Nói thật
ra, A Nan không ngốc, nàng cho người khác cảm giác dịu ngoan nhu hòa, tựa như một
tiểu muội muội đáng yêu khéo léo, rất phù hợp tính tình những cô nương dịu
ngoan của thời đại này.
Nói nôm na
một chút, chính là yếu đuối.
Yếu đến mức
người ta có thể khi dễ trên đầu nàng.
Dĩ nhiên,
đây chỉ là nhìn có vẻ thôi.
A Nan mặc
dù là thứ nữ, trừ bị người khác bên ngoài ghẻ lạnh, nhưng từ nhỏ đến lớn thật
đúng là chưa từng cho ai khi dễ qua. Nàng chính là nhân vật giả trư, người khác
còn chưa xét đến nàng thì nàng đã biến mất. Hơn nữa A Nan còn có nha hoàn Như
Thúy, nha hoàn kia cũng rất hiểu ý chủ nhân, rất biết thuận thế mà làm, mỗi khi
chủ bộc hai bị người khi dễ thì người khi dễ người các nàng rất nhanh phát hiện
bọn họ cũng không khỏi bị dính líu, lại hoàn toàn không biết nha hoàn làm chuyện
xấu. Cộng thêm A Nan ở tại Kinh Thành, Thừa tướng Phu Nhân cũng không phải là
người hẹp hòi, nên ăn nên mặc cũng rất phù hợp quy củ, sẽ không phụ nàng. Mà Thừa
tướng phụ thân cũng rất thương nàng, thỉnh thoảng đem tiền riêng len lén cho
nàng. Cho nên mới nói, A Nan là thứ nữ nhưng thật ra là rất tốt.
Chẳng lẽ Lục
Phỉ Đình này thật sự coi nàng là đồ ngu, có thể khi dễ sao?
Lúc này, nếu
A Nan nàng vẫn còn không cảm thấy Lục Phỉ Đình đối với Vương gia nhà nàng có
tình cảm khác thường thì nàng quá thơ ngây rồi.
A Nan không
biết Lục Phỉ Đình bắt đầu coi trọng Vương gia nhà nàng lúc nào, nhưng lão công
mình bây giờ bị người ta mơ ước, cảm giác sốt ruột xuất hiện.
A Nan cứng
nhắc nhìn thiếu nữ, cho đến khi Lục Phỉ Đình ý thức A Nan khác thường, thanh âm
dần dần thấp xuống, trên mặt có chút lúng túng, chỉ là một hồi liền khôi phục bộ
dáng dịu dàng thanh tao lịch sự, hào phóng đứng mặc ch A Nan nhìn.
“Thất muội,
sao thế?” Lục Phỉ Đình để mình tự nhiên một chút, hỏi.
“Không có
gì, chẳng qua là cảm thấy Lục tỷ tỷ thật vĩ đại, lo quá nhiều chuyện!” A Nan để
mình lộ ra vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, chẳng qua nhớ tới
lời Như Thúy nói, mỗi khi nàng lộ ra vẻ mặt này thì nhìn gương mặt nàng giống
như bị thần kinh, A Nan quả quyết đổi thành mặt không chút thay đổi.
Lục Phỉ
Đình, bị A Nan chặn bằng một giọng điệu cường ngạnh, trong ngực cảm thấy đặc biệt
khó chịu, trong lòng dâng lên một cảm giác nhục nhã. Lục Phỉ Đình thật tức giận,
chưa từng có ai dám giễu cợt nàng ta, A Nan này quá ghê tởm, cho là thành Vương
phi thì ngon rồi hả? Nàng là tỷ tỷ nàng ta đấy.
Đúng vào
lúc này, Như Thúy tới, thi lễ, nói: “Tiểu thư, Tần quản gia nói đã chuẩn bị xe
ngựa cùng hộ vệ thị vệ, có thể lên đường.”
Như Thúy có
chút ngạc nhiên nhìn Lục Phỉ đình lộ vẻ xấu hổ, ánh mắt kia làm Lục Phỉ đình
càng thêm tức giận, cảm thấy chủ bộc hai này khiến người chán ghét.
A Nan gật đầu
một cái, cất giọng kêu Lục Phỉ An, Lục Phỉ Nhã, cũng không thèm nhìn Lục Phỉ
Đình một cái, mang theo nha hoàn thản nhiên đi.
Sắc mặt Lục
Phỉ Đình cứng đờ, tay thắt khăn tay, cuối cùng vẫn là mang nụ cười dịu dàng
theo sau.
Xe ngựa đã
chờ tại trước cửa Vương phủ, A Nan đệm tay Như Thúy đạp ghế lên xe ngựa.
Xe ngựa rất
rộng rãi, ngồi tám người cũng dư dả. Bởi vì lúc trước A Nan có ý muốn cùng bọn
tỷ muội cùng đi chùa Bạch Mã dâng hương, vì vậy người làm liền chuẩn bị một chiếc
xe ngựa, phía sau là chỗ cho nha hoàn đi theo ngồi. A Nan lúc này ngược lại có
chút hối hận, bọn hạ nhân chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa, không thể để Lục Phỉ
Đình ngồi cùng bọn hạ nhân? Lục Phỉ Đình, đại tiểu thư này sẽ không hận chết
mình chứ?
Lục Phỉ An,
Lục Phỉ Nhã liếc A Nan cố ý lạnh nhạt Lục Phỉ Đình, hai người trao đổi ánh mắt,
cũng đệm tay nha hoàn lên xe. Lục Phỉ Đình chợt lóe lên tức giận, nhưng mà lúc
này trước mặt mọi người sẽ không làm ra chuyện thất lễ, ưu nhã ung dung lên xe.
Chùa Bạch
Mã nằm ở vùng ngoại ô, trên núi Cảnh Sơn, từ Vương phủ đchùa Bạch Mã cần nửa
canh giờ.
Xe ngựa vững
vàng đi về phía trước, ra khỏi cửa thành, Như Thúy lấy ra một chút bánh ngọt để
trên bàn nhỏ trong xe ngựa. A Nan cầm một khối, cười nói: “Từ nơi này đi chùa Bạch
Mã phải ngồi chừng một canh giờ, đoán chừng các ngươi sẽ đói bụng, các ngươi nếm
thử một chút điểm tâm nữ đầu bếp trong phủ làm, hương vị thật không tệ đâu.”
Lục Phỉ An,
Lục Phỉ Nhã nói cám ơn, chọn điểm tâm mình thích ăn, chỉ có Lục Phỉ Đình cười
dè dặt, không động thủ.
“Lục tỷ tỷ
không ăn à? Chẳng lẽ bánh ngọt Vương phủ không hợp khẩu vị?” Lục Phỉ An cười hì
hì nói, vừa mở miệng đã ngầm chế giễu.Lục Phỉ Đình mắt giận, trong lòng nguyền
rủa kẻ chỉ có xinh đẹp không có đầu, ngu xuẩn, trên mặt lại nhu hòa nói: “Làm
sao bây giờ? Chỉ là hôm nay ăn trưa không cẩn thận ăn nhiều một chút, không
đói.” Nói xong, Lục Phỉ Đình ấp úng nói: “Mẫu thân thường nói với ta, loại điểm
tâm ngọt nên ăn ít một chút, nếu không dễ bị mập, nữ nhân quá mập cũng không tiện.”
Cái thế giới
này lưu hành chính là xương Triệu Phi Yến, cảm giác mảnh khảnh, trong xe ngựa
trừ A Nan dáng dấp châu tròn ngọc sáng, những thiếu nữ kia đều là yếu ớt nhược
chất, ngay cả nha hoàn phục vụ A Nan, Như Thúy cũng là thon dài mảnh khảnh. Vì
vậy, lời của Lục Phỉ Đình khiến người trong xe lập tức nghĩ sai.
Lục Phỉ Nhã
cầm khối bánh ngọt trong tay, đột nhiên lộ vẻ ngượng ngùng, nói: “Lục tỷ nói lời
này không ổn, muội muội nhìn Thất tỷ tỷ dáng dấp mượt mà đáng yêu, tổ mẫu từng
nói Thất tỷ tỷ như vậy có phúc khí.”
Sắc mặt Lục
Phỉ Đình cứng đờ, vội vàng xin lỗi: “Thất muội hiểu lầm, tỷ tỷ không phải nói
ngươi, chỉ là dung mạo, tư thái đối với nữ nhân rất quan trọng, tốt bụng nhắc
nhở một đôi lời thôi……”
A Nan âm thầm
cau mày, hai người này muốn đấu thì đấu, làm gì chạm lên nàng? A Nan cũng biết,
đừng thấy Lục Phỉ Nhã yên lặng, ngượng ngùng e thẹn, những lúc đó nàng đặc biệt
sẽ hướng lòng người trong đâm chọc mấy cái. Mà Lục Phỉ Đình cũng không phải là
sống tốt, tôn nữ Lục gia, xưa nay mắt cao hơn đầu, căn bản không nhìn những tỷ
muội thứ xuất. Nếu không phải là mình là Túc Vương phi, nàng ta sẽ không uất ức
lấy lòng nàng.
Lục Phỉ An
nhàn nhã xem cuộc vui, muốn nhìn thử A Nan có thể phát uy hay không.
Như Thúy
rót cho A Nan chén trà nóng, mím môi cười nói: “Hai vị tiểu thư nói cũng không
thỏa đáng, Vương phi đây là giống như hòn ngọc trời ban. Chỉ là ánh mắt của các
tiểu thư quá yếu kém, nô tỳ thật sự lo lắng khi đi đến trên núi, gió vừa thổi
là đã bay đi giống mấy con diều bị đứt dây. Các tiểu thư cũng biết đó, gió trên
núi lớn ~~” Câu nói sau cùng, nói đặc biệt thành khẩn.
“……”
Sắc mặt Lục
Phỉ Đình, Lục Phỉ Nhã nhất thời tối lại, bị nha hoàn nói chuyện qua mặt thật
khó chịu. Nhưng nàng là nha hoàn thân cận của A Nan, hiện tại họ không thể đắc
tội A Nan, chỉ có thể cười ngượng ngùng, chỉ đành nói nói: “Nha hoàn này thật
thích nói đùa……” …, trong lòng càng thêm uất ức.
Dọc theo đường
đi, tình hình thế này tầng tầng lớp lớp. A Nan ngồi bàng quang, nhìn ba kẻ từng
đối với mình hiện tại đang lấy lòng mình chẳng thèm ngó tới ngoài sáng, trong tối,
sau đó chỉ trích lẫn nhau, sau lại bị nha hoàn của mình thẳng thắn nói mấy câu
khiêu khích, lại không thể nổi giận được, cảm giác như đang xem một vở kịch, quả
thật ba nữ nhân đùa giỡn, cũng rất đặc sắc.
Đến dưới
chân núi Cảnh Sơn, họ xuống xe ngựa, đổi cỗ kiệu lên núi.
Chùa Bạch
Mã dựa vào núi mà xây, tọa lạc trên đỉnh núi. Một ngôi tháp cổ ngàn năm, kiến
trúc đại khí thế bàng bạc, lộng lẫy. Từ dưới chân núi nhìn lên, rừng núi um
tùm, trùng điệp, như núi dựa vào trời, nghe nói bậc thang tổng cộng có 1999 bậc,
nếu là những thiên kim tiểu thư tự mình leo lên, không tới một nửa tuyệt đối sẽ
bỏ cơm.
Bốn cỗ kiệu
vững vàng lên núi, mấy nha hoàn phục vụ đi theo hai bên, thị vệ của vương phủ ở
phía trước sau hộ vệ.
Đến đỉnh
núi, nha hoàn cũng thở hổn hển, bình thường đều là hầu hạ tiểu thư, chưa từng
bò lên núi. Mệt đến ngất. Mà trên đỉnh núi, chùa trên quảng trường, đưa thả rất
nhiều kiệu, xem ra hôm nay chùa Bạch Mã rất náo nhiệt.
Bốn người
xuống kiệu, có một vị tiểu tăng ra đón.
A Nan nhìn
một chút, phân phó bọn thị vệ tìm một chỗ ngủ lại, liền đi theo tiểu tăng cùng
đi về hướng đại điện chùa Bạch Mã Tự.
Chùa Bạch
Mã mặc dù hương khói không nhiều, nhưng không phải là vắng ngắt không ngnào, có
nhiều tiểu thư hoặc phu nhân quan gia tới đây thắp hương bái Phật, không khí an
tĩnh mà nghiêm trang. Hơn nữa hôm nay họ tới cũng khéo, sát vách đang có một vị
đại sư đang khai đàn giảng kinh, rất nhiều nội quyến quan gia chính là vì hôm
nay đại sư khai đàn giảng kinh mà tới.
Đi vào đại
điện, A Nan thu váy quỳ gối trên bồ đoàn, nhận lấy hương tiểu tăng đưa tới, nhắm
mắt lại hướng về phía Phật tổ cầu xin, xin Phật tổ phù hộ Thừa tướng phụ thân
thân thể kiện khang, sống lâu trăm tuổi, xin Phật tổ phù hộ Vương gia nhà nàng
đi Đồng Thành lên đường bình an, đi sớm về sớm……
Dâng hương
xong, bốn người ra khỏi đại điện, nói ra hậu viện ngắm phong cảnh.
Hôm nay khí
trời cực tốt, thích hợp xuất hành, ngày mùa thu mặt trời ấm áp, trời cao nắng tốt,
trời xanh mây trắng, để lòng người cũng thoải mái nhẹ nhõm theo.
“Không khí
trên đỉnh núi thật tốt!” Lục Phỉ An thích ý hít một hơi thật sâu, đứng trên
hành lang ngắm nhìn phương xa, tầm mắt cực kỳ tốt, có cảm giác thật trong lành.
Lục Phỉ An nhìn một lúc, chỉ vào đình nghỉ mát cách đó không xa, quay đầu nói với
bọn tỷ muội: “Bên kia có một cái đình, chúng ta qua chỗ đó nghỉ ngơi một chút
thôi ~”
Đám người Lục
Phỉ Đình rối rít tán thành, A Nan thấy nha hoàn cũng mệt mỏi, liền đồng ý, mang
theo nha hoàn cùng năm thị vệ hướng chỗ đó bước đi. Lần này đi cùng có đến mười
thị vệ, A Nan sai năm thị vệ chờ ở quảng trường, chỉ dẫn năm người tới đây.
Chùa Bạch Mã là chùa hoàng gia, có nhiều thị vệ canh giữ, cũng không xảy ra
nguy hiểm gì.
Mọi người
cười nói đi tới lương đình, chờ đến gần mới phát hiện trong đình thì ra đã có
người đang nghỉ ngơi. Là một nam tử trẻ tuổi, chung quanh còn có mười thị vệ
cao lớn. Nam tử kia đưa lưng về phía họ, nghe thấy giọng nói thì xoay người lại.
Hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, đầu đội ngọc quan, giữa eo treo ngọc sức
trứ danh đắt tiền, từ quần áo thôi cũng biết không giàu cũng quý. Nam nhân kia
dáng dấp anh tuấn, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Càng làm cho người ta không
thoải mái là nam nhân nhìn thấy họ, trong mắt toát ra vẻ dâm dật trần trụi, làm
người ta sinh ra chán ghét.
Mấy người đối
mặt nhìn nhau, chuông trong lòng A Nan báo vang lớn, nàng là có xu thế tránh
hung, lập tức muốn rút lui.
Nam nhân
kia đứng lên, đi ra khỏi đình, tay phe phẩy một cái quạt, tác phong nhanh nhẹn
nói: “Ai nha, mấy vị tiểu nương tử, bản Thế tử là thế tử An Dương Hầbiết các vị
là tiểu thư nhà ai?†Nam tử kiêu ngạo mang ra thân phận của mình, đôi mắt quét
trên mặt mấy người, nhìn đến Lục Phỉ An thì mắt thoáng qua nét si mê, cả người
ngây dại.
Lục Phỉ An
bị hắn nhìn đến sắc mặt đỏ hồng, cũng không biết là thẹn thùng hay tức giận.
Khuôn mặt
nhỏ nhắn của Lục Phỉ Nhã trắng bệch, Lục Phỉ Đình cũng giận tái mặt, trên mặt vẫn
còn coi là trấn định. Nha hoàn vội vàng tiến lên bên cạnh tại tiểu thư nhà
mình, mặt tràn đầy vẻ phòng sói.
Nam nhân
kia cũng là một gã vô lễ, thấy các nàng không đáp, trực tiếp đi tới, thật may
là năm thị vệ thị vệ Vương phủ trầm mặt đi lên ngăn cản, không để cho hắn tới
quấy rầy các nữ quyến. Nhưng rất nhanh, mấy thị vệ sau lưng nam nhân kia đồng
loạt xông lên, đem năm vương phủ thị vệ ngăn bên ngoài.
Sắc mặt bốn
cô gái đen lại, đây rõ ràng là muốn đùa giỡn a.
“Nô tài
không có mắt, mau tránh ra cho bản Thế tử.” Nam nhân quát một tiếng, rất nhanh
năm thị vệ Vương phủ liền bị mười thị vệ giữ chặt. Sau đó chuyển sang các nữ
quyến, mắt đẹp yên lặng nhìn Lục Phỉ An, tao nhã, lễ phép nói: “Gặp gỡ là có
duyên, không biết nên xưng hô với các vị tiểu thư thế nào, là con của nhà nào?
Bản Thế tử có thể có vinh hạnh mời các vị ngắm thắng cảnh không?” Nói xong, đưa
tay muốn sờ mặt Lục Phỉ An.
Lục Phỉ An
sợ đến trắng bệch mặt, theo bản năng, trốn sau lưng A Nan, nắm A Nan không thả.
Nhưng nàng cao hơn A Nan nửa cái đầu, làm sao A Nan che được nàng? Một đám nha
hoàn bị hù đến bối rối, lúc này không có ai đến đỡ cho chủ.
Nam nhân tự
xưng là thế tử An Dương liếc mắt nhìn A Nan hoàn toàn đối lập với tuyệt sắc mĩ
nhân, đột nhiên cảm thấy thiếu nữ trước mặt không có gì để nói, không chút
thương hoa tiếc ngọc, khinh dễ nàng, cao ngạo nói: “Cút ngay, ả này, thức thời
thì đừng cản trở bản thiếu gia ngắm mĩ nhân.”
Nói xong,
ngạo mạn chờ A Nan bị mình hù dọa. Đây là thủ đoạn hắn từng dùng, chỉ cần mang
thân phận của mình ra, cùng đe doạ, không có tiểu thư nhà nào là không nghe lệnh
của mình.
A Nan mặt
ngu ngốc nhìn, thấy choáng váng nha, Thế tử mà tính tình như gấu, ai dạy ra được
khéo thế? Ban ngày ban mặt đùa giỡn phụ nữ nhà lành, chẳng nhẽ hắn bị hôn mê,
không biết ở đây đều là tiểu thư quan gia sao? Cho dù là Thế tử, cũng không phải
ai cũng có thể
Mà Lục Phỉ
An đã bị dọa, như cao bôi trên da chó níu lấy A Nan không buông, thế nào cũng
không thả. Đám nha hoàn muốn kêu cứu nhưng bị mấy tên thị vệ kia chặn miệng.
“Mỹ nhân
này, bản Thế tử muốn, người đâu, đem nàng tới phủ cho bản Thế tử.” Nam nhân chỉ
tay vào Lục Phỉ An ra lệnh, đưa tay muốn đẩy A Nan ra, muốn bắt Lục Phỉ An.
Mắt thấy
tay kia sắp chạm đến mình, mặc dù chỉ là đụng một cái, nhưng ở thời đại này, bị
nam nhân không phải chồng mình chạm vào là điều không thể chịu đựng được, làm tổn
hại danh tiết. Điều này làm sao A Nan chịu được?
Tình thế cấp
bách, A Nan kéo váy lên, hướng Thế tử An Dương đáp một cái, — À, quên nói, đời
trước, A Nan từng luyện qua Không Thủ đạo, đời này cả ngày ở trong khuê phòng
buồn chán sinh ra ngứa ngáy tay chân, thỉnh thoảng rảnh rỗi đem ra luyện tập một
chút cho cường thân kiện thể, sức lực vô cùng giỏi. Vì vậy, Thế tử A Dương gặp
phải bi kịch rồi a.
“Ngao ——”
Một tiếng
hét thảm vang dội núi Cảnh Sơn, chim trong núi cả kinh vỗ cánh bay loạn.
Nhóm người
trợn mắt há mồm nhìn nam nhân mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, lúc này khom người
té xuống đất, thân thể co quắp, đôi tay che nơi yếu ớt của phái nam gào khóc.
A Nan đá
xong, trong lòng thầm kêu hỏng bét, nếu người này không nói láo, là Thế tử An
Dương thật, mà mình lại đá tiểu đệ đệ của hắn…… Ừ, có cần trốn trước không?
“Tiểu thư,
chúng ta mau chạy chứ?” Như Thúy quả quyết, lập tức dắt A Nan muốn chạy.
Những người
khác sợ choáng váng, không nghĩ tới một nữ nhân sẽ ra tay ác như vậy, đám người
Lục Phỉ Đình cũng sẽ không nghĩ đến A Nan lại dám làm chuyện này, mọi người há
to mồm dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn nàng.
Vừa thấy họ
muốn chạy, sắc mặt thế tử An Dương dữ tợn, mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm A
Nan, cố nén cơn đau, giống như con dã thú bị thương, dùng thanh âm khàn khàn
kêu lên: “Người đâu, bắt nàng ta cho bản thế tử, cho nàng ta biết thế nào là sống
không bằng chết…..!”
Thấy chủ
nhân nhà mình bị thương, bọn thị vệ phủ An Dương trong lòng biết nguy rồi, lập
tức không khách khí tiến lên ngăn A Nan lại. Thật may là bọn họ biết những nữ
quyến này có thân phận, không dám động tay động chân.
Như Thúy thấy
bọn họ dám đến cản, tức giận, chạy lên trước, khi thị vệ kia cả kinh lui về
phía sau, thì nha đầu này học động tác vừa rồi của A Nan, trực tiếp đá vào chỗ
hiểm của thị vệ kia, rất khí thế rống to:
“Kẻ nào dám
động vào tiểu thư nhà ta, ta sẽ liều mạng với hắn!!!”
“Ngao ——”
Một trận âm
thanh kêu lên thảm thiết, kinh động cả chùa Bạch Mã.
Thế tử An
Dương trợn mắt lên, bịt chặt, người bị thương cuộn tròn lại, càng ngày càng thấy
đau, “Tiện nhân!!! Các ngươi thật là đồ chó chết, bản Thế tử muốn các ngươi sống
không bằng chết!!! Bản Thế tử muốn đem hai tiện nhân này đến Di Xuân Viện tiếp
khách, cả ngày lẫn đêm, sống không bằng chết…” Thế tử An Dương thê lương kêu
lên, thanh âm rên rỉ.
A Nan vừa
nghe, lạnh mặt nói: “Như Thúy, cho hắn thêm một cước!”
“Dạ!” Như
Thúy đáp lời, tiến lên kéo lên váy trực tiếp hướng về phía phái nam của Thế tử
An Dương đạp thêm một cước.
Lúc này, Thế
tử An Dương không thốt nổi nên lời.
Hai nữ nhân
phát uy hù dọa tất cả mọi người. Chỉ là, bọn thị vệ của phủ An Dương thấy chủ
nhân nhà mình bị thương, gấp rút, lập tức phản ứng. Lúc này bọn họ đã có kinh
nghiệm, rút đao bên hông muốn tiến lên bắt lấy hai người A Nan và Như Thúy.
Đột nhiên,
“bằng bằng” hai tiếng, đao của hai thị vệ bị ám khí đánh bay, đồng thời một
bóng đen bay qua, hai thị vị phốc phun ra một ngụm máu đỏ, tê liệt ngã xuống đất.
Tất cả mọi
người ngây người, lại thấy hai thị vệ bị đánh chết tại chỗ, càng thêm sợ hãi,
tim cũng muốn nhảy ra.
Đang lúc ấy,
một thanh âm rét lạnh vang lên giữa không trung, giống như một chùy đập vào
lòng mọi người, khắp cả người phát rét “Sở Khiếu Thiên, ngươi muốn Vương phi của
Bổn vương sống không bằng chết như thế nào? Hửm?”
Thanh âm
kia vang lên, phút chốc, tất cả mọi người đều có cảm giác mùa đông đột nhiên đã
đến, cả người lạnh, run run.