A Nan không biết
mình ở trong lòng Hoàng hậu đã bị đánh dấu ấn: “Bất cứ lúc nào cũng có thể
Hương tiêu ngọc vẫn, thiếu phụ luống tuổi (*)”, lúc này bị nhiệt tình của Thái
hậu làm cho trái tim sợ hãi, trực giác trong này có cái gì mờ ám. Nhưng bây giờ
người nàng ở trong cung, nơi này chính là nơi tôn quý, hoa lệ nhất trên khắp
thiên hạ, cũng là nơi phải cẩn thận lời ăn tiếng nói nhất thiên hạ, thậm chí
ngay cả né của người cũng không thể quá lộ liễu.
Cho nên, A Nan chỉ
có thể phát huy bản tính thật thà chất phác, Thái hậu nói gì nàng liền ứng
theo, cũng không phạm sai lầm. Cộng thêm Hoàng hậu ở một bên giải trí, Thục phi
cũng giúp vào, chuyến đi gặp mẹ chồng của A Nan lần này coi như là nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, Thái
hậu cười híp mắt nói: “Túc Vương phi, con thật tốt, Túc Vương giao cho con ai
gia yên tâm. Chỉ là, phủ Túc Vương thật vắng lạnh, mấy năm nay Túc Vương chỉ lo
chính vụ, thật không biết đứa bé kia nghĩ như thế nào, lại ngại người trong
vương phủ nhiều làm phiền, trực tiếp đem bọn nha hoàn bỏ hết, chỉ chừa lại vài
lão nhân chững chạc. Nhưng hắn bây giờ đã cưới Vương phi, chủ mẫu cũng cần người
phục vụ, không thể để người khác chê cười.”
A Nan nhắm mắt
nghe Thái hậu dùng loại giọng đùa cợt không nhanh không chậm nói chuyện, trong
lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Trọng tâm rốt
cuộc đã tới!
Hoàng hậu cười
đoan trang, không phát biểu cái gì. Mặc dù nàng là Hoàng hậu, ở nơi này cũng có
tiếng nói. Nhưng Thái hậu là mẫu thân Hoàng đế, nàng cũng phải kính trọng Thái
hậu, nhiều chuyện không thể lướt qua Thái hậu mà làm, Thái hậu muốn làm cái gì,
nàng chỉ làm bàng quang là được.
Mà Thục phi mặc
dù cũng cười, nhưng nắm khăn tay thật chặt, nụ cười cũng phai nhạt chút.
“Túc Vương phi,
ai gia thấy thế này đi, nơi này có một vài cung nữ tốt, đều là người lanh lợi,
sai bảo bưng trà rót nước, tự không nói ở đây. Túc Vương phi con thấy thế nào?”
Thái hậu như Phật Di Lặc, thân thiết hiền lành, như vì muốn tốt cho ngươi thôi!
Nội cung, đặc biệt
là nô tài hoàng cung, nơi đó cung nữ nào mà không lanh lợi, đều là nô tài biết
nhìn sắc mặt, giỏi nhất nhìn ánh mắt chủ nhân làm việc. Dùng lời hiện đại mà
nói, chính là nghề nghiệp cung nữ học ở trung tâm bổ túc. Chỉ là, mọi người
cũng biết rõ, xuất thân cung nữ mặc dù thân phận thấp kém, nhưng không phải là
không thể leo lên long sàng, thậm chí đã từng qua một đời sủng phi, ép Hoàng hậu
Trung Cung thiếu chút nữa bị phế, khiến toàn cung cung phi sợ hãi tức giận. Dĩ
nhiên, đây là chuyện thời tiên hoàng.
Nói tóm lại, cung
nữ cũng chỉ có một ý muốn, phất lên làm Phượng Hoàng, lật người làm vẻ mặt A
Nan có một giây trong nháy mắt trống không, ngay sau đó khuôn mặt tươi cười, chậm
rãi cúi đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Người mà mẫu hậu ban cho, dĩ nhiên là
lanh lợi!”
Thái hậu lập tức
cười, từ ái vỗ tay A Nan nói: “Ai gia quả nhiên không nhìn nhầm, con là đứa bé
ngoan! Con cũng không cần để ý họ, họ chỉ là người phục vụ, nếu không thủ phận,
trực tiếp giết, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không cản con.”
A Nan mặt ngoài
ôn thuần đáp lời, trong lòng có chút kháng cự loại an bài này, nhưng thân phận
của nàng bây giờ, không thể nói cái gì. Mà Thái hậu cũng không cần nàng có bất
kỳ ý kiến gì, mặc dù là giọng thương lượng, thật ra thì chỉ là thông báo một tiếng,
kết quả hợp thành một.
Chỉ chốc lát sau,
một vị lão ma ma mang theo năm cung nữ trẻ tuổi tới, quả thật đều là lanh lợi.
Tướng mạo tư chất thì không cần nói, có thể chọn vào cung làm cung nữ, đây
chính là nô tài hoàng gia, chọn đầu tiên là dung mạo.
Năm cung nữ đi tới,
nhất nhất thỉnh an mấy vị chủ nhân.
Thái hậu uống một
hớp trà, đối với mấy cung nữlạnh nhạt nói: “Phủ Túc Vương hiện tại thiếu phục vụ,
các ngươi theo Túc Vương phi đến phủ Túc Vương phục vụ chủ nhân đi.”
Mấy cung nữ kinh
hãi, theo bản năng nhìn Túc Vương phi trong truyền thuyết một cái, nhưng vẫn lập
tức quỳ xuống tới tạ ơn, có thể thấy được đều là thức thời, về phần trong lòng
các nàng ấy nghĩ như thế nào, cũng chỉ có họ mình biết. Thái hậu hiểu rõ nhất
Túc Vương, làm sao có thể tùy tiện chọn kẻ không biết điều đưa đến phủ Túc
Vương khiến người chán ghét?
Năm cung nữ tạ
ân, lại chuyển hướng tới A Nan quỳ xuống, A Nan sau này chính là chủ nhân của
các nàng, mặc kệ họ sau này có bản lãnh leo lên giường Túc Vương hay không, ít
nhất trên danh nghĩa các nàng phải phục vụ vợ chồng Túc Vương. A Nan cười đến
có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn ở trước mặt Thái hậu làm Túc Vương phi rộng lượng.
Hoàng hậu ngồi một
bên xem cuộc vui, không liên quan tới ta. Thậm chí nghĩ năm cung nữ này có phần
không biết Túc Vương phi là có vận khí tốt, có thể chống đỡ được mấy ngày, còn
những người còn lại vừa vào phủ Túc Vương là tự tìm cái chết……
Thục phi vẫn cười,
chỉ là nụ cười không đạt đến đáy
Thái hậu rất hài
lòng A Nan thức thời, phất tay sai ma ma mang theo các cung nữ đi xuống, chờ A
Nan rời cung sẽ mang về phủ Túc Vương, sau đó lôi kéo A Nan tiếp tục nói chuyện.
Nhất thời bên
trong Trọng Hoa cung hoà thuận vui vẻ.
Con người thật là
có lòng tham không đáy. Nếu nói lúc bắt đầu, Thái hậu đối với Túc Vương mong đợi
rất đơn giản, chỉ cần có nữ tử có thể gả cho Túc Vương, bình an qua hôn lễ, để
Túc Vương miễn bị người giễu cợt khắc thê tuyệt tử. Đến khi biết Túc Vương phi
không chỉ qua hôn lễ, hơn nữa còn cùng Vương phi hợp phòng, lòng Thái hậu bắt đầu
linh hoạt.
Phải nói, Túc
Vương lập gia đình ngày thứ hai, Thái hậu từ ma ma nơi đó biết được tiểu tử
luôn cự tuyệt cùng người thân cận, thế nhưng cùng Vương phi hợp phòng, Thái hậu
còn không tin. Đến khi ma ma len lén mang vào cung lạc hồng khăn trắng, vẫn
không cảm thấy có thể. Cho tới hôm nay A Nan vào cung bái kiến, Thái hậu sai ma
ma có kinh nghiệm đến xem người, nghe nói lão ma ma có kinh nghiệm có thể từ tướng
mạo cô gái khi hành động sẽ nhìn ra có hay không, lão ma ma nhìn A Nan sau cho
Thái hậu đáp án khẳng định. Từ đó, Thái hậu rốt cuộc buông xuống tâm tư.
Con trai mình có
bệnh không tiện nói ra, Thái hậu làm sao không biết, nghĩ đến nhi tử không chỉ
có thể lấy thê, thậm chí phá vỡ nguyên tắc không thích người thân cận, thích sạch
sẽ, Thái hậu hiện tại hận không thể nhét cho nhi tử mười hay tám nữ nhân, làm
tiểu nhi tử lập tức có đời sau. Hậu nhân của Túc Vương là chuyện trong lòng bà
quan tâm nhất bây giờ.
Nói đến, lại còn
là thân phận A Nan có phần thấp một chút, khiến Thái hậu cảm thấy áy náy với
Túc Vương. Cho nên, bây giờ là nghĩ tới biện pháp bổ sung. Chỉ định thêm cô gái
thân phận cao quý làm trắc phi—— Về phần thân phận cao quý của trắc phi đó có
phải có ảnh hưởng vị trí chánh phi hay không, điều này hoàn toàn không hề nằm
trong phạm vi lo lắng của bà ta.
Chỉ là, Thái hậu
cũng không dám tiến người ngay, Túc Vương mới tân hôn nửa tháng, hiện tại liền
chỉ người vào, sẽ làm trò cười cho mọi người trong kinh thành. Những cung nữ
này trong cung được bồi dưỡng đặc biệt, phục vụ người rất có công phu, trước hết
để họ vào trong phủ Túc Vương phục vụ, coi như làm người mở đường, thăm dò lòng
Túc Vương mới là quan trọng nhất.
Thái hậu dù sao
cũng già rồi, nói chuyện một hồi, liền lộ ra thần sắc mệt mỏi.
Hoàng hậu cùng Thục
phi rất biết điềuThục phi thuận tiện mang theo A Nan trở lại Vĩnh Ninh cung,
sau khi cung nữ dâng trà, liền đuổi đám phục vụ đi.
“Đây là điểm tâm
trong cung làm, muội nhìn có hợp khẩu vị không.” Thục phi ra ngồi trên giường,
có chút buồn buồn nói.
A Nan đáp một tiếng,
cầm một khối bánh quy xốp gặm một miếng.
Thục phi quan sát
A Nan, nàng vào cung tám năm, cũng nhiều năm không nhìn kỹ muội muội. Nàng là đại
tiểu thư của Thừa tướng, cộng thêm tuổi của nàng và A Nan cách xa nhiều, đương
nhiên không chú ý tới A Nan, ai biết muội muội luôn yếu ớt như mèo con đột nhiên
bay lên đầu cành, gả cho em ruột Đương Kim Hoàng đế cưng yêu nhất, có thể nói
là phất lên làm Phượng Hoàng.
Nếu như Túc Vương
không có số khắc thê tuyệt tử, tin tưởng A Nan thật sự là cô gái may mắn nhất.
Nhưng đáng tiếc……
Thục phi lắc đầu,
thuận tay rót cho A Nan ly trà.
A Nan thụ sủng
nhược kinh nhận lấy, thận trọng hành động, khiến Thục phi có chút mệt mỏi, thuận
mồm nói: “Muội hiện nay là Túc Vương phi, nên lấy khí thế của Vương phi ra, đừng
làm cho người ta nói Lục gia không biết dạy con gái.”
A Nan trầm mặc,
mím môi cười, “Đại tỷ nói đúng.”
Thục phi mỉm cười,
nói: “Chuyện vừa rồi…… Muội cũng đừng để trong lòng. Túc Vương là tiểu nhi tử
Thái hậu nương nương sủng ái, Hoàng thượng tín nhiệm nhất cũng là hắn, sau này
loại này chuyện này không thiếu được. Túc Vương về sau không thể nào chỉ có một
nữ nhân, quen dần là được.”
A Nan đáp một tiếng,
trong lòng cũng đang nói thầm: Nếu như Túc Vương muốn nữ nhân, nàng cũng sẽ
không ngăn, cùng lắm thì làm hiền thê lương mẫu chứ sao.
Thục phi có chút
hài lòng lại có chút thở dài, một tháng trước Thừa tướng phu nhân vào cung gặp
con gái, mẫu thân nàng từng nói cho nàng chuyện hôn sự của A Nan, dù sao cũng
là thứ nữ, nuôi lớn, gả ra ngoài chính là con dâu của người khác, cũng không
nói cái gì gây khó khăn. Ai ngờ không có mấy ngày sau, lại nghe Hoàng đế hạ chỉ
đem A Nan gả cho Túc Vương.
Thục phi có chút
không nhịn được, trước khi lấy chồng, trong ấn tượng của nàng, tiểu muội là một
con nít, trắng phấn nõn đáng yêu. Chỉ là mới một tháng, đêm tân hôn hôn mê bất
tỉnh, tân hôn ngày đầu tiên thì bị té gãy chân, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn tiều
tụy hư héo, thật không biết đã trải qua cuộc sống như thế nào! Nếu không phải
là Thái hậu làm Trình Giảo Kim, Thục phi tin tưởng mẫu thân nàng nhất định sẽ
giúp A Nan tìm người tốt mà gả đi trước, cả đời mặc dù không phải giàu có,
nhưng sẽ thoải mái vô cùng.
Hiện tại, tiểu muội
cũng đã bị gả cho Túc Vương, Thái hậu còn nhét người vào, trưởng giả ban thưởng,
không dám từ. Nàng ngoan ngoãn đem một chuỗi mỹ nhân mang về, còn có thể như thế
nào? Thậm chí về sau, Thái hậu có đưa một trắc phi thân phận cao vào vương phủ,
không phải sẽ làm khó A Nan sao? Nhưng thân phận của A Nan còn đó, cũng không
có ai có thể nói bà ta làm không đúng.
Thục phi giờ khắc
này đúng là không đành lòng vì A Nan, cũng là thật tâm thật ý.