Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 23: Chương 23: Chương 22




Liễu Hân Linh bị mỹ nhân đệ nhất Kinh Thành kéo đi cười nói ríu rít, dẫn đến một chỗ trong viện, đi cùng có bốn vị tiểu thư vẻ mặt lo lắng đang đứng dưới gốc cây cổ thụ nhìn từ quần áo đồ trang sức mang trên người có thể thấy những tiểu thư này là con nhà danh gia vọng tộc. Một đám nha hoàn và nhóm ma ma an tĩnh đi theo phía sau.

Liễu Hân Linh âm thầm liếc nhìn, mặc dù không biết thân phận của các nàng,nhưng xem khí độ cùng dung mạo cũng có thể biết mấy vị đó xuất thân từ dòng dõi thế gia so với thân phận của nàng là hoàn toàn không giống nhau, không cầm nhìn Liễu Hân Linh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò từ các nàng, đồng tình và thương hại của các nàng vân vân, hâm mộ hay ghen tỵ khinh rẻ. Kỳ thật lấy thân phận là một tiểu thư con quan biên soạn trong Hàn Lâm viện mà gả cho thế tử làm thế tử phi, đúng là với cao, không ít người mặc dù đồng tình nhưng vẫn có người ghen tỵ với vận may của nàng

Khóe miệng Liễu Hân Linh co rút , nàng hiểu vì sao những tiểu thư này đồng tình thương hại với nàng, mới vừa rồi nhìn phản ứng của họ khi nhận ra sở Khiếu Thiên, lại một lần nhắc nhở nàng, nàng gả cho một người cực kì có tai tiếng, danh tiếng trượng phu quả thật là không tốt. Ở trong mắt mọi người, nàng đáng được đồng tình.

Chỉ là, tốt hay không tốt, giống như mình uống nước, lạnh ấm tự bản thân mình biết .

Liễu Hân Linh bị họ nhìn chăm chú có chút không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng nụ cười nhu hòa, cộng thêm dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của nàng, hơi thở nhẹ nhàng an tĩnh , quả thật làm cho người khác rất dễ dàng sinh ra thiện cảm .

Cuối cùng khi đi tới một chỗ trong thiên sảnh, mọi người ngồi xuống, nha hoàn theo thứ tự đi đến phía sau các vị tiểu thư ngồi lo pha trà cho chủ nhân của mình, một tiểu thư mặc y phục màu xanh tò mò nhìn Liễu Hân Linh, cười nói: “Liễu gia nương tử, mới vừa rồi thật may là nhờ có ngươi, nếu không Thiên Nhan đã ngã , gãy tay hay chân là điều không tránh được.”

Nghe vậy, mấy tiểu thư ngồi đó đều không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, sau đó nhớ tới nguyên nhân Tạ Thiên Nhan thiếu chút nữa ngã bị thương , mọi người cùng nhau chinh phạt nâng tội của Sở Khiếu Thiên lên thêm một bậc.

”An Dương vương Thế tử này quả nhiên không phải là dạng người tốt đẹp gì, còn làm hại Thiên Nhan thiếu chút nữa té bị thương.”

”Đúng là như vậy! Người ta quả nhiên không có nói oan cho hắn, dạng con nhà giàu, nữ nhân nào gả cho hắn thật là gặp xui tám đời!”

”Đúng đó, cho nên đáng đời hắn không có tiểu thư nào chịu gả vào cửa, cuối cùng còn phải xin hoàng thượng chỉ hôn cho hắn mới cưới được vợ. . . . . .”

. . . . . . . . . . . .

Tiếng thảo luận huyên náo, Liễu Hân Linh nhìn mấy vị tiểu thư này thẳng thắn nói chuyện, biết họ cùng Tạ Thiên Nhan có quan hệ tốt như vậy cũng không đố kỵ gì, chỉ là các nàng không để ý đến nàng hay quên mất nàng là người trong cuộc rồi?

”Ai nha, các ngươi đừng nói ahhh... biểu tẩu của ta vẫn còn ở nơi này đấy.”

Tạ Thiên Nhan lên tiếng ngăn lại lời bình luận của mọi người, kéo tay Liễu Hân Linh cười nói: “Biểu tẩu, tẩu đừng để trong lòng, họ đều là bạn tốt của muội, cũng thật lòng vì tẩu mà bất bình thôi. Nói đến chuyện đó muội phải cám ơn tỷ, nếu không phải là tỷ, muội thật sự giống như Diệp Lục Vân nói, đã ngã gãy tay chân rồi”

Tạ Thiên Nhan nói “Diệp Lục Vân” chính là vị tiểu thư mặc áo màu xanh người nhận ra thân phận của Sở Khiếu thiên , qua lời tạ Thiên Nhan giới thiệu sơ lược vừa rồi, Liễu Hân Linh biết nàng là nữ nhi của Chu đai nhân Hàn Lâm Học sĩ Chu Diệp Lục Vân, cũng là cấp trên của cha nàng . Ba tiểu thư khác theo thứ tự là Sở Tích U, Hà Thanh Ảnh, Nghiêm Nhược Tâm, đều là xuất thân từ là con nhà hoàng tộc thuộc dòng chính nữ, là bạn khuê mật của Tạ Thiên Nhan , có quan hệ không tầm thường.

”Ách, ta cũng là đúng dịp thôi. . . . . .” Liễu Hân Linh thành thật nói.

”Trùng hợp như vậy cũng là một loại duyên phận !” Chu Diệp Lục Vân là một tiểu thư nhanh nhẹn, lập tức vỗ tay nói: “Dựa vào chuyện mà nàng ấy đã cứu Thiên Nhan, sau này ai dám khi dễ nàng, cô nương ta giúp nàng hả giận.”

Những người còn lại sau khi nghe xong thì bật cười, Hà Thanh Ảnh thanh nhã đưa tay về phía nàng cười mắng một tiếng: “Ngươi không gây họa là người ta mừng rồi, hơn nữa Liễu gia nương tử thoạt nhìn là một người dịu dàng khiêm tốn không gây chuyện, nào có người tìm cớ khi dễ nàng?”

”Đúng vậy, Diệp Lục Vân tự mình muốn gây chuyện lại muốn Liễu gia muội muội làm lá chắn, quá không nên!” Sở Tích U cũng dí dỏm mà cười .

Diệp Lục Vân tức giận dậm chân một cái, “Ai nha, các ngươi biết rõ ta nói cái gì mà. Ngươi xem Liễu gia nương tử tính tình tốt, vừa nhẹ nhàng yếu đuối , vừa nhìn đã biết thuộc loại người dễ bị khi dễ, mà nàng lại gả cho một gã ác bá như thế, phía trên còn có bà bà tổ mẫu rất lợi hại, không chừng tương lai sẽ bị khi dễ đấy.”

Thấy càng nói càng kỳ cục, Nghiêm Nhược Tâm nhăn lại mày nói: “Diệp Lục Vân, nói vậy là ngươi không đúng, làm sao vãn bối có thể nói trưởng bối như vậy? Ngươi nói như thế, không phải khiến Liễu gia nương tử thấy khó chịu sao?”

”Phải, ta nói sai rồi!” Chu Diệp Lục Vân mặc dù không chấp nhận, nhưng bộ dạng nghiêm túc của Nghiêm Nhược Tâm làm nàng ngậm miệng lại.

Thấy không khí có phần không thoải mái, Tạ Thiên Nhan cười hoà giải, nói: “Biểu tẩu, tẩu cũng đừng trách Diệp Vân. Diệp Vân cũng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thôi, cũng không phải có ý gì trong lòng .” Nói xong, Tạ Thiên Nhan lại xoay đầu lại quan sát Liễu Hân Linh ngồi yên tĩnh bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy bộ dạng của nàng có phong cách rất hợp với tính cách của mình , chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, làm người khác có cảm giác an tâm trong lòng.

”Biểu tẩu, muội gọi tẩu là Hân Linh nhé. Vốn là phải gọi người là biểu tẩu, nhưng cảm giác cho tiểu tử Sở Khiếu Thiên kia như chiếm được ưu thế hơn, trong lòng cực kỳ khó chịu.”

Tạ Thiên Nhan nheo mắt lại cười một tiếng, đoan trang xinh đẹp đáng yêu, cộng thêm bộ dạng xuất trần, làm cho người khác có chút choáng váng. Bởi vì Liễu Hân Linh là ân nhân cứu mạng, khiến cho nàng cư xử với Liễu Hân Linh có cảm tình nhiều hơn, trong lòng nghĩ Liễu Hân Linh đáng thương phải gả cho sở Khiếu Thiên, chỉ là nghĩ lại, nếu không phải Sở Khiếu Thiên cưới nàng ấy, tin tưởng rằng đời này nàng cũng sẽ không biết đến Liễu Hân Linh.

Vì chỗ này đều là nhũng cô gái trẻ tuổi , vả lại không có người lớn ở cùng, mọi người nhanh chóng nói chuyện cởi mở hơn. Mấy tiểu thư đều là bạn tốt chơi với nhau từ bé, nói chuyện cái gì cũng không gò bó. Mà hiện tại đã biết Liễu Hân Linh, bởi vì nàng nhanh tay cứu được Tạ Thiên Nhan, các tiểu thư này rất có thiện cảm đối với nàng, đã coi Liễu Hân Linh là một thành viên trong nhóm các nàng.

Liễu Hân Linh sống hai đời tới nay đều là người tương đối trầm tĩnh, không có nhiều bạn bè lắm, chỉ có mấy người để thổ lộ tình cảm . Xuyên về thế giới cổ đại này,vì khác thời gian nàng sống và vì thân phận trong gia đình , suy ra là nàng không có bạn cùng trang lứa làm bạn trong khuê phòng, bây giờ nhìn mấy vị tiểu thư ở đây tâm đầu hợp ý, những tiểu thư hoạt bát tùy ý làm cho nàng có chút hâm mộ cảm khái, cũng cảm thấy hết sức thân thiết.

Các thiếu nữ nói chuyện một lát, lúc sau bất chi bất giác lại chuyển đề tài sang Liễu Hân Linh.

Tạ Thiên Nhan bưng ly trà uống một hớp trà, nhìn Liễu Hân Linh nói: “Hân Linh, thật ra thì biểu ca muội cũng không có hư như vậy đâu..., mặc dù trước kia còn hơn thế, lúc đó mọi người hận không trực tiếp mang hắn nhét vào bụng An Dương Vương phi để cải tạo lại! Nhưng hai năm trước, từ sau khi thập thất hoàng thúc ra tay dạy dỗ, hắn đã sửa lại rất nhiều. Ừ, ít nhất so với trước kia thuận mắt hơn một chút.”

Lại một lần nữa Liễu Hân Linh nghe người khác nhắc lại lời đó, không khỏi có chút kinh ngạc.

Trước kia Sở Khiếu Thiên làm nhiều chuyện khiến người chán ghét, nên với bộ dạng hiện tại mới có thể nói đã sửa lại rất nhiều? Mấy ngày nay, nàng liên tiếp nghe được từ vợ chồng An Dương vương, vợ chồng Trưởng công chúa , còn có Tạ Thiên Nhan nhắc đến một nhân vật mấu chốt —— thập thất hoàng tử của tiên đế, đương kim Túc Vương. Xem ra trước kia Sở Khiếu Thiên đã làm chuyện gì đó khiến Túc Vương tức giận, mới có thể tự ra tay thu thập hắn.

Thì ra đây chính là nguyên nhân mình cảm thấy hắn không đến mức quá xấu?

Qua mấy ngày nghi ngờ Liễu Hân Linh rốt cuộc cũng tìm được đáp án cho mình. Lại lần nữa từ đêm tân hôn đến bây giờ, nàng vẫn cảm thấy sở Khiếu Thiên cũng không giống như loại người trong lời đồn đãi bên ngoài, ít nhất đối với nàng coi như không tệ , còn tưởng rằng là bên ngoài đồn đại nhầm lẫn, bây giờ nhìn lại đúng là có nguyên nhân . Bên ngoài đồn đại là chuyện của hai năm trước khi Sở Khiếu Thiên chưa được sự dạy dỗ bởi tay của Túc Vương, còn Sở Khiếu Thiên bây giờ thì ngược lại bị Túc Vương dạy dỗ nên đã hơi ngoan ngoãn hơn một chút.

“Không dấu diếm gì tẩu, bộ dạng của biểu ca bây giờ đã chịu sự dạy dỗ qua của thập thật hoàng thúc, dĩ nhiên có thể để thập thất hoàng thúc rat ay, cho dù là ai luân là ai cũng sẽ rất thê thảm. Nương của muội từng kể qua Thập thất hoàng thúc là người luôn nhìn thấu điểm yếu của người khác mà đâm, con em trong hoàng thất đều sợ nhất làTúc Vương. Muội nhớ khi biểu ca bị thập thất hoàng thúc dạy dỗ suốt nửa năm không có ra khỏi cửa. Thật may lúc trước thập thất hoàng thúc đi Đông Thành nếu không biểu ca bị thúc ấy chỉnh cho sợ còn không đứng được”

Hình như những tiểu thư này cũng lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này, không khỏi tò mò trợn tròn hai mắt. Chuyện Túc Vương dạy dỗ sở Khiếu Thiên năm đó chỉ có mấy người trong cuộc biết, những người khác cũng không biết còn có chuyện như vậy. Nghĩ đến cũng đúng, đây là chuyện xấu hổ của Khiếu Thiên nên đương nhiên có thể giấu được thì giấu thôi.

Tạ Thiên Nhan nhấp một ngụm trà, thái độ cũng không biết là nhìn có chút hả hê hay là đồng tình, ưu nhã cười tiếp tục nói: “Cho nên có thể lựa lúc này gả đi, đối với tẩumà nói đó cũng là chuyện tốt đấy. Hân Linh, mặc dù ta vẫn rất ghét biểu ca, nhưng ta cũng vậy hi vọng tẩu và hắn sống chung vui vẻ, bởi vì thoạt nhìn dường như hắn rất để ý đến tẩu.”

“. . . . . . Vậy sao? Cám ơn muội.” Hiểu rằng nàng có ý muốn an ủi, Liễu Hân Linh lộ ra nụ cười ôn hòa .

Dù được khen là mỹ nhân đệ nhất Kinh Thành , một tiểu thư được muôn vàn sủng ái cũng không có vì như thế mà kiêu ngạo xem thường người, ngược lại còn cực kỳ đáng yêu. Bây giờ mặc dù còn không rõ tính cách của Tạ Thiên Nhan là thế nào nhưng nàng vẫn thất cảm kích ý tốt của tạ Thiên Nhan dành cho mình.

Xem ra hôm nay tới nơi này thu hoạch cũng không tệ lắm.

**********

Bên kia, sau khi Tạ Nhược Liễm giáo huấn nhi tử nhà mình một trận , nhưng nhìn vẻ mặt quật cường của hắn, biết mình nói lời dạy bảo cũng vô ích.

Chỉ là, mặc dù ông nói là dạy bảo vô ích, nhưng Sở Khiếu Thiên lúc này là trong cơn giận dữ, hận không được đánh chết đứa trẻ xui xẻo này.

Tạ Nhược Liễm muốn dạy dỗ thêm một lúc nữa, nhưng thời gian không còn sớm, ông còn phải đi chào hỏi mấy vị khách ở tiền thính , chỉ có thể trách cứ một phen , sau đó liền giao nhi tử cho Sở Khiếu Thiên, nhờ hắn chăm sóc một chút. Chờ đến khi Tạ Nhược Liễm vừa rời đi, Sở Khiếu Thiên nhảy dựng lên tại chỗ.

”Thằng quỷ! Ngươi đặc biệt dẫn ta đi sang đó phải không? Ta đi sang đó làm gì? Đã nói ta chán ghét tỷ của ngươi, không thể nào cưới nàng ấy! Huống chi hiện tại ta đã có nương tử rồi, càng không thể nào cưới tỷ của ngươi!” Sở Khiếu Thiên nói xong, vỗ sau ót Tiểu Chính Thái một cái.

Tạ Nhược Cẩm cau mày, “Nhưng đệ chỉ muốn ca làm tỷ phu của đệ thôi! Nếu không phải là hoàng thượng chỉ hôn, ca đã trở thành tỷ phu của đệ! Cũng không đến lượt nữ nhân kia chiếm tiện nghi . . . . . .”

”Nữ nhân nào hả ? Hãy tôn trọng ta một chút! Đó là biểu tẩu của ngươi! Nương tử của ta! Thằng quỷ, ta cho ngươi biết, ngươi mà không tôn trọng nương tử của ta, ta sẽ bẻ gãy xương của ngươi đấy!” Sở Khiếu Thiên bẻ ngón tay lách cách vang dội, mặt hung hăng uy hiếp, không hề nghĩ mình đang uy hiếp một đứa trẻ con tám tuổi có cái gì là không đúng.

Chân mày Tạ Cẩm Lan vặn lại giống như bánh quai chèo , “Biểu ca, nữ nhân kia. . . . . . Ui da.”

Sở Khiếu Thiên thu tay lại, khóe mắt đằng đằng sát khí, hùng hổ nói: “Đó là biểu tẩu của ngươi.”

”Được rồi, là biểu tẩu!” Tạ Cẩm Lan bĩu môi đáp, “Dáng dấp biểu tẩu không xinh đẹp như tỷ của đệ, cũng không có gia thế như tỷ tỷ của đệ , càng không có được sự hoan nghênh như tỷ của đệ, không có thương biểu ca , không có . . . . . . biểu ca sao lại cưới nàng ấy? Dù là hoàng thượng có chỉ hôn, ca phải không vui chứ, ta cứ tưởng ca có thể đến Tử Thần điện kháng chỉ. Mà đệ cũng không có nghe nói ca đến đập phá Tử Thần điện, hoặc là tin tức Tử Thần điện xây dựng lại. . . . . .”

”Tiểu tử ngươi có ý gì hả, ta là loại người dám cả gan làm loạn đi đập cung điện của hoàng thượng sao?” Sở Khiếu Thiên hừ một tiếng đi ra ngoài,

”Hơn nữa nương tử của ta xinh hơn tỷ ngươi rất nhiều, nàng dịu dàng thanh nhã, sức lại mạnh. . . . . . Ách, có sức khỏe hơn tỷ của ngươi, giọng nói dễ nghe hơn tỷ của người, tính tình tỷ tốt hơn tỷ của ngươi, thương ta hơn tỷ của ngươi. . . . . . Hơn nữa, nàng là nữ nhân đầu tiên mỉm cười với ta . . . . .” Không biết nghĩ tới điều gì, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười .

Mặt Tiểu Chính Thái như gặp sấm sét giữa trời quang , thấy Sở Khiếu Thiên muốn đi tiếp, không khỏi nhào tới ôm chân của hắn bắt đầu gào thét , “Biểu ca à, không phải ca đã bị lừa chứ! Rõ ràng tỷ của đệ thường cười với ca mà ——”

”Đó là cười nhạo!”

”Tỷ của đệ cũng rất dịu dàng mà! ! !”

”Phải ha, dịu dàng đến mức đẩy ta rơi xuống nước hại ta thiếu chút nữa chết đuối.”

”Tỷ của đệ. . . . . .”

”Đủ rồi!” Sở Khiếu Thiên xách Tiểu Chính Thái lên, mặt nghiêm túc nhìn hắn, “Cho dù tỷ của ngươi tốt hết về mọi mặt, nhưng không liên quan đến ta, bởi vì ta đã có Thế tử phi rồi ! Hơn nữa, tỷ của ngươi không phải là nàng! Trên thế giới này, ngoại trừ nương tử nhà ta ra, bản Thế tử ai cũng không cần! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.