Ngày thứ hai, A
Nan trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, bị người nào đó đánh thức.
Mở ánh mắt cay
cay nhìn, mơ mơ hồ hồ thấy trước giường có một nam nhân mặc triều phục màu đen,
bỗng cả kinh, lập tức thanh tỉnh. Xoa xoa ánh mắt còn đang chua xót, có chút mơ
hồ nhìn hắn, nhất thời không phản ứng kịp.
Sở Bá Ninh ngồi
bên giường, thấy tiểu thê tử một đầu lông lá rối bời, ánh mắt mê mang, khóe môi
khẽ cong, sau đó rất nhanh tiến thẳng đến, trực tiếp đem A Nan ôm lên, lấy y phục
của nàng cho nàng, nói: “A Nan, mau tỉnh lại, phải vào cung rồi.”
A Nan nga một tiếng,
chậm chậm nhận y phục, theo dõi hắn.
Sở Bá Ninh xoay
người.
Sáng sớm mùa thu
phương Bắc đã mang theo một không khí se lạnh, A Nan mặc áo đơn màu trắng, cảm
thấy một dòng khí lạnh thổi vào, khiến nàng không nhịn được mà kêu một tiếng,
xuống giường mang giày, ôm y phục đi vòng ra phía sau bình phong thay y phục.
Bởi vì Sở Bá Ninh
không thích người khác động vào mình, cho nên chuyện mặc quần áo luôn là tự
mình động thủ. A Nan thân đã gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó,
nên chuyện “Quần áo đưa tới tay, cơm tới há mồm” tốt đẹp xa xôi kia giống như
chuyện của đời trước, khiến nàng cứ mãi sụt sịt không thôi.
A Nan mặc quần áo
tử tế xong, nha hoàn ở cửa đi vào, phục vụ hai người rửa mặt, A Nan ngồi trước
bàn trang điểm, cho Như Thúy Như Lam giúp nàng búi tóc.
Tối hôm qua, vì Sở
Bá Ninh đột nhiên yêu cầu mạnh mẽ khác thường, A Nan mất ngủ đến nửa đêm. Sáng
sớm hôm nay, đương nhiên mang theo hai quầng mắt thâm, cũng bởi vì thiếu ngủ, mặt
trái táo có chút trắng bệch, xem ra có chút giống dưa chua héo.
A Nan biết hôm
nay có một trận đánh ácđánh, cố gắng lên tinh thần phấn chấn, sai nha hoàn giúp
mình mang lên phía trên một chút đồ trang sức trang nhã che giấu quầng thâm, chỉ
là hiệu quả tựa hồ không lớn!
Chờ A Nan ăn mặc
xong, đồ ăn sáng đã mang lên.
Sở Bá Ninh quan
sát y phục của A Nan, một thân xanh nhạt. Nha hoàn giúp nàng búi tóc lên theo
kiểu phu nhân, trên đầu đồ trang sức rất đơn giản, mặc dù nhìn phú quý, cũng
không có một món trang sức bằng vàng nào tượng trưng cho quyền quý.
Sở Bá Ninh chỉ
thoáng liếc mắt nhìn, liền cùng A Nan cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Trong lúc ăn
sáng, gia nhân đã chuẩn bị xong xe.
Lúc này sắc trời
vẫn có chút mờ mờ, sáng sớm trên đường phố bóng người thưa thớt, chỉ có một vài
xe ngựa của quan viên lâm triều ròng rọc đi qua, không khí lành lạnh mà tĩnh lặng.
Đi xe vào cung mất
nửa canh giờ, A Nan thu váy dựa vào vách xe, trong không khí an tĩnh lànhlạnh
sáng sớm này lại có chút buồn ngủ. Sở Bá Ninh nhìn thân hình nàng có chút lay động,
bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ gật, lông mi dài cụp xuống, dưới mắt in dấu quầng
thâm.
Đột nhiên, A Nan
bị đôi cánh tay ôm vào trong ngực ấm áp, sau đó một giọng nam có chút quen thuộc
nói, “Nàng ngủ đi, khi nào đến ta sẽ gọi nàng.”
Thân thể A Nan cứng
đờ, lại buông lỏng xuống, tựa vào ngực Sở Bá Ninh, nhắm mắt lại ngủ.
Xe ngựa ròng rọc
kéo tiếp, rồi dừng lại trước cửa cung.
Khi A Nan bị Sở
Bá Ninh nhỏ giọng đánh thức thì còn có chút ngây ngốc, đến lúc nghe được bên
ngoài Viên nhi nói: “Vương gia, Vương phi, đến hoàng cung rồi.”, thần kinh run
lên, lập tức ngồi dậy.
Lần này A Nan vào
cung chỉ dẫn theo Như Lam, Như Thúy ở lại, sợ nàng ở trước mặt Thái hậu nói
càn, để lại trong vương phủ. Từ khi A Nan gả cho Túc Vương, đây là lần đầu tiên
đi bái kiến mẹ chồng, hơn nữa mẹ chồng còn là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, bảo
nàng làm sao không khẩn trương.
Cả đời này, A Nan
thấy Thái hậu mới chỉ có một lần duy nhất. Trước kia bởi vì thân phận không đủ
tư cách, căn bản không cần vào cung. Mà lần thấy Thái hậu đó, vì nàng lo lắng
mình làm không tốt quy củ, nên mắt cũng không dám nhìn xung quanh một cái. Đối
với Thái hậu, ấn tượng chỉ là có chút phúc hậu, hòa ái của phụ nữ trung niên.
Nhưng để có thể làm được Thái hậu tuyệt đối không đơn giản, A Nan rất tin điểm
này. Nếu như nàng biết buổi thưởng hoa yến đó là Thái hậu đặc biệt chọn phi cho
Túc Vương, đừng nói nàng sẽ không làm cái gì đặc biệt, Thừa tướng phu nhân tuyệt
đối sẽ trăm phương ngàn kế không cho nàng vào cung.
“Đừng khẩn
trương, mẫu hậu rất tốt.” Sở Bá Ninh nhìn thấy A Nan khẩn trương, lúc không người,
cầm tay nàng dặn dò.
A Nan miễn cưỡng
cười cười với hắn, cũng không cảm thấy được an ủi. Từ xưa mẹ chồng nàng dâu
chính là vấn đề khó có thể nói rõ, huống chi mẹ chồng còn là một Thái hậu. Vị
trí này, nàng không có tư chất giả khờ giả dại nên rất khó mà không khẩn
trương, sợ mình làm không tốt, khiến Thái hậu không thích mình, cũng làm Sở Bá
Ninh khó xử. Nam nhân kẹp ở giữa mẹ già cùng thê tử, mặc kệ hắn thích thê tử thế
nào, trong lòng vẫn là hướng đến mẹ già của mình rồi.
Trong lúc A Nan
còn đang lo lắng, bọn họ đã đi tới cung Thái hậu – Trọng Hoa cung.
Vừa tới Trọng Hoa
cung, đã có cung nữ đứng ở trước điện chờ. Cung nữ vừa nhìn thấy bọn họ, lộ ra
nụ cười mừng rỡ, nói: “Vương gia, Vương phi, nô tỳ chờ các người đã lâu!”
“Trữ cô cô, mẫu hậu
đã dậy rồi?” Thanh âm của Sở Bá Ninh tương đối nhẹ, đối với Trữ cô cô này vô
cùng tôn trọng.
“Đã dậy rồi,
Hoàng hậu nương nương cùng các nương nương đều đã tới! Chỉ là Thái hậu nương
nương ngại nhiều người làm ngài nhức đầu, trực tiếp đuổi các nương nương đi, chỉ
chừa lại Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi nương nương.” Trữ cô cô nói.
Trữ cô cô là người
lâu năm trong Trọng Hoa cung, là tâm phúc của Thái hậu, cũng đã nhìn Sở Bá Ninh
lớn lên, Sùng Đức Hoàng đế cùng Sở Bá Ninh đối với bà cực kỳ tôn trọng, khiến
trên dưới Trọng Hoa cung cũng đối với bà rất tôn trọng. Thái hậu sai Trữ cô cô
trực tiếp chờ ở chỗ này, có thể thấy đối với Túc Vương phi rất là để ý.
Đi vào trong điện,
Thái hậu đã ngồi ở chủ vị, ngồi bên là Hoàng hậu, phía dưới là một cung phi
xinh đẹp trẻ tuổi, chính là Thục phi một trong Tứ phi, con gái mà Lục Thừa tướng
gả vào cung, đại tỷ tỷ của A Nan. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thái hậu chỉ
lưu lại Thục phi, dù sao A Nan là muội muội của Thục phi, hiện tại gả cho một vị
Vương gia, vào cung bái kiến Thái hậu, Hoàng hậu, để tỷ muội gặp nhau cũng là
việc nên làm.
“Nhi thần thỉnh
an mẫu hậu!” Chờ Thái hậu ừ một tiếng, Sở Bá Ninh lại chuyển hướng tới Hoàng hậu
nương nương cùng Thục phi, “Thần đệ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Thục phi
nương nương.”
A Nan cũng cung
kính tiến lên bái kiến.
Thái hậu bộ mặt từ
ái nhìn đứa con trai nhỏ của mình rốt cuộc đã thành thân, mặt vui mừng, lời nói
nhỏ nhẹ quan tâm sinh hoạt hằng ngày của Sở Bá Ninh, A Nan là tân nương, nên
không thể chen lời, Sở Bá Ninh đều nhất nhất đáp.
Sau đó bắt đầu
kính trà.
A Nan nhận trà
cung nữ chuẩn bị, bước nhỏ đi tới trước mặt Thái hậu, ôn thuần nói: “Mẫu hậu, mời
uống trà.”
Thái hậu cũng
không làm khó A Nan, trực tiếp nhận trà, nhàn nhạt nhấp một miếng, sau đó tự có
cung nữ nhận lấy. Thái hậu híp mắt quan sát A Nan, không biết nghĩ gì. A Nan bị
bà nhìn tới nhìn lui trong lòng có chút chột dạ, cho đến khi Thái hậu dùng khóe
mắt mắt liếc lão ma ma đứng bên cạnh phục vụ, lão ma ma hướng bà gật đầu, Thái
hậu rốt cuộc cười, nhìn A Nan cười hết sức từ ái, kéo tay A Nan đến trước mặt
kĩ càng quan sát, ánh mắt hiền hoà dịu dàng, giống như A Nan là con gái mến yêu
của bà.
Ở đây đều là tinh
anh, sao lại không phát hiện Thái hậu khác thường? Một bên Hoàng hậu khóe mắt
giật một cái,che giấu tâm tình, dùng khăn che dưới miệng, chỉ có Thục phi nương
nương mấp máy miệng, dùng một đôi ấm áp mắt nhìn A Nan.
Kính trà Hoàng hậu,
Sở Bá Ninh thấy Thái hậu rất thích A Nan, yên lòng, nói ít lời liền ra khỏi Trọng
Hoa cung đi có việc.
“A Nan a, Túc
Vương ai gia giao cho con. Túc Vương là con trai của ai gia, ai gia rất thương
yêu nó. Ai gia ở trong cung, không thể lúc nào cũng đi theo nó, muốn bên cạnh
nó có một người chăm sóc, hiện tại nó rốt cuộc thành thân rồi, ai gia cũng xem
như đã an tâm được phần nào.”
“Mẫu hậu, đây là
việc mà con dâu phải làm.” Lời hay ai cũng biết nói, mặc dù A Nan là một người
vụng về, có tiếng ngốc, nhưng thanh âm nàng ngọt ngào mềm mại, nụ cười thật thà
chất phác đáng yêu, ngọt đến dịu lòng người.
Một bên Hoàng hậu
cũng cười nói: “Mẫu hậu, Túc Vương phi là nàng dâu tốt, là mẫu hậu chọn tốt, nô
tỳ thấy Túc Vương phi, đã thấy thích.”
Nghe Hoàng hậu
nói, mặt Thái hậu cười tươi như đóa hoa. Ai không biết số mệnh Túc Vương Sở Bá
Ninh khắc thê tuyệt tử, kéo dài tới hai mươi mấy tuổi cũng không thành thân,
nam tử bình thường bằng tuổi hắn đã sớm có mấy đứa bé rồi, hắn thì cả nha hoàn
trong phòng cũng không có, có thể nghĩ bi thống đến mức nào. Không có một đại
thần quan viên nào nguyện ý đem con gái yêu của mình gả cho Túc Vương, chỉ sợ mới
vừa đính hôn, con gái nhà bọn họ đã chết rồi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh
là chuyện không kẻ nào thích.
Lần này, nếu
không phải Thái hậu trực tiếp sai Hoàng đế hạ chỉ, A Nan nói không chừng cũng sẽ
không gả cho Túc Vương, nói không chừng sẽ không có nhiều tai nạn, hay khó khăn
như vậy. Trong kinh thành ai cũng biết kể từ khi con gái của Thừa tướng gả cho
Túc Vương, khuê nữ ba ngày hai bữa liên tục xảy chuyện ngoài ý muốn, ngay cả lần
kính trà này cũng bởi vì bị té, chân bị thương mà kéo dài đến bây giờ. Hiện tại,
cung nữ trong Trọng Hoa cung đều không nhịn được, lặng lẽ xem sắc mặt Túc Vương
phi, xem ra có chút tiều tụy, vừa nhìn đã cảm thấy sống không được tốt, cũng
không biết lúc nào sơ ý một chút, người sẽ không còn nữa.
Hoàng hậu mặt
không biến sắc, trong lòng cho rằng Túc Vương phi sẽ không sống bao lâu, cảm thấy
Túc Vương phi cũng là đáng thương, bị buộc gả cho Túc Vương. Một tháng trước, ở
thưởng hoa yến còn là một tiểu oa oa trắng nõn nà như hoa, hiện tại…… Cảm thấy
Túc Vương phi đã biến thành thiếu phụ luống tuổi yếu ớt xanh xao, hơn nữa bất cứ
lúc nào cũng sẽ Hương tiêu Ngọc vẫn….