các, lại đụng phải đại thái giám Lâm Hải bên người Hoàng Đế. Nhìn bộ dạng kia thì hẳn là đã đợi được một lúc. Thấy Chu Vân Kiến trở về, lập tức nôn nóng tiến ra đón, nói: “Hoàng Hậu! Cuối cùng ngài cũng trở lại! Hoàng Thượng......Đã chờ được một lúc rồi!”
Chu Vân Kiến khó hiểu, hỏi: “Hoàng Thượng tới đây?” Hắn tưởng là Hoàng Thượng sẽ khinh thường không thèm gặp lại hắn, hắn còn đang nghĩ là, bằng mấy hành động hôm qua của hắn, có khi hắn còn bị tước chức Hoàng Hậu này nữa cơ. Hôm nay, sao người này lại tới đây nữa vậy, chẳng lẽ suy nghĩ lại rồi hả?
Hắn vội vàng vào phòng, thấy Hoàng Đế đang ngồi như một tảng băng. Chu Vân Kiến lập tức hành lễ, nói: “Thần, bái kiến Hoàng Thượng.”
Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: “Sao giờ ngươi mới về?”
Chu Vân Kiến hắng giọng, nói: “Là do...... Thần......”
Không để Chu Vân Kiến giải thích, Hoàng Đế cắt ngang lời hắn nói: “Trẫm biết Thái Hậu cho phép ngươi tùy ý xuất nhập, cũng cho phép ngươi thích làm gì thì làm. Nhưng ngươi thân là Hoàng hậu của trẫm, phải nhớ rõ thân phận của mình. Biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Những lời...... Không biết liêm sỉ kia, nói trong cũng thì ta có thể bỏ qua, nhưng đừng làm những thứ xấu hổ như vậy ở bên ngoài.”
Chu Vân Kiến thịt béo da dày, ngẩng đầu cười quyến rũ với Võ Đế một cái, nói: “Sao thần có thể nói mấy lời đó bên ngoài được chứ? Đó là lời riêng tư mà thần nói với mình Thanh lang thôi đó, người ngoài sao có cơ hội được nghe?”
Võ Đế:......!!!
Sao...Sao người này lại có thể nói được mấy lời như vậy chứ! Có thật là do Chu thị lang tự mình dạy dỗ không đó?
________________________________________________________________________________