Khi Liễu Hân Linh tỉnh lại, phát hiện mình ở trong một chiếc xe ngựa.
Mặc dù khi nãy nàng dùng sức bế khí, nhưng mà cũng hít vào không ít khói mê, còn chưa ra khỏi phủ công chúa đã hôn mê rồi. Hơn nữa nàng phát
hiện thuốc mê này thật là lợi hại, mặc dù có thể hết sức giữ vững thần
trí, nhưng toàn thân vô lực, ngay cả nói cũng không phát ra được, chỉ
có thể trơ mắt nhìn mình bị người đem đi.
Liễu Hân Linh khó khăn nghiêng đầu, chỉ một động tác này giống như cũng
sẽ khiến cho nàng tiêu hao tất cả hơi sức, thấy được một bên là Tạ Cẩm Lan, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù tiểu thiếu niên bị làm cho hư hỏng, nhưng cũng chẳng có gì vui. Nhưng hắn là con của trưởng công chúa của, cũng coi là ngoại tôn của An Dương Thái phi, cháu ngoại của An
Dương vương, thế nào cũng phải che chở cho hắn.
Xe ngựa lắc lư, thân thể vô lực của nàng cũng đảo qua đảo lại. Liễu Hân
Linh vểnh tai lắng nghe, bên ngoài trừ tiếng gió chính là tiếng vó ngựa
đốc đốc, không tiếng người ồn ào, đường lại lắc lư thế này, cũng biết là lúc này bọn họ cũng không ở trong kinh rồi, cũng không biết đây là đi
về bên nào. Nghĩ như vậy, trong lòng có chút gấp gáp. Nàng vừa mới lập
gia đình, liền xảy ra loại chuyện như vậy, nghĩ như thế nào cũng không
tốt cho danh tiếng của nàng, mặc dù nàng là vô tội, nhưng nếu có người
biết chuyện này, còn không biết nghĩ về nàng như thế nào. Thật may là
nàng không phải bị bắt một mình, còn có con của trưởng công chúa—— hơn
nữa, nàng là vô tội bị liên lụy tới, tin tưởng vì Tạ Cẩm Lan, phủ trưởng công chúa không dám đem chuyện này làm lớn lên a.
Hiện tại, nàng phải làm thế nào để chạy trốn an toàn, bình an hồi kinh.
Dĩ nhiên, không thể một thân một mình chạy trốn, còn phải mang theo tiểu Chính Thái đó mới được, hơn nữa muốn bình an mà đem tiểu Chính Thái đưa về phủ công chúa.
Liễu Hân Linh đem chuyện suy nghĩ một lần, liền an nhiên duy trì tư thế nằm cũ, điều hòa thân thể để thối lui dược tính.
Cũng không biết xe ngựa đi bao lâu, tốc độ xe ngựa chậm lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của hai người.
”Thuận Lợi, sắp đến địa điểm ước định chưa?” Thuận Thêm hỏi.
”Còn có mười dặm đường chừng. Lão đại cùng ta hẹn gặp tại Tê Phượng sơn ở dưới phiến rừng cây kia.” Một giọng nam xa lạ trả lời.
”A, vậy nhanh lên một chút thôi.”
Xe ngựa vừa nhanh lên.
Nghe thanh âm kia, chính là lúc trước bọn hắn trói hai người đi, Thuận Thêm cùng một nam nhân không biết tên.
Nghe vậy, Liễu Hân Linh trong lòng hơi lo, Tê Phượng sơn cách kinh thành chừng có năm mươi dặm lộ trình, nơi đây sơn thế hùng vĩ, cây cối xanh
tốt, núi non trùng điệp. Chân núi là một rừng cây, trong rừng cây có rất nhiều các loại dã thú to lớn, ban ngày cũng may, buổi tối nếu muốn ở
chỗ này đi lại là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Thấy mặt trời xuống núi rồi, nếu là bọn họ muốn chạy trốn, dùng hai
chân không thể đi được, còn phải tìm phương tiện đi lại. Ý định của Liễu Hân Linh hơi trầm xuống, từ từ chuyển động thân thể, bò dậy. Đột nhiên, xe ngựa không biết cán phải thứ gì, khiến cho xe hướng về bên phải
khuynh đảo, cả người nàng cũng lăn sang bên phải, đầu đụng phải vách xe
không nói, còn thân thể Tạ Cẩm Lan bên cạnh cũng trực tiếp đè ép tới
đây.
“. . . . . .”
Quá xui xẻo phải hay không!
Liễu Hân Linh lặng lẽ ngó vách xe, cũng không dám kêu đau, làm bộ như
vẫn là hôn mê bất tỉnh. Quả nhiên, nghe được thanh âm va đập, màn xe bị
vén lên, người đánh xe ló đầu vào nhìn xuống, thấy không có gì khác
thường, lại buông rèm xuống.
Đại khái lại được chừng hai khắc, xe ngựa tiến vào một mảnh cánh rừng,
nhánh cây vỗ vào vách xe phát ra tiếng vang bành bạch. Xe ngựa đi thẳng
một đường, qua nửa canh giờ mới ngừng lại.
Cảm giác xe ngựa dừng lại, Liễu Hân Linh tiếp tục giả vờ hôn mê.
”Lão đại, người đã được mang đến.” Giọng nói của Thuận Thêm vang lên.
”Thuận Thêm, làm rất khá.” Một thanh âm trầm thấp nói, vén rèm xe lên,
thấy trong xe thêm một người thì không khỏi phát ra nhẹ một thanh âm
quái lạ, “Nữ nhân này là ai?”
”An Dương vương thế tử phi!”
”An Dương vương thế tử phi? Ngươi xác định?” Thanh âm lão đại này trở nên khẩn trương.
”Đúng vậy a, lão đại, khi đó nàng và Tạ Cẩm Lan cùng nhau bị hôn mê, sợ
nàng tỉnh lại bị người phát hiện, liền bắt tới cùng nhau. Lão đại, chủ
nhân mặc dù nói muốn con của trưởng công chúa nhưng có thêm An Dương thế tử phi chẳng phải là tốt hơn sao? Dù sao mục đích của chúng ta cũng là
An Dương vương.”
”Câm miệng! Ngươi biết cái gì? An Dương vương thế tử này cũng không phải là dễ đối phó, nếu là hắn đối với nữ nhân này coi trọng, ai biết hắn sẽ làm ra cái chuyện gì? Chủ nhân nói qua, An Dương vương thế tử mặc dù bị người đời coi là kẻ hư hỏng, đó là hắn nguyện ý hư hỏng, có người đem
hắn cưng chiều thành hư hỏng. Trên thực tế người này thế nhưng khó động
tới.”
”Lão đại, chủ nhân có phải hay không đối với thế tử quần áo lụa là này
quá đề cao? Ta lúc trước gặp qua hắn mấy lần, cảm thấy hắn không đáng để lo. . . . . .”
”Thuận Thêm, chủ nhân sẽ không sai! Thôi, người cũng đã bắt tới rồi
nhiều lời vô ích. Các ngươi trước đem bọn họ nhốt vào trong phòng đầu,
Thuận Lợi, các ngươi theo ta cùng nhau hồi kinh một chuyến đưa tin cho
phủ trưởng công chúa. Thuận Thêm, Thuận Đức, các ngươi cùng mấy huynh đệ coi chừng ở chỗ này, chúng ta ước chừng sẽ trở lại vào giờ hợi.”
”Vâng”
Chỉ chốc lát sau, Liễu Hân Linh đã bị người khiêng đến trên giường gỗ
cứng như đá, Tạ Cẩm Lan cũng cùng theo ngủ bên cạnh. Người nọ đặt nàng
xuống đặt tay lên mặt của nàng.
”Thuận Thêm, ngươi xem tiểu nương tử này da mịn thịt mềm, ngươi nói,
chúng ta có thể hay không dùng nàng để thoải mái một chút, nếm thử một
chút nữ nhân của thế tử có mùi vị gì.” Một thanh âm bỉ ổi nói qua.
Liễu Hân Linh nghe nói như thế, giận tím mặt, trong lòng nảy sinh ác
độc, nếu nam nhân này dám đến đụng nàng, coi như có bị bại lộ cũng đem
lấy chính mình cũng phải trực tiếp đem công cụ gây án của hắn làm cho
tàn phế! Để cho hắn nửa đời sau không thể làm gì được nữa!
”Không thể! Thuận Đức, ngươi muốn cho chủ nhân phạt ngươi sao?”
”Nơi này chỉ có mấy người coi chừng, người bên ngoài không dám nói, chỉ
cần ngươi không nói, ai biết chuyện này? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ nếm
thử một chút tư vị nữ nhân này?”
”Thuận Đức, ta sẽ nói cho chủ nhân!”
”Chậc, Thuận Thêm ngươi chính là không phải nam nhân à? Thật là không hiểu phong tình!”
Hai người tranh chấp chưa đạt ý, cho nên tâm tình không tốt, cũng lười
để ý tới hai người trong phòng, trực tiếp đi ra ngoài khóa cửa, phân
phó người ngoài cửa coi chừng.
Chờ bọn hắn đi ra ngoài, Liễu Hân Linh mở mắt ngồi dậy, quan sát chỗ ở
của mình, phòng rất nhỏ, vừa nhìn thì biết chính là cái loại phòng nhỏ
của thợ săn trong núi nghỉ chân, một cửa lớn, một cửa sổ. Bên trong nhà
trừ cái giường bên ngoài, cũng chỉ có một cái bàn gỗ với mấy cái ghế gỗ, bên cạnh cửa sổ là cây dài hai thước còn lại không có cái gì nữa.
Liễu Hân Linh giật giật tay, phát hiện thân thể có cảm giác thoải mái
hơn rồi, có lẽ là dược lực đang từ từ rút đi. Bọn người kia hẳn là chắc chắn tiểu hài tử cùng một nữ nhân căn bản là không thể chạy đi, lại
không có đem bọn họ buộc lại.
Chờ hơi sức khôi phục không sai biệt lắm, Liễu Hân Linh nhẹ nhàng xuống
giường, xoa xoa cái trán lúc trước bị đụng vào, vừa bị sưng vừa bị
thương, xem ra lúc ấy đụng phải không nhẹ.
Liễu Hân Linh lúc này trong lòng một dòng oán khí, cũng không biết phát
tiết ở trên thân ai, loại chuyện bắt cóc cứ như vậy xui xẻo cho nàng
đụng phải? Mặc dù nàng cũng không lo lắng không cách nào chạy đi, nhưng
không giải thích được tại sao bị trói đến nơi này, nên trong lòng cực kì khó chịu.
Liễu Hân Linh xoa trán, đi tới trước nhìn cánh cửa kia một chút, cửa bị
khóa bên ngoài, cũng không biết bên ngoài là khóa sắt haylà một cái chốt gỗ thôi. Sau đó lại đi tới cửa sổ xem xét, cửa sổ này tương đối cao,
nàng phải đứng trên cái ghế mới có thể nhìn thấy sự vật ngoài cửa sổ.
Lúc này màn đêm buông xuống, người bên ngoài cửa bắt đầu nhóm lên đống
lửa, nướng trên lửa hai con gà, mùi thơm của thức ăn từng trận xông vào
mũi, dụ bụng nàng thầm thì gọi. Rất đói a, lúc trước vì giữ vững hình
tượng, nên trong bữa tiệc yến tịch gì đó ăn cực ít, qua lâu như vậy rồi, đã sớm đói bụng.
Vì muốn dời đi chú ý đối với đói bụng, Liễu Hân Linh bắt đầu quan sát
đường chạy trốn cùng phương tiện chạy trốn. Mặc dù nàng rất muốn làm một nữ nhân nhu nhược chờ đợi nam nhân tới cứu, nhưng tư tưởng hiện đại
giáo dục nàng, nữ nhi phải tự cường, dựa vào nam nhân không bằng dựa vào chính mình. Thay vì ảo tưởng một chút không biết chuyện đã xảy ra từ
lúc nào, không bằng sớm một chút chuẩn bị xong đường đi cho mình.
Quan sát một lần nữa, Liễu Hân Linh lưu luyến không rời nhìn hai con gà
nướng kia, khó khăn quay đầu, bò xuống ngồi trên cái giường gỗ.
Hiện tại, đường nào thì cũng vậy rồi.
Liễu Hân Linh ngồi trở lại trên giường, nhìn tiểu Chính Thái còn đang
đang ngủ mê man trên giường, trong lòng một hồi khó chịu cùng hâm mộ.
Không khỏi đưa tay lên đâm đâm vào gương mặt trắng hồng hào của đứa trẻ
đang ngủ, chờ đâm được gần mười cái, Liễu Hân Linh phát hiện lông mi
tiểu Chính Thái khẽ run, nhìn như sắp tỉnh.
Vì có kế hoạch chạy trốn, Liễu Hân Linh lựa chọn thời điểm tiểu Chính
Thái mở miệng thét chói tai thì bưng kín cái miệng của hắn.
Tạ Cẩm Lan hoảng sợ nhìn nàng, địa phương xa lạ càng làm cho hắn sợ,
muốn gọi, miệng lại bị che, nghĩ giãy giụa lại phát hiện siết hắn là hai cánh tay mảnh khảnh so với biểu ca hắn bình thường bắt hắn đi đánh còn
khó động đậy hơn. Rõ ràng nữ nhân này nhu nhu nhược nhược , vì sao mình
lại giống như đang đẩy một ngọn núi?
”Nghe, muốn về nhà cũng đừng kêu thành tiếng, biết không?” Liễu Hân Linh dịu dàng mà cười , giống như chỉ là đang cùng hắn thương lượng.
Tạ Cẩm Lan mắt rưng rưng, ô ô khóc gật đầu.
Liễu Hân Linh buông hắn ra, sau đó khi hắn há mồm lại đem miệng của hắn che lại.
”Cẩm thiếu gia, lời tốt không nói hai lần, biết không? Nếu là ngươi kêu
nữa, người bên ngoài cửa sẽ đi vào đem ngươi lôi ra đi vứt cho dã thú.
Ngươi biết không, nơi này là Tê Phượng sơn, ở dưới rừng cây, dã thú rất
nhiều. Hơn nữa dã thú thích nhất là trẻ con, đặc biệt đứa bé như ngươi
da mịn thịt mềm, cắn một cái vừa giòn vừa non. . . . . .”
Tạ Cẩm Lan hai dòng nước mắt thẳng hàng chảy ra như mưa, cảm thấy nữ
nhân trước mắt rõ ràng cười đến vô hạn đoan trang dịu dàng lại uy hiếp
còn kinh khủng hơn so với dã lang ở bên ngoài a! !
Ô ô ô, nương, ta muốn về nhà, nữ nhân này quá đáng sợ đi!
Bị Liễu Hân Linh uy hiếp, tiểu Chính Thái hít hít mũi không dám lên tiếng.
Mùi thơm thức ăn càng ngày càng đậm, có thể tưởng tượng hai con gà nướng ngoài kia sắp chín.
Đột nhiên, tiếng kêu “cô lỗ lỗ” vang lên một hồi, hai người đồng thời nhìn về phía bụng đối phương.
”Thật là khó nghe, ngươi chính là không phải nữ nhân a. . . . . .” Tiểu
Chính Thái nhỏ giọng khi dễ: “Tỷ tỷ ta có đói bụng, cũng sẽ gắng chịu
đựng.”
Liễu Hân Linh mím môi mỉm cười, cũng không tức giận, trong tay giống như đang làm ma pháp móc ra hai khối bánh quy xốp, cười nói: “Muốn ăn sao?”
Hai khối bánh quy xốp này là mấy ngày trước tiện tay ném vào trong giới
chỉ, đáng tiếc khi đó chỉ là tùy tiện bỏ vào, không nhiều lắm, chỉ có
hai khối. Trong khoảng thời gian bất động, có thể giữ gìn thức ăn mãi
mãi, bỏ vào như thế nào khi lấy ra vẫn như vậy không thay đổi, dễ dàng
lấy được ngay. Chỉ là trước kia nàng chưa từng có để ý đến chuyện này
tùy ý đem nó làm thành nơi cất giấu đồ linh tinh , không ngờ ngay lúc
này phát huy chút tác dụng.
Liễu Hân Linh rốt cuộc biết trời mưa nắng thất thường, trên thế giới có
lẽ cũng không có đồ gì là vô dụng, chỉ là dùng nó như thế nào. Lần này
là bài học, về sau nàng tuyệt đối sẽ đem một chút đồ hữu dụng nhét vào
giới chỉ để dự phòng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Tạ Cẩm Lan hôm nay chạy tới chạy lui, lúc bắt đầu tịch yến, lại vội vàng muốn chỉnh người, cũng chẳng ghĩ đến việc ăn uống cái gì, chỉ là bỏ vào bụng liền chạy đi luôn nên đã sớm đói bụng đến nỗi không chịu nổi, thấy Liễu Hân Linh lấy ra bánh quy xốp bình thường hắn không thích ăn cũng
cảm thấy là mỹ vị, đang muốn tỏ vẻ nói “muốn” thì lại thấy nàng ưu nhã
đem một khối bánh quy xốp bỏ vào trong miệng rồi, nhất thời giận đến
mắt thẳng trừng, trong lòng một hồi uất ức, liền hốc mắt cũng đỏ, nước
mắt lả chã rớt xuống đất.
Nếu là hắn cùng mình náo, Liễu Hân Linh có lẽ còn không trêu hắn, nhưng cứ như vậy mà khóc, nàng có cảm giác mình giống như đang khi dễ một đứa bé, liền đem một khối bánh quy xốp khác cho hắn. Tiểu Chính Thái nghẹn
ngào nói tiếng cám ơn, nhận lấy bỏ vào miệng.
Ừ, mặc dù tính tình không tốt, ít nhất còn hiểu lễ phép.
Liễu Hân Linh âm thầm gật đầu, cảm thấy đứa nhỏ này cũng không quá tệ.
Hai người ngồi yên lặng chờ đợi thời gian, người bên ngoài vẫn không đến ngó nhìn bọn họ tỉnh hay chưa, cũng không biết bọn họ có phải quên lãng hai người bọn họ rồi không.
Trong lúc Tạ Cẩm Lan vẫn muốn nói lại thôi, rốt cuộc không có gì để hỏi. Cũng không biết ở tuổi này hắn hiểu nhiều hay ít nữa, đối với tình
huống lúc này lại có suy nghĩ gì, hắn không nói, Liễu Hân Linh cũng lười nói với hắn.
Rốt cuộc, Tạ Cẩm Lan không nhịn được, cẩn thận túm ống tay áo Liễu Hân
Linh, hỏi: “Biểu tẩu, chúng ta lúc nào thì có thể đi khỏi nơi này? Cha,
nương sẽ đến cứu chúng ta sao?”
Liễu Hân Linh nghiêng đầu nhìn hắn, tiểu Chính Thái trải qua lần này
không còn có bộ dáng phách lối lúc trước, mà là nét mặt tội nghiệp, thật hợp với khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu kia, làm cho lòng người sinh
thương tiếc. Liễu Hân Linh mặc dù biết mình là vì hắn nên bị liên lụy ,
nhưng là biết lỗi sai không phải tại hắn, trong lòng thật ra thì đối với hắn cũng không còn nhiều tức giận.
”Ta cũng không biết công chúa và phò mã lúc nào sẽ tới cứu chúng ta. Chỉ là chút nữa chúng ta sẽ có thể rời đi.”
”Nha. . . . . .” Tiểu Chính Thái nghe được cha mẹ không biết lúc nào sẽ
đi cứu hắn, vô cùng buồn bã, đối với lời nói phía sau của Liễu Hân Linh
một câu cũng không còn để ở trong lòng.
Lại ngồi một lát, Liễu Hân Linh đột nhiên đứng lên, nói: “Đến lúc rồi, chúng ta đi thôi!”
Đi?
Tạ Cẩm Lan nhìn nàng không hiểu, thấy nàng xuống giường, cũng vội vàng
đi theo xuống. Bây giờ bị người bắt cóc đến nơi xa lạ, hắn chỉ biết nữ
nhân này, vô luận nàng muốn làm cái gì, đều muốn đi theo nàng, trong
lòng cũng tương đối có cảm giác an toàn. Tạ Cẩm Lan vốn là rất sợ khủng
hoảng, nhưng khi nhìn bộ dáng trầm tĩnh của nữ nhân này dáng vẻ không sợ không vội vàng, dù không biết làm sao, thì trong lòng cũng bình tĩnh
theo, giống như cảm giác mình chỉ là ở một viện nào đó ở nhà, sẽ có thể
đi về.
Liễu Hân Linh đi trước đem cây gậy dài hai thước vào bên trong phòng này nắm chặt trong tay, sau đó dắt tiểu Chính Thái sát vào bên người nàng
đi ra cửa.
Tạ Cẩm Lan đang muốn hỏi nàng làm cái gì thì đột nhiên thấy nàng đặt tay lên cửa, sau đó đem cửa nhẹ nhàng đẩy ra ngoài, rắc rắc một tiếng vang
dội, có thanh âm thứ gì đứt vang lên.
Ah? Chẳng lẽ cửa này không khóa? Tạ Cẩm Lan không kịp nghĩ nhiều, liền bị Liễu Hân Linh dắt ra cửa.
Ngoài cửa cũng không có người coi chừng, hai người cứ như vậy tùy tiện
bước ra , thế nhưng không có người phát hiện. Đưa mắt nhìn , chỉ thấy
cách đó không xa trên đất trống, mấy nam nhân vây ở bên đống lửa nói
chuyện phiếm vừa uống rượu, trên lửa hai con nướng chín vàng đã có thể
ăn, tản ra mùi thơm mê người.
”Đói bụng?” Liễu Hân Linh nhìn về phía tiểu Chính Thái nuốt nuốt nước miếng.
Tạ Cẩm Lan có chút ngượng ngùng gật đầu.
Liễu hân linh khẽ mỉm cười, “Vậy cũng tốt, chúng ta đi lấy hai con nướng này □!”
”Sao?”
Tạ Cẩm Lan trợn to hai mắt, nhìn ánh sáng sáng rạng rỡ ánh lên trên
khuôn mặt thiếu nữ tươi cười nhu hòa, trong lòng chỉ có một 囧囧 ý niệm:
chẳng lẽ nàng là đặc biệt chờ hai con gà này được nướng chín mới đi ra?