Trời tờ mờ sáng, người làm trong phủ An Dương vương đã thức dậy làm chuyện của mình, cả vương phủ vẫn im lặng như mỗi ngày.
Tối hôm qua An Dương vương ngủ ở viện An Dương vương phi, hai vợ chồng
nhớ lại chuyện nhi tử làm từ nhỏ đến lớn, nói chuyện suốt đêm. Lúc này
An Dương vương phi đang giúp An Dương vương thay quần áo rửa mặt, mỉm
cười kể một ít chuyện vặt trong phủ thì đột nhiên nha hoàn vào nói ma ma đã đi qua Lãm Tâm viện về rồi.
An Dương vương cùng An Dương vương phi nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ
đều biết tối hôm qua là đêm nhi tử cùng nàng dâu động phòng hoa chúc, ma ma tới Lãm Tâm viện sợ là đến xem chuyện tối qua, thuận tiện đem khăn
lạc hồng tượng trưng trinh tiết cô gái giao cho nữ trưởng bối xem qua.
Nghĩ đến nhi tử con dâu viên phòng, có lẽ không lâu thì có cháu trai
cháu gái ra đời, vợ chồng An Dương vương cảm thấy tương lai là hết sức
tốt đẹp, mỉm cười cho vào.
Chỉ là, khi An Dương vương vợ chồng nghe được chuyện ma ma bẩm báo thì cũng có chút trợn tròn mắt.
“. . . . . . Văn ma ma, ngươi nói cái gì? Giường sập, Khiếu nhi nói muốn đổi giường?” An Dương vương phi cho là bà ù tai, nghe lầm, nhất đinh là nghe lầm rồi.
”Đúng vậy, vương phi!” Văn ma ma cúi đầu trả lời.
Nghe thừa nhận của Văn ma ma, hai vợ chồng An Dương vương đối mặt nhìn
nhau, vẻ mặt khác nhau. Không chỉ hai vợ chồng này, nha hoàn hầu hạ cùng các ma ma vẻ mặt cũng tế nhị, trong lúc đó, bên trong phòng hết sức rất im lặng.
Một hồi lâu, An Dương vương phi đem đuổi nha hoàn cùng nhóm ma ma ra
ngoài, chỉ chừa tâm phúc Ngọc nương ở một bên hầu hạ, cao giọng nói:“Văn ma ma, ngươi mau nói toàn bộ chuyện tối qua cho Bổn cung cùng Vương gia nghe lại.”
Văn ma ma đáp một tiếng, lập tức tỉ mỉ đem chuyện tối ngày hôm qua bẩm
báo lần nữa. Tối hôm qua các nàng canh giữ bên ngoài, chỉ biết kết quả
là giường bị sụp, tất cả cho rằng Thế tử gia không biết phát cáu cái gì, đập nát giường. Có thể đem giường đập trong đêm động phòng hoa chúc,
làm cho người ta không khỏi nghĩ tới tân lang không hài lòng tân nương
tử. Nhưng khi sau khi nhìn Thế tử gia cưng chiều dắt tay Thế tử phi nhu
nhược đi nghỉ ngơi ở một gian phòng khác, không giống như là bất mãn Thế tử phi . . . . . . Cho nên Văn ma ma cũng hồ đồ, không dám tự suy đoán, đành tuân theo quy củ nói lại cho hai vị chủ nhân.
”Vậy. . . . . . Chúng nó đã động phòng chưa?” An Dương vương quan tâm
nhất là cái này, đâu thèm để ý tới giường ngươi sập hay không sập, viên
phòng mới có cháu trai để ôm chứ! Cho nên, vì cháu trai, ông không thể
không mất thể diện vội vàng hỏi.
An Dương vương phi liếc ông một cái, cũng nhìn Văn ma ma. So với An
Dương vương quan tâm cháu trai, thật ra thì chuyện bà quan tâm hơn là,
nhi tử thật nguyện ý sinh hoạt vợ chồng cùng nữ nhân sao? Đừng trách An
Dương vương phi không dám tin chắc như thế, dù sao nhi tử chỉ ham muốn
sắc đẹp chứ không ham muốn xác thịt – Hay chuyện sinh hoạt vợ chồng,
thật sự làm đau đầu bà. Mỗi lần tụ hội cùng các phu nhân, những nữ nhân
dù trên mặt không nói gì nhưng luôn ngầm cười nhạo nhi tử mình là một
tên háo sắc, thấy đẹp liền nạp vào phủ, thật sự là không kiêng nể ai, cô nương nhà nào dám gả cho hắn .... Bà nghe xong, thật sự dở khóc dở
cười! Bà tình nguyện con trai mình thật sự là sống không kiêng nể ai,
nếu như thế thì hiện tại đã có cháu trai ẵm từ lâu rồi, bà lo lắng nhi
tử có phải có bệnh gì hay không, nên mới không thể đụng tới nữ nhân. . . . . .
”Thế tử cùng Thế tử phi đã động phòng.”
Nói xong, Văn ma ma đem một cái hộp trình lên, bên trong đựng vật khiến
tân nương tử xấu hổ chính là khăn tay lạc hồng. Ngọc nương tiếp nhận, mở ra nhìn, gật đầu xác nhận với vợ chồng An Dương vương.
Sau khi lấy được kết quả này, sắc mặt vợ chồng An Dương vương tiếp tục khác nhau.
Một hồi lâu, An Dương vương chợt nghi ngờ: “Con của chúng ta có lợi hại
như vậy sao? Bổn vương vẫn cho rằng nó chỉ là một gối thêu hoa không làm được việc lớn. . . . . . Ách, con dâu không sao chứ?”
Văn ma ma chưa trả lời, An Dương vương phi lập tức trừng mắt “Vương Gia, ông đang nghĩ bậy gì thế?” Lão Vương Gia, thế nhưng cho rằng là lúc
động phòng liền đem giường làm sụp xuống . . . . . . Người bình thường
cũng sẽ không tin tưởng chứ?
Khóe miệng An Dương vương phi co giật, nhi tử nhà bà, không giống cha nó đam mê thân thể nữ nhân, cho nên giường sập tuyệt đối là nguyên nhân
khác!
An Dương vương cũng cảm thấy mình đã lớn tuổi, lại quan tâm cuộc sống
khuê phòng của con trai cùng nàng dâu, có chút già mà không kính, trên
mặt lộ ra vẻ lúng túng, ho một tiếng, đứng lên nói : “Bổn vương đi vào
triều trước! Vương phi, nàng hỏi Khiếu Thiên xem nó lại phát cáu cái gì
đến nỗi đem giường đập, đây không phải là làm cho người khác cười chúng
ta sao? Hừ, nói nó về sau thu liễm một chút, nếu không ta lập tức sẽ dạy dỗ phép tắc cho nó!”
Nói xong, An Dương vương hầm hừ đi ra ngoài.
An Dương vương phi níu lấy khăn, trong lòng có chút tức giận. Chẳng qua
cũng chỉ là đập cái giường thôi, có cần phải nghĩ xa như vậy sao? Người
khác muốn cười thì cười, con trai mới là quan trọng nhất! Quả nhiên, mặc kệ làm thế nào, Vương Gia luôn không muốn gặp con trai, nếu không phải
chỉ có bà sinh con trai, nói không chừng Vương Gia đã sớm xin ý chỉ của
hoàng thượng đổi người khác làm Thế tử! Bà tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra!
Chỉ là, vì sao lại đem giường đập? Chẳng lẽ. . . . . .
Đôi mắt sắc bén của An Dương vương phi âm trầm, ngước mắt thấy Văn ma ma vẫn cung kính chờ đợi, lạnh nhạt nói: “Văn ma ma, ngươi trở về nói cho
Thế tử phi, đêm qua cực khổ rồi, hôm nay không cần phải tới đây thỉnh
an. Thuận tiện kêu Thế tử qua chỗ Bổn cung một chuyến.”
Văn ma ma đáp một tiếng, lui ra ngoài.
***********
Trong viện Lãm Tâm, Liễu Hân Linh lặng lẽ ăn bữa sáng, Sở Khiếu Thiên nhìn chằm chằm mặt của nàng đến ngẩn người.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Liễu Hân Linh thật không nuốt trôi cơm, sau
khi ăn mấy phần no bụng, để đũa xuống, Liễu Hân Linh nhìn Sở Khiếu
Thiên: “Thế tử không ăn sáng? Đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Nghe lời nói Liễu Hân Linh, nha hoàn hầu hạ đứng một bên nơm nớp lo sợ,
trong lòng vô cùng sợ bạn Thế tử gia vui giận thất thường nào đó bởi vì
không hợp khẩu vị mà lật bàn mắng chửi.
Nghe được lời của nàng..., Sở Khiếu Thiên rốt cuộc hoàn hồn, không trả
lời lại..., lặng lẽ kéo tay trái của nàng, lật qua lật lại đánh giá, nét mặt kia, bộ dáng rất khó hiểu. Liễu Hân Linh trong lòng kinh hoảng, tại sao hắn hành động như vậy, không nhịn được rút tay lại —— lấy sức lực
của nàng, rút tay về không thành vấn đề, nhưng tay vừa kéo về, trong
lòng không khỏi có mấy phần hối hận, như vậy, không phải là thừa nhận
mình có vấn đề sao?
”Thế tử, dùng bữa trước đã.” Liễu Hân Linh tận lực làm cho mình thật thản thiên, dáng vẻ như không hề để ý.
Sở Khiếu Thiên nhìn nàng một hồi, nói được, cầm chiếc đũa lên gắp bánh bao cá hành vào miệng.
Chờ hai người dùng xong đồ ăn sáng, súc miệng, chuẩn bị đi thỉnh an An
Dương vương phi thì Văn ma ma tới đây nói cho bọn hắn lời nói của An
Dương phi.
Không cần đi thỉnh an, Liễu Hân Linh dĩ nhiên là vui mừng, nhưng, bởi vì loại chuyện này mà không cần đi thỉnh an. . . . . . Thật sự là rất lúng túng ==’!
Sở Khiếu Thiên nghe được lời nói của Văn ma ma, khuôn mặt lộ vẻ đương
nhiên, quay đầu lại nói với Liễu Hân Linh: “Nương tử, nếu như thân thể
của nàng không thoải mái, đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi một chút sẽ về.”
Liễu Hân Linh: ==’ Không cần như vậy có được hay không? Loại chuyện như
vậy không cần nói ra ngoài, ta thật sự không có chỗ nào không thoải mái. . . . . .
Đợi sau khi Sở Khiếu Thiên rời đi, Liễu Hân Linh không khỏi có chút mất
tinh thần. Không cần đoán, nàng cũng biết An Dương vương phi gọi Sở
Khiếu Thiên muốn hỏi điều gì, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng khó xử cùng chán nản. Nếu là một cô nương khuê các, có lẽ trừ ngượng ngùng, sẽ không có loại tâm tình này. Nhưng dù sao nàng cũng không giống như
tiểu thư khuê các bình thường.
Liễu Hân Linh mặt không thay đổi ngồi trên giường nhìn ra phía trước cửa sổ, thiếu nữ mười sáu tuổi ở thời đại này giống như một đóa hoa nhài,
xa xa nhìn lại, mảnh khảnh nhu nhược, yên tĩnh dịu dàng, giống như một
bức mỹ nhân đồ cổ điển ưu nhã, chỉ có tỳ nữ làm bạn cùng nàng từ nhỏ đến lớn mới biết tâm tình rối rắm lúc này của nàng.
”Tiểu thư, thoải mái chút đi, Thế tử gia nếu muốn nói cho người khác,
tối hôm qua cũng sẽ không để mặc cho người ngoài hiểu lầm.” Mặc Châu an
ủi, “Còn nữa, về sau khi người sinh hoạt vợ chồng cùng Thế tử gia thì
nên uống một hớp rượu đi, nếu không mỗi lần đều phá hư giường, trong
viện chúng ta chi tiêu quá lớn. Nghe nói này giường cưới này là chính
tay sư phụ lành nghề trong cung làm, rất đắt đấy. . . . . .”
“. . . . . .”
Liễu Hân Linh quay đầu nhìn nàng ấy.
Mặc Châu bình tĩnh, “Tiểu thư, nô tỳ đây lo âu cũng là vì sức khỏe của
người. Nếu như Thế tử làm quá mức thì tiểu thư người không nhịn được lại đấm giường. . . . . . Nô tỳ đề nghị người về sau buổi tối trước khi ngủ nên uống một hớp rượu rồi mới tiếp tục đi ngủ nhé.”
********
Lạc Tiên viện, sau khi Sở Khiếu Thiên thỉnh an An Dương vương phi, lập
tức cười hì hì ngồi ở dưới ghế lớn nhất của An Dương vương phi, hỏi:“Mẹ, mẹ kêu con tới có chuyện gì sao?”
An Dương vương phi quan sát con trai một lần, hỏi: “Khiếu nhi, giường
trong phòng các con làm sao sập vậy? Người nào dám chọc con ta?” An
Dương vương phi theo thói quen cảm thấy giường này là do con trai đập.
An Dương vương phi mặc dù rất muốn hỏi con trai, cho hắn nhiều nữ nhân,
tướng mạo bất phàm xinh đẹp mỹ miều như vậy,tại sao lại nguyện ý cùng
Liễu thị sinh hoạt vợ chồng? Chỉ là, con trai đã trưởng thành, có chủ ý
riêng, An Dương vương phi suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này vẫn là
đừng hỏi trước, nếu hắn vui lòng sinh hoạt vợ chồng cùng nữ nhân, chứng
minh con trai là không có vấn đề, chờ khi nàng dâu mang thai, lại đưa
mấy người vào viện cho hắn hưởng thụ.
Sở Khiếu Thiên chẳng hề để ý nói: “Là giường quá yếu ớt! Mẹ, ban đầu là
ai chế tạo giường cưới thế? Sao lại không bền chắc như vậy? Bị con một
đạp một cái liền sụp, người làm giường có phải ăn bớt ăn xén nguyên vật
liệu hay không?” Vừa nói như thế, Sở Khiếu Thiên mặt mày tức giận, dáng
vẻ hung ác, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể một mình đi tìm người
để đánh.
An Dương vương phi đờ đẫn nói: “Không thể nào, giường cưới chính tay sư
phụ lành nghề trong cung làm, dùng vật liệu là gỗ lê sắc vàng, sắc màu
vàng bóng, chất liệu mịn, đường vân mềm mỏng, mùi hương thoang thoảng
nhẹ nhàng, chất gỗ vô cùng rắn chắc. Mà trong hoàng cung, tại các cung
các điện tất cả các loại đồ vật đều được sản xuất tại ti thượng phường
(xưởng mộc), những thợ mộc kia tuyệt đối sẽ không dám làm ra loại chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.” An Dương vương phi lý luận nói.
”Mẹ à, ngươi quá ngây thơ rồi, ai biết những nô tài kia có thể vì mấy
lượng bạc mà mê muội lương tâm hay không? Cho nên, nhất định là bọn họ
làm sản phẩm loại hai đưa tới, thật sự là quá ghê tởm.” Sở Khiếu Thiên
làm ra một bộ dáng lòng đầy căm phẫn.
Nhìn nhi tử lòng đầy căm phẫn, An Dương vương phi cũng nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự loại nô tài to gan lớn mật dám làm chuyện này.
Đáng thương cho sư phụ chế tạo giường, bạn Thế tử gia nào đó vì rửa sạch hiềm nghi cho nương tử hắn, trực tiếp đổ tội cho ngươi.
Sở Khiếu Thiên thấy An Dương vương phi nghi ngờ, lại thêm sức nói “Mẹ,
có lẽ là những người thợ kia không thích con, biết rõ là làm giường cưới cho con, lại dám làm chuyện ăn bớt ăn xén nguyên liệu! Thật sự là rất
quá đáng! Sáng mai con lập tức tiến cung nói cho hoàng thượng hoàng
thúc, khiến hoàng thượng hoàng thúc phạt bổng lộc bọn họ!”
“. . . . . .”