Phát hiện
ra hướng thanh âm kia, mọi người há miệng run rẩy nhìn về con đường bên kia hậu
viện, có một nam nhân đang đứng trên bậc thang thật cao. Gương mặt thư sinh anh
tuấn, tuấn tú thật nghiêm túc, trường bào được thêu bằng chỉ bạc hoa văn xanh
làm nổi bật lên thân hình cao lớn, khí chất hòa nhã, trên cao nhìn xuống, mang
vẻ khí thế cường đại, trong nháy mắt làm cho người ta ngưỡng đầu ngưỡng mộ, khó
có cảm giác sánh bằng.
Bên cạnh Sở
Bá Ninh có một lão hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng, hòa thượng kia rất rất
già, lông mày cùng râu ria thưa thớt không còn, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, mặt
mũi từ ánh mắt có nét giống ông lão nhà hàng xóm. Lão hòa thượng thấy trước
đình có hai thị vệ đã chết, sâu kín buông tiếng thờ dài, lấy vòng Phật đọc một
tiếng “A di đà Phật.”
Sau lưng Sở
Bá Ninh còn có mấy tên thị vệ, trong đó có một tên áo đen, là Ảnh Vệ, hắn là
người mới vừa rồi ra tay đánh chết hai thị vệ phủ An Dương. Thấy Ảnh Vệ, tất cả
mọi người không tự chủ được tim lại rụt lại, nhớ đến tốc độ giết người của hắn,
không ai dám ho he một tiếng.
Mà Thế tử
An Dương khi nhìn thấy Sở Bá Ninh phản ứng đầu tiên là nhắm mắt lại, nằm lật ngửa
ra, giả chết. Những thị vệ của hắn cũng quỳ trên mặt đất, khi nhận ra Sở Túc
Vương đã sớm đem người buông ra.
Mấy thiếu nữ
thấy Sở Bá Ninh, nước mắt tràn mi, nhu nhược, điềm đạm đáng yêu, hết sức mỹ lệ
động lòng người, làm lòng người sinh thương tiếc. Chỉ có bạn Vương phi nào đó,
khi thấy bạn Vương gia tới thì tự hỏi: “Sao hắn có thể chỗ này, quá không khoa
học rồi?” Vẻ mặt như gặp quỷ. Dĩ nhiên, hiển nhiên là bạn Vương phi nào đó có
suy nghĩ không giống người thường, nên nét mặt cũng đờ đẫn khác người, vì vậy
ánh mắt bạn Vương gia quét tới, A Nan lập tức khép mi nhắm mắt, làm ra vẻ nhu
nhược, nhưng trong nội tâm lại vô cùng chột dạ, nghĩ làm thế nào đem chuyện này
thành quá khứ, hi vọng hắn không nhìn thấy hành động mới vừa rồi của nàng, nàng
vẫn còn là một nữ nhân an phận rất nhu nhược……
Mắt Sở Bá
Ninh quét qua, tập thể im lặng, có thể thấy được khí thế cường đại trấn áp người.
Sở Bá Ninh từ trên bậc thang đi xuống, mặc dù không còn áp lực từ trên cao nhìn
xuống, nhưng không khí lạnh lẽo mà hắn mang tới, làm cho người ta áp lực lớn
hơn.
Sở Bá Ninh
đi tới trước mặt Thế tử An Dương, lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám giả chết, Bổn
vương không ngại tại chỗ đau của ngươi, ra thêm một cước.”
Chỗ đau? Đó
không phải là bị tàn phá lần nữa sao……
Vương gia!
Ngài quá hung tàn!
Trong nháy
mắt mọi người cảm thấy một trận gió thu gào thét điên cuồng, tập thể cứng ngắc,
trong lòng rơi lệ: Gào khóc!!! Vương gia, sao có thể làm như vậy a, ngài là một
vị Vương gia đó……
Sắc mặt Thế
tử An Dương trắng bệch, mang theo màu xanh lá, vội vàng mở mắt muốn bò dậy,
nhưng bị h nữ nhân vạm vỡ đạp, đến bây giờ hắn còn đau đến mức chân nhũn ra, tức
giận nửa ngày không bò dậy nổi, trong lòng oán độc, nguyền rủa A Nan hại hắn,
cuối cùng vẫn là hai thị vệ xốc hắn lên.
Thế tử An
Dương mang vẻ mặt chuột nhìn thấy mèo, gặp ánh mắt lạnh rét của Sở Bá Ninh,
chân mềm nhũn ra, quỳ trước mặt Vương gia, kêu một tiếng: “Thập thất hoàng
thúc…. “
“Ngông cuồng!”
Sở Bá Ninh lạnh giọng mắng, “Muốn giương oai cũng không nhìn đây là nơi nào! Mặt
mũi của An Dương phủ bị ngươi làm cho mất hết!!! Hư việc nhiều hơn là thành
công, sống chỉ có lãng phí lương thực!!! Hoàng thất bị ngươi làm bại hoại, quả
thực là bất hạnh của Hoàng thất, đi ra ngoài đừng nói ngươi họ Sở, Bổn vương sẽ
bị liên quan! Thật không hiểu được làm sao ngươi có thể còn có mặt mũi sống như
thế? Nếu là Bổn vương, đã sớm không còn mặt mũi nào sống ở trên đời này, tự tàn
cho xong việc.”
Thế tử An
Dương sắc mặt trắng bệch, đây là những câu nói làm tan nát tim gan a. Hơn nữa,
đả kích còn chưa đủ, còn có ác hơn ở phía sau.
“Tiểu tử
ngươi lớn mật! Ngươi mới vừa rồi đã nói gì với Vương phi của bản Vương, Bổn
vương cũng muốn biết ngươi làm thế nào có thể để nàng sống không bằng chết? Để
bổn Vương đem thủ đoạn đó thí nghiệm trên người ngươi một lần?! Hửm?”
Chữ “hửm?”
cuối cùng, làm người ở đây lần nữa rùng mình một cái.
Muốn đem thủ
đoạn lúc trước hắn muốn đối phó với hai tiện nhân thí nghiệm trên người hắn ư?
Đó không phải là ném hắn đến Di Xuân Viện cả ngày lẫn đêm bị nam nhân hành hạ
sao?
Ai yêu,
hoàng thúc à! Vậy sẽ chết người đó a!!
Thế tử An
Dương thiếu chút nữa ngã xuống đất, thật may là có hai thị vệ đỡ, tuy nhiên mặt
tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
A Nan hồi
tưởng lại lời nói ngông cuồng của bạn thế tử mới vừa rồi, sau đó hai mắt lập tức
tỏa sáng, ai yêu, bạo cúc hoa đó,, đó chính là bạo cúc hoa, là bạo cúc hoa đấy……
“Tiểu thư,
Vương gia bảo là muốn bạo cúc hoa hắn hả?”
Hai mắt Như
Thúy sáng lên, nhỏ giọng kề tai A Nan nói nhỏ. Nha đầu này cảm thấy có Vương
gia ở đây, cái gì cũng không cần sợ rồi.
Tâm tình
chính là: “Vương gia ra tay, thiên hạ là của ta” phải hay không!
A Nan mặt đầy
vạch đen, nha đầu này, đúng là ngu ngốc mà, loại chuyện như vậy trong lòng tự
hiểu là được! Tại sao phải nói ra chứ? Cẩn thận tai vách mạch rừng a!
Thế tử An
Dương khóc rống, liếc nhìn người”Đố phụ đoản mệnh —— Túc Vương phi” trong truyền
thuyết, thấy cô gái kia đang bày vẻ mặt nhu nhược, cảm thấy phía dưới càng đau
— đây mà là nữ nhân nhu nhược sao, đây chính là nữ nhân hung tàn đó—— chỉ là đối
mặt với bạn Vương gia nào đó, cũng không dám kêu gào như mới vừa rồi, yếu ớt
nói: “Thập thất hoàng thúc, con thật sự là không biết nàng là thập thất hoàng
thẩm, không phải cố ý……” Hắn còn chưa sống đủ, còn chưa có đùa giỡn hết mỹ nhân
trên thiên hạ, sao có thể dám để thập thất hoàng thúc đế mắt đến, nửa đời sau
không phải sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng sao
Thế tử An
Dương cảm thấy hôm nay nhất định là ngày sao quả tạ chiếu xuống, hắn chỉ là
nghe cẩu hữu nói, chùa Bạch Mã hôm nay có đại sư khai đàn giảng kinh, nhất định
có nhiều phu nhân, tiểu thư tới thắp hương bái Phật, vì vậy tâm niệm chợt nổi
lên, liền dẫn mười thị vệ tới, muốn nhìn thử hôm nay sẽ có những mỹ nhân nào, nếu
thấy hài lòng, hắn có thể trở về thỉnh cầu tổ mẫu An Dương Thái phi cho hắn đi
cầu Thái hậu chỉ hôn, hoặc là trực tiếp đoạt làm thiếp —— Vị này đúng là đầu
con gấu, thói quen khinh nam bá nữ, chưa từng nghĩ tới người ta có nguyện ý hay
không, hắn có thể chạm tới hay không—— nhưng ai biết, mỹ nhân nhìn trúng cũng
có độc, làm hại hắn thiếu chút nữa bất lực, còn động chạm đến sát tinh mà bất cứ
con em Hoàng thất nào cũng e ngại.
Hoàng thất,
huynh đệ tỷ muội cólưu truyền một câu nói: có thể chọc cọp cái, Sở Bá Ninh thì
tuyệt không thể được!
Sờ soạng
mông cọp cái nhiều nhất là để người ta đem con cọp làm thịt, nhưng chọc phải Sở
Bá Ninh, thì kết quả không phải ai cũng có thể thừa nhận. Bởi vì chuyện mà vị
Vương gia này xử trí, đặc biệt hướng điểm yếu của người ta mà đâm, để cho người
xấu hổ muốn chết.
Tựa như hiện
tại, Thế tử An Dương Sở Khiếu Thiên thật sự lo lắng vị thập thất hoàng thúc có
thể mang bộ mặt vô cùng nghiêm chỉnh, sau đó bổ thêm vào nơi hắn bị thương một
cước hay không —— Bạn đừng nên hoài nghi, loại chuyện như vậy, Sở Bá Ninh tuyệt
đối làm được.
Nói đi nói
lại, Sở Khiếu Thiên dưỡng thành tính tình như vậy cũng là có nguyên nhân.
Hắn là con
trai vợ cả duy nhất của An Dương, cũng là độc miêu miêu duy nhất, An Dương thê
thiếp đông đảo, cũng không biết tại sao, lại chỉ sinh ra một bảo bối như vậy,
thật sự là nâng niu trong tay sợ té, ngậm vào trong miệng sợ tan, đối với hắn
là mọi cách cưng chiều nuông chìu. Cái này cũng chưa tính, trong phủ An Dương
còn có An Dương Thái phi quyền uy cao nhất cưng chiều nuông chìu, đem nó thành
bộ dạng này. An Dương Thái phi này là phi tử của tiên đế, cũng là tỷ muội với
đương kim Thái hậu, cùng Thái hậu giao tình khá sâu. Hoàng đế cùng Thái hậu đều
nhìn mặt mũi của An Dương Thái phi, Thế tử An Dương, vô luận cháu trai của bà
gây phiền toái gì, chỉ cần An Dương phủ một mắt nhắm, một mắt mở, nhẹ nhàng bỏ
qua là được. Phóng túng nuông chìu, Thế tử An Dương vương đương nhiên dưỡng
thành bộ dạng này. Hơn nữa xưa nay hắn rất háo sắc, trong kinh thành đâu cũng
có bóng dáng của hắn, nổi danh lừng lẫy, phụ nữ đàng hoàng nhìn hắn thì phải đi
đường vòng.
Chỉ là, mặc
dùSở Khiếu Thiên ngang tàng, nhưng lá gan lại không lớn, chỉ là hôm nay bị một
đám cẩu bằng hữu giựt giây tới chùa Bạch Mã, còn phát ngôn đánh cuộc tuyệt đối
phải tìm một tuyệt thế giai nhân trở về làm ấm chăn, bị người cười ầm lên không
dứt. Vừa vặn Lục Phỉ An xuất hiện, hơn nữa có vẻ thùy mị khuynh thành, khiến hắn
mê mẩn, hắn mới có thể to gan làm ra chuyện muốn bắt người. Ai ngờ hắn bất hạnh
phạm đến Túc Vương phi đoản mệnh trong truyền thuyết, thật bi thống a ~~
“Thập thất
hoàng thúc, con sai rồi, con sai rồi a……” Sở Khiếu Thiên nước mắt, nước mũi
tràn đầy, bắt đầu khóc lên, hôm nay thật là thiệt thòi lớn, mỹ nhân không sờ tới
được, lại bị thập thất hoàng thẩm trong truyền thuyết đá cho bị thương nặng
không nói, còn phải đối mặt với trừng phạt của người mà không ai dám chọc vào……
Nghĩ tới đây, Sở Khiếu Thiên khóc càng dữ tợn hơn, nếu không phải hiện tại chân
nhũn ra, hắn thật muốn nhào qua ôm lấy chân Sở Bá Ninh thỉnh cầu tha thứ.
Thật may là
chuyện mới vừa xảy ra, Sở Bá Ninh đã mang thị vệ đến, không có người ngoài nào
nhìn thấy, nếu không mặt mũi con em Hoàng thất cũng bị hắn vứt sạch.
Mọi người
nhìn thấy tiểu vương tử mới vừa rồi còn vô cùng phách lối, nhưng bây giờ lại
khóc cầu xin tha thứ, trong lòng hả giận, đồng thời cũng cảm thấy giống như mộng.
Mà nam nhân này giống như anh hùng xuất hiện, không ngoài ý, khiến các thiếu nữ
tim đập nhanh không dứt, mặt mũi ửng hồng.
Sắc mặt Sở
Bá Ninh có chút đen thui, thanh âm thấp xuống vài phần: “Câm miệng! Nam tử hán
đại trượng phu khóc thành như vậy, còn ra thể thống gì!!”
Sở Khiếu
Thiên lập tức dừng khóc, hơn nữa còn hết sức thức thời chuyển sang xin lỗi A
Nan: “Thập thất hoàng thẩm, Khiếu Thiên biết sai rồi, xin ngài đại nhân không
chấp lỗi tiểu nhân, tha cho con lần này.”
A Nan có
chút khó xử nhìn về phía Sở Bá Ninh, nàng giống như không có tư cách tha thứ
cho hắn? A Nan cũng không muốn làm chủ, thắt khăn tay nhỏ giọng nói: “Vương
gia, vừa rồi nô tì cũng là nóng lòng mới đả thương Thế tử…… Thế tử muốn bắt muội
muội của nô tì, nô tì là vạn bất đắc dĩ mới……”
Lời A Nan
nói còn chưa nói xong, không khí lạnh lẽo lại giảm xuống.
Thấy vẻ mặt
Sở Bá Ninh lạnh thêm vài phần, mặt Sở Khiếu Thiên đen lại, rất muốn hét to: thập
thất thẩm đoản mệnh à, nhiều người đánh cuộc ngươi chết, vì sao ngươi còn không
đi chết đi? Bản Thế tử cũng đánh cuộc ngươi sống không quá một tháng, nhưng
ngươi cho đến bây giờ vẫn chạy nhảy mạnh khỏe, bản Thế tử cũng thua không ít
a…… Vì sao ngươi còn phải nói mấy lời như vậy?
Trái tim Sở
Khiếu Thiên cực kỳ oán hận, hắn không dám chọc Sở Bá Ninh, cũng không dám làm
gì Túc Vương phi, nhưng không có nghĩa là hắn không thể trả thù, chờ sau khi hắn
về đến nhà, hắn tuyệt đối muốn nữ nhân kia không dễ chịu!!!
“Hoàng thập
thất thẩm, Khiếu Thiên không biết nàng ấy là muội muội của thẩm, lần sau tuyệt
đối sẽ không dám, xin thẩm thẩm tin tưởng con, bỏ qua cho con đây lần thứ nhất……”
A Nan thấy
một đại nam nhân lại dùng một đôi mắt ướt nhẹp giống như thỏ nhìn mình, thật
là áp lực lớn a! Hơn nữa Vương gia ở chỗ này, tha thứ hay không cũng không phải
là mình nói là được, nàng còn phải làm hiền thê lương mẫu, chuyện bên ngoài là
do Vương gia làm chủ.
Nghĩ thế, A
Nan thi lễ với Sở Bá Ninh một cái, dịu dàng nói: “Vương gia, chuyện như vậy xin
nhờ ngài làm chủ.” Trên mặt là bộ dạng lấy phu là trời.
Vì vậy,
khuôn mặt Sở Khiếu Thiên lại chuyển màu xanh lá nhìn Sở Bá Ninh, mà nữ quyến Lục
gia bên kia, cho dù là tiên hạ phàm, bây giờ hắn cũng không dám nhìn một cái.
Sở Bá Ninh
gật đầu một cái, nói: “Trước hết, trở về An Dương vương phủ ở trong đó cấm ra
ngoài! Nếu dám tái phạm, Bổn vương không ngại thay Tam ca dọn dẹp cửa nhà!”
Sở Khiếu
Thiên mãnh liệt gật một cái, sau đó chần chờ muốn hỏi phải ở nhà bao nhiêu
ngày, nhìn đến cắp mắt Sở Bá Ninh, nhất thời bị sợ đến cái gì cũng không dám hỏi,
để thị vệ nâng hắn đi.
Đợi Sở Khiếu
Thiên cùng một đám thị vệ đi sạch, A Nan như tiểu tức phụ bình thường đi nhanh
đến trước mặt Sở Bá Ninh, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Vương gia……”
Sở Bá Ninh
nhìn nàng một cái, sau đó nghiêng đầu hướng về phía đám thị vệ nói: “Mấy người
các ngươi hộ tống các cô nương trở về phủ Thừa tướng.”
Lục Phỉ
Đình giương mắt nhìn Sở Bá Ninh, lại thấy hắn cũng không hề nhìn họ một cái, cứ
như vậy hời hợt phân phó người mang họ rời đi, nhất thời trong tim khổ sở vô
cùng. Lục Phỉ An. Lục Phỉ Nhã hôm nay cũng sợ quá mức, mới vừa rồi thấy Sở Bá
Ninh trực tiếp đem tên dâm tặc đó giáo huấn, liên tiếp xin khoan dung, trong
lòng tràn đầy cảm kích, đã đem hắn thành đấng anh hùng cứu thế. Bây giờ nghe Sở
Bá Ninh chỉ là tùy ý phân phó người mang họ trở về, trong lòng rối rít cảm thấy
có chút không vui.
Một lát, hiện
trường chỉ còn lại người phủ Túc Vương cùng một lão hòa thương mặt nhiều nếp
nhăn.
Sở Bá Ninh
lạnh lẽo nhìn A Nan một cái, sau đó xoay người chắp tay nói với lão hòa thượng
kia: “Đại sư, Bổn vương hôm nay quấy rầy.”
Hòa thượng
kia lại đọc câu “A di đà Phật”, chậm rãi nói: “Vương gia tính tình nghiêm trực,
tâm vì thiên hạ, là phúc của bá tính. Lần này Vương gia đi xa, chém giết khó
tránh khỏi, lão nột chỉ có một câu, chỉ mong Vương gia giữ tâm thiện, cả đời sẽ
an lành.”
“Đại sư đã
dạy, Bá Ninh xin ghi nhớ trong lòng. Đa tạ đại sư chỉ điểm.”
“A di đà Phật……”
Chờ hai người
nói dứt lời, lão hòa thượng chậm rãi xoay người rời đi.
A Nan nháy
mắt mấy cái, cứ như vậy xong? Nàng là Vương phi giống như bị lão hòa thượng
không thấy…… trong lòng cảm khái: quả nhiên mình chính là một tiểu nhân vật,
không có cách nào làm cao tăng coi trọng một chút a.
“A Nan, đi
thôi!”
Sở Bá Ninh
dắt tay A Nan chậm rãi đi xuống núi, đi theo phía sau là nha hoàn cùng mấy thị
vệ.
A Nan như
tiểu tức phụ, cẩn thận coi sắc mặt Sở Bá Ninh, không biết hắn đối với chuyện mới
vừa rồi có thể có ý kiến gì hay không, đối với hành động của mình có thể có ấn
tượng xấu hay không…… Nhưng gương mặt của Sở Bá Ninh làm cho nàng khó có thể
suy đoán trong lòng hắn nghĩ gì, trong lúc nhất thời trong lòng có chút khó
khăn, cảm giác trước nay mình lấy hiền thê lương mẫu làm mục tiêu, giờ giống
như cách mình càng ngày càng xa.
Trong lúc
nhất thời không thể thốt thành lời.
Cho đến khi
xuống núi, ngồi lên xe, Sở Bá Ninh đem A Nan mới vừa leo lên xe nắm tới để trước
mặt, mặt nghiêm túc nhìn nàng.
A Nan sợ đến
mức không dám thở mạnh, sống lưng thẳng tắp, trong lòng chỉ có một ý tưởng: Đến
giờ tính sổ rồii. Nàng thiếu chút nữa phá hủy Sở Khiếu Thiên, đây chính là con
trai của huynh đệ hắn, cho dù không phải cùng mẹ đẻ, nhưng cũng là cùng cha,
nàng là Vương phi có lẽ nằm ở cuối hết……
Đúng là
tính sổ, Sở Bá Ninh đưa tay nắm lấy gương mặt mềm như bông của nàng, lạnh lùng
nói: “Ném giày bỏ, trở về lập tức rửa chân!” Sau đó lại bổ sung một câu: “Về
sau muốn làm bất cứ chuyện gì, cứ sai người làm đi làm, đừng làm dơ chân.”
“……”
Chờ A Nan ý
thức được vị Vương gia nói nàng, mới hoa lệ lệ hóa đá rồi, lòng thầm nói, thì
ra là bệnh khiết phích của bạn Vương gia lại tái phát……
A Nan:
=__=! Vương gia, chân ta thật không bẩn, còn cách giầy cùng vớ đấy……
********
An Dương phủ.
Khi thấy Sở
Khiếu Thiên bị thị vệ mang trở về, gia nhân trong An Dương phủ lập tức kinh động,
An Dương Vương phi nghe chuyện chạy đến, thấy con trai nằm ở trên giường sắc mặt
trắng bệch, khóc tại chỗ khóc đến hôn mê bất tỉnh, trong lúc nhất thời phủ An
Dương rối mù.
Chờ An
Dương Vương phi được cứu tỉnh thì An Dương đã chạy tới, mặt âm trầm đi vào,
thái y cũng được mời tới đây.
Hai vợ chồng
An Dương khẩn trương nhìn chằm chằm thái y, thái y đang bắt mạch cho Sở Khiếu
Thiên hơi thở mong manh trên giường.
Thái y giữ
mạch, lại quan sát ngũ quan Sở Khiếu Thiên, sắc mặt có chút nặng nề.
Sở Khiếu
Thiên vô cùng suy yếu, nhìn thái y, yếu ớt nói: “Thái y, bản Thế tử có phải……”
Nói xong, nước mắt tuôn trào, có thể thấy được có bao nhiêu khổ sở. Sở Khiếu Thiên
tận lực làm cho mình yếu đuối không xuống giường được, chính là vì ứng phó hình
phạt của Sở Bá Ninh, nhưng hắn quan tâm hơn là hắn liên tục bị đau bộ máy, đây
chính là chuyện liên quan đến tính phúc cả đời hắn a!
Thái y đầu
tiên nói An Dương cho bọn hạ nhân lui xuống, trong phòng chỉ để lại vợ chồng An
Dương, sau đó mới trầm trọng nói: “Vương gia, Vương phi, Thế tử bị thương nam
âm, sợ rằng……”
“Cái gì?!!”
Vợ chồng An
Dương kinh hãi, sau đó An Dương Vương phi cũng không chịu được kích thích mà ngất
đi, làm cho An Dương luống cuống tay chân, vội vàng đem thê tử ôm lấy đặt ở một
bên nhuyễn tháp.
Mà Sở Khiếu
Thiên cũng kinh hoàng, trong lòng cực kỳ oán hận: Chẳng lẽ cuộc đời này hắn sẽ
không bao giờ cứng?!
Thái y thấy
bọn họ hiểu lầm, vội vàng nói: “Các ngài đã hiểu lầm, hạ quan có ý là nói, Thế
tử bị thương nam âm, sợ rằng trong vòng một năm không thể sinh hoạt vợ chồng……”
Thái y thầm nói trong lòng, đây cũng là chuyện tốt, dù sao Thế tử còn chưa lấy
vợ, tránh khỏi hắn ỷ vào thân phận, bên ngoài chọc nam ghẹo nữ, gieo họa cho phụ
nữ đàng hoàng.
Thái y nhớ
tới đức hạnh ngày thường của Sở Khiếu Thiên, phỏng đoán Sở Khiếu Thiên lần này
có lẽ là đạp phải đinh sắt rồi, không biết đi trêu chọc cô nương nhà nào mới
có thể bị trọng thương đến nam âm, đây đối với một người đàn ông mà nói đều là
chuyện tự ái. Ừ, mình có nên nói nghiêm trọng một chút, cho hắn giáo huấn đừng
chạy đi gieo họa phụ nữ đàng hoàng hay không nhỉ?