Nghẹn một hồi, Võ Đế hít sâu một hơi, nói: “Trẫm lệnh cho ngươi chép lại《Nữ giới》một lần, để nhớ sau này chuyện gì nên làm chuyện, chuyện gì không nên.”
Nữ giới: là một cuốn sách của Ban Cơ, cuốn sách ra đời vào thời Đông Hán, nội dung của cuốn sách là nguyên tắc hành xử của phụ nữ.
Chu Vân Kiến:???
Chu Vân Kiến nghe thế liền nói: “Hoàng Thượng, thần...... Là nam nhi.”
Võ Đế đứng dậy, nói: “Trẫm còn không biết ngươi là nam nhi hay sao? Nếu ngươi là nữ nhi, trẫm còn phải phí sức như vậy sao? Thái Hậu vì trẫm tuyển hậu, trẫm nhận, nhưng phẩm hạnh của ngươi không tốt, trẫm không thể mặc kệ.” Nếu cứ như vậy thì sau này sao hắn có thể để người này tiến vào từ đường tổ tông cho được?
Chu Vân Kiến hơi giận, nói: “Hoàng Thượng bắt thần chép lại《Nữ giới》hình như có chút...... Không thích hợp?”
Võ Đế suy nghĩ, nói: “...... Coi như là luyện chữ! Để sau này tránh người khác nói rằng ngươi không biết Phạn văn!” Nói xong, Võ Đế ném xuống một tờ giấy, đứng dậy, rời đi. Chu Vân Kiến nhặt lên tờ giấy kia, chỉ thấy bên trên viết một từ tiếng Anh: OK.
Nhìn quyển《 Nữ giới 》dày cộp trước mặt, Chu Vân Kiến bỗng dưng cảm thấy hơi đau đầu, Võ Đế đang cố tình gây sự với hắn đấy hả? Tuy rằng chép sách đối với hắn mà nói thì không có gì là phức tạp, dùng bút lông ngỗng chép cũng rất nhanh. 《 Nữ giới 》 tuy dày, nhưng nội dung bên trong không nhiều, đối với một người hiện đại như hắn mà nói, chép một đêm là có thể xong rồi.
Nhưng hắn không rõ, hắn chạm vào chuyện nhạy cảm nào của Võ Đế, vì sao tên kia lại bắt hắn chép lại《 Nữ giới 》cơ chứ. Rồi còn nói là hành vi của hắn phóng đãng, mắng hắn phải chú ý? Nhưng mà có cần thiết phải dùng đến 《 Nữ giới 》không? Tổng kết lại, Chu Vân Kiến cảm thấy chỉ có thể là do Võ Đế ngứa mắt hắn, cho nên mới tìm việc để hắn làm. Nếu thế thì không ổn rồi, sau đại hôn hắn chưa làm gì, mà đã bị ghét đến như vậy là sao, hắn muốn gớt nước mắt luôn rồi đấy.
Chu Vân Kiến vừa chép 《 Nữ giới 》 vừa suy nghĩ, oán giận nói với Tiểu Lý Tử: “Lý ca, ngươi nói xem, rốt cuộc là Võ Đế thích nam nhân kiểu gì?”
Lý Liên Anh cũng rất đau đầu, nó cảm thấy vị chủ nhân này hình như đang tìm đường chết, vì vậy phiền muộn nói: “Nô tài không biết, nhưng khẳng định không phải nhiệm vụ yêu cầu. Điện hạ, ngài suy nghĩ kĩ lại một chút...... làm một quân tử chính trực được không?”
Chu Vân Kiến nói: “Ngươi không hiểu rồi, nếu hai người giống nhau thì còn làm ăn được gì. Ta bắt buộc phải hành động phõng đãng với Võ Đế. Nếu Võ Đế là một hoa quân tử, ta phải là quân tử, nhưng nếu cả hai đều là quân tử thì có thể làm ra chuyện gì được đây?” Muốn thành công lên giường được với Võ Đế, phải không biết xấu hổ. Loại chuyện này, một hệ thống như Tiểu Lý Tử khẳng định là không hiểu.
Nhưng làm hệ thống quản lí, Lý Liên Anh so với người ngoài có quyền lên tiếng hơn, nó hít sâu một hơi, nói: “Nhưng điện hạ, nếu ngài tiếp tục yêu mị như vậy...... sao có thể trở thành hiền hậu được?”
Chu Vân Kiến vừa viết theo thể chữ thảo, vừa nói: “Hiền hậu không phải so bằng công phu trên giường, ai kém hơn hay ai tốt hơn. Nhưng nếu muốn chiếm được phần tình cảm của Võ Đế, công phu trên giường khẳng định không thể kém! Nhìn vẻ ngoài của hắn thì hẳn là nhu cầu khá cao.”
Chữ thảo: là kiểu viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét.
Lý Liên Anh:...... A di đà phật, nó có thể đổi ký chủ hay không?
Cả buổi tối Chu Vân Kiến chép sách đau cả tay, đến cơm tối cũng không muốn ăn. Hắn nhìn một bàn đầy đồ ăn, bỗng nhiên muốn ăn lẩu. Cắn đũa suy tư nửa ngày, bỗng nhiên đứng lên, nói: “Vì sao lại không thể? Nguyên Bảo! Tới, ta đưa ngươi một cái thực đơn, ngươi và Tiểu Kim Tử cùng Tiểu Ngân Tử đi chuẩn bị cho ta mấy nguyên liệu nấu ăn!”
Nguyên Bảo hầu hạ bên cạnh hơi khó hiểu, liền hỏi: “Thiếu gia không ngon miệng sao? Để Nguyên Bảo báo Ngự Thiện Phòng đổi món nhé?”
Chu Vân Kiến lắc đầu, nói: “Không cần, ngươi chuẩn bị như những gì ta viết là được.” . Truyện mới cập nhật
Nguyên Bảo không chậm trễ, cầm giấy bút cho Chu Vân Kiến viết thực đơn. Chu Vân Kiến từ trong tay áo lấy ra bút lông ngỗng, viết một tờ nguyên liệu nấu ăn. Nguyên Bảo đem thực đơn đưa cho Tiểu Kim Tử và Tiểu Ngân Tử, để bọn họ tới Ngự Thiện Phòng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Một lát sau, bọn họ xách hai hộp đồ ăn lớn đến, đặt lên bàn, trong đống đồ được mang tới, còn có một chiếc nồi sắt. Phía dưới có than đỏ, trong nồi là nước lẩu thơm lừng mùi ớt. Chỉ một lát sau, mùi thơm từ Hậu Khôn Cung tản đi khắp nơi.
Ngay cả tiểu thái giám đứng canh bên ngoài cũng đứng ngồi không yên, sôi nổi nhìn xung quanh. Chu Vân Kiến bắt đầu cho nguyên liệu vào, hắn không nghĩ rằng nguyên liệu trong Ngự Thiện Phòng còn rất đầy đủ. Đậu phụ, rồi lại các loại thịt, không những thế rau dưa và nấm cũng rất phong phú, tới cả thịt tôm cá tươi rói cũng có, Chu Vân Kiến ăn tới đổ mồ hôi, vô cùng vui vẻ. Hắn không dám tưởng tượng nếu cuộc sống thiếu đi lẩu thì còn niềm vui gì có thể thay thế được nó, mỗi khi buồn nên đi ăn lẩu, đảm bảo ăn xong thì mọi phiền não sẽ không còn.
Ngẩng đầu nhìn cung nữ và tiểu thái giám đang đứng trước cửa, hắn vẫy tay nói: “Còn nhiều như này mà, mọi người cùng nhau ăn nhé?”
Nhóm tiểu thái giám không dám, Chu Vân Kiến liền nói: “Bổn điện thưởng cho các ngươi, tới ăn đi!”
Vì thế vài người xung quanh bắt đầu đi lên, cực kỳ náo nhiệt. Chu Vân Kiến cảm thấy, ăn lẩu, chính là phải ăn cùng nhiều người mới ngon.
Phía ngoài Hậu Khôn Cung, thái giám cùng cung nữ và thị vệ cũng đi theo mùi hương mà tụ tập lại một chỗ. Trong đó có cả Tiểu Yến Hà, thấy nhiều người tụ tập lại như vậy liền hỏi tiểu thái giám: “Ta ngửi thấy mùi hương gì đó? Đây là từ đâu ra thế?”
Tiểu tuỳ tùng vẻ mặt mê mang, nói: “Nô tài không biết.”
Tuy rằng Thái Hậu không cho Yến Hà hắn quấn lấy hoàng tẩu, nhưng hắn thật sự không thắng được mùi hương hấp dẫn này, hạ kiệu vào Hậu Khôn Cung. Càng đi, mùi hương càng thơm. Yến Hà nuốt nước miếng, trực tiếp tiến vào Hậu Khôn Cung Tây Noãn Các. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy mười mấy người đang ngồi vây quanh trước bàn, trên bàn bày một mâm nguyên liệu sống. Giữa bàn bày một cái nồi sắt, trong nồi là rất nhiều đồ ăn. Có tiểu thái giám phụ trách dùng đũa riêng vớt đồ ăn để trước mặt Chu Vân Kiến, còn lại thì chia đều cho mọi người, nháy mắt là hết sạch một đĩa đồ ăn lớn.
Yến Hà không đứng yên được, hắn lập tức đi tới phía trước, hỏi Chu Vân Kiến: “Hoàng tẩu, hoàng tẩu, các ngươi đang ăn gì thế? Thơm quá! Ta cũng muốn ăn!”
Chu Vân Kiến quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Yến Hà, nhéo nhéo mặt hắn, nói: “Ngũ hoàng tử sao lại tới đây?”
Yến Hà nói: “Bị mùi hương hấp dẫn này dẫn tới, hoàng tẩu, đây là cái gì thế?”
Chu Vân Kiến nói: “Cái này gọi là lẩu? Tới đây, cùng ăn với mọi người đi!” Nói xong hắn sai người đem thêm một đôi đũa cho Ngũ hoàng tử. Mọi người đang ăn cực kỳ say mê, thế nên không ai chú ý tới Yến Hà đến. Lúc này toàn bộ mọi người đều quỳ xuống thỉnh an Yến Hà, Yến Hà lên tiếng, nói mọi người không cần giữ lễ, hắn hiện tại cực kỳ muốn ăn thử cái món gọi là lẩu này.
Có tiểu thái giám đem lên cho Yến Hà một đĩa đồ ăn, Yến Hà học theo Chu Vân Kiến chấm vào sốt, sau đó bỏ vào miệng. Một miếng vừa tới miệng liền kinh ngạc, hắn cảm giác như mình vừa gặp được tiên nhân, đồ ăn không những tươi mới mà còn kèm thêm chút vị cay cay! Cái vị này làm hắn nghiện mất thôi! Hắn ăn một mạch không kịp nói, ăn liền ba đĩa lớn. Ăn xong mới lau miệng hỏi: “Hoàng tẩu, lẩu ăn ngon thật đó! Đây là món ăn từ đâu thế? Ta chưa từng ăn trước đây?”
Chu Vân Kiến nghĩ, nói: “Cái này...... Là hoàng tẩu vừa mới phát minh, ăn ngon không? Đừng quên cái này là độc quyền của Hoàng tẩu đấy nhé.”
Kỳ thật, thời Tây Hán cũng đã có món giống như lẩu, nhưng nguyên liệu không phong phú như Chu Vân Kiến. Hơn nữa cách phối gia vị là từ hiện đại, đương nhiên cổ nhân chưa từng thấy qua. Nói thẳng ra thì vị lẩu của hắn chính là vị cay của lẩu Tứ Xuyên, hiện giờ chưa có món cay Tứ Xuyên, nên đương nhiên không có cái loại lẩu này. Vì vậy hắn đành phải nói dối đây là món ăn hắn mới phát minh.
Tiểu Yến Hà vừa nghe thấy thế, ánh mắt lập tức sáng lên, tự đáy lòng khen, nói: “Hoàng tẩu thật là lợi hại! Không những phát minh ra bộ bài poker mà còn phát minh cả ra món lẩu, thứ nào ta cũng thích hết ấy! Ngài yên tâm, ta giấu kĩ lắm, mẫu hậu sẽ không phát hiện ra đâu. Món này...... Quả thực ăn quá ngon! Hoàng tẩu sao lại lợi hại như thế chứ? Hoàng huynh đã biết ngài lợi hại như vậy chưa?”
Chu Vân Kiến hơi khó nói, mấy thứ này đều có sẵn, hắn tùy ý lấy ra dùng, thật sự không dám nhận là công lao của mình. Hơn nữa hoàng huynh của đứa trẻ này không những không cảm thấy hắn lợi hại, mà lúc này còn ghét hắn không kịp ấy chứ.
Nhưng nhắc tới Võ Đế, Chu Vân Kiến mới nhớ đến người này. Hắn nói với Nguyên Bảo chuẩn bị một bộ nồi và bếp nhỏ, châm than, nấu một nồi nước dùng, sau đó thả mấy nguyên liệu đã tỉ mỉ lựa chọn bỏ vào, sau đó sai Tiểu Kim Tử đưa tới Thiên Hành Điện. Lẩu đến Thiên Hành Điện, cũng vừa lúc sôi, đưa tới trước mặt Hoàng Đế là có thể ăn được ngay. Chẳng qua nước dùng cay hơn một chút, tuy rằng không phải quá cay, nhưng cổ nhân không ăn cay quá nhiều, cho nên phần lẩu này hơi cay với Võ Đế, những vẫn ăn rất ngon.
Chu Vân Kiến tưởng tưởng tới hình ảnh Võ Đế che miệng hà hơi, liền không nhịn được cười, vừa vui tươi hớn hở phân phó cung nữ thái giám chuẩn bị một bộ đồ ăn, vừa đánh bài với Yến Hà. Đến nỗi việc mình phải chép phạt《 Nữ giới 》, hắn đã sớm không còn quan tâm.
Trong khi đánh bài, Yến Hà còn nhắc tới chuyện của vị Vận thái phi, tiên đế lập phi không ít, nhưng cuối cùng mọi chuyện trong hậu cung cũng chỉ liên quan tới ba người. Hoàng Thái Hậu sớm đã qua đời, hiện giờ chỉ còn thánh mẫu Hoàng Thái Hậu, cùng với vị Vận thái phi kia mà thôi. Yến Hà nói: “Vận thái phi nói với mẫu hậu nên nhanh chóng để hoàng huynh tuyển phi. Hoàng tẩu, ngươi phải nhanh chóng bắt được tâm của hoàng huynh đi đấy. Nếu như hắn lập phi, hoàng tẩu phải làm sao bây giờ!”
>
Chu Vân Kiến đánh ra năm cơ, nói: “Lập phi? Hôm qua ta mới đại hôn cơ mà? Gấp như thế hả?”
Đôi mắt lanh lợi của Yến Hà nhìn hắn, hạ giọng nói: “Hoàng tẩu không biết chứ, Vận thái phi từ trước đến nay có nhiều khúc mắc với mẫu hậu. Con trai của nàng là Yến Hải, cũng chính là Tam hoàng huynh của ta, trước kia rất được sủng ái. Hoàng huynh của ta lại sớm bị sung quân tới phía bắc, chỉ còn Tam hoàng huynh ở lại bên cạnh phụ hoàng. Ngay từ đầu, đại ca, nhị ca của ta đã không để hoàng huynh của ta vào mắt. Nếu không phải có người xúi giục, bọn họ sao có thể dồn hoàng huynh ta đến đường cùng được cơ chứ? Vị Vận thái phi kia, trông bề ngoài thì có vẻ như đang hết mình vì hoàng huynh, nhưng trong tối ai biết rằng nàng ta định làm gì.”
Trẻ con đúng là trẻ con, có được món đồ chơi ưa thích, lại được ăn đồ ăn ngon thì cái gì cũng nói hết. Đứa nhỏ này trong sáng như tờ giấy trắng, Chu Vân Kiến thật sự càng ngày càng thích nó. Suy nghĩ một chút, hắn liền nói: “Vì bệ hạ tuyển phi là chuyện tốt mà, Ngũ hoàng tử cũng đừng quá đa tâm. Chuyện này...... giống như đánh bài vậy, không thể không ngừng ra bài tốt, nếu không tới cuối ván sẽ không còn bài để chạy.”
Yến Hà há hốc mồm, nhìn bài trong tay, nói: “Ta...... Nếu không đánh......”
Chu Vân Kiến cười tủm tỉm đánh xuống lá bài cuối cùng, nói: “Ta thắng, Ngũ hoàng tử, trị quốc cũng giống như đánh bài. Bài trong tay ngươi không thể để lộ, khi đánh bài cũng phải chú ý vào ván bài đó. Nếu ngay từ đầu chỉ chăm chăm ra những lá tốt, vậy cuối cùng, chỉ bằng những lá ba, bốn, làm sao ngươi đánh thắng được ta, phải không?”
Yến Hà suy nghĩ, thời điểm ngẩng đầu lên, liền cảm thấy cực kỳ tâm phục khẩu phục Chu Vân Kiến.
Mà ở Thiên Hành Điện, lẩu đã được đưa tới trước mặt Võ Đế. Hắn phê duyệt tấu chương đã lâu, có hơi đói, ngửi được mùi thơm, liền sai người đưa lên. Không chờ nếm, mà đã ăn luôn......
________________________________________________________________________________