Trải qua mấy
ngày nữa, phủ Túc vương hoàn toàn khôi phục trật tự, giống như chuyện cung nữ
Thái hậu ban cho tử vong đã trở thành quá khứ.
Sở Bá Ninh
trừ đêm đó luống cuống, ngày thứ hai rất nhanh lại khôi phục bộ dáng nghiêm
túc, vẫn là Túc vương khí thế cường đại. Có chút khác biệt đó là Sở Bá Ninh tựa
hồ thông suốt, biết quan tâm chăm sóc nàng, thậm chí đối với nàng có chút tình
cảm, tối khi trở về sẽ dùng cặp mắt làm người ta phát rét lặng lẽ nhìn nàng chằm
chằm một lúc thật dài, mới đến thư phòng tiếp tục công việc.
A Nan mỗi lần
bị hắn nhìn đến mức không hiểu tại sao, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ
gì. Cứ mỗi lần như thế thì A Nan cảm giác mình nên quan tâm đến tâm trạng Sở Bá
Ninh, nên gọi bốn nha hoàn tâm phúc cùng nhau thương lượng, trừ Như Thúy có thể
nói đôi câu, ba nha hoàn còn lại sẽ dùng ánh mắt “Ngài thật sự ngu ngốc như vậy
sao?” nhìn nàng, tạo cho nàng áp lực hơn.
Trừ lần đó
ra, nàng mỗi ngày đều bị nha hoàn ma ma cho uống thuốc bổ, bổ đến nỗi nàng cảm
thấy sắp không chịu nổi. Còn nữa, A Nan cũng cảm thấy mình mỗi ngày bỗng dư rất
nhiều thời gian, trừ đọc sách luyện chữ đi dạo bên ngoài sân, chuyện còn lại
không cần nàng quan tâm, mấy quản sự ma ma mỗi ngày đều đem chuyện xử lý thỏa
đáng, sau đó đem sách tới cho nàng xem qua một chút là được. Thậm chí ngay cả
nàng muốn thêu túi gấm cũng sẽ bị ma ma ngăn lại, nói trong vương phủ có tú
nương chuyên nghiệp, cần gì nói một tiếng là được, không cần làm chuyện hao tổn
tinh thần.
A Nan: Thêu
túi gấm hao tổn tinh thần chỗ nào vậy hả? Không phải đó chính là một trong những
kỹ năng trụ cột mà tất cả mọi thiếu nữ phải có sao?
Rõ ràng như
vậy, A Nan đã hiểu nguyên do trong đó là chuyện gì rồi.
A Nan than
thở trong lòng, mặc dù nói cuộc sống nhàn nhã rất mê người, nhưng làm như vậy dẫu
Vương phi tiền lương không làm việc cũng sẽ làm cho nàng cảm thấy không quá an
tâm a.
Buổi tối, Sở
Bá Ninh lại một lần bận đến lúc đèn rực rỡ mới bước vào nhà.
A Nan đã sớm
cho người chuẩn bị xong nước tắm tăng thêm tinh dầu cùng quần áo phơi qua nắng ấp
áp, chờ Sở Bá Ninh thoải mái tắm rửa xong, bọn hạ nhân đã chuẩn bị thức ăn nóng
lên bàn chờ hắn.
Toàn món ăn
cùng cơm nóng, cộng thêm tiểu thê tử trẻ tuổi ngọt ngào, tha thiết phục vụ, bất
kỳ nam nhân nào sau một ngày mệt mỏi cũng sẽ cảm thấy hết sức thoải mái thân
thiết.
Bọn nha
hoàn đã tự động biến mất, A Nan kéo Sở Bá Ninh ngồi xuống, cười híp mắt gắp cho
hắn một món mà hắn thích, bộ dáng săn sóc hiền huệ. Sở Bá Ninh cũng đói bụng,
liền ăn mấy chén cơm mới dừng, thấy vậy nên A Nan càng đau lòng.
Nam nhân
này không hổ là đế sư công tôn “Vì dân vì nước”, một khi đã làm chuyện gì, giống
như sẽ liều mạng, tận tâm tận lực không có ý nghỉ ngơi. Mỗi lần nàng đều phân
phó gã sai vặt bên cạnh Sở Bá Ninh, Mộc Viên Nhi phải nhắc nhở Sở Bá Ninh ăn đủ
ba bữa cơm nhưng Mộc Viên nhi đều chán nản trở lại nói với nàng Vương gia không
hề nghe, thậm chí bắt hắn câm miệng, nói đừng giống như một nữ nhân, dài dòng
lý sự.
A Nan nghe
mà ngã ngửa, rất muốn hỏi Vương gia một chút, nữ nhân không phải là người à, nữ
nhân cũng có người cao quý không thích nói chuyện đó!
Sau khi ăn
xong, Sở Bá Ninh không đến thư phòng, mà ngồi trên ghế gần cửa sổ trong phòng
ngủ trầm tư, ngón tay từng phát từng phát gõ trên mặt bàn.
A Nan rất
quen thuộc tần số này, thường sẽ làm nàng cảm thấy rất an tâm.
Bất tri bất
giác đêm đã khuya, Sở Bá Ninh phục hồi tinh thần, phát hiện tiểu thê tử vốn
đang thêu túi gấm đã ngủ thiếp đi, túi gấm đã làm xong đang nằm trong giỏ. Sở
Bá Ninh đưa tay lấy túi gấm, túi gấm này là dùng vải thượng hạng hoàng gia làm,
phía trên thêu hai đứa bé mặc hồng y, Sở Bá Ninh xem không hiểu rõ, mới nhìn giống
như tân lang tân nương, hết sức đáng yêu.
Sở Bá Ninh
nhớ đây là đồ mà A Nan tốn cả buổi tối thêu, dùng ngón tay sờ sờ hình thêu trên
hà bao, Sở Bá Ninh không khách khí chút nào đem nó nhét vào trong ngực.
Sở Bá Ninh
khom lưng đem tiểu thê tử ôm lên, bước chân vững vàng mà đi đến trước giường,
đem A Nan thả vào trên giường.
Thân thể vừa
dính giường A Nan liền tỉnh, chỉ là vẫn có chút khó khăn mở mắt nhìn hắn.
Sở Bá Ninh
phất tay tắt nến, nằm ở trên giường, cánh tay dài duỗi một cái đem A Nan ôm tới.
“A Nan… Mấy
ngày nữa, ta phải rời Kinh thành.” Sở Bá Ninh do dự một lúc, nhẹ giọng nói.
A Nan lập tức
thanh tỉnh, mắt mở thật to, “Rời Kinh thành? Vì sao, tại sao?” Bọn họ mới kết
hôn được một tháng, vẫn còn trong tân hôn mà, hắn định bỏ thê tử tân hôn một
thân một mình đi đâu?
“Hoàng
huynh nói ta phải hộ tống lương thảo đến Đồng Thành.” Sở Bá Ninh không muốn nói
nhiều, cúi đầu ôm thiếu nữ trong ngực, nói giọng khàn khàn: “Một mình nàng ở
nhà, nhất định phải cẩn thận, chờ ta trở lại….”
Thanh âm của
nam nhân hơi khàn khàn, A Nan thấy trong lòng đau xót, vừa muốn nói gì thì môi
bị chặn, sau đó bị nam nhân năng lực diêu cường đè ép gặm cắn, dễ dàng tách
răng của nàng ra, cùng với lưỡi nàng dây dưa.
A Nan rất
muốn đấm lưng hắn kháng nghị, nhưng rốt cuộc cũng không có lá gan đó, chỉ cảm
thấy phát ra âm thanh ô ô.
Sở Bá Ninh
hơi buông môi, đổi thành nhẹ nhàng gặm cắn tai của nàng, A Nan run một cái, thiếu
chút nữa thét chói tai ra tiếng — lỗ tai chính là chỗ nàng mẫn cảm nhất, kể từ
khi Sở Bá Ninh phát hiện điều bí mật này, mỗi lần thân thiết thì luôn thích quấy
rầy lỗ tai nàng. Mà A Nan không có can đảm, chưa bao giờ dám trả thù, sợ chọc
cho Vương gia hưng phấn hơn, sau đó lại thêm mệt mỏi.
“…. Chờ ta
trở lại, được chứ?”
A Nan cắn
răng, lòng nói đừng vừa làm như vậy, lại vừa dùng thanh âm hấp dẫn này nói chuyện
chứ a a a a!!!!
Y phục của
hai người rất nhanh liền cởi hết trơn, không khí hắc ám khiến xúc giác càng
thêm nhạy cảm, cũng tràn đầy chân tình mập mờ. Sở Bá Ninh tay ở trên người A
Nan thăm dò thử, cảm giác đã ướt át, sửa lại đem bản thân mình đưa vào trong cơ
thể nàng, ấm áp trói buộc khiến hắn thoải mái thở dài thành tiếng, cũng làm cho
nàng bật ra tiếng kêu rên.
A Nan vịn bờ
vai hắn, cắn răng không để cho mình phát ra âm thanh xấu hổ, nhưng cảm giác quá
mẫm cảm, để cho nàng mấy lần thiếu chút nữa không chịu nổi sức lực đó, thiếu
chút nữa mất hồn trong khoái cảm.
Cuối cùng,
Sở Bá Ninh rút ra, đâm mạnh thêm mấy cái, đem chính mình chôn thật sâu ở thân
thể nàng, ôm chặt nàng.
Hai người
da thịt cọ xát, mồ hôi lâm ly, không chịu rời khỏi thân thể của đối phương, ôm
nhau hưởng thụ, dư âm của cuộc kích tình.
********
Ngày sinh
nhật Thục phi, A Nan sáng sớm đã vào cung.
A Nan mang
theo Như Thúy đi thỉnh an Thái hậu trước, trên đường gặp được một đám mỹ nhân hậu
cung đến thỉnh an Hoàng hậu.
“ Ơ, Túc
Vương phi đã lâu không gặp, sao hôm nay lại vào cung?” Hoàng hậu thân thiết kéo
tay A Nan, bộ dáng thân thiết.
A Nan xấu hổ
cười, âm thanh ngọt ngào mềm mại nói: “A Nan nhớ mẫu hậu, muốn đến thỉnh an bà.
Hoàng hậu nương nương cùng các vị nương nương đi thỉnh an mẫu hậu sao?”
Hoàng hậu
che miệng cười: “Cũng không phải! Nghe nói hôm nay ngươi vào cung, Bổn cung liền
mang theo bọn tỷ muội tới đây cùng nhau nói chuyện một chút, nhiều người vui vẻ
cũng làm cho mẫu hậu vui vẻ chút.” Hoàng hậu nói xong, cũng dùng khóe mắt quét
nhìn Túc Vương phi, ừ, bộ dạng như đứa bé mịn màng, giống như cũng không thế
nào lớn, sắc mặt không tệ, hồng nhuận, trắng nõn nà, xem ra giống như là hồi
quang phản chiếu.(*)
Nghĩ tới
đây, Hoàng hậu lại nhớ lại mấy ngày trước, người chết trong phủ Túc Vương chết
chính là cung nữ kia, càng ngày càng cảm thấy bộ dáng đó của Túc Vương phi
không giống hồi quang phản chiếu sao?
Trên thực tế,
phi tần cùng Hoàng hậu có ý nghĩ này không phải là số ít, họ đấu đá lẫn nhau mặc
dù không ngừng, nhưng trong thâm cung sống cũng tịch mịch, cần một chút bát
quái làm tiêu khiển. Túc Vương phi là người mới có nhiều chuyện mới mẻ, cung
phi có thể đào móc rất nhiều niềm vui, vì vậy mỗi lần A Nan vào cung cũng sẽ có
nhiều cung phi cùng với nàng trò chuyện, bày tỏ các ý tốt đối với nàng.
Nói thật
ra, mặc dù họ cũng rất muốn đánh gục đại tỷ tỷ A Nan, Thục phi, nhưng không ngại
thân cận với A Nan.
Nếu A Nan
biết ý nghĩ trong lòng bọn họ, không phải là không đập chết họ! Sắc mặt mình
không tốt, có thể là hương tiêu ngọc vẫn; Nếu thần tinh thật tốt, lại thành hồi
quang phản chiếu —— Trời đất, có cần trù ẻo vậy không!
Một đám nữ
nhân nói cười tỷ tỷ muội muội lẫn khen ngợi lẫn nhau cùng đi về phía Trọng Hoa
cung.
Thỉnh an
Thái hậu xong, lại cùng Thái hậu nói vài lời, mọi người liền giải tán. Nhiều
người như vậy, Thái hậu cũng không lưu lại Hoàng hậu, chỉ để lại một mình A
Nan.
Vì vậy,
cung phi mặc dù mặt ngoài cung kính, nội tâm lại cười nhạo trở về tẩm cung của
mình, đoán chừng là trực tiếp chạy về trùm chăn cười trộm a.
A Nan nội
tâm khổ sở, trên mặt lại là khờ khạo, bộ dáng đáng yêu.
Thái hậu mặt
không thay đổi ngồi ngay ngắn ở trên giường, thần sắc nhàn nhạt.
Cung nữ rón
rén dâng trà liền lui xuống, rất nhanh, trong điện chỉ còn lại Thái hậu nương
nương mặt đầy thâm trầm cùng nàng dâu nhỏ.
“Túc Vương
phi, nói đi, xảy ra chuyện gì?” Thái hậu vuốt quạt tròn trong tay hỏi, thanh âm
nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.
A Nan trong
lòng thầm bĩu môi, nàng ngay cả kia mấy mỹ nhân kia cũng chưa gặp qua một lần,
làm sao biết là chuyện gì xảy ra? Không phải là bị trúng gió qua đời sao.
A Nan cảm
thấy Thái hậu thích can thiệp vào chuyện hậu viện của con trai, nhất định là có
tai mắt ở phủ Túc Vương, nàng tự hỏi như vậy còn muốn tìm mình tra hỏi, không
thể để cho mình tốt hơn sao?
“Mẫu hậu,
nói gì cơ?” A Nan oán thầm trong lòng, trên mặt hiện lên vô tội thật thà chất
phác.
Thái hậu liếc
nàng một cái, nhìn không ra A Nan là giả khờ hay là khờ thật, chỉ là có kinh
nghiệm nhìn A Nan mấy lần trước, Thái hậu tin tưởng A Nan là khờ thật, nên đắn
đo, thứ nữ không có chủ kiến, không lên được trên mặt bàn. Vốn là loại con dâu
là cực tốt, bà bà nói đông tuyệt đối sẽ không nói tây, bà bà nói chó tuyệt đối
sẽ không nói là méo. Nhưng mà, nàng ấy lại hoàn toàn không có biện pháp nắm con
trai trong tay, cho dù bà tăng thêm áp lực trên người nàng dâu như thế nào, đứa
con trai bảo hộ nàng dâu thì không nói, còn mặt nặng mày nhẹ với bà, để kẻ làm
mẫu thân không còn mặt mũi.
Nhớ tới đứa
con trai Sở Bá Ninh, Thái hậu lại cảm thấy buồn phiền trong lòng.
“Túc Vương
phi, ai gia ban thuởng cho ba cung nữ là để phục vụ vợ chồng các ngươi, họ là
những nhân tài xuất sắc được tuyển lựa từ trong cung, tin tưởng đến phủ Túc
Vương cũng không có lá gan sử dụng thủ đoạn gian trá, thái y cũng đã nói, họ đều
rất khỏe mạnh. Ai gia muốn biết, người làm sao lại không còn?”
A Nan thành
khẩn nhìn Thái hậu, nói: “Mẫu hậu, đây là lỗi của thần, thần không biết các
nàng mảnh mai, chỉ sau một cơn mưa liền ốm, lập tức đã đi rồi.”
Thái hậu
nghe cảm thấy ngực lại càng không thuận!
“Mẫu hậu,
Thi Tình cô nương chết đi thần cũng rất đau lòng.” A Nan vẻ mặt nặng nề, hốc mắt
đỏ lên, dáng vẻ như sắp khóc, nói: “Trước đêm mưa thu, nghe nói Thi Tình cô
nương muốn ngắm mưa, liền mở cửa sổ ra ngắm…… Thần nghe nói Thi Tình cô nương
làm thơ rất hay, có tài hoa, nàng muốn ngắm mưa làm thơ cũng là tùy tính. Nhưng
ai biết sẽ nhiễm phong hàn vậy? Thần nghe Thi Tình cô nương vì nghệ thuật dũng
cảm hiến thân, thật sự là cảm động lại chua xót trong lòng……” Nói xong, dùng
khăn ôm mặt phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Khóe miệng
Thái hậu co giật, cho là con dâu mình xuất thân không cao nhưng ý nói sao chân
thành đến thế, lại để cho người không phản bác được.
Thái hậu
nương nương rốt cuộc biết cảm giác đau đầu, nhưng lại nghẹn không thốt thành lời
là thế nào rồi.
Thật là làm cho
người ta cảm động mà!