Những tên Bắc Việt đánh lén rất nhanh bị binh lính cứu viện
của Đại Sở tiêu diệt, hiện trường toàn mùi máu tươi, phần còn lại của taychặt đứt
tán loạn trên chiến trường, có người Bắc Việt, có người Đại Sở, giống như địa
ngục tu la. Nhìn đồng bạn bị chết, vẻ mặt bọn thị vệ thê lương, mấy nha hoàn phủ
Túc Vương cũng thiếu chút nữa ói ra cả mật xanh, há miệng run rẩy đứng chung một
chỗ, thần sắc sợ hãi.
Nhưng những thứ này đều không khiến người ta sợ, làm cho người
ta sợ hơn chính là –
“Vương, Vương gia……”
Như Lam run run nhìn Sở Bá Ninh đột nhiên xuất hiện, còn
chưa kịp vui mừng, đã phát hiện ra vẻ mặt của nam nhân này thì lộ vẻ mặt kinh
hãi như gặp quỷ, thiếu chút nữa cho rằng người phía trước chỉ là giống Vương
gia thôi, vẻ mặt này kinh người quá… Vương gia làm sao có thể có thần sắc kinh
sợ này đây? Cái này thật không hợp lí! Thật là đáng sợ!
Như Lam: >__
Chờ khi Như Lam phát hiện ra A Nan ngất xỉu, nhất thời kinh
hoàng, không kịp nhìn rõ vẻ mặt của Sở Bá Ninh, lo lắng muốn nói cái gì thì cảm
giác trong ngực bỗng nhẹ đi, đột nhiên phát hiện người trong ngực mình đã dời đến
ngực của Sở Bá Ninh.
Sở Bá Ninh nhẹ nhàng vuốt gương mặt gầy, vết thương trên
trán làm hắn thấy hết sức chướng mắt. Lúc này nàng đang hôn mê bất tỉnh, hắn
không kịp so đo nàng vì sao đang êm đẹp lại xuất hiện nơi này, lòng tràn đầy
gương mặt của thiếu nữ trong ngực.
“Vương phi thế nào rồi?”
Lời nói vừa lạnh lại vừa cứng giống như tảng băng đập vào
lòng Như Lam, để nàng trải như vừa qua mùa đông trên núi tuyết, bị nước đá đổ
vào, cả người cóng đến run run. Nhưng nàng cũng không dám chậm trễ, gấp rút
nói: “Vương, Vương gia, Vương phi sốt cao, cần lập tức đưa đi gặp đại phu… Còn
nữa, Vương phi vừa bị ngã ngựa, trán bị đập vào đá ….”
Như Lam không nói được nữa, bởi Vương gia đã thật nhanh gạt
áo choàng đen trên người mình bao lấy Vương phi, sau đó ôm Vương phi phi thân
lên ngựa, không hỏi một câu, liền giục ngựa đi.
“Ai nha, Vương gia, ngài muốn đi đâu……” Ôn Lương y phục trắng,
mặt lẳng lơ vội vàng la lên, vẻ mặt hắn mang theo nụ cười cợt nhả, làm cho người
tacó chút nào vội vã.
Xa xa, trong gió truyền đến thanh âm Sở Bá Ninh: “Tử Tu,
ngươi chú ý một chút, Bổn vương đi trước……”
Thấy Sở Bá Ninh cứ như vậy đi, lưu lại một chiến trường xốc
xếch, Ôn Lương than thở một tiếng, tự nhận xui xẻo.
Ôn Lương vẫn luôn không nghĩ ra, vì sao hôm nay hắn lại có
tâm trạng dẫn một đội nhân mã đi ra khu rừng sâu bên cạnh thành mà săn thú, thuận
tiện điều tra xem có tên Băc Việt nào to gan lớn mật nào dám xâm nhập vào giữa
rừng núi này để cướp lương thực của dân chúng, kết quả lại gặp được Túc Vương
phi đúng ra còn đang ở Kinh thành. Gặp họ thì không tính, người còn bị thương,
hắn thật sự sợ tính tình của Sở Bá Ninh, nếu xù lông lên, không biết sẽ giày vò
người thế nào.
Gần đây, chiến tranh Đại Sở cùng Bắc Việt tiến đến giai đoạn
cầm cự, người Bắc Việt trú đóng cách xa Đồng Thành ngàn dặm, thừa cơ hành động.
Đang là mùa đông, nơi nào cũng cạn kiệt lương thực, nhưng nửa tháng trước, triều
đình Đại Sở tiếp tế lương thực cho Đồng Thành kịp thời, giải quyết một chuyện
quan trọng trong quân đội. Nhưng Bắc Việt không được tốt số như vậy, tin tức từ
triều đình của họ chậm chạp không có tin tức đến, khiến cho quân trú ngoài Đồng
Thành bắt đầu hoảng sợ.
Chiến tranh là đánh cái gì? Chính là chiến sự tiêu hao!
Không có lương thực, đói bụng mà đánh à? Chẳng lẽ sai một đám binh sẽ đói bụng
đến chân nhũn ra, ăn không khí xông tới đưa cổ cho kẻ địch chém?
Vì vậy, quân đội Bắc Việt không đợi được trợ giúp lương thực
từ Vương Đình, liền chú ý đến Đại Sở. Bọn họ bắt đầu điều một ít binh lính chia
ra làm vài tiểu đội, từ phía sau của núi, chọn chỗ hiểm trở, cải trang giả bộ,
phục kích giữa rừng núi ta tay cướp bóc những dân chúng Đại Sở, hoặc thương đội
đi qua. Người Bắc Việt ra chiêu này thật là cao chiêu, không chỉ giải quyết được
vấn đề lương thực, ổn định lòng quân, còn có thể giết được dân chúng cùng quân
địch, cướp đoạt lương thực, có thể nói là lợi cả đôi đường.
Sau khi quân đội Đại Sở từ thám tử nắm được tin tức này,
quân sư Ôn Lương đề nghị mọi người mỗi ngày đều phái người đi săn thú rừng, cho
bọn lính nếm chút hương vị tươi sống thôn dã, thuận tiện điều tra xem có người
Bắc Việt xâm lấn hay không, tuyệt đối sẽ đem bọn họ đánh cho tè ra quần, xem bọn
chúng còn dám có tâm tư xấu xa, dám phạm đến Đại Sở nữa không?
Vì vậy, mới có chuyện ngày hôm nay.
Nhưng ai biết Túc Vương phi vốn đang ở Kinh thành hưởng phú
quý lại xui xẻo gặp phải người Bắc Việt cướp đồ ở đây, hơn nữa, người Bắc Việt
từ trên điệp cốc tới, cũng là đói bụng đã mấy ngày, thấy ở đây chỉ tầm ba mươi
thị vệ, lại có mấy chiếc xe ngựa đi theo, liền cho rằng là đầu dê béo, vì vậy
người Bắc Việt mới kích động.
Mà trùng hợp Ôn Lương hôm nay có tâm huyết, tụ tập một đám
binh sĩ đang muốn ăn thịt, sau đó lại trùng hợp thấy Thiệu tướng quân đang thôi
diễn chiến trận cùng Sở Bá Ninh, vì vậy, Ôn ương lấy lí do “Quá rảnh rỗi, cần
dãn gân cốt một chút, tránh cho già mau”, kéo Sở Bá Ninh đi săn thú.
Ôn Lương nghĩ, nếu hắn biết hôm nay sẽ xui xẻo gặp Túc Vương
phi, nói gì, hắn cũng sẽ không đem sát tinh kia ra ngoài, không phải là tự tìm
ngược sao?
Ôn Lương sai bọn lính dọn dẹp chiến trường, đi tới trước mặt
Như Lam, thấy nha hoàn đáng thương vấn ngồi dưới đất run rẩy, thầm than trong
long Sở Bá Ninh thật là không biết thương hoa tiếc ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười
hiền hòa thân thiết, nói: “Ngươi là nha hoàn bên cạnh Túc Vương phi, gọi là
như, như cái gì ấy…” Ôn Lương lần trước đến phủ Túc Vương, có nhìn thấy nha
hoàn này, lúc đó nghe A Nan phân phó nàng chút chuyện, khi đó không cẩn thận
đem tên tuổi nha hoàn này ghi nhớ.
“Bẩm đại nhân, nô tỳ tên là Như Lam!” Như Lam kính cẩn trả lời.
“A, là Như Lam! Được rồi, Như Lam, người có thể nói cho bản
đại nhân, Vương phi nhà ngươi sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ nàng ấy học
theo Chử nương tử, ngàn dặm tìm phu sao?” Ôn Lương kinh ngạc che miệng, một đôi
tròng mắt lấp lánh tỏa sáng, “Ai nha, thì ra tính tình Túc Vương phi cũng sảng
khoái vậy, Tử Tu bội phục bội phục!”
Như Lam nhăn mày lại, có chút bất mãn nhìn Ôn Lương. Mà Ôn
Lương lúc này lại ở trước mặt nàng nói mát, ngọn gió cùng hắn khí chất thật là
không hợp, gương mặt phi phàm tuấn mĩ lộ ra vẻ mặt thật làm cho người ta thật có
kích động muốn đâm chết hắn. Như Lam lúc này thấu hiểu tại sao Vương phi nhà
mình lại có thể ghét Ôn Lương như thế. Tuy biết là rất không nên, nhưng giờ
nàng thật sự muốn hướng đến gương mặt mà khiến biết bao thiên kim tiểu thư Kinh
thành yêu thích kia mà nhổ nước miếng!
Như Thúy chạy tới, đỡ Như Lam dậy, giòn giã đáp Ôn Lương:
“Ôn đại nhân, ngài sai rồi, Vương phi là phụng mệnh tới, không phải là bị trưởng
bối ném quaứt như rác. Ôn đại nhân nhất định là không biết, Thái hậu ưu ái
Vương phi, lo lắng Vương gia, vì vậy liền phát ý chỉ cho Vương phi tới chăm sóc
Vương gia, tránh cho Vương gia lo lắng chuyện ở nhà, để Vương gia làm tốt chuyện
quốc gia của chúng ta. Nghe nói sau lưng một nam nhân thành công đều có một nữ
nhân yên lặng ủng hộ, nếu không như thế thì nam nhân thành công sẽ rất nhanh biến
thành lão già yếu ớt mất rồi!”
“……”
Khóe miệng Ôn Lương giật giậy, nha đầu này nói chuyện như dạy
người vậy sao? Chẳng lẽ nàng ấy đang ám chỉ mình hiện tại giống như một thứ rác
rưởi, bị ném đén đây hay? Còn nói bản đại nhân sau lưng không có nữ nhân yên lặng
ủng hộ, rất nhanh sẽ biến thành lão già yếu ớt hả? Nhưng nhìn lại nha đầu này rất
biết vâng lời, bộ dáng kính cẩn nghe lời vô cùng, xem ra lại không giống đang
chọc người a!
Ôn Lương rối rắm trong lòng, mò không ra Như Thúy là thật khờ
hay giả khờ, nhưng hắn cũng phát hiện Như Lam hoạt động bất tiện, tựa hồ như
lúc bị ngã xuống xe đã bị trật chân rồi, sai mấy ma ma phủ Túc Vương đỡ nàng
lên xe ngựa. Sau đó đi đến chố binh sĩ đang dọn chiến trường.
Như Thúy đuổi theo, hướng Ôn Lương thi lễ một cái, quan tâm
hỏi: “Ôn đại nhân, Vương gia cùng Vương phi……”
“Yên tâm đi, Vương gia nhà ngươi mang Vương phi vào thành
tìm đại phu rồi, con ngựa hắn cưỡi là con Thiên Lý Câu hắn yêu thích, tốc độ
nhanh nhất, nhiều nhất là hai khắc là có thể đến thành.’ Ôn Lương cười híp mắt
trấn an, sờ sờ cằm lại lẩm bẩm: “Không biết Vương gia có dọa bọn binh sĩ giữ cửa
không, ai nha, có thể nhìn sắc mặt Vương gia đại biến, thật sự hiếm có nha, tại
sao ta phải ở nơi này làm chuyện này đây….”
Ôn Lương lao thao và đi thẳng, lưu lại Như Thúy chau mày.
********
Trên con đường đến Đồng Thành, một con tuấn mã màu đen thuần
đang phi nhanh, tiếng vó ngựa vội vàng giống như nặng nề giẫm lên tâm khảm người
đi đường, người đi dọc đường nghe được âm thanh đã sớm nghiêng người nhường đường.
Cuối thu, khí trời khô ráo, đất cát bị vó ngựa hất lên bụi mù, người đi đường
tránh sang bên đường cũng bị hít phải không ít bụi, không khỏi ho khan.
“Cái gì vậy hả? Xảy ra chuyện gì?”
“Vội vã như vậy, không phải là cấp báo gì từ triều đình chứ?”
Người bên đường vừa ho khan vừa không nhịn được mà thảo luận.
Bọn họ đều là người dân ngụ cơ gần Đồng Thành, mỗi sáng đi trên con đường này
vào thành tìm chút việc kiếm tiền về làm chút đỉnh nuôi gia đình, đến chiều thì
về nhà. Những người dân ở thời đại này đều là cư dân, có lẽ là người dân sống ở
biên cương Trung Nguyên không có nhiều quy củ, khiến tính tình bọn họ tương đối
chân chất, sảng khoái, có cái gì nói cái đó
“Sai rồi, ta nhìn trên tay kỵ sĩ còn ôm thứ gì. Không phải
là sáng nay đi ra ngoài săn chứ?”
“Hắc ~ lão Trương, thợ săn nào sẽ đem con mồi ôm vào trong
ngực? Theo ta thấy, cái bị quấn đó hình như là bóng dáng một người, chỉ là che
phủ quá kín, cũng không thấy rõ có phải hay không……”
…………
Sở Bá Ninh không để ý đến lời nói của người bên đường, vốn
là nửa canh giờ đi đường, hắn giảm xuống còn chừng hai khắc chung.
Hắc mã giống như cảm nhận được tâm tình lo lắng của chủ
nhân, cũng duy trì phong độ phi gấp, cho đến trước cổng Đồng Thành, ngựa kí một
tiếng, bị dây cương kéo chặt sau dừng lại, đổi thành đi chậm.
“Dừng lại, trong thành không cho phép cưỡi ngựa……”
Một binh sĩ giữ cửa đang muốn ngăn lại thì bị đội trưởng bên
cạnh hắn đấy sang một bên. Đội trưởng hướng kị sĩ cưỡi ngựa khom lưng, cười
nói: “Thì ra là Vương gia, hôm nay không phải ngài cùng Ôn quân sư đi săn thú
sao? Sao đã trở lạiSở Bá Ninh bị người chặn lại là có chút không vui, nghe được
lời của đội trưởng thủ thành, chỉ nhàn nhạt gật đầu nói: “Bổn vương có việc gấp”,
xong, liền dắt dây cương ngựa tiến vào thành. Đội trưởng giữ cửa cũng thông
minh, biết nhất định là có việc gấp mới khiên Vương gia xưa nay giữ nghiêm kỷ
luật lại lách luật, không nhiều lời, cho người mau đem dân chúng dọc đường dẹp
sang một bên.
“Vương đội trưởng, nếu Vương gia cứ như vậy cưỡi ngựa vào
thành, dân chúng bên ngoài trách thì sao?” Chờ Sở Bá Ninh đi xa, binh lính thủ
thành kia bất mãn nói.
Vương đội trưởng tức giận dung tay ở trên đầu tiên kia gõ một
cái, nói: “Vương gia là hạng người gì mà ngươi có thể nói lung tung? Mấy ngày
nay, ngươi còn chưa rõ ràng sao? Ngài ẵ làm như vậy ắt hẳn là có việc gấp, nếu
ngươi làm lỡ chuyện của Vương gia, Ôn quân sư tuyệt đối sẽ lột da của ngươi
ra!”
Binh lính kia bị lời nói của Vương đội trưởng mà sợ hết hồn,
run run nói: “Này, Ôn quân sư liên quan gì ở đây? Ta, ta cản Vương gia chứ đâu
có cản ngài ấy….”
“Nói ngươi là thằng ngốc ngươi còn không tin! Trong quân ai
không biết chuyện của Ôn quân sư cùng Vương gia? Bọn họ là quan hệ gì ngươi còn
không biết sao? Phạm đến Vương gia chính là phạm đến Ôn quân sư quỷ quyệt. Thủ
đoạn của Quân sư tầng tầng, lớp lớp, không ai dám chọc đến ngài ấy. Tiểu tử
ngươi còn khờ khạo, cẩn thận quân sư sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”
Người binh lính kia đầu tiên là ngẩn ngơ, đột nhiên sắc mặt
trắng bệch, không biết nghĩ tới điều gì, kêu lên thảm thiết: “A a a! Đội trưởng,
chẳng lẽ tin đồn là thật, Ôn quân sư cùng Vương gia léng phéng?”
Không biết có phải là bị lời nói của binh lính kia làm cho
thê thảm, chỉ một thoáng, cửa thành bỗng an tĩnh, chỉ có gió thu cuối mùa nổi
lên thôi tung một mảnh là khô cuồn cuộn nổi lên, chậm rãi phất qua khuôn mặt đờ
đẫn của mọi người.
Sở Bá Ninh không biết gian tình của mình và Ôn Lương đã truyền
tới biên thành, hắn cưỡi ngựa phi nhanh, không dám làm tổn thương người đi đường,
cưỡi đến một Dược đường, sau đó nhảy xuống ngựa, ôm người trong ngực sải bước
đi vào trong.
“Khách quan, xin hỏi có chuyện gì?” Tiểu đồng của Dược đường
đi nhanh tới hỏi.
“Cố đại ph đâu?” Sở Bá Ninh quét Dược đường một cái, không
nhìn thấy đại phu ngồi bắt bệnh, khẽ cau mày lại.
“Ở đây, ở bên trong.” Tiểu đồng bị khí thế cường đại chấn
áp, run run trả lời.
Sở Bá Ninh nhìn hắn một cái, tiểu đồng bị cặp mắt tĩnh mịch
như ao nước đảo qua, giật thót mình, lập tức lớn tiếng nói: “Ta lập tức đi tìm
Cổ đại phu tới!” rồi chạy vào trong.
Tiểu đồng vừa chạy, một tiểu đồng khác thấy người tới không
tầm thường, khí chất phi phàm, trong lòng biết là quý nhân, vội vàng dẫn đến một
gian phòng, để bệnh nhân lên giường. Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài chuẩn bị
chút đồ.
Sở Bá Ninh có chút bất mãn nhìn Dược đường đơn giản, đặc biệt
là cái giường kia, mặc dù thoạt nhìn còn mới, nhưng vẫn khiến vị Vương gia ưa sạch
sẽ ghét bỏ. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt hồng hồng của thiếu nữ trong ngực,
lông mi hơi cau, có thể thấy nàng khó chịu, Sở Bá Ninh chỉ có thể mím môi đặt
nàng trên giường, sau đó ngồi bên giường, lấy ra khăn tay sạch sẽ lau mồ hôi
trên trán nàng.
Sở Bá Ninh thấy A Nan hôn mê bất tỉnh, đôi mắt sắc bén càng
thêm thâm trầm, nổi lên cuồng phong bạo vũ, nếu là người quen nhìn thấy, chắc
chắn sẽ sợ đến nỗi về sau không dám đến trước mặt hắn nữa.
Sở Bá Ninh sờ sờ gương mặt nhọn gầy của A Nan, phát hiện
không bằng trước kia, có lẽ là gầy một vòng, thịt mềm nhũn cũng mất, cảm thụ
không còn tốt như trước.
Cổ đại phu rất nhanh liền bị tiểu đồng gọi tới, thấy Sở Bá
Ninh, Cổ đại phu sợ đến hết hồn. Mặc dù ông không phải là quân y trong quân,
nhưng thường đến băng bó cho binh lính trong quân trại, vì vậy có gặp qua Sở Bá
Ninh, biết thân phận của hắn.
Cổ đại phu định tiến lên hành lễ, liền bị Sở Bá Ninh phất
tay ngăn lại, gọi ông tới xem bệnh cho người trên giường.
Cố đại phu không dám chậm trễ, vội vàng tới chẩn mạch cho cô
gái trên giường.
Trong lòng Cổ đại phu cũng có chút ngạc nhiên, không biết cô
gái này là người phương nào, lại khiến Túc Vương quan tâm như thế, tự mình đưa
tới. Ông nghe nói Túc Vương đã thành thân, nhưng không nghĩ cô gái trên giường
là Vương phi – người biên thành đều nghĩ phu nhân ở nhà ăn sung mặc sướng, tuyệt
đối không có Chử nương tử thứ hai, có khí phách chịu vứt bỏ Kinh thành phồn hoa
xa xỉ, chạy hoang vu này chịu khổ.
Chẳng lẽ đây là tiểu thiếp của Túc Vương?
Cổ đại phu nghĩ vậy, thần sắc lại thêm cung kính, không dám
tùy tiện nhìn loạn, chẩn mạch, lại kiểm tra thêm một lần, rồi nói: “Vương gia,
tiểu nương tử này là mệt nhọc quá độ, lại trùng hợp bị gió, dẫn đến sốt cao
không ngừng. Cũng may là không ảnh hưởng đến tính mạng, thảo dân hiện giờ cho
nàng ấy uống thuốc hạ sốt, chờ thuốc ngấm là tốt.” Cổ đại phu nói xong, nhìn vết
thương trên trán lại nói: “Vương gia, vết thương trên trán tiểu nương tử máu đã
ngưng, nên không có gì đáng lo ngại, thảo dân đi gọi con gái đến băng bó chút,
bôi thuốc là ổn. Chỉ là…”
“Cái gì?” Sở Bá Ninh yên lặng nhìn Cố đại phu, Cố đại phu bị
nhìn đến chân nhũn ra.
Cổ đại phu lấy lại bình tĩnh, không dám cùng vị Vương gia
khí thế cường đại này đối mặt, cảm thấy một cái nhìn đó, không phải những thường
dân bọn họ có thể tiếp nhận, thật quá sắc bén. Cổ đại phu vội vàng nói: “Trên
trán vị tiểu nương tử này có thể để lại sẹo.”
Mặt mày cũng quá hốc hác a!
Trong lòng Cổ đại phu thầm nói, trên mặt có lưu lại vết sẹo,
mặc kệ là vì sao, đối với một cô gái mà nói, đều là chuyện bi thảm. Mặt mày hốc
hác, không chỉ sẽ bị người đời coi thường, cũng sẽ bị nhà chồng ghét bỏ. Thật
may là sẹo ở trên trán, bình thường có tóc che, cũngc a!Trong lòng Cổ đại phu
thầm nói, trên mặt có lưu lại vết sẹo, mặc kệ là vì sao, đối với một cô gái mà
nói, đều là chuyện bi thảm. Mặt mày hốc hác, không chỉ sẽ bị người đời coi thường,
cũng sẽ bị nhà chồng ghét bỏ. Thật may là sẹo ở trên trán, bình thường có tóc
không nhìn rõ thấy, nhưng Cổ đại phu thật lo lắng nếu nàng là tiểu thiếp của
Vương gia, không chừng sẽ bị Vương gia ghét bỏ.
Sở Bá Ninh khẽ nhăn lông mày, hai mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ
trên giường. Qua mấy giây, liền kêu Cổ đại phu đi kê thuốc, thuận tiện gọi con
gái hắn đến xử lí vết thương trên mặt A Nan.
Cổ đại phu cung kính đáp một tiếng, cho người đi kêu con gái
đến, còn bản thân đi kê đơn, sau đó sai tiểu đồng đi bốc thuốc.