“Ách, phu quân, ngươi không sao chứ?”
Liễu Hân Linh giống như đứa trẻ phạm sai lầm tay chân luống cuống đứng
trước giường, rầu rĩ nhìn nam nhân vẻ mặt ảm đạm trên giường, trong lòng không khỏi có chút chột dạ. Tỷ tỷ từng nói qua, hình như nam nhân gặp
phải loại chuyện như vậy, đều sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm. Hơn nữa loại sinh vật có tên gọi là nam nhân này, hết sức coi trọng tự ái
phái nam, bị lão bà đá xuống giường, hẳn là rất nghiêm trọng . . . . . . (Tác giả: = = cô nương, vấn đề không nằm ở đây mà? )
Sở Khiếu Thiên lúc này đã kịp phản ứng, mặc dù phần lưng rơi xuống chạm
đất không đau lắm, nhưng tự ái phái nam lại một lần nữa bị tổn thương,
bị đả kích lợi hại, vô cùng phẫn nộ. Nhưng thấy thiếu nữ đứng ở trước
giường nước mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, thoáng chốc tất cả phẫn nộ đều biến mất.
”A, ta không sao. . . . . .” Sở Khiếu Thiên mới vừa phủ nhận, chớp mắt
một cái, lập tức lại đau đớn kêu lên, “Nương tử, lưng của ta đau quá. . . . . .”
”Đau?”
Liễu Hân Linh kinh hãi, nếu An Dương vương phi biết mình làm con trai
bảo bối của bà bị thương, khẳng định là mình sẽ ăn không ngon ngủ không
yên. Vì vậy, Liễu Hân Linh không nói hai lời, lập tức bò lên giường đang muốn kiểm tra lưng của hắn thì không ngờ Sở Khiếu Thiên đột nhiên đưa
tay bắt được cổ tay của nàng, lôi nàng tới.
Mặc dù sức lực nàng rất lớn, nhưng thình lình bị người khác bắt lấy, cũng phản ứng không kịp .
Ngay sau đó, cả người nàng bị đặt dưới thân hắn.
”Nương tử, đừng đẩy, đừng đẩy, thật sự rất đau!” Sở Khiếu Thiên bắt được hai tay nàng đặt tại lồng ngực hắn đang muốn đẩy ra, kêu lên. Thấy mặt
nàng chần chờ, dáng vẻ như muốn đẩy ra nhưng lại không dám, trong lòng
âm thầm cười, nhưng trên mặt lại buồn bã nói: “Nương tử, chúng ta thương lượng đi, ở trên giường, nàng có thể nghe lời một chút hay không?”
Sở Khiếu Thiên mặc dù đối với quái lực của nương tử mình rất không có
cách, nhưng lại không hề có ý sợ hãi. Thời điểm biết được, thật đúng là
giật mình, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi một nữ nhân lại có
quái lực như thế. Nhưng khi nhìn thấy nàng hoảng hốt, hắn không khỏi đau lòng, cảm thấy tuy là nàng có sức lực rất lớn, nhưng cũng là một cô
nương nhu nhược, làm cho người ta rất muốn nâng niu che chở trong lòng
bàn tay. Bước qua ý nghĩ này trong đầu, Sở Khiếu Thiên đột nhiên không
muốn để cho người khác biết chỗ quái dị của nương tử mình, cảm giác tâm
lý mình nắm chắc là tốt rồi, người khác như thế nào không liên quan đến
hắn. Nhưng hôm nay, hắn bắt đầu cảm thấy không còn cách nào nữa, bởi vì
lực lượng này thật đúng là quá làm tổn thương lòng tự ái nam nhân rồi.
Nhưng nếu nàng lộ ra sự bất lực bất an, vẻ mặt khóc thút thít yếu ớt,
lại làm cho hắn lo lắng, giống như cảm thấy những thứ kia thật sự là
không có gì, chỉ cần nàng không khóc là được. Hơn nữa, hắn phát hiện
nương tử hắn mặc dù sức lực vô cùng lớn, nhưng lại là một cô nương rất
tốt, rất thiện lương, hơn nữa dễ dàng áy náy mềm lòng vì việc làm của
mình trong lúc vô tình, trong lúc áy náy thì người khác nói lên yêu cầu
gì thì sẽ không nỡ từ chối.
Quả nhiên, nghe được lời nói của Sở Khiếu Thiên, Liễu Hân Linh cũng cảm
thấy là mình có phần hơi quá, liền gật đầu đồng ý lời của hắn, nàng sẽ
tận lực khống chế sức lực của mình .
Sở Khiếu Thiên vô cùng vui mừng, thấy nàng nghe lời như vậy, cảm thấy đã thỏa mãn được tự tôn nam nhân, sau đó được voi đòi tiên nói: “Nương tử, phía dưới của ta còn khó chịu hơn, cho ta thêm một lần nữa thôi. . . . . .”
Nói xong, bàn tay nam nhân lôi kéo bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng dời
xuống, cho đến khi đụng phải một vật thô to nào đó, vừa nóng lại vừa
cứng, cảm giác hết sức kỳ lạ.
Liễu Hân Linh đương nhiên biết cái đó là vật gì, bị sợ đến mức thật
nhanh rút tay về. Sở Khiếu Thiên không vừa lòng rên lên một tiếng, không còn cảm nhận được sự thư sướng lúc bị bàn tay nàng cầm lấy, làm cho hắn cảm thấy vô cùng bất mãn, có điều khi gương mặt vẫn còn khó chịu nhìn
đến gương mặt đỏ bừng phía dưới, ánh mắt không biết đi hướng nào đành
nghiêng mắt nhìn nàng, cảm thấy bộ dáng xấu hổ của nàng vô cùng đáng
yêu.
Vì vậy, người nào đó bị tinh trùng lên não lại một lần nữa quên chuyện
nương tử mình có sức lực vô cùng lớn, cầu khẩn nói: “Nương tử ~~”
Liễu Hân Linh đang áy náy vì chuyện vừa rồi, lo lắng hắn có thể gãy
xương hay không vân vân, lúc này thấy hắn còn có ý định làm loại chuyện
như vậy, chắc là không có chuyện gì. Nhìn hắn đáng thương như vậy, lòng
mền nhũn, liền đồng ý yêu cầu “Một lần nữa” của hắn.
Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng là vợ chồng, giữa vợ chồng làm chuyện này
cũng là chuyện đương nhiên. Tỷ tỷ từng nói qua, nam nhân chủ động đòi
hỏi thì nữ nhân cũng không cần quá mức gò bó mình, thay vì để cho nam
nhân mình bởi vì bất mãn chuyện tình dục mà chạy đi tìm Tiểu Tam, còn
không bằng mình thỏa mãn hắn. Đối với nam nhân không khống chế nửa người dưới được, phải giải quyết từ gốc rễ trước.
Ừ, mặc dù danh tiếng bên ngoài của trượng phu thật không tốt, nhưng cũng là nam nhân của nàng rồi, đối với nàng coi như không tệ, liền cho phép hắn đi.
Nhưng Liễu Hân Linh không biết, có một số việc nữ nhân là không thể quá
mềm lòng, đặc biệt là đối với loại nam nhân cực độ vô sỉ, đã có một lần
thì đương nhiên sẽ có lần thứ hai, có hai thì sẽ có ba.
Vì vậy, chiều nay, Liễu Hân Linh từ miệng Sở Khiếu Thiên nghe được yêu
cầu “Một lần nữa” rất nhiều lần, lúc bắt đầu còn mềm lòng đồng ý, nhưng
cuối cùng, người nào đó rất vô sỉ thừa dịp nàng còn chưa kịp mở miệng
phản bác, liền trực tiếp chặn miệng của nàng, tiếp tục miệt mài duy trì
tấn công. Chờ tới hơn nửa đêm, Liễu Hân Linh ngay cả hơi sức giơ ngón
tay cũng không có, ý thức lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
”Nương tử?”
Sở Khiếu Thiên vuốt lên viền trán ướt mồ hôi của nàng, có chút kỳ quái
nhìn nàng, thì thầm trong miệng: “Làm sao đây? Không phải sức lực vô
cùng lớn sao? Sao đã bất tỉnh rồi? Cũng không có đạp ta xuống giường. . . . . .”
Nếu Liễu Hân Linh nghe được lời hắn nói, tuyệt đối sẽ hộc máu!
Sức lực của nàng vô cùng lớn là không sai, nhưng thể chất của nàng là
của tiểu thư khuê các nhu nhược bình thường. Có thể nói, trời ban cho
nàng là một loại sức lực của Sở bá vương, một nửa lại là thân thể của
Tây Thi, căn bản không có quan hệ trực tiếp nha! Có thể bị dày vò như
vậy sao?
”Nương tử, nương tử. . . . . . Hân Linh, Linh Nhi, tiểu Linh Nhi, Linh
Linh. . . . . .” Sở Khiếu Thiên gọi lung tung, thấy nàng rốt cuộc cũng
hé mắt bất mãn nhìn hắn một cái, tiếp tục nhắm mắt ngủ, trong lòng thở
phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy đôi mắt trừng lên của nàng thật sự là vô
cùng quyến rũ, làm hắn lại có chút rung động .
Không có biện pháp, nam nhân trẻ tuổi thân thể đương nhiên sẽ không chịu nổi sự dụ dỗ của ai đó, , đặc biệt là một nam nhân mới vừa trải nghiệm
sự tuyệt vời của hoan ái, một động tác, một ánh mắt, một nụ cười đều có
thể để cho hắn huyết mạch sôi trào, hóa thân làm sói.
Chỉ là, nhìn bộ dáng nàng mệt mỏi thành như vậy, Sở Khiếu Thiên chỉ có
thể nhịn xuống ý niệm cầm thú, ngoan ngoãn xuống giường đi lấy khăn lông ướt sạch sẽ lau thân thể cho hai người. Trong quá trình này, phát hiện
nàng chỉ là hừ hừ hai tiếng, bộ dáng vô cùng nhu thuận, lòng không khỏi
tràn đầy vui mừng. Làm xong hết thảy hắn rốt cuộc nằm dài trên giường
đem tiểu nữ nhân nhu thuận ôm vào trong ngực ngủ, Sở Khiếu Thiên trong
lòng sáng rỡ, vẻ mặt không khỏi hiện lên sự gian xảo vô cùng, trong lòng có một suy nghĩ rất sắc, rất vô sỉ.
Về sau chỉ cần làm cho nàng không còn hơi sức, sẽ không sợ quái lực của
nàng nữa rồi? ( Tác giả: Này! Ngươi sẽ bị đánh bay đấy! )
**********
Ngày thứ hai, Liễu Hân Linh bị người nào đó ép buộc từ trong mộng đánh
thức, mở mắt ra, liền nhìn thấy nam nhân trước giường đã mặc xong quần
áo, tinh thần sảng khoái, khuôn mặt anh tuấn sáng láng, làm cho người ta rất muốn đem một quyền đánh xuống.
Choáng nha! Nam nhân muốn sảng khoái quả nhiên phải có nữ nhân hy sinh tới tác thành!
”Nương tử, nhanh lên một chút, chúng ta hôm nay phải tới đi phủ trưởng công chúa thăm cô cô.”
Liễu Hân Linh nhớ lại chuyện này, biết dây dưa không được, lập tức cầm
lấy khăn lau thân thể. Sở Khiếu Thiên thấy nàng vô cùng nhu nhược, bộ
dáng kiều mị, rất thỏa mãn cũng rất chột dạ, vội vàng ân cần đỡ nàng
đứng dậy, cầm lấy y phục mặc cho nàng, thuận tiện ăn đậu hũ một chút~~
Liễu Hân Linh vươn tay, thấy đôi mắt hắn đăm đăm nhìn chằm chằm nửa thân trần của nàng, lộ ra bộ ngực sữa, hô hấp liền nặng nề vài phần, nhớ tới tối hôm qua người nào đó được voi đòi tiên, trong lòng tức giận, trừng
mắt liếc hắn một cái, nói: “Thế tử gia, làm phiền người đi gọi Mặc Châu
mau tới hầu hạ thiếp thay quần áo.”
Sở Khiếu Thiên nhướng đôi chân mày, rất không muốn, “Không cần, chút chuyện nhỏ này vẫn là do vi phu tới làm đi.”
Sở Khiếu Thiên cũng không mong muốn người khác nhìn thấy thân thể nương
tử mình. Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, loại ham muốn độc chiếm
một người chưa từng phát sinh trước đó liền đi ra, sao có thể cho phép
người khác tới đụng nữ nhân của hắn? Dù là nha hoàn, cũng không cho
nhìn.
Vì vậy, Sở Khiếu Thiên không để ý tới vẻ mặt cứng ngắc của Liễu Hân
Linh, ân cần giúp nàng mặc y phục. Loại chuyện như vậy Sở Khiếu Thiên
từ trước đến nay đây là lần đầu tiên làm, đương nhiên là làm không tốt,
cuối cùng Liễu Hân Linh nổi giận, gượng chống thân thể bủn rủn của mình
mà thay quần áo. Vốn là muốn hét người nào đó đi ra ngoài, đáng tiếc
người nào đó da mặt dày quá rồi, mặt dày mày dạn dính lấy nàng, không
chịu đi đâu hết!
Chờ sau khi ăn sáng xong, Liễu Hân Linh cảm thấy thân thể khá hơn một
chút, nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra tinh thần của nàng không tốt lắm, xem ra bị người nào đó ăn đến không còn chút xương cốt nào, bộ dáng vô cùng tiều tụy. Vì thế, Liễu Hân Linh chỉ có thể thở dài, bảo
nha hoàn giúp nàng cài lên đống trang sức trang nhã che giấu sắc mặt
hỏng bét.
Sửa sang lại thỏa đáng, hai người lên trên phòng thỉnh an An Dương vương phi
An Dương vương phi là người từng trải, làm sao không nhìn ra Liễu Hân
Linh khác thường, thấy nhi tử bộ dáng vui sướng, tất nhiên biết chuyện
ban đêm của hai vợ chồng không tồi. An Dương vương phi sợ nàng dâu da
mặt mỏng, coi như không biết chuyện này, dặn dò chút chuyện, rồi để cho
bọn họ ra cửa.
”Mẹ, người không đi sao?” Sở Khiếu Thiên nghi ngờ hỏi, giao tình giữa
hai nhà rất tốt, sinh nhật của Nhan Quận chúa, An Dương vương phi thế
nào cũng phải đi .
An Dương vương phi dùng khăn che miệng ho một cái, nói: “Đêm qua vô ý bị nhiễm phong hàn, lây cho người khác sẽ không tốt, cho nên mẹ không đi
được, con thay mặt mẹ thăm hỏi Vô Song công chúa một tiếng là được, cũng chúc Nhan Quận chúa sinh nhật vui vẻ.”
Sở Khiếu Thiên cùng Hân Linh vừa nghe, lập tức quan tâm hỏi thăm. An
Dương vương phi trấn an hai người, nhìn sắc trời cũng đến lúc lên đường, vội hối thúc bọn họ ra cửa nhanh một chút, tránh việc đi đến quá trễ,
khiến người ta chê cười.
Xe ngựa đã dừng trước cửa An Dương vương phủ, Sở Khiếu Thiên dắt Liễu
Hân Linh lên xe ngựa, mấy nha hoàn cùng thị vệ đi theo phía sau, xe ngựa chậm rãi đi đến phủ Trưởng công chúa.
Đi được hai khắc, liền tới phủ Trưởng công chúa.
Lúc này không ít xe ngựa đã dừng lại trước phủ Trưởng công chúa, khỏi
cần nói đều biết là các xe ngựa của những gia đình đến dự sinh nhật Nhan Quận chúa. Nhìn số lượng xe ngựa, xem ra hôm nay người tới rất nhiều.
Mọi người đều biết, Nhan Quận chúa ngày thường đẹp như thiên tiên, cầm
kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, vừa là nữ nhi của Trưởng công chúa, không biết khiến bao nhiêu nam nhân tài giỏi trong kinh cảm mến nàng, tự
nguyện vì một tiếng cười của mỹ nhân mà dùng hết thủ đoạn. Mà hôm nay là sinh nhật Nhan Quận chúa 16 tuổi, Trưởng công chúa cùng phò mã Tạ Nhược Liễm làm đại tiệc sinh nhật cho nữ nhi, gửi đi rất nhiều thiếp mời, mời công tử của các đại thần trong Kinh thành, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết. Vì vậy chỉ cần là nam tử chưa lập gia đình, lại có chút danh tiếng trong kinh, cũng được mời tới.
”Chậc, tiểu nha đầu kia ngược lại rất được hoan nghênh!”
Sở Khiếu Thiên khinh thường hừ một tiếng, quản gia phủ công chúa ra
nghênh đón, dáng vẻ rất kiêu ngạo dẫn Liễu Hân Linh xuống xe ngựa.