Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 18: Chương 18: Chương 17.2




Liễu Hân Linh làm xong tất cả, nhàn nhạt giương mắt nhìn về phía hắn.

Sở Khiếu Thiên tâm tình rối rắm.

Liễu Hân Linh lạnh nhạt đứng ở nơi đó, tùy ý nhìn vẻ mặt nam nhân nào đó rối rắm, bộ dáng giống như cái gì cũng không sao cả.

Liễu Hân Linh nghĩ, nếu hắn đã biết, mình giấu giếm nữa cũng vô ích, nàng thoải mái đem quái lực chính mình biểu diễn ra ngoài, cho hắn kiêng kỵ cũng tốt. Mặc kệ hắn là vì vậy bị kinh sợ, rồi từ nay về sau đối xử lạnh lùng với nàng, hoặc là giận tím mặt, giận dữ mắng mỏ hành động giấu diếm của nàng. Dù sao, đi tới thời đại này, nàng đối với hôn nhân chưa bao giờ ôm mong đợi xa vời. . . . .

”Ách. . . . . . Nương tử, sau này lúc ở trên giường, nàng có thể nhẫn nại một chút hay không?” Sở Khiếu Thiên mặt dày nói.

“. . . . . .”

Liễu Hân Linh trợn to hai mắt, cho là mình nghe lầm. Nhưng nhìn kỹ lại, nam nhân này thế nhưng một bộ dáng ngượng ngùng không dứt, trên mặt có chút ửng đỏ, vì che giấu mình không được tự nhiên, Sở Khiếu Thiên lớn tiếng bổ sung, “Cái đó. . . . . . Ta sẽ cố gắng không làm đau nàng, cho nên nàngcũng không được dùng lại cái quái lực này. . . . . .”

Sở Khiếu Thiên cảm thấy trên mặt mình như có lửa nóng thiêu đốt, đặc biệt là thiếu nữ đối diện mở một đôi mắt thu thủy ,sóng mắt lưu chuyển, muốn nói mà thôi, giống như làm cho người ta thấy mưa bụi Giang Nam dịu dàng mê ly, tim hắn không khỏi đập nhanh hơn, kích động trực tiếp nhào qua gặm cắn nàng.

A a a! ! Có phải quá cầm thú rồi hay không? Nàng có nên trực tiếp dùng một ngón tay đánh bay hắn .đi không. . . . . .

Liễu Hân Linh nghe hiểu, nhất thời không biết nói gì.

Nàng nên nói thần kinh của người đàn ông này là vô cùng thô sơ, hay nên nói năng lực thích ứng của hắn quá mức nhanh chóng? Hoặc là nên nói trình độ háo sắc đã đạt tới trình độ mà ngay cả quái lực cũng không cách nào ngăn nội tâm háo sắc của hắn? Nam nhân bình thường dưới loại tình huống này, cũng sẽ có ám ảnh trong lòng? Nhưng hắn thì hoàn toàn ngược lại, trong đầu vẫn là toàn nghĩ tới loại chuyện đó. . . . .

Còn chưa cho nàng im lặng xong, Sở Khiếu Thiên đã sờ qua, đầu tiên là kéo bàn tay nàng, thấy nàng không có phản ứng, không khỏi vui mừng quá đỗi, lập tức nhào tới, ôm nàng trực tiếp đi đến trên giường, vẫn là không có đẩy ra —— Ừm, có thể bắt đầu thí nghiệm vấn đề giường mới có bền hay không rồi.

Kế tiếp, bên ngoài nhóm nha hoàn giữ cửa nghe được một đoạn đối thoại vô cùng quỷ dị.

”Ưmh. . . . . . Nương tử, nàng nhịn được không? Nếu là không nhịn được. . . . . . Vậy thì, vậy thì. . . . . . Tiếp tục chịu đựng đi!”

“. . . . . .”

”Nương tử, nàngnên có chừng mực, nếu là cái giường này sụp, sẽ không thể tìm được cái giường nào vững chắc như vậy nữa đâu . . . . .”

“. . . . . .”

”Nương tử, đừng quá dùng sức, ta, ta sẽ không nhịn được. . . . . .”

“. . . . . .”

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Liễu Hân Linh sắc mặt ửng hồng, thân thể bởi vì không ngừng va chạm mà run rẩy, đôi mắt mờ sương nhìn lên nam nhân đang ở trên người mình chuyển động ra vào đều đặn theo bản năng. Trên gương mặt anh tuấn của hắn ửng đỏ, tầng mồ hôi mịn kéo dài trên mặt theo đường cong chảy xuống, một đôi mắt mang theo dục vọng nhìn chằm chằm nàng, hai tay của hắn đặt ở trên cổ tay nàng, xem thì giống như là đang kiềm chế nàng, nhưng thật ra là ngăn lại sự bạo lực của nàng—— mặc dù cử động này căn bản không ý nghĩa, nhưng là coi như có còn hơn không. Mà hạ thân hai người, chặt chẽ gắn liền ở chung một chỗ, bên trong phòng từ từ tràn ngập một tầng hơi thở ái muội.

Liễu Hân Linh vẫn để cho mình nhẫn nại, đại khái cũng là áy náy chuyện hắn xuất tinh sớm tối hôm qua, cho nên hôm nay hết sức phối hợp. Nhưng theo phía dưới khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, ý thức cũng bắt đầu mơ mơ màng màng . Quả nhiên, cần phải trước uống ngụm rượu. . . . . .

Đại khái là bởi vì thái độ của nàng nhẫn nại cùng ngầm cho phép, nên thể xác và tinh thần bạn nam nhân bị tổn thương nào đó mới nếm được hương vị hoan ái càng ngày càng hành động mãnh liệt, trêu chọc thân thể của nàng, sức lực phía dưới xỏ xuyên qua cũng càng ngày càng hung mãnh.

”Ưm. . . . . .”

Cảm thấy động tác của hắn càng thêm mãnh liệt, giống như vì sỉ nhục tối hôm qua, xâm chiếm phải càng ngày càng sâu, nàng thật sự không cách nào nhịn được, đang muốn giơ tay lên đẩy hắn ra thì tay lại bị hắn cầm lấy, sau đó nàng nhìn thấy hắn nâng tay của nàng lên, ở trong lòng bàn tay của nàng in dấu hôn ướt át. Chiếc hôn này giống như hôn đến đáy lòng nàng, tê tê dại dại, làm cho thân thể nàng càng cảm thấy vô lực.

Bỗng nhiên, Sở Khiếu Thiên đâm vào rất sâu, đem tinh hoa phun ở sâu trong cơ thể nàng, thõa mãn gục ở trên người của nàng.

Liễu Hân Linh ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng, cho đến khi cảm thấy một cái tay nhẹ nhàng lau tóc mai nàng ướt đẫm mồ hôi, một giọng nói khàn khàn khêu gợi ở bên tai nàng thõa mãn cười nói: “Nương tử, nàng quả nhiên là giỏi nhất!”

Liễu Hân Linh thoáng chốc đỏ bừng cả khuôn mặt, đặc biệt cảm giác được người nào đó mới nếm qua hương vị hoan ái, thỏa mãn xong thế nhưng không rút ra, thậm chí càng đem nó hướng nơi sâu nhất mà đẩy mạnh, phía dưới nàng được lấp đầy mà nở căng ra, cảm giác vô cùng không thoải mái. Chỉ là, nhìn vẻ mặt khoan khoái của hắn, giống như muốn rửa sạch sự sỉ nhục của buổi tối hôm qua, cả người đều lộ ra một loại quyết tâm vượt qua sự ám ảnh nào đó.

Thấy bộ dáng nàng thẹn thùng, Sở Khiếu Thiên tim đập nhanh hơn, không khỏi tiến tới hôn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng, lầm bầm nói: “Thì ra là chuyện nam nữ có thể tuyệt vời như thế. . . . . .”

Liễu Hân Linh thính tai nghe được câu này, không khỏi có chút kỳ lạ.

Hình như tối hôm qua đau đớn rất nhiều, gương mặt hắn cũng rất hoang mang, giống như không biết nên làm sao mới phải, thậm chí vừa bắt đầu thời điểm tiến vào, động tác của hắn cũng rất chậm chạp . . . . . . Trông thế nào cũng không giống kẻ ăn chơi trác táng từng trải qua nhiều nữ nhân nha! Còn không bằng nói như xử nam.

”Nương tử, sức lực vừa rồi có được không? Chúng ta thử thêm một lần nữa đi ~~”

Sở Khiếu Thiên lần này rốt cuộc được ăn thịt, mặc dù vì phòng ngừa nương tử mình nhẫn nhịn không được mà đập giường thỉnh thoảng phải chú ý một chút, nhưng cũng đủ thỏa mãn hắn. Được nếm thử mùi vị mất hồn, hao mòn xương cốt,sau đó ngựa quen đường cũ mà hùng dũng đứng thẳng lên, trong lúc nhất thời cảm thấy thỏa mãn vô cùng, rất muốn lôi kéo thê tử làm tiếp lần nữa.

Sắc mặt Liễu Hân Linh cứng ngắc, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà đá hắn xuống, lấy chăn quấn toàn thân. Đợi khi nàng ý thức được mình đã làm chuyện gì thì cực kỳ hoảng sợ, nhanh đi xem vị Thế tử gia “Kim quý mảnh mai” có bị thương không.

Mà Sở Khiếu Thiên, cứ như vậy khinh địch bị một nữ nhân chân yếu tay mềm đá xuống mặt đất, bộ dáng trực tiếp rơi xuống đất, vẻ mặt có chút khó tin.

”Để ta bế chàng, thật xin lỗi, phu quân, ta không phải cố ý. . . . .”

Dưới tình thế cấp bách, Liễu Hân Linh cắn đầu lưỡi một cái, đau đến nước mắt nàng chảy ròng ròng. Nhưng vẫn từ trên giường nhảy xuống, cánh tay mảnh khảnh không tốn chút sức nào ôm lấy nam nhân khỏa thân dưới đất đem lên giường, kiểm tra xem hắn té có gãy tay gãy chân gì hay không, tránh cho mình bị mẹ chồng hung hãn tìm đến nàng phiền toái ....

“. . . . . .”

Sở Khiếu Thiên cảm thấy ngổn ngang trăm mối.

Vì sao hắn là một đại nam nhân lại bị nữ nhân ôm lên giường?

Trong lòng Sở Khiếu Thiên như bị hàng ngàn hàng vạn con ngựa dẫm qua.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.