Xung quanh một mảnh an tĩnh, nét mặt mọi người đầy mơ màng nhìn hai người dưới bóng cây.
Thiếu nữ có vẻ đẹp giống như Tây Thi, dùng đôi mắt để tả thì vẻ đẹp đó
thì khó có thể hình dung, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy như vậy
rất chân thật?
Đúng rồi, nếu là cảnh tượng này giống như trong tiểu thuyết miêu tả là một nam một nữ, thì sẽ là anh hùng cứu mỹ nhân rồi, cỡ nào lãng mạn
và lại là chuyện cực kỳ hiển nhiên a! Nhưng cả hai đều là nữ, như thế
này là sao?
Vì vậy mọi người nhăn mày rối rắm .
Ý thức được người mình đón xuống là ai, Liễu Hân Linh có chút kinh ngạc, không khỏi nháy nháy mắt vài cái, cúi đầu nhìn cả người thiếu nữ núp ở
trong ngực mình, đại khái là bởi vì kinh sợ, hai tay quận chúa níu thật chặt lấy váy của nàng Liễu Hân Linh liền hiện mấy vạch đen trên mặt, đã sợ như thế, còn bò lên cây làm gì? Chẳng lẽ do nàng lâu rồi không ra
khỏi cửa, cho nên không biết là tiểu thư khuê các ở thời này còn có thể
tùy tiện leo cây hay sao?
”Ách. . . . . .” Liễu Hân Linh thấy người xung quanh mình không có phản
ứng gì, khẽ nhíu mày, nói với vị quận chúa đang níu chặt lấy nàng: “Nhan Quận chúa, có thể bỏ tay ra hay không?”
Nghe được giọng nói của Liễu Hân Linh, thiếu nữ đang nhắm chặt hai mắt run run mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Khi Liễu Hân Linh thấy rõ ràng dung mạo thiếu nữ này, không khỏi hít vào một hơi .
Không thể nghi ngờ, đoán chừng là nàng sống hai đời tới này chưa thấy cô gái nào có dáng dấp xinh đẹp như vậy, cái loại xinh đẹp đó, giống như
là sự tinh khiết của ngọc . Mái tóc dài đen nhánh như nước chảy, khuôn
mặt nhỏ nhắn ngũ quan tinh xảo, khó có thể hình dung, băng cơ ngọc cốt,
nụ cười trên môi giống như sen trắng mới nở đầu mùa, tinh khiết xuất
trần.
Đây là một dung nhan tuyệt đẹp, so với những cô gái xinh đẹp nhờ trang
điểm ở thời hiện đại thì quận chúa lại mang vẻ đẹp tự nhiên và nét đẹp
cổ điển.
Liễu Hân Linh khi còn sống ở hiện đại thường thấy các Nữ minh tinh xinh
đẹp như dập khuôn tuy nhiên nàng lại thấy những thiếu nữ ấy ở trước mặt cô gái này như thiếu đi một phần tinh khiết tao nhã từ trong hơi thở,
đây đúng là vẻ đẹp tự nhiên
Không hổ danh là mỹ nhân đệ nhất Kinh Thành. Tạ Thiên Nhan, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Liễu Hân Linh khẽ ngơ ngẩn một chút, như rất nhanh phục hồi lại tinh
thần . Nếu mình đã cứu người, mặc kệ người ta có nghĩ như thế nào , nàng cũng không có cách nào thay đổi rồi, khách khí đem lời mới nói lập lại lần nữa.
Tạ Thiên Nhan có chút ngượng ngùng buông lỏng tay ra, nhẹ giọng nói ra: “Cám ơn tỷ. . . . . .”
Liễu Hân Linh mím môi cười cười, đang muốn đem cô gái ở trước ngực để
xuống thì đột nhiên một tiếng kêu ai oán vang lên”Nương tử” , bị dọa sợ
khiến tay nàng run lên, thiếu chút nữa đem Tạ Thiên Nhan hất ra ngoài.
”Nương tử!” Sở Khiếu Thiên thong thả đi tới , không nói lời gì liền đem
cô gái trong ngực Liễu Hân Linh lôi ra ngoài, cũng không quản Tạ Thiên
Nhan bị hắn dùng lực lôi kéo làm đau, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nét mặt
đau đớn làm người ta cảm thấy thương tiếc , hàm răng Sở Khiếu Thiên
nghiến nghe kèn kẹt, mặt xanh mét nhìn hai người chằm chằm. Nét mặt kia, làm cho người không biết còn tưởng rằng các nàng là kẻ thù giết chồng
đoạt vợ của hắn.
Liễu Hân Linh bình tĩnh liếc hắn một cái, lại nhìn thấy Tạ Thiên Nhan
khẽ chau mày , vẻ mặt đau đớn, mỹ nhân trong nháy mắt liền lộ ra vẻ
tuyệt thế phong tình, đến nàng là nữ nhân cũng không nhịn được cảm giác
thương tiếc , có chút không đàng lòng nhìn sự thô bạo sở của Khiếu
Thiên, nói: “Thế tử, chàng làm đau Nhan Quận chúa rồi.”
Lúc này khóe mắt Sở Khiếu Thiên đằng đằng sát khí, dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Tạ Thiên Nhan như thể nàng đã”Giết cha đoạt vợ” của hắn , đâu để ý cái gì là có làm nàng ấy bị thương hay không, nghe được lời
Liễu Hân Linh nói, hắn liền hiện ra bộ mặt bi phẫn : “Nương tử, sao
nàng có thể ôm nữ nhân khác?”
“. . . . . .”
Cách gần đó có mấy tiểu thư cùng nha hoàn vừa mới hồi hồn liền nghe
được lời nói của vị thế tử gia này, trong nháy mắt đều suýt té sấp hết
rồi.
Liễu Hân Linh: == Gì kia, ngươi không cần phải hại ta như vậy có được hay không. . . . . .
Tạ Thiên Nhan nghe được lời sở Khiếu Thiên nói cũng thấy bực mình,
giương mắt trừng hắn, giọng nói thanh lệ uyển chuyển: “Sở Khiếu Thiên,
ngươi có ý gì đây? Chẳng lẽ Bản Quận là vật gì bẩn thỉu lắm hay sao?”
Sở Khiếu Thiên xem thường nhìn qua nàng ta một cái, hoàn toàn không hề
đem tuyệt mỹ dung nhan để ở trong mắt, “Đúng là vật bẩn, bẩn quá đi!
Tránh ra tránh ra, dừng đứng quá gần nương tử nhà ta! Tránh cho người
làm dơ nương tử của ta!”
”Ngươi. . . . . .” Tạ Thiên Nhan chỉ vào hắn, chỉ thiếu không có khạc ra một bụm máu.
“. . . . . .”
Liễu Hân Linh này không biết giữa anh chị em họ đã xảy ra chuyện gì,
đứng nhìn bọn họ giương cung bạt kiếm như vậy, không khỏi mím môi, mặt
lộ ra vẻ khó hiểu. Nàng bây giờ vẫn còn là cô dâu mới, đến nơi đây làm
khách, có chuyện gì cũng không đến lượt nàng có thể vung tay múa chân ,
tránh cho mình thành người tốt không làm được ngược lại thành người xen
vào việc của người khác . Hơn nữa, nàng có cảm giác phản ứng của sở
Khiếu Thiên như vậy làm cho người ta 囧 đây? Cảm giác giống như một đứa
ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở nơi này.
Thật may là, không đợi bọn họ to tiếng cãi vã thì Tiểu Chính Thái Tạ Cẩm Lan đã oa một tiếng khóc lớn lên, nhào tới ôm lấy hông của Tạ Thiên
Nhan oa oa khóc lớn, miệng vừa khóc vừa gào lên: “Ô oa oa. . . . . . Tỷ
tỷ, tỷ hù chết Cẩm nhi rồi. . . . . . Đều do Cẩm nhi không tốt, nhất
định phải là tỷ tỷ trèo lên lấy diều cho Cẩm nhi . . . . . . Ô oa oa. . . . . .”
Nghe được tiếng khóc Tạ Cẩm Lan, mấy vị thiếu nữ sửng sốt một chút, lập tức hiểu dụng ý của hắn. Nữ nhân leo cây là chuyện gì, thật sự là sẽ
tổn hại hình tượng của một cô gái, đặc biệt còn để cho một đám khách nam bắt gặp , mặc dù sẽ không có những lời đồn đãi truyền ra ngoài , nhưng chuyện này sẽ khiến mặt mũi thêm khó coi. Nhưng nếu là chỉ vì ấu đệ
cầu khẩn mới đi leo cây lấy diều, như vậy người biết sẽ được khen ngợi
Nhan Quận chúa mến yêu ấu đệ, là một tỷ tỷ tốt, sẽ không trách cứ nàng
là cô gái không giữ tư chất của một quận chúa.
Liễu Hân Linh trong lòng thầm khen, thấy Tiểu Chính Thái tuổi tuy nhỏ, nhưng nội tâm đã trưởng thành sớm.
Trải qua một trận gào thét của Tạ Cẩm Lan như vậy, trên vẻ mặt của phò
mã Tạ Nhược Liễm đã bớt giận, nhưng vẫn là có nét khó coi , thấy ở sau
cây liễu có mấy tiểu thư ở trong vườn đều đứng hết ở đây, nhưng tiểu thư này đều có thân phận hoặc là con nhà quan lại, thật không tiện khi lại
mời khách đi vào, chỉ có thể áy náy cùng bọn họ nói mấy câu, để cho bọn
họ rời bước đi trước đến viện sát vách nghỉ ngơi. Tân khách ở cửa cũng
thấy chuyện mới vừa rồi, cũng thông cảm bỏ qua, rối rít chắp tay theo
đám nô tài rời đi.
Tạ Nhược Liễm đang đưa mấy vị khách tới vườn đi dạo, đi ngang quavườn
liễu xanh um, nhớ tới nha hoàn có nói nhi tử ở vườn liễu, liền dẫn khách đi vào để cho bọn họ gặp mặt tiểu nhi tử , tạo dựng mối quan hệ gần
hơn, không ngờ vào đến cửa liền nhìn thấy một màn kinh hãi như vậy. Nếu
không phải An Dương vương Thế tử phi kịp thời đỡ được, thì con gái của
ông tuy rằng sẽ không ngã chết, nhưng trên người tuyệt đối sẽ có thương
tích.
Nghĩ như vậy, Tạ Nhược Liễm đối với chuyện tốt mà tiểu nhi tử làm ra mà
bực tức trong lòng. Tạ Nhược Lan nghe được nhi tử gào thét như vậy,
trong lòng đã biết đây tất cả là do tiểu nhi tử làm ra, thiếu chút nữa
thì tức chết đi được.
”Tạ bá phụ.”
”Tạ bá phụ, ngài tới rồi.”
”Cha. . . . . .”
Các tiểu thư nghiêm túc rối rít tiến lên thỉnh an, Tạ Nhược Liễm mỉm
cười cùng với các nàng ở gần cửa chào hỏi, quay lại cảm tạ Liễu Hân Linh một phen, sau đó nhìn tiểu nhi tử đang núp ở sau lưng Sở Khiếu Thiên
thì quát lên: “Cẩm Lan, con đi ra cho ta, đây lại là chủ ý của con phải
không? Con định hại chết tỷ tỷ của con sao?”
Tạ Cẩm Lan được trưởng công chúa cưng chiều từ nhỏ mặc dù không e ngại
phụ thân, nhưng lúc phụ thân tức giận quát to như vậy cũng có chút lo
lắng, liền cúi đầu cọ xát hai mũi chân vào nhau không dám nói lời nào.
”Cha,chuyện này không liên quan đến Cẩm nhi , là con. . . . . .” Tạ
Thiên Nhan vươn mình đứng ra can, vì đệ đệ mà gánh tội thay.
Tạ Nhược Liễm nhíu mày, khoát khoát tay để nữ nhi không chen vào nói đỡ, nói: “Nhan nhi, tính khí của con, người làm cha như ta còn không rõ
ràng sao? Con trời sanh tính nhát gan, nào dám leo cây? Tất nhiên là do
Cẩm nhi không biết trời cao đất rộng chủ động khuyến khích con. Khiếu
Thiên, con hãy đem thằng nghịch tử đó mang qua đây.”
Sở Khiếu Thiên nghe lời Tạ Nhược Liễm nói, lúc này chẳng lẽ còn không
hiểu. Thì ra là tiểu tử thúi này bày mưu, làm hại vợ hắn ôm nữ nhân
khác, đúng là quá đáng mà! Sở Khiếu Thiên không để ý tới lời kháng nghị
của tỷ đệ Tạ gia, xốc Tiểu Chính Thái lên đi tới chỗ Tạ Nhược Liễm.
”Hân Linh, cháu cũng mệt mỏi rồi, trước hết đi tới chỗ của Nhan nhi nghỉ ngơi một chút. Nhan nhi, chiêu đãi biểu tẩu của con cùng vài vị tiểu
thư đây thật chu đáo nhé. Khiếu Thiên, làm phiền con mang Cẩm nhi đi
cùng ta sang bên kia.”
Tạ Nhược Liễm quay sang nói với Liễu Hân Linh , sau đó nhìn nữ nhi dặn
dò. Mặc dù ông là trưởng bối, nhưng thật không tiện khi ở cùng một chỗ
với những vị tiểu thư này, liền quyết định đem nhi tử xách về trong viện của mình dọn dẹp.
Sở Khiếu Thiên nghe được lời Tạ Nhược Liễm nói, thấy nương tử nhà mình
muốn đi cùng biểu muội đáng ghét, đang muốn xù lông thì Tạ Nhược Liễm
quay sang mỉm cười một cái, không khỏi ngoan ngoãn nghe lời, quyết định
trước sửa chữa Tiểu Chính Thái trước, sau đó lại đi tìm nương tử của
mình.
Thấy đệ đệ hôm nay không thể thoát khỏi việc bị dạy dỗ, Tạ Thiên Nhan
không cách nào khác, chỉ có thể ngậm miệng. Chờ nghe được lời của phụ
thân, không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào, đáp tiếng vâng, sau nhìn thấy
trong ánh mắt của Sở Khiếu Thiên như muốn phóng hỏa thiêu chết mình, thì tiến lên khoác tay Liễu Hân Linh , nhẹ nhàng nói: “Biểu tẩu, xin mời đi theo muội.”
”Ách. . . . . . Làm phiền biểu muội.”
Liễu Hân Linh có chút không quen với mỹ nữ đang nhiệt tình này, rất muốn rút tay về, nhưng mỹ nhân hơi nghiêng đầu nhìn nàng rồi lộ ra nụ cười
ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta cảm thấy nếu như cự tuyệt ý tốt của nàng, hình như là một loại tội nghiệt rất nặng.