Con gái Cổ đại phu năm nay vừa tuổi cập kê, ngày thường
thanh lệ dịu dàng, là một thiếu nữ nhỏ xinh, chỉ là hai hang lông mày xa cách
khiến phong thái không giống với cô gái biên thành. Cô gái này từ nhỏ đã theo
phụ thân học y, đọc sách thuốc, nên xử lí vết thương không có vấn đề gì.
Cô gái bị phụ thân gọi thì rất không vui, bởi vì nàng đang mải
đọc một quyển sách thuốc, lại bị người tới làm phiền, cắt đứt ý nghĩ, làm sao
mà vui được? Đến khi đến Dược phòng đặc biệt cho bệnh nhân nghỉ ngơi, cô nương ấy
nhìn thấy đầu tiên là nam nhân ngồi trước giường, không kịp quan sát bộ dáng liền
bị một ánh mắt quét một đường ngang qua, trái tim không có tiền đồ nhảy lên,
Đôi mắt tĩnh mịch đáng sợ!
Tiểu cô nương lúc này không còn bất kỳ bất mãn gì nữa, thấy
phụ thân cung kính đứng một bên, nàng vội vàng tiến lên nhún đầu gối chào. Tiểu
cô nương đưa mắt đánh giá, mặc dù nàng không đoán được thân phận của nam nhân
này, nhưng nhìn quần áo cùng khí chất, tuyệt đối không phải là người bình thường
có thể đem ra so sánh, tin tưởng cả Đồng Thành cũng không có nam nhân có khí chất
này, không thể không cung kính.
“Mau mau, tới đây xử lí vết thương cho vị tiểu thư này!” Cổ
đại phu nhìn thấycon gái mình, vội bảo nàng động tác lưu loát chút, chớ chọc
Vương gia tức giận. Nếu không phải là nam nữ hữu biệt, tin tưởng chuyện này Cổ
đại phu làm tốt hơn, thế nhưng thời đại lễ giáo lớn hơn trời, vì vậy mới sinh
ra nghề “y nữ”.
Con gái dịu ngoan đáp một tiếng, nhận lấy đồ tiểu đồng đưa tới,
ngồi ở trước giường rửa sạch vết thương.
Con gái Cổ đại phu mấy lần run tay, bởi bên cạnh có vị Vương
gia khí thế mạnh mẽ quá, làm cho nàng cảm giác bị nước đá dội trên đầu. Đặc biệt,
khi nàng không cẩn thận làm đau cô gái trên giường, để nàng phát ra thanh âm khổ
sở, thì nàng cảm giác mình tiến vào tháng chạp rét đậm – thật sự là quá lạnh.
Con gái Cổ đại phu liếc mắt, thật không biết vị đại nhân này
nghĩ gì, bôi thuốc sát thương vào vết thương có thể không đau hay sao?
Con gái Cổ đại phu băng bó k vết thương cho A Nan, hướng Sở
Bá Ninh thi lễ liền lui xuống.
Cố đại phu cũng rất có ánh mắt, liền rời đi, đi xem thuốc sắc
thế nào.
Chờ mọi ngườ rời đi, Sở Bá Ninh vung áo khoác ngồi bên mép
giường, hai mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ hôn mê chưa tỉnh trên giường.
Trong tâm Sở Bá Ninh tức giận nghĩ, trước khi rời kinh,
Hoàng đế ca ca vỗ ngực thề son sắt cùng hắn, tuyệt đối sẽ cho người chăm sóc tốt
cho Túc Vương phi, để nàng bình an đợi hắn hồi kinh. Giờ thì nhìn xem, người
nên đang bình an ở kinh thành lại xuất hiện ở biên thành, thế thôi thì không
nói, lại còn bị thương nữa chứ. Sở Bá Ninh hoài nghi Kinh thành có phải xảy ra
chuyện gì hay không, nếu không A Nan làm sao lại chạy đến Đồng Thành, hơn nữa một
chút tin tức hắn cũng không nhận được.
Sở Bá Ninh khẽ cúi đầu, ngắm nhìn A Nan, tóc dài đen nhánh ở
trên bả vai chảy xuống, có mấy sợi mềm mại rơi trên gối, giúp A Nan chỉnh sửa lại
tóc trên mặt và trên gối, tạo thành một loại tình cảm ấm áp triền miên.
Sở Bá Ninh chần chờ, cúi đầu từ từ di chuyển đến gương mặt
nóng bỏng thiếu nữ giữa giường, cảm nhân hơi thở nàng vì phát sốt mà nồng đậm
hô hấp, tâm bình an lại.
Thật may là nàng không biến mất!
Thuốc được mang đến rất nhanh, Cổ đại phu tự mình bưng thuốc
đến, hướng Sở Bá Ninh cung kính thi lễ một cái, nói: “Vương gia, nên sớm cho bệnh
nhân uống thuốc. Chỉ có giảm nhiệt nhanh mới không gặp nguy hiểm.”
Sở Bá Ninh gật đầu một cái, chờ Cổ đại phu để thuốc xuống rồi
rời đi, Sở Bá Ninh ngồi trên đầu giường, ôm lấy A Nan đang ngủ mê man, để nàng
tựa vào ngực.
“A Nan, A Nan, tỉnh uống thuốc nào……”
Sở Bá Ninh vỗ nhè nhẹ trên gương mặt của A Nan, A Nan nhíu
mày, bị phiền không chịu được. A Nan cảm thấy ý thức hổn loạn, toàn thân mềm
nhũn không có chút sức nào, căn bản không có ý thức, nhưng lại có kẻ không ngừng
quấy rầy, xé nát thần kinh của nàng, làm nàng phiền chết đi được.
“Đừng làm rộn, để yên cho ta nghỉ ngơi……” A Nan không để ý tới
Vương gia, vô lực cúi đầu, tiếp tục ngủ mê man.
Sở Bá Ninh trầm mặc, một tay bưng chén thuốc đen như mực, một
tay nắm cằm A Nan, sau đó – đặt chén bên môi A Nan rót thuốc. A Nan bị động tác
không dịu dàng của Sở Bá Ninh làm tỉnh, mở mắt ngơ ngác nhìn Sở Bá Ninh, đầu vẫn
còn mơ hồ, có chút bất mãn dùng âm thanh mềm dẻo không còn hơi sức đối với
Vương gia nhà nàng nói:
“Vương gia… động tác của chàng rất không đúng rồi! Chàng có
biết Trương Thúy Sơn trong Võ Đang cho Tố Tố (*) bị thương uống thuốc ra sao
không? Dịu dàng dùng miệng mớm có hiểu hay không?”
(Nhân vật trong Ỷ thiên đồ long kí – Một tiểu thuyết võ hiệp
của Kim dung)
“……” Sở Bá Ninh nhíu mày, trong lòng yên lặng suy nghĩ
Trương Thúy Sơn là ai? Tố Tố là ai?
Chỉ là, không hổ là A Nan, phát biểu bất mãn của mình xong,
liền thật biết điều cúi đầu uống thuốc, xong lại kéo ống tay áo Sở Bá Ninh lau
chùi miệng, rồi cười suy yếu nói với Sở Bá Ninh: “Ta ngủ trước, đến Đồng Thành
thì kêu ta! A, còn nữa, tới đó mà thấy Vương gia, nhất định phải đem ý chỉ của
mẫu hậu ra, đây chính là bảo vệ tính mạng… Thật may là ta thông minh, biết mình
chỉ là nhân vật nhỏ, không phải là nữ chính được ông trời chăm sóc, nhất định
có chuyện xảy ra, nên hỏi xin thánh chỉ của mẫu hậu… Cũng không phải là ta tự
mình chạy tới, Vương gia sẽ không giận ta…”
Nói nhỏ xong, vỗ vỗ lồng ngực kiên cố của Sở Bá Ninh, đầu tựa
trên ngực, vô hạn hạnh phúc, lần nữa ngủ mê man.
Sở Bá Ninh biết nàng đang váng đầu, cho nên bây giờ là đang
nói mớ. Chỉ có người thần trí mơ hồ mới có thể to gan nói chuyện thoải mái vậy,
cho hắn hiểu chút ý tưởng của nàng. Mà thời điểm khác, tiểu Vương phi sẽ giả bộ,
nửa ngày nghẹn không ra một chữ, chỉ có ép nóng nảy, mới có thể kể chút tâm tư.
Chỉ là, lời nói lại làm cho Vương gia biết một chút tin tức.
Rất tốt, thì ra là còn có ý tứ của mẫu hậu.
Sở Bá Ninh khẽ nheo mắt lại, không biết phía xa Kinh thành
kia, Thái hậu lúc này có bịlạnh mà trốn vào trong chăn hắt xì không.
Đột nhiên, tên sai vặt thân cận Mộc Viên nhi được Sở Bá Ninh
sai đi dò la tin tức trở về, nhìn thấy thiếu nữ ngủ yên được Sở Bá Ninh ôm
trong ngực, mắt như muốn rơi ra, giật mình kêu lên: “Vương, Vương, V….”
“Câm miệng!”
Sở Bá Ninh liếc Mộc Viên nhi một cái làm hắn giật mình, lập
tức thu hồi biểu tình trên gương mặt, cung kính nói: “Vương gia, người có cần
nô tài đi sửa sang lại phủ Thành Thủ, để Vương phi vào ở?”
Phủ Thành Thủ so với toà nhà trước mặt còn nhỏ hơn một chút,
Sở Bá Ninh là một Vương gia, hơn nữa còn là Vương gia thực quyền, coi như vật
liệu nơi đây không tốt lắm, nhưng cũng là tốt nhất. Căn nhà kia mặc dù là mới,
nhưng lại quá nhỏ, vốn là bỏ trống, không nghĩ sẽ có lúc phát huy tác dụng.
Thành Thủ Đồng Thành là Sùng Đức Hoàng đế tự mình dạy dỗ nên
người, coi như là một đấng trung thành của Hoàng đế. Hắn biết được địa vị của
Túc Vương trong lòng Hoàng đế, nghe Vương gia muốn đến Thành Thủ, thiếu chút nữa
mang cả phủ Thành Thủ đến ở sát phòng trống, dọn dẹp phòng ốc cho Túc Vương ở —
về phần bảng hiệu, Thành Thủ bày tỏ, trực tiếp dời đến nhà mới treo là được.
Nhưng mà, làm mọi người đột nhiên ngoài dự tính chính là, vị
Vương gia này một thân một mình đi tới biên thành, ngay cả thị thiếp, nha hoàn
cũng không mang, một mình đi tới, bộ dáng không vướng víu làm người ta hoài
nghi hắn có phải bị Sùng Đức Hoàng đế sai đến biên thành chịu khổ. Mà càng làm
cho người ta thất kinh chính là, vị Vương gia này hộ tống quân lương đến biên
thành xong, trực tiếp tiến vào phòng trong trại lính khiến phòng ốc đã chuẩn bị
xong lại không được dùng đến. Điều này khiến cho binh lính cùng bách tính biên
thành cực kì cảm động, cảm thấy Vương gia thật là vì nước vì dân, là Vương gia
lại thoải mái cùng ăn cùng ở với binh lính cùng dân chúng, còn cùng nhau chịu
khổ.
Cho nên, bởi vì Túc Vương độc lập độc hành, không có người
nói đến chuyện của Túc Vương phi, nên không có chuẩn bị trước phòng ốc, giờ Túc
Vương phi đến lại không có phòng ở.
Sở Bá Ninh gật đầu với đề nghị của Mộc Viên nhi, hỏi: “Cần mấy
ngày?”
“Vương gia, tòa nhà kia cần sửa lại đôi chỗ, cũng cần thêm một
số đồ dùng, ước chừng là cần 3 ngày.” Mộc Viên nhi cẩn thận trả lời, đồ gia dụng
cần phải đi đặt, những thứ này ở biên thành không có sẵn, muốn có phải đi đặt.
“Ừ, Bổn Vương cho ngươi ba ngày. Còn nữa đưa thiếp mời cho
Thành Thủ phu nhân, ba ngày tới, Vương phi ở phủ Thành Thủ dưỡng bệnh
Chiến tranh đang trong giai đoạn cầm cự, trong quân doanh nhất
thời vô sự, Sở Bá Ninh lại có thời gian ở Dược đường chăm sóc A Nan chờ hạ sốt.
Thuốc của Cổ đại phu rất tốt, sau khi A Nan đổ một thân mồ
hôi, chỉ còn sốt nhẹ, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc này, nha hoàn thị vệ phủ Túc Vương rốt cuộc dưới sự hướng
dẫn của binh lính cũng tiến vào thành. Ôn Lương đã sớm cho người chuẩn bị tốt,
biết chỗ Sở Bá Ninh, không nói nhiều, mang theo nha hoàn phủ Túc Vương lao thẳng
đến Dược đường Cố gia.
Như Lam bởi vì chân trật khớp, không có cách di chuyển, băng
bó kĩ vết thương xong, liền bị ở lại xe ngựa, chỉ có Như Thúy cùng hai ma ma đi
vào Dược đường.
Nhìn thấy Sở Bá Ninh, mọi người vội vàng tiến lên hành lễ,
sau đó quan tâm nhìn tới A Nan còn đang ngủ mê man trên giường.
“Cố đại phu, Túc Vương phi như thế nào?” Ôn Lương không dám
vào bên trong đi đối mặt Sở Bá Ninh, trực tiếp hỏi Cố đại phu.
Cố đại phu nghe Ôn Lương gọi cô gái Túc Vương mang tới là
“Túc Vương phi”, cũng trợn tròn mắt, sau đó trong lòng thầm may mắn lúc đó chỉ ở
trong lòng cho cô gái kia là tiểu thiếp, không chính miệng nói ra, nếu không hắn
sẽ không chịu nổi lửa giận của Túc Vương.
Cổ đại phu biết thân phận của A Nan, lập tức nghĩ, nếu là
Túc Vương phi, nếu mặt mày hốc hác, sẽ không bị ghét bỏ chứ? Nhìn bộ dạng của
Túc Vương hình như là rất thương …
Trong phòng Sở Bá Ninh bình tĩnh ngồi trước giường, Phùng thị
vệ, Như Thúy cùng đám người Chương ma ma đang quỳ trên mặt đất.
Sở Bá Ninh nhận tin Phùng thị vệ trình lên, dĩ nhiên là thư
của Hoàng đế lúc trước giao cho Phùng thị vệ đưa tới. Phùng thị vệ là một trung
quân ái quốc trẻ tuổi, chỉ nhận lệnh làm chuyện, cho nên tự mình nhìn thấy Túc
Vương mới giao thư cho Túc Vương, hoàn toàn không biết Hoàng thượng nhà hắn bắt
hắn làm bia đỡ đạn, lửa giận của Túc Vương sẽ được thị vệ đáng thương này chia
sẻ một chút.
Sở Bá Ninh đọc xong, sau đó xé phong thư thành mảnh vụn.
Không khí trong phòng càng thêm ngưng trệ, đám người Phùng
thị vệ cúi đầu, không dám thở mạnh, rõ ràng là khí trờiạnh cuối thu, mọi người
lại phát một thân mồ hôi.
Mà bên trong phòng thuốc, có bạn Vương phi nào đó đang ngủ
say, bởi vì lúc này nàng ngã bệnh, vừa vặn chạy thoát được một kiếp, nếu không
đừng tưởng rằng, con người vừa bị ngã bị thương vừa bị bệnh đến không còn ít thịt
nào sẽ được Vương gia bỏ qua cho.
Cho nên, Vương gia tính toán các biện pháp đối với Vương phi,
chọn ra là: tính sổ sau!
Không biết quỳ bao lâu, đột nhiên nghe một tiếng hừ lạnh, bắp
chân mấy người mềm nhũn, xụi lơ trên mặt đất.
Cho đến khi Mộc Viên nhi đi vào, giải cứu cho mấy con người
đáng thương.
“Vương gia, Thành Phủ phu nhân đã dọn dẹp một viện, nói
Vương phi có thể vào nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.” Mộc Viên nhĩ mặc dù đồng tình với
những con người đáng thương kia, nhưng hắn không có gan đi đụng núi băng, đành
nhỏ giọng nói.
Sở Bá Ninh nghe, cũng không gọi những người kia, trực tiếp
ôm A Nan đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy Sở Bá Ninh đi, người trong phòng yên lặng thầm nói:
Vương gia, chẳng lẽ người quên chúng ta vẫn còn quỳ sao? Khí trời đang rét mà,
thật là nhẫn tâm a!
Một hồi lâu, Như Thúy đấm chân đứng dậy, nghiêm mặt nói:
“Vương phi vẫn đang bệnh, cần nô tì phục vụ, nô tì đi trước.”
Phùng thị vệ nhìn nha đầu to gan lớn mật cứ vậy mà đi, trong
lòng tức giận.
Quả nhiên là nha đầu, thật không biết làm thế nào lại làm được
nha đầu thân cận Túc Vương phi.
Trong Dược đường, Ôn Lương tác phong nhanh nhẹn phe phẩy quạt
ngọc, mặt quạt viết bốn chữ rồng bay phượng múa: Ôn Lương Như Ngọc. Nếu coi thường
ý tứ chữ, thật khiến người không khỏi than thở một tiếng chữ thật có phong
cách. Trên mặt Ôn Lương ôn tồn nho nhã nở nụ cười, đang hỏi thăm chuyện con gái
Cổ đại phu. Mà con gái Cổ đại phu dường như không bị mỹ nam đệ nhất Kinh thành
này câu dẫn. Trên mặt một vẻ nhẹ xa cách, trả lời đâu ra đấy vấn đề của Ôn đại
công tử.
Hai người thấy Sở Bá Ninh ôm A Nan ra ngoài, có chút kinh ngạc.
Mặc dù tập tục biên thành tương đối thoáng, nhưng không cho nam nhân trước mặt
mọi người công khai ôm nữ nhân. Nhìn vẻ mặt Sở Bá Ninh không quá tự nhiên,
nhưng để bọn họ cảm thấy chuyện này rất tự nhiên, không cần ngạc nhiên.
“Ai nha, Vương gia, ngươi rốt cuộc chịu ra ngoài rồi~” Ôn Lương
phe phẩy quạt, tác phong nhanh nhẹn hỏi han.
Sở Bá Ninh không để ý đến hắn, nhìn Cổ đại phu nói: “Cổ đại
phu, Vương phi thân thể khó chịu, cần một y nữ ở bên cạnh phục vụ, không biết
ai có thể đi theo Bổn vương, chờ Vương phi hết bệnh thì trở lại?”
Con gái của Cổ đại phu nghe Ôn Lương gọi Sở Bá Ninh là
“Vương gia” đã đủ giật mình, lại nghe lời của Sở Bá Ninh, càng làm nàng ấy trợn
hai mắt, nàng ấy không thể nghĩ người lúc trước mình chữa trị vết thương là
Vương phi, mà vị Vương gia này lại …
Cổ đại phu đương nhiên không dám từ chối, vội nói con gái
chuẩn bị thỏa đáng rồi theo Vương phi.
Sở Bá Ninh nghe chính xác, ôm A Nan, trước ánh mắt của dân
chúng Đồng Thành, ngồi lên xe ngựa phủ Thành Thủ phái tới, đi về hướng phủ
Thành Thủ.
Tới cửa phủ Thành Thủ, Thành Thủ đã mang theo phu nhân đợi
Túc Vương cùng Túc Vương phi đại giá quang lâm. Khi nhận thấy Sở Bá Ninh ôm một
thiếu nữ xuống xe ngựa, hai người mặt đối mặt, không biết tình huống là như thế
nào.
Bên ngoài phủ, có một chút dân chúng Đồng Thành, bọn họ mặc
dù không biết thân phận của Sở Bá Ninh, nhưng có thể được Thành Thủ tự mình ra
cửa nghênh tiếp, hẳn thân phận tất nhiên không thấp, rất nhanh có người biết là
Túc Vương được Hoàng đế phái tới.
Sở Bá Ninh trước con mắt chăm chú của mọi người, ôm vợ vào
bên trong.
**********
Nửa đêm canh ba, A Nan tỉnh.
Nàng là bị phản ứng sinh lí mà ép tĩnh – mắc tiểu cũng là một
loại phản ứng sinh lí a!
Nàng kìm nén đến khó chịu, lại không thể động đậy. Chỉ cảm
thấy eo bị thứ gì đè ép, khiến nàng cảm thấy xương cốt rã rời. Trong có đèn dầu,
ngọn dèn dầu trong màn đêm lẳng lặng phóng ta tất cả mọi thứ xa lạ để nàng xem
rõ.
Đầu vẫn có chút mơ hồ, A Nan giật giật, rốt cục phát hiện lí
do mình không thể động đậy là bị người nào đó ôm xiết ở trong ngực, hơi thở
quen thuộc xông vào cánh mũi giúp nàng biết người đang ôm nàng là ai.
A Nan mơ hồ, cho là mình còn đang còn trong mơ, nếu không
thì tại sao khi tỉnh dậy, nàng sao lại được Vương gia ôm ngủ trong ngực như thường
ngày? Nàng không phải đang trên đường đến Đồng Thành sao?
“Đã tỉnh rồi sao?” Giọng nam khàn khàn vang lên ở bên tai
nàng, mang theo tỉnh táo cùng hấp dẫn khêu gợi.
A Nan vẫn ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh sáng mập mờ,
nam nhân nhìn thế nào cũng không rõ hình dáng.
Một bàn tay ấm áp sờ trán nàng, bao trùm lấy trán nàng, giống
như đang dò xét nhiệt độ.
A Nan chậm lụt nhìn hắn, sau đó ngơ ngác nói: “Ta nhớ……”
“……”
Sau mấy giây an tĩnh, tiếp đó là thanh âm huyên náo, Sở Bá
Ninh đứng dậy, mặc thêm áo khoác, sau đó lấy một tấm áo choàng dày, khoác trên
người nàng, đỡ thân thể vô lực của nàng xuống giường.
A Nan tìm giày đi vào, như mộng du, để nam nhân kia đỡ đến
bên ngoài phòng, sau tấm bình phong, khi ngón tay nàng sờ tới tấm bình phong lạnh
lẽo thì xúc giác làm đầu nàng hơi thanh tỉnh chút. Sau đó, một hồi gió đêmlạnh
từ cửa sổ thổi vào, thổi rèm cửa sổ bay vang dội, cũng đem cái đầu vẫn đang
choáng váng của nàng thanh tỉnh.
A Nan trợn tròn cặp mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm nam nhân của
mình.
Nam nhân trở về đang mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.