A Nan nằm trên giường suốt nửa tháng mới được cho phép xuống
giường.
Không xuống giường cũng không phải quá khó chịu, khó chịu nhất
chính là, nàng không chỉ mỗi tối đều phải nằm sấp
mà ngủ, còn đê trần nửa thân trên, hơn nữa mỗi đêm bên cạnh
đều có nam nhân
thích sờ sờ cọ cọ, hôn nàng vài cái
quá bi ai kích thích a!
Khi miệng vết thương kết vảy, lại “nghênh đón” loại khó chịu
mới. Bởi vì, da thịt quanh miệng vết thương rất ngứa, khiến nàng muốn đưa tay
gãi, chỉ hận không thể gãi hết cơn ngứa. Ban ngày còn ổn, nàng có thể khắc chế
hành vi của mình,
không dung móng tay gãi, để tránh gãi lung tung khi vết
thương chưa tróc vảy thì lại chảy máu, nhưng buổi tối ngủ sâu, vô ý thức gãi
thì thảm.
Để đề phòng hành vi tự ngược của nàng, mỗi đêm ngủ, sở Bá
Ninh đều kéo nàng vào trong lòng, cho nàng nằm nghiêng ngủ trong ngực hắn, hai
tay nàng đương nhiên bị hai tay của hắn kẹp lấy. Mấy đêm đầu nàng còn thấy tự
thế này thật khó ngủ, qua mấy buổi tối, nàng đã có thể bình tĩnh trực tiếp dựa
vào người hắn ngủ.
Cho nên mới nói, thói quen của con người thật đặc biệt vĩ đại
a!
Trong lúc này, Hà phu nhân đến phủ thăm nàng.
A Nan mặc bộ trung y màu trắng rộng thùng thình, bởi vì mất
máu quá nhiều, nhất thời chưa bổ lại, sắc mặt còn tái nhợt mệt mỏi uể oải, vô lực
ngồi dựa vào giường, đắp một cái chăn trên người, nhìn qua rất giống bộ dáng mỹ
nhân bị bệnh.
Hà phu nhân có chút đau lòng hỏi nàng sao lại bị nhiễm phong
hàn nghiêm trọng như vậy, lại nói với nàng vài phương thuốc trị phong hàn trong
dân gian, đều là có được trong mười năm ở Đồng Thành giao thiệp với các phu
nhân địa phương.
Hà phu nhân còn đem cho nàng tin tức, bảo là dân chúng bên
ngoài nghe nói Túc Vương phi nhiễm phong hàn một mưc nằm trên giường, thậm chí
có các cô gái hảo tâm đến miếu thắp hương cầu phúc cho nàng, hy vọng nàng thân
thể khỏe mạnh trường thọ. Cuối cùng, Hà phu nhân trêu đùa nói, không ngờ Vương
phi mới đến Đồng Thành nửa năm so với thành thủ phu nhân nàng còn được lòng dân
hơn.
A Nan nghe mà chột dạ không thôi. Nàng biết từ khi bệnh tình
của Triệu tướng quân giấu không được, dân chúng Đồng Thành biết chuyện, Túc
vương liền thay thế chức vị thủ vệ Đồng Thành của Triệu tướng quân, hắn là bào
đệ đương kim Hoàng đế tín nhiệm nhất, lại đồng ý cam nguyện ở nơi lạnh khủng
khiếp này bảo vệ quốc gia, làm cho dân chúng Đồng Thành biết ơn vô hạn cùng
kính yêu Túc vương.
Dù sao một Vương gia vốn nên ở kinh thành hưởng thụ vật chất
phong phú phồn hoa, lại chọn ở nơi lạnh lẽo này, sao mà không khiến dân chúng
tâm tính chất phác nơi này cảm kích không thôi chứ? Nhờ vậy mà Vương phi nàng
cũng theo Vương gia nước lên thì thuyền lên, cùng nhau “bị” người kính yêu.
vì thế, trong Đồng Thành, mức độ được lòng dân của Túc vương
có thể so với Triệu tướng quân được rồi.
Vậy cũng chưa tính, A Nan cảm thấy Hà phu nhân dường như thật
sự tin nàng bị nhiễm phong hàn nằm liệt trên giường, là thật lòng quan tâm
nàng, làm cho A Nan vì mình giấu diếm nàng mà áy náy một phen.
Chuyện A Nan bị thương, trừ sở Bá Ninh, ôn Lương, Như Lam,
Như Thúy, Vương thái y cùng mấy thân vệ ngày đó đi theo Sở Bá Ninh cứu người,
thì không ai biết nữa.
Những người này, trừ Vương thái y, thì đều xem như là tâm
phúc của Sở Bá Ninh, đương nhiên nghe lệnh hắn, sẽ không nhiều chuyện để lộ ra.
Về Vương thái y, A Nan tuy không biết sở Bá Ninh làm cách nào, nhưng thấy Vương
thái y mỗi lần đến xem mạch cho nàng đều cung kính, tin rằng hắn cũng không có
vấn đề.
Với tâm tư kín đáo và cách xử lý công việc của Sở Bá Ninh,
xác thực hắn đã đem chuyện này giấu đến tình trạng cả Hà thành thủ cũng không
biết gì, cho A Nan cảm giác hắn giống như nhân vật trùm phản diện trong tiểu
thuyết, một tay che trời…. Orz….
A Nan nghĩ đến từ lúc mình bị thương, thay thuốc hay chuyện
gì khác cũng đêu
là Sở Bá Ninh tự tay giúp nàng, thậm chí không cho nha hoàn
chạm vào nàng,
Như Thúy Như Lam cũng chỉ hỗ trợ bưng đồ vật này nọ đến,
trong lòng lại có cảm
giác vui quá hóa buồn. Chỉ sợ chuyện này hoàn toàn khơi dậy
ham muốn giữ lấy kinh người cùng bệnh sạch sẽ của hắn, coi nàng thành người chỉ
mình hắn có thể đụng chạm đến.
May mắn, còn Vương thái y mỗi ngày đến xem mạch cho nâng,
không có làm quá được. Bất quá, A Nan nghĩ, nếu hắn biết y thuật, thì ngay cả
thái y xem mạch cũng sẽ bị lược bỏ, hắn tuyệt dối sẽ tự xem mạch cho nàng mỗi
ngày.
Vì thế, trong lòng A Nan có loại cảm giác không nói nên lời,
nàng là người, nhưng chỉ có thể hoàn toàn thuộc về một người nam nhân, thậm chí
hắn bá đạo không cho bất cứ ai trừ hắn chạm vào nàng dù chỉ một chút, đem nàng
kim ốc tàng kiều, khóa chặt nàng trong lồng ngực hắn, thực là loại chiếm giữ,
giam cầm khiến người ta rất uất ức.
A Nan có lúc buồn chán cũng nghĩ, bản thân có vì vậy mà cảm
thấy uất ức khó chịu không?
Nếu như ở xã hội nam nữ bình đẳng, hành vi này của hắn đương
nhiên sẽ khiến người hiện đại quen bình đẳng khó tiếp nhận. Nhưng mà, nàng đến
thế giới này lâu như vậy, dường như đã quen với địa vị nữ nhân ở đây, đã quen
làm nữ nhân phụ thuộc vào nam nhân để tồn tại, đối với ham muốn chiếm giữ này của
hắn cũn không có gì bất mãn.
Chỉ bởi vì, hắn tuy cường thế bá đạo, là thật sự để ý nàng,
bảo vệ nàng, che chở nàng.
Thử hỏi, một đời con gái bao lâu mới có thể gặp được nam
nhân nguyện ý bỏ qua tất cả chỉ quan tâm một mình mình?
Cho nên, nàng nguyện ý để hắn cường thế chiếm giữ mình.
Nửa tháng sau, vết cắn trên vai làm cho người ta vô cùng để
ý kia đã khỏi, chỉ để lại dấu vết nhàn nhạt.
Theo tính cách người hiện đại của A Nan, lúc bị vương tử Bắc
Việt Đô La Khôi cắn bị thương, nàng thật sự cực kỳ hận hắn. Nhưng trải qua mấy
ngày tĩnh lặng lại, nàng nhanh chóng thông suốt. Đời trước đập đập đánh đánh mà
lớn, bị thương để lại sẹo là chuyện bình thường, nàng là nữ hài tử dễ dàng
thích ứng mọi hoàn cảnh, cũng chưa từng cẩn thận yêu đương, trên người có sẹo
hay không căn bản chưa bao giờ để trong lòng. Tuy vậy, nàng bây giờ không quá để
tâm có phải không nên không? Đặc biệt là thấy hắn để ý như vậy….
A Nan nằm sấp trên giường, nghĩ không ra lý do.
Nan biết Sở Bá Ninh rất để ý, nhưng phương thức để ý của hắn
có chút quái, mỗi đêm ngủ đều hôn mấy lần, dường như muốn xóa đi hơi thở của
nam nhân khác dính trên đó, in sâu hơi thở của hắn vào.
Nghĩ nghĩ, A Nan lấy một cái gương nhỏ, kéo quần áo xuống dưới
bả vai, soi chỗ từng bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, thấy chỉ còn lại dấu răng nhạt.
Với trình độ y học cổ đại, có thể trị đến mức này đã là tốt lắm rồi. Chỉ là mỗi
lần nàng thấy hắn để ý như vậy, có chút đau lòng, vẫn không nhịn được ảo tưởng,
nếu có kỹ thuật y học hiện đại, tuyệt đối có thể xóa nó đi, như vậy lòng hắn có
dễ chịu chút không?
Đột nhiên, soạt một tiếng, màn trướng bị người vén lên.
Nàng không kịp đề phòng, vẫn giữ bộ dạng quần áo nửa cởi
đang tự soi gương, tình cảnh này nhìn thế nào cũng đầy quyến rũ, hương sắc khôn
cùng toàn bộ rơi vào mắt nam nhân, khiến nàng vô cùng xấu hổ cùng giận dữ, tâm
tình giống như mình đang thủ dâm bị người bắt gặp tại trận, vừa thẹn vừa giận.
Rõ ràng lúc ăn xong cơm tối, nàng thấy hắn cùng Ôn Lương đến
thư phòng nghị sự, gần đây quân Bắc Việt có động tĩnh mới, làm bọn họ buổi tối
về còn phải đi thư phòng thương lượng kế sách, bàn luận đến khuya. Bởi vì chắc
chắn hắn không trở về quá sớm, nàng mới lớn mật làm loại chuyện này, ai ngờ bị
bắt quả tang.
Thật bi ai kích thích a!
“Vương, Vương gia, chàng đã về….” A Nan lắp bắp, lòng vừa thẹn
vừa giận muốn chết, nhét gương nhỏ xuống dưới gối đầu, luống cuống tay chân chỉnh
lại quần áo.
Bất quá, động tác của nàng nhanh chóng bị hắn ngăn lại.
Hắn đã tắm qua, trên người mặc trung y đơn giản, tóc dài
chưa cột buông sau người, tóc bên thái dương vẫn còn ẩm ướt, cho người ta cảm
giác nhu hòa ôn ôn nhuận nhuận, làm mềm đi biểu tình nghiêm túc trên mặt hắn,
thoạt nhìn hắn thực ôn hòa thân thiết, khiến người ta sinh ra ý niệm muốn thân
cận làm nũng hắn.
Hắn trực tiếp ngồi bên giường, tay ôm thắt lưng nàng, ôm cả
người nàng vào trong lòng. Sát gần như vậy, nàng có thể ngửi được mùi hơi nước
ướt át cùng hương thảo mộc trên người hắn.
“Nàng vừa làm gì?” hắn tò mò hành vi vừa rồi của nàng.
Dứt lời, hắn vén tóc phía sau nàng buông xuống trước ngực,
cúi đầu thân mật cọ cọ cổ nàng, bạc môi ấm áp không ngoài ý muốn trực tiếp trượt
đến chỗ vết thương đã nhạt trên vai phải nàng mút hôn, râu mép nhè nhẹ soạt cọ
qua, làm nàng ngứa muốn rụt người, lại bị trong lòng không thể nhúc nhích.
A Nan không đáp, đưa tay giữ chặt bàn tay to của hắn đang vòng
quanh eo nàng.
Hắn hôn một lát, nâng cao người nàng, để hai người mặt đối mặt.
A Nan không lay chuyển được hắn, mỗi lần mặt đối mặt với hắn,
là đại biểu hắn muốn nghe lời thật, chỉ có thể thành thật nói: “Thiếp chỉ xem
xem miệng vết thương đã biến mất chưa. Nhưng mà, vẫn còn một chút dấu vết……..”
vừa nói, thanh âm nhỏ dần, khuôn mặt biểu tình ủ rũ.
“Ha ha…” hắn như bị chọc cười, bàn tay chậm rãi vỗ về mặt
nàng, nhìn mắt nàng, hắn nói: “Bổn vương tuyệt không để ý nó.”
Hả, hả, hả? A Nan hoài nghi mình lãng tai rồi, hoặc là nam
nhân này đổi tính, chứ những lời này sao có thể xuất phát từ một nam nhân có
tính chiếm giữ mạnh mẽ còn mắc bệnh sạch sẽ? Hắn không phải nên cảm thấy thực
chướng mắt, muốn trực tiếp đem nó chùi sạch sao?
“Nó nhắc nhở sai lầm của bổn vương, để bổn vương lúc nào
cũng nhớ kỹ, nhất định phải giết Đô La Khôi!” vẻ mặt hắn nghiêm túc, sát y
trong mắt lạnh thấu xương.
A Nan rùng mình, bị hắn dọa.
Hai người ôm nhau, da thịt dán sát ôm, hắn lập tức cảm thấy
được nàng khác thường.
“Sợ sao?” hắn nhẹ nhàng hỏi.
A Nan lắc đầu, vốn là sợ, nàng khó tiếp nhận loại hành vi
coi thường sinh mạng này, nhưng nàng thông cảm hắn là hoàng tử lớn lên trong xã
hội phong kiến mạng người rẻ rúng, hành vi cùng tư tưởng của hắn là bình thường.
Nàng cũng không ngu xuẩn yêu cầu hắn tôn trọng sinh mệnh không cần giết người
hay gì gì, đó là chuyện kẻ ngốc mới làm.
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, nâng mặt nàng, tinh tế hôn, thực
ôn nhu.
Nhiệt độ trên người hắn rất cao, cánh tay ôm nàng rất chặt,
bắt thịt trên người kéo căng, như đang nhẫn nại kiềm chế cái gì. Nàng biết hắn
bởi vì nàng bị thương mà nhẫn nại một tháng rồi, điều này đối với nam nhân bình
thường tuổi trẻ mà nói, thật sự khó nhịn, đặc biệt, hình như, dục vọng của hắn
thuộc loại dồi
A Nan sống hai đời cũng chỉ có một người nam nhân, hoàn cảnh
cuộc sống đời trước rất ngây thơ, thật sự không biết loại dục vọng này của hắn
gọi là gì, chỉ có thể tự mình định luận.
Sở Bá Ninh sờ sờ vết thương trên lưng nàng, biết đã không
còn trở ngại, liền không đè nén chính mình, đặt nàng lên giường, thân thể theo
phủ lên.
Cảm giác được vật cứng kia đã ngẩng đầu để giữa hai chân, A
Nan xấu hổ đỏ cả người. Lòng biết hắn nhịn lâu lắm, thực sợ đêm hắn sẽ ăn lần
này đến lần khác, ngày mai nàng chỉ có thể đỡ thắt lưng rời giường.
Hắn đốt lửa trên người nàng, muốn khơi mào nhiệt tình của
nàng, đến khi cảm giác được vùng đất bí mật giữa hai chân nàng ẩm ướt, mới tiến
nhanh vào.
Đêm nay quả nhiên như nàng đoán, người nào đó ở trên người
nàng phấn đấu nửa đêm, giống như không biết mệt vậy.
Lúc sau, A Nan thật sự không chịu nổi, rốt cục phát cáu, cầm
lấy cánh tay đầy mồ hôi của hắn cắn một miếng, mở miệng uy hiếp, mới khiến hắn,
trong cơn kinh ngạc, không tiếp tục ép buộc nàng.
A Nan hài lòng để mình mê man, nghĩ mình quả nhiên thỉnh thoảng
cũng nên cường ngạnh một chút, lúc nào cũng thuận theo hắn, chính nàng cũng cảm
thấy mình không giống mình.
******
Sau đêm đó, A Nan hoàn toàn bỏ qua vết thương kia, mỗi ngày
nên làm gì thì làm đó.
Tháng tư xuân về hoa nở, Sở Bá Ninh nhận được ý chỉ của Thái
hậu, lệnh hắn nhanh chóng hồi kinh.
Trong thư phòng, Sở Bá Ninh ở trước mặt Ôn Lương đem ý chỉ
có con dấu của Thái hậu nhét vào một góc thư án, mặt không thay đổi lật xem văn
kiện bên cạnh.
Ôn Lương liếc mắt nhìn, bặm môi cười trộm, nói: “Vương gia,
Thái hậu nương nương nhà ngươi lại hối thúc ngươi trở về sao? Khi nào ngươi hồi
kinh a? Nếu trở về, giúp Tử Tu hỏi thăm một chút lão bằng hữu nha ~~”Sở Bá Ninh
lườm hắn, thản nhiên nói: “Hoàng huynh vẫn chưa hạ chỉ lệnh cho bổn vương hồi
kinh.”
Xem lời này có bao nhiêu trung quân ái quốc, có bao nhiêu đạo
mạo trangó bao nhiêu chính trực nghiêm nghị? Đáng tiếc, Ôn Lương cùng hắn lớn
lên vô cùng hiểu ý hắn.
Thái hậu có chỉ, không sai, Hoàng đế chưa hạ chỉ cũng đúng,
nhưng từ khi xuân đến, Sùng Đức Hoàng đế đã sớm ở trong kinh nghển cổ hy vọng vị
hoàng đề này trở về giúp hắn xử lý chính vụ. Sùng Đức Hoàng đế năm ngoái phái hắn
đến đây, vốn nghĩ trước năm mới sẽ trở về, ai ngờ vì Sở Bá Nin bị thương mà trì
hoãn, đến mùa xuân khí trời ấm áp mới hồi kinh. Bây giờ thời tiết ấm lại, băng
tuyết cũng tan hết, nhưng Sở Bá Ninh vẫn không động, không chỉ Sùng Đức Hoàng đế
vội, Thái hậu cũng ngồi không yên.
Chỗ này muốn nói một chút, Triệu tướng quân tĩnh dưỡng mấy
tháng, không biết là y thuật của thái y tốt hay hai y nữ chiếu cố tốt, thân thể
đã có chuyển biến tốt đẹp, nằm nhà buồn chán, không có việc gì liền chạy đến
trong quân doanh, bộ dáng sinh long hoạt hổ, tin tưởng tiếp tục lĩnh quân đánh
thêm một hai năm cũng không có vấn đề gì. Theo đó, Túc vương cũng không cần thiết
ở lại Đồng Thành nữa.
Đương nhiên, Sùng Đức Hoàng đế chưa hạ chỉ lệnh cho Túc
vương hồi kinh, nguyên nhân là, hắn – Hoàng đế không dám!
Tuy lý do này nói ra thực buồn cười cũng khó tin, nhưng là sự
thật.
Vì năm ngoái Túc Vương phi bị Thái hậu cương quyết đưa tới Đồng
Thành, Sùng Đức Hoàng đế cảm thấy mắc nợ đệ đệ rất nhiều, lòng rất áy náy, làm
sao dám công khai cãi nhau với đệ đệ? Hơn nữ Sùng Đức Hoàng đế là ca ca sủng đệ
đệ nhất, nếu đệ đệ tỏ rõ không muốn trở về, hắn gấp đến độ cào tim móc phổi,
cũng không muốn miễn cưỡng đệ đệ.
Ôn Lương đoán được một chút nguyên nhân trong đó, ở sau lưng
cười ha hả không dứt, cảm thấy Sùng Đức Hoàng đế anh minh thần võ của bọn họ đời
này là thua trên tay hoàng đệ mình.
Nói ra, Sùng Đức Hoàng đế cùng Sở Bá Ninh chênh nhau mười bốn
tuổi, Sở Bá Ninh ra đời, vừa vặn là trong hậu cung cách nhiều năm mới có tiểu
hoàng tử, cũng là hoàng tử nhỏ tuổi nhất trong hậu cung lúc đó, sau khi hắn ra
đời cũng không có hoàng tử nào nữa.
Mà lúc đó Sùng Đức Hoàng đế là Thập hoàng tử, còn chưa có tước
vị gì, có thể nói là cái hoàng tử đầu trọc (vô quyền vô thế), bất quá cũng đã
là thiếu niên sắp thành thân. Với tiểu đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, trong hậu
cung lạnh lùng này, hắn đương nhiên thân cận bảo hộ.
Chẳng qua là, khi Sở Bá Ninh năm tuổi, vì sủng phi của tiên
đế lúc đó – Quý phi d nhất, Lệ Quý phi nhiều năm không có con, tiên đế liền đem
Thập thất hoàng tử của Thái hậu – lúc đó còn là Vinh phi cho Lệ Quý phi nuôi dưỡng.
Sau chuyện đó, tiên hoàng không chỉ tăng phân vị của Vinh phi, cũng bắt đầu coi
trọng Thập hoàng tử vẫn bị coi như vô hình. Hai năm sau, Lệ Quý phi có thai, Thập
thất hoàng tử rốt cục bị đưa về chỗ thân sinh mẫu.
Hai năm nhiều biến cố, nhưng đối với bào đệ nhỏ tuổi duy nhất,
trong chốn thâm cung, Sùng Đức hoàng đệ lúc đó xem đệ đệ như con mà dưỡng, nhất
là trong kiếp sống tranh đoạt huyết vũ tinh phong, Đế vương tuổi già đa nghi, Lệ
Quý phi được tiên đế sủng ái điên cuồng ** nhiều hoàng tử, các hoàng tử lớn tuổi
đối với ngôi vị Hoàng đế như hổ rình mồi, mà mẫu thân của bọn họ lại không dựa
vào được, hai huynh đệ chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau, âm thầm bố cục, nhịn
vài năm đến khi tiên đế qua đời, Quý phi đổ, các hoàng tử lớn tuổi người bị biếm
người thì chết, Thập hoàng tử đăng cơ, cho đến ngày nay.
Nên mới nói, tuy rằng là huynh đệ, nhưng là huynh đệ xem như
con mà nuôi lớn, bất tri bất giác, Sùng Đức Hoàng đế đã thành người mắc chứng
cuồng em trai. Vì thế mà rất nhiều lúc, Sùng Đức Hoàng đế thực nhân nhượng bào
đệ hắn tín nhiệm nhất, thậm chí phần lớn thời điểm cũng không quá muốn trêu chọc
hắn –
阿难自己先辶艘桓觥
Câu này mình đọc ko hiểu, tra ko ra, đã hỏi con bạn du học
bên Đài Loan cũng ko bik luôn…… @.@ Đoán nghĩa chắc là:
A Nan tự phản tỉnh mình.