A Nan cứng người nằm sấp trên giường, rất muốn trực tiếp
xoay người né tránh.
Nàng không biết hắn muốn làm gì, nhưng ánh mắt nóng rực của
hắn dừng ở vết cắn trên vai, ánh mắt sắc bén kia khiến nàng nổi da gà, khó có
thể bỏ qua. Vết thương sau lưng rất đau, mà thái độ kỳ lạ của hắn khiến lòng
nàng bất an cực độ. Nàng biết vết cắn trên vai mình rất rõ ràng, người sáng suốt
vừa nhìn liền biết đã phát sinh chuyện gì, hắn lại có bệnh sạch sẽ, có lẽ
đã cho là nàng rất bẩn đi….Có lẽ, lúc biết rõ ràng, sẽ trực tiếp phẩy tay áo
bỏ đi…..
Chỉ nghĩ đến đó, trái tim liền đau thắt từng cơn.
Nàng cũng không rõ là sợ hắn vì thế ghét bỏ mình, hay là
sợ chính mình thích hắn quá nhiều mà đánh mất bản thân………….
Đôi mắt ẩm ướt, khi nước mắt muôn tràn ra khỏi hốc mắt,
nàng cảm giác được đôi môi ấm áp dán lên vai nàng, cả người nàng chấn động,
cứng rắn thu lại nước mắt.
Nàng không thể tin được quay đầu, chỉ thấy được mái tóc
màu đen chôn trên vai nàng, đang dùng môi lưỡi của hắn hôn liếm da thịt xung
quanh miệng vết thương của nàng, một lần lại một lần liếm hôn, làm cho nàng
có loại ảo giác hắn như dã thú, đang dùng đầu lưỡi cùng nước miếng vì bạn đời
của hắn tẩy trừ thân thể.
“Vương gia…” nàng nhịn không đươc gọi, thanh âm có chút
suy yếu.
Hắn lại không để ý, vẫn tinh tế liếm hôn lưng nàng, nàng cảm
thấy cả bả vai đều ẩm ướt, bị mút hôn đến đỏ. Hơi thở của hắn có chút thô
ráp, nóng bỏng phả trên lưng nàng, làm cho nàng thật khó lờ đi.
“Vương gia.”
Nàng lại nhỏ giọng gọi, hắn vẫn không để ý. Nàng lập
lại vài lần như vậy, rốt cục biết hắn sẽ không để ý đèn nàng. Điều này nàng
làm cho lòng nàng có chút ủy khuất, nàng cũng không muốn thành bộ dạng này,
căn bản không biết trong miếu sẽ gặp vương tử Bắc Việt, lại rơi vào tay hắn,
còn bị hắn cắn…..
A Nan cảm thấy thực oan ức, hắn không để ý nàng càng làm
cho nàng khổ sở.
Nếu hắn ghét bỏ nàng, sẽ không hôn nàng, nếu không ghét bỏ
nàng, tại sao lại hôn môi nàng như vậy?
Nàng vừa đau vừa mệt, bởi vì bị thương sau lưng nên chỉ có
thể ngủ sấp, bên người còn có một nam nhân trần trụi dán dính, liếm hôn từng tấc
từng tấc bả vai nàng, giống như đang giúp nàng khử trùng. Cũng không biết hắn
hôn mút vai nàng bao lâu, rốt cục môi hắn dời xuống…..
Thần trí vốn có chút buồn ngủ lập tức thanh tỉnh.
“Vương gia…”
“Đừng nhúc nhích.”
Nàng muốn giãy dựa, liền bị hắn ngăn lại.
Hắn nằm bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt
nàng, trong cơn giận dữ và xấu hổ của nàng, hắn hôn khắp lưng nàng, sau đó
có xu thế tiếp tục hạ xuống….
A Nan nghĩ, nếu không phải nàng có thương tích trong người,
hắn thậm chí sẽ hôn qua toàn thân nàng để khử trùng.
Đúng vậy, khử trùng!
Hai tay nàng túm chặt đệm chăn dưới thân, cảm nhận được
hắn kiên nhẫn cùng kiềm chế hôn nàng, rốt cục chịu không nổi mệt mỏi mà
ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, A Nan lần nữa tỉnh lại.
Khi tỉnh phát hiện mình vẫn duy trì tư thế trước khi ngủ,
toàn thân trần trụi nằm sấp mà ngủ.
Trời đã tối, trong phòng đã đốt nến, chiếu sáng cảnh vật
trong phòng. Cũng không biết bây giờ là mấy giờ, miệng vết thương trên lưng vẫn
còn đau đến rát bỏng, hơi nhúc nhích liền động đến miệng vết thương làm nàng
đau một trân, khiến cho nàng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.
Trong phòng không có người, mơ hồ nghe được tiếng người nói
chuyện bên ngoài.
A Nan nhắm mắt, không biết lòng mình có cảm giác gì.
Từ khi bị nam nhân Bắc Việt kia trả thù cắn nàng bị
thương, nàng liền biết mình đã phiền toái rồi. Bởi vì nàng gả cho vị Vương
gia có bệnh sạch sẽ, bình thường ngay cả tỳ nữ hầu hạ chạm vào nàng nhiều một
chút cũng không vui, huống chi nàng bị một nam nhân trực tiếp cởi quần áo
cắn bị thương? Thậm chí việc này nếu để người ta biết, danh tiết của nàng sẽ
mất sạch, Thái hậu mà biết, sẽ có lý do phế nàng, lần nữa tìm cháu dâu khác vừa
lòng….
Bất tri bất giác, nước mắt đã rơi xuống, làm ướt gối đầu.
Không có người, nàng có thể phóng túng chính mình, khóc như
một đứa nhỏ, chỉ là sợ người bên ngoài phát hiện, chỉ có thể kiềm nén mà
khóc.
Không biết khóc bao lâu, đột nhiên nghe tiếng bước chân, tiếng
nức nở của nàng lập tức nghẹn trong cổ họng. Không muốn để người ta nhìn thấy
cảnh tượng mình đang khóc thê thảm như vậy, nàng nhanh chóng quay mặt vào bên
trong giường, lặng lẽ lấy khăn trắng bên cạnh gối đầu lau đi nước mắt nước
mũi.
Tiếng bước chân dừng trước giường, nàng cảm giác được giường
hơi trầm xuống, có người ngồi xuống bên giường.
Một bàn tay nhẹ nhàng vén tóc nàng, bàn tay kia đem đầu
nàng quay lại, dưới ánh nến, nước mắt đầy mặt cùng đôi mắt sưng đỏ vì
khóc của nàng không chỗ nào che giấu. Nàng buông mí mắt xuống, bỗng dưng cảm
thấy rất khó chịu, thế nhưng bị hắn thấy mình khóc đến giống như oán phụ bị
chồng ruồng bỏ.
Thực tế, nàng trước kia chỉ là cảm thấy đau cộng thêm ủy khuất
mới khóc. Khóc xong, thiên tính lạc quan giúp nàng thông suốt sự tình này.
Chuyện không phải nàng muốn dù sao cũng đã xảy ra, cũng không phải nàng sai,
rơi vào tinh trạng này cũng không trách chính mình, nàng không cần vì người
khác tổn thương nàng mà khóc, đó là tự chuốc phiền toái, nàng luôn không tình
nguyện làm chuyện ngu xuẩn tự oán chính mình. Nhân sinh khổ đoản, không phải
ai cũng có thể tái sinh một kiếp, nàng không cần thiết vì chuyện không đáng
mà mặt ủ mày ê, tự oán ghét mình.
Nếu hắn thật sự ghét bỏ nàng, như vậy nàng………….
“Sao lại khóc? Vết thương đau?”
Nam nhân cẩn thận ôm lấy cả người nàng, nâng cằm nàng lên
nhìn chằm chằm mặt nàng, nàng nhìn thẳng hắn, đương nhiên nhìn thấy trong
đôi mắt thanh u thâm thúy của hắn không vui. Sau đó gương mặt hắn đến gần,
hôn lên đôi mắt sưng đỏ của nàng.
Ôn nhu như vậy làm cho nàng cảm thấy thực ủy khuất.
“Thiếp….thiếp tưởng chàng không để ý thiếp nữa!”
Chần chờ một lúc, nàng rốt cục nói ra lời thật trong
lòng, lời nói giống oán phụ như vậy thật sự khiến nàng cảm thấy rất xấu
hổ.
Sở Bá Ninh có chút kinh ngạc, dường như không ngờ nàng sẽ
nghĩ như vậy.
A Nan rất hiếm khi nói lời thật lòng vơi hắn, bởi vì
nàng là người rất dễ bị nhìn thấu, hỉ nộ ái ố đều hiện trên mặt, nên thực dễ
dàng hiểu được. Lấy chỉ số thông minh của Sở Bá Ninh, không cần nàng nói rõ
tâm ý gì đã biết nàng ý tứ muốn biểu đạt. Nhưng mà, rất nhiều lúc, nàng cũng
không thích nói chuyện, mặc kệ hắn ám chỉ lẫn nói rõ, nàng rất ít khi nói cho
hắn ý nguyện của mình, thậm chí rất ít đem cảm tình nói ra miệng, giống như sợ
nói ra sẽ mất đi cái gì đó.
“Bổn vương không bao giờ không để ý đến nàng!” Hắn nhẹ nhàng
nói, đôi mắt mang ý cười, thấy nàng mở to đôi mắt mèo đỏ vì khóc nhìn hắn,
nhìn thực sự rất đáng yêu, nhịn không được hôn xuống khuôn mặt trái táo
tái nhợt của nàng.
“Nhưng, lúc trước chàng……… “ A Nan cắn cắn môi, thấy đôi mắt
lạnh lẽo kia lúc này lại mang ý cười mềm mại, chậm rãi vươn tay cầm tay hắn
đang dắt bên hông nàng, dường như làm vậy có thể có được sức mạnh vô hạn.
Sự thật là, những lời kế tiếp của nàng quả thật cần chút sức
mạnh.
“Xin lỗi… thiếp không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn cắn
rất đau, còn nói muốn giết thiếp….thiếp, thiếp đã bẩn rồi, mẫu hậu vốn cũng
không thích thiếp, nếu bà biết có lọai chuyện này phát sinh, nhất điịnh sẽ
đem thiếp….”
Lời của nàng bị đôi môi mỏng ấm áp của hắn chặn lại, nuốt hết
vào trong bụng.
Khóe mắt nàng còn vương lệ, mở to mắt nhìn mặt hắn.
Hắn hôn một lát, tựa trán vào trán nàng, ngón tay lướt qua mặt
nàng, khàn giọng nói: “Vương phi của bổn vương vĩnh viễn chỉ có một mình nàng.”
Mắt nàng sáng lên: “Thật không?”
Hắn mỉm cười gật đầu, dường như rất vừa lòng phản ứng của
nàng, nâng mặt nàng lên, cọ cọ khuôn mặt bóng loáng của nàng, nói: “Việc này bổn
vương đã hạ lệnh xuống, sẽ không có người biết.” Nói xong, đôi mắt hắn lướt qua
một tia sáng lạnh lẽo dị thường.
A Nan không nghĩ đến hắn sẽ làm thế, chờ hiểu được ý hắn,
trong lòng cảm động một trận.
Hắn lại ôm nàng một lúc nữa, rồi đứng dậy ôm nàng đến trước
bàn, đút cho nàng ăn bát cháo thịt nạc vẫn còn ấm.
A Nan cũng đói, hơn nữa tâm tình tốt lắm, không khỏi ăn nhiều
một chút.
Sở Bá Ninh cũng rất hài lòng thấy nàng khẩu vị tốt vậy, mỉm
cười uống cháo.
“Vương gia, giờ là canh mấy rồi?”
“Đã qua giờ hợi.”
A Nan bừng tỉnh, thì ra từ lúc mình uống thuốc, đã qua ba
canh giờ.
Uống xong cháo, còn phải uống thuốc, lần này không cần hắn
đút, chính nàng trước đem bát thuốc ừng ực uống cạn, tránh cho hắn muốn đút từng
ngụm từng ngụm cho nàng, đó thật sự là một loại cực hình a. Mà A Nan cũng xác
nhận, lúc đó mắt hắn quả thực có ý xấu, mới trừng phạt nàng như vậy.
Uống xong thuốc, nàng lại bị hắn ôm về giường.
Nàng bị thương ở lưng, tuy rằng đụng đến miệng vết thương sẽ
rất đau, nhưng cũng không thương tổn gân cốt, chỉ cần xuống giường cẩn thận một
chút thì cũng không sao. Nhưng hắn hoàn toàn xem nàng là búp bê thủy tinh dễ vỡ,
ôm nàng đến ôm nàng đi. Đặc biệt lúc nàng nói muốn đi tiểu đêm, hắn không nói
hai lời liền ôm nàng đến gian ngoài bên cạnh, A Nan xấu hổ đến mức muốn tìm cái
động tự chôn mình.
Bất kể mấy lần, khi hắn tự thân vì nàng làm loại chuyện này,
đều khiến nàng đã uất ức mặt đầy v
“Vương gia, thiếp muốn đi tắm.” A Nan nhỏ giọng nói, nhớ đến
lúc trước hắn hôn qua khắp lưng mình, ý niệm muốn tắm rửa càng khắc sâu trong đầu.
Không ngoài ý muốn, Sở Bá Ninh cự tuyệt, “Nàng bị thương
trong người, chờ khỏe hơn rồi tắm.”
A Nan có chút ủ rũ, chỉ cần nhìn khuôn mặt biểu tình nghiêm
túc kia nói lời cự tuyệt, tin tưởng cả Thái hậu cũng sẽ cảm thấy đau đầu.
Rốt cục đợi đến lúc trở về giường ngủ, A Nan vẫn nằm sấp ngủ,
trừ bỏ phía dưới mặc tiết khố, nửa người trên vẫn là trần trụi.
Sở Bá Ninh nghiêng người nằm bên cạnh, ngón tay không tự chủ
mơn trớn vết thương trên đầu vai nàng.
A Nan biết hắn sẽ có một đoạn thời gian rất dài để ý vết
thương kia, sẽ không tự chủ chú ý nó, sau đó lại dùng phương thức này vuốt ve
nó, dường như muốn đem nó vuốt lại như bình thường.
“Hôm nay….. nàng làm rất tốt, bổn vương thực vừa lòng!”
trong bóng đêm, thanh âm của hắn vang lên.
Nghe vậy, nàng lại muốn khóc, cũng may lúc đó nàng cố gắng tự
cứu mình, ít nhất cũng chứng minh cho hắn, chính nàng không nguyện ý bị nam
nhân kia lưu lại dấu vết trên người.
Hắn đến gần, muốn ôm lấy nàng, lại nhớ đến vết thương trên
lưng nàng, chần chờ một chút, đem cả người nàng ôm qua, để nàng trực tiếp dựa
trên người mình, hai tay giam cầm bên hông nàng.
Cách trung y mỏng manh, A Nan cảm giác được nhiệt độ trên
người hắn, còn có bắp thịt rắn chắc của nam nhân, làm cho nàng cảm thấy rất xấu
hổ. Rõ ràng không làm gì cả, chỉ là hắn muốn ôm nàng, lại khiến nàng mặt đỏ tim
đập.
“A Nan, nàng là Vương phi của ta, Vương phi duy nhất.” thanh
âm của hắn có chút đè nén, nhưng vô cùng khẳng định, “Cho dù chân trời góc biển,
ta cũng sẽ giết Đô La Khôi!” trong bóng tối, đôi mắt thanh tĩnh đẹp đẽ kia lướt
qua một tia sánglạnh lẽo.
Nàng cụp mắt, biết đây là hắn đang cam đoan với mình.
Mà nàng rốt cục hiểu rõ, thì ra, hắn căn bản chưa từng ghét
bỏ nàng.
Với bệnh sạch sẽ của hắn mà nói, hắn có thể làm đến mức độ
này…. làm cho nàng bỗng dưng cảm thấy, thực ra hắn đã thật sự rất yêu rất yêu
nàng —-