Liễu Hân Linh đi theo nha hoàn tên Cúc Tính tới hành lang thông qua viện, đi tới sương phòng dành cho khách, Cúc Tính có chút xin lỗi nói: “Thế tử
phi, xin người ở chỗ này chờ chốc lát, nô tỳ phải đi lấy bộ y phục tới
đây cho người.”
”Làm phiền ngươi.” Liễu Hân Linh nói.
”Đây là bổn phận của nô tỳ.” Cúc tính nói xong, lại thi lễ một cái, liền rời đi.
Liễu Hân Linh chọn một chỗ rồi ngồi xuống, không có những ánh mắt của
phu nhân tiểu thư quan sát đánh giá, không cần căng thẳng thần kinh, cả
người cũng tỉnh táo lại.
Huyền Châu tiến lên nâng ly trà cho nàng, nói: “Tiểu thư mệt không?”
Liễu Hân Linh gật đầu một cái, trên mặt lộ ra quyện sắc,“Huyền Châu, ta
rốt cuộc biết tại sao người ta nói nhân phụ nhiều ưu tư. Gả cho người
rồi, có thể nói gả cho không phải là cho một nam nhân mà là một gia tộc, rất nhiều thứ đều phải học tập, cách giao tế với người cũng phải học.
Lúc trước, nhìn thấy từng tỷ tỷ lập gia đình, cảm xúc cũng không nhiều,
chỉ là nhìn họ cùng trượng phu tình cảm rõ ràng không tệ, nhưng về nhà
mẹ đẻ có lúc thỉnh thoảng sẽ thở dài, trong lòng có chút kỳ quái. Thậm
chí có trường hợp đặc biệt lúc ấy ta nghe được họ nói, nữ nhân lập gia
đình, không phải chỉ gả cho một người nam nhân, mà là gả cho một gia
tộc, sau đó gánh nặng kia nâng lên thành ba gia đình: Nhà thân sinh ,
nhà trượng phu, còn có hai phu thê tạo thành một gia đình. Khi đó, sau
khi nghe xong ta không có cảm thụ được gì, hiện tại mới nhận ra, phụ nữ
đã lập gia đình có rất nhiều việc một lời khó nói hết, nhưng lại không
thể không chấp nhận.”
”Ách, tiểu thư, hình như nữ nhân đều phải lập gia đình ?” Huyền Châu
không biết nàng vì sao nói như vậy, liền dùng lời của mình an ủi: “Hơn
nữa nô tỳ thấy Thế tử gia đối với ngài ngược lại không tệ , không hề
giống như lời đồn bên ngoài.” Huyền Châu là nha hoàn cận thân của Liễu
Hân Linh, có đôi khi tự nhiên thấy rõ, trong lòng mặc dù có chút kinh
ngạc vì Sở Khiếu Thiên cùng lời đồn bên ngoài không giống nhau, nhưng là tự đáy lòng vì tiểu thư nhà mình mà vui mừng.
Liễu Hân Linh suy nghĩ một chút, gật đầu tán thành lời nói của Huyền
Châu. Nữ nhân là người – sau khi làm vợ đã đủ cực khổ rồi, nếu là ngay
cả trượng phu mình cũng không thông cảm cũng coi như là đen đủi tám đời
rồi. Nói như vậy, thật ra thì nàng rất may mắn.
Huyền Châu chớp mắt một cái, lại nói: “Chỉ là như đã nói qua, tiểu thư,
ngài nên khống chế một chút sức lực của mình đi, cứ luôn không cẩn thận
đem Thế tử gia đẩy xuống giường, nếu là rớt xuống gãy xương, cũng không
hay đâu.”
Liễu Hân Linh mặt đen thui, “Ta… Đó không phải là không cẩn thận chứ sao. . . . . .”
Huyền Châu bình tĩnh nói: “Nô tỳ cũng là vì tốt cho ngài, nếu Thế tử
gia rớt xuống gãy xương, chịu đau khổ còn là ngài, vương phi cũng không
phải là người dễ dãi . Ai, tiểu thư, ngài nói có hay không ,nên cho Thế
tử gia biết tửu lượng của ngài có thể trụ tới mấy canh giờ?”
”Không cần!” Liễu Hân Linh nói xong như đinh chém sắt. Mặc dù nàng đối
với mình có loại quái lực này cũng rất phiền não, nhưng nghĩ tới không
có hơi sức này, chỉ có thể mặc cho nam nhân kia càng thêm không chút
kiêng kỵ áp bức nàng. . . . . . Thôi, tốt nhất là còn có đi, cũng làm
cho Sở Khiếu Thiên kiêng kỵ nhiều một chút, về sau coi như hắn ngán
mình, tam thê tứ thiếp, cũng không dám quá khi dễ nàng.
Nói cho cùng, sở Khiếu Thiên hiện tại mặc dù tốt đối với nàng, nhưng
trong lòng nàng vẫn không có cảm giác an toàn, nên không muốn lấy nhược
điểm chính mình cho hắn biết.
Hai người nói chuyện một hồi lâu, phát hiện Cúc Tính vẫn chưa trở lại,
đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Liễu Hân Linh không cách nào, chỉ có thể sai bảo Huyền Châu đi ra xem một chút.
Chờ Huyền Châu sau khi rời khỏi đây, Liễu Hân Linh nâng chung trà lên
đang muốn uống thì đột nhiên nghe được một hồi vụn vặt của tiếng bước
chân, sau đó là một cái đầu nho nhỏ xinh đẹp lộ ra .
”Cẩm thiếu gia?” Liễu Hân Linh nhíu mày nhìn đứa nhỏ lúc này không nên xuất hiện ở đây chính là tiểu Chính Thái.
Người tới chính là Tạ Cẩm Lan lẽ ra đang ở trong tiệc rượu, lúc này thấy trong nhà chỉ có một mình Liễu Hân Linh, tiểu Chính Thái nghênh ngang
đi tới, đứng ở trước mặt Liễu Hân Linh, trên dưới đánh giá nàng một lần, tỏ vẻ nói: “Hừ, mất mặt đi? Ai cho ngươi dám cùng tỷ tỷ ta giành biểu
ca, đáng đời!”
Liễu Hân Linh lúc này đã việc nha hoàn kia đem rượu vẩy vào trên y
phục của nàng có lẽ là bị tiểu tử này chỉ điểm rồi, nói không chừng một đi không trở lại, Cúc Tính cũng bị hắn cho ly khai rồi, nếu không tên
tiểu tử này cũng sẽ không cố ý chạy tới cười nhạo mình.
Liễu Hân Linh lắc đầu mà thở dài , tiểu tử thiếu niên này thật đúng là
không hiểu chuyện, thế nhưng làm ra loại chuyện tình ngây thơ này để
chỉnh nàng —— mặc dù tiểu thiếu niên còn chưa lớn hẳn, nhưng cổ nhân
trưởng thành sớm đa trí, tám tuổi đã không coi là nhỏ, đơn giản là bị
dưỡng dục không đúng cách, nếu không uốn nắn, về sau lớn lên có thể
thành Hỗn Thế Ma Vương. Dĩ nhiên, điều này đối với nàng cũng không quan
hệ gì.
Tạ Cẩm Lan vì mình có thể động đến nàng mà lộ ra nét mặt hả hê dương
dương tự đắc, chỉ vào Liễu Hân Linh, nói: “Nói cho ngươi biết, tỷ ta về
sau sẽ gả cho biểu ca, ngươi là nữ nhân xấu, nhất định không có kết quả
tốt. Ngươi chính là mau mau rời khỏi biểu ca ta, nói không chừng còn có
thể có kết quả tốt, nếu không. . . . . . Hừ hừ! Chờ tiểu thiếu gia ta
chỉnh ngươi sống không bằng chết.”
Một tiểu Chính Thái tám tuổi nói ra loại uy hiếp này . . . . Thật đúng
là làm cho người ta không biết nên khóc hay cười. Tạ Cẩm Lan ngày thường đã đáng yêu, mặc dù là đang uy hiếp người, nhưng với một đôi mắt không được tự nhiên ngó nghiên bên ngoài, hình như sợ có người tới đây phát
việc hiện hắn làm, lại muốn làm ra một bộ mặt hung ác tới uy hiếp người, thật đúng là vô cùng dễ thương.
Liễu Hân Linh không nhịn được kéo hắn tới gần, siết chặt gương mặt đáng
yêu của hắn, nói: “Ngươi không sợ làm cha mẹ ngươi tức giận sao?”
”Đừng sờ loạn!” Tiểu Chính Thái tức khí đẩy tay của nàng ra, sau đó lại
vênh mặt hài lòng: “Cúc Tính nọ cũng nghe ta, sẽ không nói cho cha mẹ ta biết là ta chỉ điểm!”
Liễu Hân Linh cười một cái, nghiêm nghị nói: “Trước tạm không nói cái
này, ta gả cho An Dương vương Thế tử, là hoàng thượng chỉ hôn, ngươi có
tư cách gì bắt ta rời đi để cho tỷ ngươi thế vào? Ngươi coi thánh chỉ là trò đùa sao? Hay là căn bản ngươi không đem hoàng thượng để vào trong
mắt? Hơn nữa ngươi tin chắc tỷ ngươi nguyện ý gả cho An Dương vương Thế
tử sao? Nếu là nàng muốn gả cho biểu ca ngươi, vì sao vẫn không có tới
đây bày tỏ? Cha mẹ ngươi sủng ái Nhan Quận chúa như vậy, nếu là Nhan
Quận chúa thật thích biểu ca ngươi, cũng sẽ không đến phiên ta gả tới,
đúng không?” Liễu Hân Linh cười khanh khách hỏi.
”Tỷ ta, tỷ ta. . . . . .” Tiểu Chính Thái nghẹn họng, nhất thời nói
không ra lời. Hắn tới chỗ này là đặc biệt tới cười nhạo nàng, đâu có suy nghĩ nhiều như vậy? Chỉ là toàn tâm toàn ý mà nghĩ để cho tỷ tỷ mình gả cho biểu ca, cho là Liễu Hân Linh chính là người xấu, đoạt biểu ca của
hắn thôi.
Liễu Hân Linh đang chuẩn bị đả kích tiểu Chính Thái thì đột nhiên cảm
thấy đầu có chút choáng váng, cho là mình quá mệt mỏi, lại thấy trước
mắt tiểu Chính Thái mắt to híp thành một đường ngang, mềm mại mà hướng
nàng đụng ngã tới đây. Liễu Hân Linh khó khăn đỡ lấy tiểu tử, toàn thân
vô lực theo quán tính té xuống đất, đột nhiên hiểu ra có người đang đánh thuốc mê bọn họ.
Ý nghĩ này làm nàng vừa kinh vừa sợ, vội vàng bế khí, nhưng cũng hít một chút thuốc mê, ý thức mê man hơn.
Nàng không biết là có người đặc biệt nhằm vào mình hay là Tạ Cẩm Lan có
âm mưu gì, lo lắng sau khi mình hôn mê sẽ không biết xảy ra chuyện gì.
Không khỏi cắn bể đầu lưỡi, khiến mình bị đau để kích thích thần kinh
giữ cho mình chút tỉnh táo.
Quả nhiên, qua năm sáu phút sau, ngoài phòng có tiếng bước chân vang lên, có hai gã nam nhân mặc quần áo sai vặt đi vào.
Liễu Hân Linh không động đậy thân thể, làm bộ như đang hôn mê, híp mắt
nhìn người tiến vào. Nhìn thấy được Thuận Thêm có một nốt ruồi kỳ quái
thì trong lòng an định. Nàng hôm nay mới biết Thuận Thêm, như thế xem
ra, rõ ràng muốn đối phó chính là tiểu Chính Thái trong ngực mình mới
đúng.
”Ah, thế nào còn có một nữ nhân?” Nam nhân lạ nhỏ giọng nói.
”Nàng là. . . . . . An Dương vương Thế tử phi.” Thuận Thêm nói.
”Lo con khỉ gì hắn , mang đi hết, tránh cho chuyện của chủ nhân bị đổ bể.”
”Ừ, nói cũng phải.”
Nói xong, hai người mỗi người khiêng một, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
Ra cửa, đi ngang qua trước cửa chỗ bồn hoa thì Liễu Hân Linh thấy nằm
dưới bụi hoa có một người, hình như mặc là y phục của Huyền Châu.
Bên kia, trưởng công chúa âm thầm cau mày, cảm thấy Liễu Hân Linh thay
quần áo thế nào lâu như vậy, liền phái nha hoàn đi xem một chút.
Nha hoàn kia chỉ chốc lát sau liền trở lại, nhẹ giọng đối với trưởng
công chúa nói: “Thế tử phi đột nhiên thân thể khó chịu, đang trong khách phòng nghỉ ngơi đấy.”
Mày liễu trưởng công chúa cau lại một lát, cảm giác chuyện có cái gì có
cái gì không đúng, thấy ánh mắt mọi người đang ngồi nhìn vị phu nhân một cách kì dị, liền nói nha hoàn đi xuống, cười nói: “Hân Linh thân thể có chút không được thoải mái, Bổn cung để cho nàng đi nghỉ ngơi, xin các
ngươi chớ trách a.”
Mọi người dĩ nhiên sẽ không nói gì, điểm này tự nhiên sẽ giữ mặt mũi sẽ cho trưởng công chúa a.
Rất nhanh, hiện trường khôi phục lại không khí lúc trước, các vị các phu nhân ngươi tới ta đi.
********
Chờ yến tịch kết thúc thì phu phụ trưởng công chúa cùng Sở Khiếu Thiên
rốt cuộc cũng phát hiện chuyện Liễu Hân Linh cùng Tạ Cẩm Lan mất tích,
nhất thời giận dữ.
Phu phụ trưởng công chúa không còn tâm chiêu đãi khách, nhưng bởi vì
không rõ vấn đề, cũng không dám đem chuyện hai người mất tích để lộ ra,
chỉ có thể gắng gượng cười vui mà tiễn khách. Mặc dù khách nhân không
biết xảy ra chuyện gì, nhưng có vài người tinh tường phát hiện vẻ mặt
của trưởng công chúa có gì đó không đúng, liền cũng thức thời rời đi.
Rất nhanh, cả phủ công chúa tỏ khắp một loại hơi thở khẩn trương, thủ vệ sâm nghiêm, bọn hạ nhân không dám cả thở mạnh.
Trong phòng khách, phu thê trưởng công chúa ngồi ở ghế chủ vị, trầm mặt
nghe thị vệ một lần lại một lần tới đây hồi báo không tìm thấy người.
”Công chúa, phò mã, có thuộc hạ Tây Sương tìm thấy bột thuốc mê trong
phòng khách, nghĩ là có người trước tiên là thả thuốc mê đem thiếu gia
cùng Thế tử phi đang hôn mê mang đi .” Thị Vệ trưởng của phủ Trưởng công chúa trả lời.
”Thuốc mê?” Tạ Nhược Liễm sắc mặt biến đổi, trong lòng biết chuyện này đã sớm có âm mưu rồi.
Lúc này, lại một người thị vệ đi vào, nói: “Hồi công chúa, phò mã, gã sai vặt bên cạnh thiếu gia Thuận Thêm không thấy.”
”Hồi công chúa phò mã, nha hoàn Thu Nhạn ở phía tây được phát hiện trong rừng cây cũng chết đã lâu.” Lại một người thị vệ trả lời.
Trưởng công chúa mặt liền biến sắc, nha hoàn Thu Nhạn chính là nha hoàn đem rượu vẩy vào trên người Liễu Hân Linh.
Trưởng công chúa trầm mặt, vội vàng nói: “Thuận Thêm này nguyên là làm ở phòng bếp, là Cẩm nhi cầu xin ta đem hắn tới phục vụ bên cạnh.” Trưởng
công chúa sủng ái nhi tử, người làm nha hoàn bên cạnh nhi tử cũng hết
sức cẩn thận, Thuận Thêm chính là bởi vì nhi tử muốn lấy, nàng mới nhất
thời mềm lòng để cho hắn đến phục vụ.
Như thế, người ở chỗ này đều biết Thuận Thêm chính là nội gian rồi, mà
Thu Nhạn cũng bị ngộ sát, có người giả trang thành nàng đi vào. Nếu
không có nội ứng trong đây, nếu không có những người này, muốn đề phòng
thủ vệ sâm nghiêm trong phủ công chúa lặng yên không một tiếng động bắt
đi hai người, tuyệt đối không thể nào làm được. Như vậy, đây chính là đã lên âm mưu từ lâu.
”Tiếp tục tìm cho ta, không tìm được trong phủ, thì ra bên ngoài, đào
sâu ba thước cũng phải tìm được người cho ta” Tạ Nhược Liễm vẻ mặt căng
thẳng, lạnh lùng lớn tiếng nói: “Còn nữa, canh gác ở cửa thật kĩ, chỉ
được phép vào không cho phép ra, nếu như phát hiện người đáng nghi phải
trực tiếp mang tới.
”Quản gia, ngươi phái người đi các viện trong phủ lục soát một lần nữa, thẩm vấn gia nhân tại chỗ.”
”Dạ, phò mã!”
Đội trưởng thị vệ cùng quản gia vội vàng đi xuống, giống như một khắc cũng không dám ngây ngốc.
So với sắc mặt khó coi của phò mã cùng trưởng công chúa, bọn họ càng sợ
cái người tản ra lệ khí nam nhân kinh người, cả người giống như ác quỷ
từ Tu La Địa Ngục đi tới, làm cho người ta liền nhìn một cái cũng không
dám.
Trưởng công chúa vì tiểu nhi tử mất tích đau lòng khổ sở, Tạ Thiên Nhan
đang an ủi nàng, hai mẹ con cũng có chút mất hồn mất vía. Phu phụ trưởng công chúa cùng Tạ Thiên Nhan cũng vì Tạ Cẩm Lan mất tích mà lòng như
lửa đốt, chỉ sợ đứa con trai bảo bối duy nhất này sinh ra chuyện gì
ngoài ý muốn. Người mất tích lâu như vậy bọn họ mới phát hiện, có thể
biết được tất nhiên là mưu đồ đã lâu, liền thừa dịp tiệc sinh nhật của
Nhan Quận chúa đi vào bắt người, xem ra muốn bắt người rõ ràng là Tạ Cẩm Lan, mà An Dương vương Thế tử phi là một người ngoài ý muốn.
Trừ không biết là người nào đem hai người bắt đi bên ngoài, phu phụ
trưởng công chúa cũng từ trong miệng Cúc Tính biết được Tạ Cẩm Lan trêu
cợt Liễu Hân Linh, trong lòng vừa tức vừa giận, lập tức cũng biết tất
nhiên là tiểu nhi tử lại nghịch ngợm, thế nhưng lại chạy đến chỗ Liễu
Hân Linh, liên lụy Liễu Hân Linh cùng bị bắt đi.
Chỉ là, rốt cuộc là ai muốn bắt đi nhi tử của bọn họ đây? Mục đích vì sao?
Phu phụ trưởng công chúa lòng như lửa đốt, cơ hồ đem tất mọi người trong phủ điều động, trừ An Dương vương phủ, bọn họ cũng cũng không dám đem
chuyện này để lộ ra ngoài, chỉ có thể đợi lúc nào bắt được hung thủ thì
báo ngay tin tức. Bọn họ tin là kế hoạch kín đáo như vậy, hẳn không phải là muốn bắt người giết người diệt khẩu, vẫn có mục đích phía sau. Nghĩ
như thế, tạm thời cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn của hai người.
Đột nhiên, trong phòng vang lên thanh âm lách ca lách cách, mọi người
hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy cái ghế gỗ bị đá bay đi ra ngoài, trực tiếp
đụng vào tường trụ lên, cái ghế cũng nứt vỡ vụn ra.
Sở Khiếu Thiên trong cơn giận dữ, thế nhưng có thể đem một cái ghế đánh
vỡ vụn, làm cho người ta không thể tin nổi sức mạnh của hắn.
Trưởng công chúa cùng Tạ Thiên Nhan đang đau lòng cũng kinh ngạc nhìn tới Sở Khiếu Thiên.
Sở Khiếu Thiên đứng trong đại sảnh, mặt âm trầm, cằm đanh lại, thanh âm
phát ra từ kẽ răng rất bình thường: “Con rùa đen khốn kiếp nào ăn căng
bụng dám bắt đi nương tử của ta, để cho ta biết được, ta không phải là
dò xét cả nhà bọn họ, mà đem thê nữ bọn hắn, tất cả đều ném tới Di Xuân
Viện ngày đêm bị ****!”
Lần này lời nói thô tục của hắn khiến hai vị nữ nhân không chịu nổi nhíu chặt lông mày tại chỗ, Tạ Nhược Liễm cũng là có chút không thể làm gì
ngoài khiển trách một chút. Mặc dù trong hai năm qua Sở Khiếu Thiên đã
thay đổi rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng cực kỳ tức giận, cũng sẽ hiện ra
nguyên hình như thủ lĩnh lưu manh bình thường miệng đầy thô tục, thật
làm cho người ta không dám khen tặng. Xem ra thật sự không giống Vương
gia Thế tử, ngược lại là lưu manh đầu đường từ đâu tới.
Lúc này, một người thị vệ khiên một nha hoàn hôn mê tới đây, nói: “Công
chúa, phò mã, thuộc hạ tìm được vị cô nương này trong bồn hoa, xem bộ
dáng là nha hoàn bên cạnh Thế tử phi.”
”Là Huyền Châu!” Sở Khiếu Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra là Huyền Châu, nhất thời mừng rỡ.
Trưởng công chúa vừa thấy, mau để cho ta đi đánh thức nàng. Huyền Châu
chỉ là bị người đánh vào gáy nên bị mê đi, ấn huyệt nhân trung - giữa
mũi và miệng, sau rất nhanh liền đã tỉnh.
Huyền Châu vừa tỉnh, Sở Khiếu Thiên xách nàng lên, vội vàng hỏi: “Huyền Châu, là ai bắt Thế tử phi? Bọn họ có nói cái gì không?”
”Nô tỳ mới ra cửa đi tìm Cúc tỷ tỷ, liền bị người đánh bất tỉnh, không
nhìn thấy.” Huyền Châu cũng lo lắng nói, chỉ là vừa nghĩ tới tiểu thư
nhà mình có quái lực, Huyền Châu lại bình tĩnh.
Dù sao tiểu thư của nàng cũng không phải là tiểu thư khuê các bình
thường, dám bắt nàng, tin tưởng nàng chỉ dùng một đầu ngón tay cũng có
thể đem chút tặc nhân nhấn chết, hiện tại vấn đề phải suy nghĩ chính là
tại sao nàng còn chưa muốn trở về.
Sở Khiếu Thiên nhéo lông mày suy nghĩ một hồi, trực tiếp đi ra đại sảnh.
”Khiếu Thiên, ngươi phải đi nơi nào?”
”Đi tìm người! Bản Thế tử cũng không tin đào sâu ba thước còn tìm không ra người.”
Tạ Nhược Liễm nhìn nam nhân cả người lệ khí, chính mình lúc này nếu là
ngăn hắn, hắn đều muốn đập cả phủ công chúa này, vì vậy chỉ có thể nhìn
hắn xuất phủ công chúa.