An Dương vương phi đủ loại băn khoăn bị nhi tử chọc cười tạm thời đè
xuống, quyết định không truy cứu chuyện này nữa, dặn dò nói: “Còn nữa,
ngày mai là sinh nhật mười sáu tuổi của biểu muội con là Nhan quận chúa, cô cô của con dự định làm tiệc rượu lớn mời các gia đình cùng nữ nhi
các nhà quan lại trong kinh, con cũng đi cùng Liễu thị đi.”
Nhan Quận chúa theo lời của An Dương vương phi là Vô Song trưởng công
chúa, họ Tạ, tên Thiên Nhan, năm nay 16 tuổi, là anh chị em họ từ nhỏ
đến lớn với Sở Khiếu Thiên.
Sở Khiếu Thiên vừa nghe là sinh nhật biểu muội Tạ Thiên Nhan , lông mày không khỏi nhíu lại .
An Dương vương phi thấy vậy buồn cười, nói: “Mẹ biết bản thân con cùng
Nhan Quận chúa có nhiều điều không hợp, nhưng con hiện giờ đã thành hôn, không cần thiết phải cùng nàng tranh thắng thua làm gì, tránh cho cô cô con đau lòng.”
Sở Khiếu Thiên mặc dù không thích cái tính bắt bẻ của biểu muội, nhưng
Vô Song công chúa đối xử với hắn cực tốt, nghĩ tới mình bây giờ đã thành thân rồi, thành trụ cột trong nhà dĩ nhiên là có sự khác biệt, so đo
với tiểu nha đầu kia không có ý nghĩa, gật đầu tỏ vẻ không ngại. Vả lại
An Dương Thái phi vốn là gọi hắn mang vợ đi tới phủ Trưởng công chúa cho cô cô nhìn một chút, hắn cũng không có ý kiến.
Sở Khiếu Thiên cùng An Dương vương phi nói một lát, thấy không còn chuyện gì, bèn rời đi.
Đợi sau khi Sở Khiếu Thiên rời đi, An Dương vương phi đặc biệt cho gọi
các hạ nhân trong phủ đến – giáo huấn các nô tài cùng ma ma quản lý.
”Vương phi, ngày hôm qua từ chỗ bà Vương mua được mười nha hoàn phù hợp, có bốn người nguyện ý ký văn tự bán đứt. Chỉ là nhóm nha hoàn phù hợp
này, có hai nha hoàn bộ dáng nghiêm chỉnh đàng hoàng, coi như cũng trắng trẻo sạch sẽ, người cũng lanh lợi, nô tỳ dạy họ một chút phép tắc, đều
học tập rất thuận lợi, xem ra là có thể dùng được.” Quản sự ma ma nói tỉ mỉ.
An Dương vương phi hậm rãi uống trà, khép ánh mắt nghe, chờ quản sự ma
ma sau khi nói xong, cao giọng nói: “Ừ, trước đem nhóm nha hoàn này đưa
đi dạy dỗ cho tốt đã, xem viện nào thiếu người thì đưa lên. Ngươi nói
hai nha hoàn này. . . . . . Ngươi cẩn thận dạy dỗ trước, dạy dỗ tốt rồi, lại mang tới đây để Bổn cung xem thử.”
Quản sự ma ma nghe An Dương vương phi nói như thế, làm sao không hiểu
dụng ý vương phi. Đây rõ ràng là chọn trúng hai nha hoàn này rồi, nói
không chừng chờ thời cơ chín muồi thì sẽ đem mấy nàng thả vào trong
phòng Thế tử đi làm thông phòng. Đối với ký văn tự bán đứt nha hoàn mà
nói, là phúc lớn bằng trời. Ma ma quyết định trở về phải cẩn thận nghiêm túc dạy tốt hai nha hoàn này, tận lực tạo mối quan hệ thật tốt với các
nàng, nếu họ có thể được lên giường Thế tử, trở thành thiếp, cũng sẽ
không quên ân đức của mình.
Quản sự ma ma suy nghĩ xong, cũng cùng người đời cho là, Thế tử là một
người tham hoa háo sắc (người mê luyến gái đẹp cùng chuyện xxx) , nữ
nhân tuyệt đối sẽ không ngại nhiều. Có lẽ hắn bây giờ đối với tân hôn
Thế tử phi yêu thích, nhưng sau một thời gian, xinh đẹp hơn nữa nam nhân cũng sẽ ngán. Trên đời này không có mèo nào không trộm thịt, nam nhân
tựa như những con mèo kia, để cho bọn họ không ăn trộm thịt là không có
khả năng!
Sau khi quản sự ma ma rời đi, Ngọc nương cười nói: “Vương phi, nhìn diện mạo của Thế tử, dường như ở cùng một chỗ với Thế Tử Phi không tệ, ngài
và vương gia rất nhanh là có thể ẵm cháu trai.”
Trên mặt An Dương vương phi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói, “Ha ha, hiện
tại nói cái này hơi sớm, mặc dù nữ nhi Liễu gia đều là có thể sinh con,
nhưng không biết Liễu thị có bản lĩnh sinh giống như mẫu thân cùng tỷ tỷ nàng hay không. Nhưng mà bây giờ bọn họ còn là tân hôn, Bổn cung cũng
sẽ không làm chuyện hướng hậu viện con trai mà nhét người phá hư tình
cảm vợ chồng, vả lại qua ít ngày nữa, Khiếu nhi vừa cùng Liễu thị viên
phòng, tự nhiên hiểu được mùi vị nam nữ này. Nam nhân đều là tham mới
mẻ, Khiếu nhi chỉ sợ cũng sẽ không ngoại lệ, còn không bằng Bổn cung
chuẩn bị trước cho nó. . . . . .”
Nhớ tới trong hậu viện trượng phu có mấy người , An Dương vương phi vẻ mặt lạnh lùng.
*********
Xế chiều hôm đó, giường ở Lãm Tâm viện được đổi mới, mà giường là quản gia của An Dương vương phủ tự mình dẫn người đưa tới.
Liễu Hân Linh xa xa liếc mắt nhìn cái giường này, nàng hơi cận thị khiến nàng không nhìn ra giường này có gì đặc biệt. Chỉ là không biết có phải là trong lòng có nguyên nhân hay không, cảm giác những hạ nhân đưa
giường tới người nào người nấy đều có nét mặt rất nhẫn nhịn để không tìm người hỏi, không khỏi làm nàng có loại kích động che mặt mà chạy .
Sở Khiếu Thiên ngược lại tự nhiên thanh thản cho người ta nhìn, quả
nhiên là da mặt dày, thậm chí sau khi giường dọn xong, trong lúc rãnh
rỗi, tự mình đi lên co chân đạp hai cái, đối với sự bền chắc của chiếc
giường này bày tỏ hoài nghi.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Sở Khiếu Thiên chỉ cần nhớ
tới sụp giường tối qua, đối với lực chiến đấu của vị Thế tử phi nào đó
có một loại nhận thức mới, mặc dù hắn không muốn để cho người ta biết
mình thật vất vả cưới về nương tử có quái lực, nhưng muốn giường phải là thứ tốt nhất, sau đó mới có thể tiếp tục chuyện tối ngày hôm qua ——
phương thức nam nhân rửa sạch sỉ nhục, chính là tiếp tục làm được chuyện khiến nữ nhân cầu xin mới thôi.
Sở Khiếu Thiên chỉ cần vừa nghĩ tới nét mặt tối hôm qua của nương tử,
liền âm thầm nắm quyền, hôm nay hắn tuyệt đối yêu cầu nàng nhất định
phải có vài phần kính trọng đối với mình mới thôi! ( Này! )
Chỉ huy gã sai vặt đưa giường tiến vào, quản gia Sở Thắng thấy hành động của Thế tử gia nhà mình động, bắp thịt trên mặt căng ra, nhưng trên mặt lại cười nói: “Thế tử gia xin yên tâm, cái giường này tuyệt đối là cực
phẩm, là dùng gỗ đàn hương điều chế, hoa văn tinh xảo
. Gỗ đàn hương là loại gỗ có chất gỗ bền chắc bậc nhất, trọng lượng nặng nhất. Nó mặc dù không hoa mỹ bằng gỗ lê, nhưng mang vẻ cổ xưa yên lặng
mà trang nghiêm, không phải bất kỳ vật liệu nào cũng có thể so sánh
được. Dân gian thường nói mười cây đàn hương thì chín cây bị rỗng, ý nói gỗ tử đàn chính là một loại gỗ rất trân quý. Bởi vì Thế tử ngài nói
muốn loại gỗ tốt nhất, cho nên nô tài liền quyết định đi tìm để làm
giường cho ngài.”
Sở Khiếu Thiên nghe vậy, hết sức hài lòng.
Sau đó tất cả mọi người lui ra, sở Khiếu Thiên kéo Hân Linh tới đây,
ngắm thử, sau đó từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một quả đào được làm bằng gỗ tử đàn thả trên tay Liễu Hân Linh, sau đó mặt nghiêm túc
nhìn nàng —— quả đào làm bằng gỗ tử đàn này là hắn đặc biệt dặn người
mang tới.
Liễu Hân Linh nhíu mi nhìn lại, trong đầu đều là sự nghi hoặc.
Sở Khiếu Thiên thấy nàng mặt ngu ngơ, không khỏi ho khan, nói: “Nương
tử, nàng. . . . . . Thử nhìn xem có thể bóp vỡ vật này hay không. Dĩ
nhiên, không cần dùng quá nhiều sức lực, chỉ là làm thí nghiệm thôi.”
Hình như vô cùng sợ nàng hiểu lầm, Sở Khiếu Thiên cố gắng giải thích một cách nhẹ nhàng.
Nhưng giải thích nhẹ nhàng hay không, dụng ý đều là giống nhau. Liễu Hân Linh thái độ cứng đờ, nhìn nét mặt thành thật của Sở Khiếu Thiên, rũ mí mắt xuống, mặt không thay đổi nhẹ nhàng cầm xuống quả đào bằng gỗ kia,
sau đó dần thu hẹp bàn tay. Chờ mở tay ra lần nữa thì chỉ còn lại một
chút gỗ vụn.