Ôn Lương xem xong mật thư trong tay, nhẹ nhàng cười nhạt,
khi hai người trong phòng ngẩng đầu nhìn qua, hắn mỉm cười nói:
“Vương gia, tướng quân, hoàng tộc Bắc Việt loạn rồi.”
Nghiêm Luật vỗ tay cười, “Hừ, Bắc Việt Vương nhiều con,
nhưng mỗi người đều thân thể khỏe mạnh, dã tâm hừng hực, như hổ rình mồi vị trí
đó, Bắc Việt Vương đã già, không còn hùng tâm, chớ trách sẽ loạn.”
“Loạn đến mức nào?” Sở Bá Ninh trầm giọng hỏi.
Ôn Lương đưa mật thư trong tay cho hắn xem qua, nói: “Vương
gia, ngài có thể tự xem.” Khi Sở Bá Ninh nhận lấy, Ôn Lương ba một tiếng mở chiết
phiến trong tay ra quạt quạt. Ánh mặt trời cuối xuân nghiêng nghiêng theo ô cửa
sổ rọi vào trong, chiếu trên người nam tử áo trắng tóc đen, khuôn mặt tuấn mỹ
như mạ một tầng ánh sáng cam, tuấn tú vô trù, vô cùng an tĩnh tiêu sái, khiến
người ta khó có thể nhìn gần.
Nhưng, chính là nam nhân thanh tĩnh vô cùng này, chỉ với vài
lời, đã đảo lộn một vương quốc trên thảo nguyên.
Năm ngoái, Ôn Lương và Sở Bá Ninh đã bàn qua tình huống ở Bắc
Việt, Sở Bá Ninh bảo Ôn Lương lập kế hoạch, quấy rối Bắc Việt, khi xem qua kế
hoạch của hắn liền giao việc này cho hắn đi làm. Chỉ hơn một năm, Bắc Việt quả
thật bị hắn làm loạn rồi, hơn nữa lúc này là hỗn loạn vô cùng.
“Đại vương tử là kẻ ngốc, nhưng thế lực mẫu tộc không thể
coi thường; Nhị vương tử dù có dã tâm và tâm kế, nhưng hắn do nô lệ sinh ra, Bắc
Việt vương tuyệt đối không để hắn làm người thừa kế; Tam vương tử hữu dũng vô
mưu, cả ngày chỉ biết giết chóc chèn ép kẻ khác, nếu hắn lên ngôi, tất nhiên sẽ
khiến các trưởng lão đại thần không phục; Tứ vương tử là kẻ lòng dạ hẹp hòi, đắc
tội không ít người, nếu hắn lên ngôi, tin rằng huynh đệ hắn và các trưởng lão đều
sẽ phản quốc theo địch; Ngũ vương tử yếu đuối, Lục vương tử trời sinh tàn tật,
đều không gánh vác nổi nghiệp lớn; Thất vương tử…….”
Nghiêm Luật và Sở Bá Ninh cùng ngẩng đầu nhìn quân sư chậm
rãi nói, khi hắn đột nhiên tạm dừng lộ ra biểu tình nghi vấn.
Thất vương tử — Đô La Khôi, vương tử Bắc Việt Vương coi trọng
nhất, còn có ý muốn hắn thành vương tử thừa kế. Đó là một nhân vật khiến người
thấp thỏm nhất.
“Đô La Khôi gần đây thế nào?” Sở Bá Ninh hỏi.
Ôn Lương nghe ralãnh ý trong thanh âm trầm thấp của hắn,
lòng giật thót, nói: “Hắn từng xuất hiện ở bộ lạc trên thảo nguyên bên ngoài
vương cung, bất quá lại mất tích.” Dứt lời, Ôn Lương bất đắc dĩ, nói: “Đa số
vương tử Bắc Việt, trừ những người đã nói, còn lại đều quá nhỏ, thân thể Bắc Việt
Vương không đợi được bọn họ lớn lên, chỉ có Đô La Khôi có người có hy vọng lớn
nhất giành vị trí kia. Đô La Khôi có dũng có mưu, mẫu tộc không yếu, hắn gian xảo
như dã lang trên thảo nguyên, mỗi lần bị địch bắt đều có cách chạy trốn. Hắn biết
rõ vương cung lúc này đang hỗn loạn, Bắc Việt Vương ở trong cung dưỡng bệnh,
không ra ngoài, mắtlạnh nhìn đám con tranh quyền đoạt lợi cũng không ngăn lại,
đương nhiên có thâm ý của hắn, vì thế Đô La Khôi quyết đoán thu hồi toàn bộ thế
lực của mình……..”
Sở Bá Ninh âm thầm nhíu mày.
Ôn Lương rút ra một bức thư trong đống mật thư thám tử đưa đến
cho Sở Bá Ninh, cẩn thận nói: “Vương gia, ngài xem, ngàn vạn lần đừng nóng giận
a……” Ôn Lương lúc này như em trai nhỏ sợ thượng cấp tức giận, cẩn cẩn dực dực,
thậm chí đến kế bên Nghiêm Luật, bộ dáng cầu che chở.
Sở Bá Ninh thản nhiên nhìn, nhận lấy xem.
Lát sau, cả phònglạnh như muốn mưa đá vậy, rétlạnh tới mức
Ôn Lương và Nghiêm Luật suýt chút phải ôm nhau phát run.
“Tử Tu, nói với thám tử ở Bắc Việt, giám thị nhất cử nhất động
của Đô La Khôi, giết Diêu Khả Nhân.”
Ôn Lương thấy hắn tuy mặt nghiêm túc, nhưng đôi mắt rétlạnh
như đóng băng, ẩn ẩn gió lốc, làm cho người ta căng thẳng sợ hãi. Ôn Lương lập
tức gật đầu, chỉ sợ vị gia này không khống chế được nóng nảy, bản thân sẽ bị hắn
giận chó đánh mèo thật oan uổng.
“Tử Tu, tiếp tục chú ý động tĩnh của Bắc Việt, có chuyện gì
thì báo cáo với bổn vương.” Sở Bá Ninh phân phó xong trực tiếp rời quân doanh.
Người nào đó đi rồi, hai người trong phòng mới hòa hoãn lại.
Nghiêm Luật đi đến, nói: “Tử Tu, xảy ra chuyện gì, Vương gia
sao lại giận như vậy?
Ôn Lương hít một hơi, nói: “Diêu Khả Nhân trở thành nữ nhân
của Đô La Khôi.” Ôn Lương thấy hắn vẫn mang vẻ mặt hồ đồ, tiếp tục nói: “Diêu
Khả Nhân có bộ dạng rất giống Vương phi.”
Nghiêm Luật hơi hiểu ra, nói: “Chẳng lẽ….. Vương gia ngay cả
chuyện đó cũng không chịu được?”
Ôn Lương cười khổ, hắn hiểu ý Nghiêm Luật, cho rằng Vương
gia dù có khiết phích, dục vọng chiếm giữ thê tử có mạnh mẽ thế nào thì cũng
không nên quản một nữ nhân chỉ là có bộ dạng giống thê tử mình thuộc về ai chứ?
Huống hồ nữ nhân kia chỉ là bộ dạng giống, không phải là thê tử thật sự của
mình, không nên quan tâm nàng thuộc về ai……. Nhưng, Ôn Lương lại không thể nói
cho Nghiêm Luật việc Đô La Khôi từng cưỡng ép bắt cóc Vương phi, thậm chí hận
Túc Vương phi thấu xương. Nếu nam nhân đó dưới tình huống này vẫn chịu giữ một
nữ nhân bộ dạng tương tự người mình hận nhất kia, vậy thì tâm tư của hắn…….
Ôn Lương thở dài, chỉ sợ Đô La Khôi đối với Túc Vương phi
không đơn giản chỉ là hận. Mà Túc vương nghĩ vậy nên mới tức giận.
“A Luật, ta về trước đây.”
Ôn Lương không biết nói gì, chào một tiếng rồi đi ra ngoài.
Mới ra quân doanh, Ôn Lương kinh ngạc thấy Sở Bá Ninh còn ở,
thấy hắn đứng cách đó không xa, thân hình cao ngất, nắng chiều rọi trên người hắn,
tạo ra chiếc bóng đổ dài. Một chiếc xe ngựa đứng bên cạnh, từ trên xe có một
người đi xuống, không nói lời nào, lập tức bổ nhào đến ôm chặt lấy hắn.
“Vương gia!”
Thanh âm một nam một nữ vang lên.
Sở Bá Ninh quay đầu, thấy A Nan ngồi trên cỗ kiệu cách đó
không xa, còn có một nam tử trẻ tuổi cưỡi ngựa. Hai tiếng kia đúng là của A Nan
và vị nam tử trẻ tuổi.
A Nan nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng Sở Bá Ninh, sau đó tầm
mắt di chuyển lên khuôn mặt bình tĩnh cùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn không ra cảm
xúc.
A Nan không thể phủ nhận, thấy một màn như vậy, lòng nàng
chua, giận. Hắn không phải có khiết phích sao? Tại sao không đẩy nữ nhân kia “Tứ
muội.”
Một đạo thanh âm trong trẻo ấm áp hấp dẫn lực chú ý của A
Nan trở lại, A Nan quay đầu, nhìn nam tử trẻ tuổi cưỡi ngựa. Thấy A Nan quay lại,
hắn tươi cười ôn nhu ấm áp, khuôn mặt tuấn nhã thân thiết nhã nhặn, xoay người
xuống ngựa, đi đến trực tiếp ôm A Nan ở trong kiệu xuống, sau đó ôm nữ tử nhỏ
xinh vào lòng.
“Nhị ca……..”
Hai tay A Nan buông thõng, mặc cho nam nhân ôm lấy nàng, vẻ
mặt sợ run. Nam nhân trước mắt đang ôm lấy nàng là nhị ca Lục Thiếu Hoa, chuyện
hắn đến Đồng Thành đã viết thư báo trước, đó cũng là nguyên nhân nàng xuất hiện
ở đây. Kỳ quái là, Nhị ca nhã nhặn hữu lễ, từ nhỏ đến lớn không gần gũi với
nàng, không giống như bây giờ ôm lấy nàng như tiểu muội muội, lúc này làm chuyện
này để làm chi?
“Muội muội đừng giận, ca ca giúp muội xả giận.” Lục Thiếu
Hoa nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
A Nan nháy mắt hiểu được hành động của Lục Thiếu Hoa, có
chút cảm động lại có chút bất đắc dĩ. Coi như muốn xả giận thì cũng không cần
ôm lấy nàng như vậy nha?
“Nhị ca, cám ơn huynh, buông muội ra trước đi.”
Lục Thiếu Hoa cười cười, buông nàng, nắm tay nàng cùng xoay
về phía hai người cách đó không xa. Lúc này, Sở Bá Ninh đã đẩy nữ nhân ôm hắn
ra, đôi mắt rétlạnh nhìn Lục Thiếu Hoa, còn nữ nhân kia đang che mặt đứng đó
khóc nức nở, thanh âm kiềm nén đầy đau thương. Thân thể của nàng gầy gò đơn bạc,
thoạt nhìn cứ ngỡ một trận gió có thể thổi bay nàng, có cảm giác của mỹ nhân bệnh
mềm yếu mỏng manh. Một nha hoàn dìu nàng, thần sắc lo lắng.
“Vương gia, đã lâu không gặp.” Lục Thiếu Hoa chắp tay hành lễ
với Sở Bá Ninh, cử chỉ nhẹ nhàng, cứ như không nhìn thấy thần sắclạnh lùng của
hắn.
“Các ngươi sao lại cùng đến?” Sở Bá Ninh đi tới, nhẹ nhàng
kéo A Nan đến bên cạnh, tách khỏi Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa như không thấy hành động của hắn, cười nói:
“Tình cờ gặp trên đường, khi đó nàng bị một đám sơn tặc cướp bóc, nên thuận tay
cứu.”
A Nan lúc này đã nhìn rõ dung mạo của nữ tử kia, chợt lắp bắp
kinh hãi.
Bởi vì nàng kia chính là Triệu Kỳ Hoa.
Tuy Triệu Kỳ Hoa sắc mặt tái nhợt, thân mình gầy yếu như chỉ
còn bộ xương, khí chất yểu điệu mềm mại nào còn bộ dáng mặc xiêm y đỏ lửa tay cầm
roi đi dạo từng con phố Đồng Thành? Một người thay đổi nhiều thế nào cũng không
đến mức này đi?
Triệu Kỳ Hoa phát hiện ánh mắt của A Nan, kéo khóe miệng cười
một chút, vịn tay nha hoàn chậm rãi đi tới, hướng nàng thi lễ, yếu ớt gọi một
tiếng: “Vương phi.”
A Nan mỉm cười gật đầu với nàng, lịch sự ân cần thăm hỏi vài
câu. A Nan phát hiện nàng đi đứng hơi vất vả, dường như thân thể không tốt. Thoạt
nhìn như người bệnh ốm đau nhiều năm trên giường, sắc mặt tái nhợt không một
tia máu.
Hai người nói xong, tầm mắt Triệu Kỳ Hoa lần nữa dời đến
trên người Sở Bá Ninh, thần sắc trong mắt vô cùng phức tạp, có thống khổ, có bất
đắc dĩ, cuối cùng chỉ hóa thành một tầng hơi nước.
Lúc này, nha hoàn dìu Triệu Kỳ Hoa nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư,
chúng ta về thăm tướng quân thôi.”
Triệu Kỳ Hoa liếc mắt nhìn Sở Bá NInh và A Nan, nhẹ gật đầu,
nói với Lục Thiếu Hoa: “Lục công tử, hôm nay đa tạ. Trữ ca ca, Vương phi, ta đi
trước.” Dứt lời, cho nha hoàn giúp nàng lên xe ngựa, đi về phía tướng quân phủ.
Triệu Kỳ Hoa vừa rời đi, Ôn Lương đi tới, ân cần chắp tay
thăm hỏi Lục Thiếu Hoa.
Việc Lục Thiếu Hoa đến Đồng Thành bọn họ đều biết, Lục Thiếu
Hoa thay mặt Lục gia đến thăm con gái xuất giá. Lục Thừa tướng vô cùng xem trọng
việc Túc Vương phi mang thai, mà Túc Vương phi ở Đồng Thành mãi không về, mỗi
khi thư đến cũng chỉ là vài lời thăm hỏi, khiến Lục Thừa tướng mong ngóng vô
cùng, vì thế liền thừa dịp con muốn đến phương bắc làm việc, để hắn nhân tiện rẽ
qua Đồng Thành nhìn xem.