“…….. Cha, hài tử của con mất rồi; cha, hắn giết hài tử của
con; cha, con hận hắn; cha, con viết hưu thư cho hắn…… Cha, tại sao chứ, tại
sao Ninh ca ca không nói cho con biết hắn cưới Vương phi…. Cha, con rất đau khổ……”
Trong phòng mờ tối, Triệu Kỳ Hoa úp mặt vào ngực Triệu Cảnh,
khóc đến khàn giọng.
Triệu tướng quân nhìn con gái ngồi trước mặt, úp mặt vào
lòng hắn khóc thút thít, lòng vô cùng đau xót. Con gái hắn trước giờ đều là
phóng khoáng đường hoàng, đơn thuần kiêu ngạo, khi nào thành yếu ớt mẫn cảm như
vậy? Khi nhìn thấy con gái về đây, hắn quả thật không tin nổi người con gái gầy
yếu như liễu trước mắt là con gái đường hoàng thích cười của hắn.
Là ai biến nàng thành như vậy?!
Lửa giận trong lòng Triệu Cảnh cháy điên cuồng, hai mắt đỏ đậm.
“……. Cha, con rất hận bọn hắn….. Cha, con nên làm gì bây giờ……
Cha, Ninh ca ca sẽ không thích con nữa…..”
Nghe con gái khóc hết lần này tới lần khác, Triệu tướng quân
mắt hổ cũng rưng rưng, nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng, khàn giọng nói: “Kỳ Hoa đừng sợ,
có cha ở đây, cha giúp con xả giận, những người bắt nạt con đều sẽ chết không tốt……”
Người con gái khóc nức nở không ngẩng đầu, cứ như muốn đem ủy
khuất của hai năm trút ra hết trước mặt phụ thân yêu thương mình, khóc đến bất
chấp hình tượng, đến khi thân thể nàng không chịu nổi cảm xúc kích động mạnh, rốt
cục xiêu vẹo ngã vào trong lòng cha mình.
“Kỳ Hoa, Kỳ Hoa!” Triệu tướng quân sợ tới mức thất thanh kêu
to.
Đúng lúc một người đi vào, Triệu tướng quân thấy hắn, lập tức
gào lên: “A Thông, nhanh lên, ôm Kỳ Hoa lên giường.” Sau đó hướng ra ngoài khản
giọng gào: “Người đâu, nhanh đi thỉnh đại phu đến…. khoan đã, đi thỉnh thái y đến
đây!”
Ngoài cửa tiếng nha hoàn kinh hoảng đáp, sau đó tiếng bước
chân hỗn độn đi xa.
Lâm Thông hôm nay đến tìm Triệu tướng quân có việc, không ngờ
vừa đến cửa đã bị nha hoàn ngăn lại, nói tiểu thư cùng tướng quân ở bên trong.
Hắn chưa kịp cao hứng vì nghe được tin tức của t, chợt nghe tiếng hô khổ sở của
Triệu tướng quân, vội vã chạy vào, ôm người đang xỉu trong lòng ngực Triệu tướng
quân lên giường.
Rất nhanh, thái y vội vội vàng vàng đến.
Do bệnh tình Triệu tướng quân thay đổi thất thường, những
lúc bệnh nặng, đã nhiều lần đặt một chân đến quỷ môn quan, liên tục trì hoãn thời
gian hồi kinh. Sở Bá Ninh lo lắng, liền để hai thái y ở tướng quân phủ thay
phiên nhau trông coi. Bệnh của Triệu tướng quân như vậy, hành trình hồi kinh chỉ
có thể hoãn rồi hoãn, Hoàng đế nghe nói tình huống của hắn, cũng thông cảm, để
hắn dưỡng bệnh tốt rồi mới hồi kinh, không vội tuyên hắn trở về. Triệu tướng
quân cả đời đóng quân ở Đồng Thành, tuy giờ đã ngự hạ trách nhiệm (ngự chỉ những
thứ của vua, ý là vua bãi bỏ trách nhiệm), nhưng hắn vẫn là vị tướng quân đáng
kính trọng, Hoàng đế sẵn lòng cho hắn một chút ân điển.
Triệu tướng quân để Lâm Thông đỡ dìu vào trong, ngồi trên ghế
nha hoàn bưng nước đến.
Thái y xem mạch cho Triệu Kỳ Hoa, trầm tư một lát rồi nói với
Triệu tướng quân: “Triệu tướng quân, Triệu tiểu thư sinh non xong lại không điều
trị thân thể kịp thời, lại đi đường xe mệt nhọc, không nghỉ ngơi tốt, nên thân
thể không chịu nổi hôn mê. Lão hủ kê đơn cho nàng điều dưỡng sinh non trước, bất
quá, trọng yếu vẫn là để Triệu tiểu thư buông tâm dưỡng bệnh, không thể kích động
như thế nữa….”
Triệu tướng quân thần sắc cứng ngắc, bình thản nói: “Tôn
thái y, phiền ông rồi, đi khai dược đi.”
Tôn thái y đáp lời, lui xuống.
Sau khi thái y rời đi, thần sắc Triệu tướng quân trầm xuống,
trừng mắt nhìn nha hoàn đứng một bên, hỏi: “Tiểu Lục, tiểu thư vì sao lại thành
như vậy? Con của nàng……” Triệu tướng quân không nói tiếp nổi, cả đời hắn chỉ có
một đứa con gái này, con gái biến thành như vậy, sao mà không khiến phụ thân là
hắn thương tâm khổ sở chứ? Đặc biệt, còn có ngoại tôn của hắn…….
“Lão gia, tiểu thư thật sự rất khổ……….”
Tiểu Lục nức nở, lập tức kể lại những chuyện xảy ra trong
hai năm nay, nói hết lời cuối, nàng đã khóc không thành tiếng.
“Ba” một tiếng, Triệu tướng quân nổi giận gạt mọi thứ trên
bàn xuống đất cũng chưa hết giận.
“Tốt, Tôn gia các ngươi giỏi lắm, con gái ta mà các ngươi có
thể khi dễ như vậy sao! Kỳ Hoa hưu nam nhân kia rất tốt, bằng không bản tướng
không ngại làm người xấu, trực tiếp giết bọn họ!”
Triệu Cảnh tức đến mặt đỏ thẫm, ngực nghẹn một cỗ tức khí,
nói hết lời, nhịn không được ho khan. Lâm Thông hớt hải tới giúp hắn vỗ lưng
thuận khí, sợ bệnh tình của hắn tái phát.
“Tướng quân, đừng nóng giận, Tôn gia kia dám làm nhục ức hiếp
tiểu thư, còn không phải là thấy tiểu thư ở đó không thân thích, cho rằng tiểu
thư dễ khi dễ? Bây giờ tiểu thư đã trở lại, ngài cũng biết hành động ác độc của
bọn họ, có thể giúp tiểu thư xả một ngụm ác khí.”
Triệu tướng quân nghe thế, khí thuận hơn một chút, khi tầm mắt
dời về phía con gái gầy yếu đang nằm trên giường, lòng lại đau, chỉ có thể sâu
kín thở dài.
Thật lâu sau, Triệu tướng quân yếu ớt nói: “A Thông, ta
không phải là tướng quân đủ tư cách, lại càng không đủ tư cách là một phụ
thân.”
Lâm Thông kinh ngạc nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Tướng quân
sao lại nói thế?”
“Ngươi xem, vì tư tâm của ta, ta vẫn trì hoãn không tìm cho
Kỳ Hoa mối hôn nhân nào, hoãn đến khi nàng mơ hồ thành gái lỡ thì. Túc vương
xem không được mới cường ngạnh ngầm ra lệnh, buộc ta không thể không đắn đo
chung thân của Kỳ Hoa. Nhưng sao? Nhìn xem ta đã tìm loại phu quân gì cho nàng?
Nếu ta không gật đầu đồng ý, Kỳ Hoa cũng sẽ không gả qua bị Tôn gia làm hại cả
đời…….”
“Tướng quân, lúc trước ngài cũng là vì tốt cho tiểu thư……”
“Tốt cái gì? Lúc trước ta còn oán Túc vương không niệm tình
cũ, không nghĩ cho Kỳ Hoa. Nhưng lòng cũng biết hôn sự của Kỳ Hoa không thể trì
hoãn nữa, Túc vương cũng vì để ta hạ quyết tâm mới có thể ra loại mệnh lệnh
không hợp lẽ này. Hắn là một đại nam nhân, có nhỏ nhen hơn cũng không muốn lầm
lỡ một đời của con gái ta, huống hồ, hắn đối đãi Kỳ Hoa chỉ như muội muội bình
thường…… chỉ vì làm phụ thân là ta không có làm tốt trách nhiệm, ngược lại còn
đáng cười đổ trách nhiệm lên người khác. Còn ngươi, A Thông, ngươi theo ta mười
mấy năm, ta đối đãi ngươi như con trai ruột, giờ ngươi đã hai mươi lăm cũng
chưa cưới thê tử…
Lâm Thông cười cười nói: “Tướng quân, Bắc Việt chưa diệt, lấy
gì thành gia? Cũng không biết ngày nào mệnh này để lại nơi chiến trường, cưới
thê ngược lại thành liên lụy thê nhi…….”
“A Thông, ngươi đừng gạt ta. Nếu không phải lão Vệ nói ta biết,
ta cũng không biết tâm tư của ngươi……. Sớm biết như thế, thà gả Ký Hoa cho
ngươi còn hơn, ít nhất ngươi sẽ không làm những chuyện không bằng cầm thú với
con gái ta.”
“Tướng quân!” Lâm Thông cực kỳ sợ hãi.
Triệu tướng quân khoát tay, nói: “Ta mệt rồi, ngươi ra ngoài
trước đi.”
Lâm Thông nhìn nữ tử gầy yếu trên giường, còn có Triệu tướng
quân như già đi mấy tuổi, nhẹ nhàng hít một hơi, ra cửa.
***********
Sở Bá Ninh đưa anh vợ từ kinh tới cùng bạn quân sư không mời
mà tới hồi phủ.
Trên đường, Lục Thiếu Hoa không nhìn ánh mắt rét lạnh của Sở
Bá Ninh, đi bên người A Nan, ôn hòa vắn tắt hỏi cuộc sống ba năm ở Đồng Thành của
A Nan, ngẫu nhiên thân mật xoa xoa đầu muội muội, chân thành nói vài lời quan
tâm săn sóc, bộ dáng hảo ca ca kia thành công khiến người nào đó hai mắt đen sẫm,
tiết cuối xuân cũng biến thành tiết tháng chạp lạnh chết người.
Ôn Lương run rẩy cả người, cẩn thận lui về sau vài bước
tránh xa bạn Vương gia đang tạo khí lạnh một chút, trong lòng bội phục vị Lục
gia công tử này, đối mặt với khí lạnh tập kích của Vương gia, còn có thể thong
dong tự nhiên trò chuyện vui vẻ, không mảy may ảnh hưởng, thật khiến người bội
phục.
Hồi phủ, mọi người còn chưa đến đại sảnh, thấy đám nha hoàn
ma ma chậm chạp di chuyển trên hành lang gấp khúc hướng vào đại sảnh, hơn nữa mỗi
người thần sắc khẩn trương. Tập trung nhìn tiếp, mới phát hiện trước mặt đám
nha hoàn ma ma còn có một đứa bé. Bé con nhỏ nhỏ, đi đường đong đong đưa đưa, từ
xa nhìn lại như con lật đật, em bé mập, đùa giỡn vô cùng hứng thú, rõ ràng đường
đi không xong, bé còn quật cường không cho người khác ôm đỡ, nhất định kiên trì
tự mình đi, khiến cho nha hoàn ma ma phía sau như lâm đại địch.
Thấy mấy người đi tới, viên tròn tròn nhỏ nhỏ run rẩy bước
vài bước, đại khái là sắp kiên trì không nổi, rốt cục ôm lấy cây cột kế bên,
đôi mắt to đen lay láy lặng yên nhìn mấy người.
Bộ dạng tiểu bánh bao cố gắng giữ lời hứa kia chọc cười những
người có mặt, mỗi người đều nghẹn cười.
“Cha, nương, Ôn, thúc thúc.” tiểu bánh bao ngây ngô nhìn mọi
người, sau đó nghi hoặc nhìn một người xa lạ xuất hiện trong bọn họ, nghiêng
nghiêng đầu, thanh âm mềm mại nhả từng chữ một: “Thúc thúc, không, biết.”
A Nan đi tới, dắt bàn tay nhỏ mập mạp, cười nói: “Sở Sở, đây
là cậu, không phải thúc thúc không biết.”
Tiểu bánh bao nhìn nhìn mẫu thân đang tươi cười, sau đó quay
đầu hướng Lục Thiếu Hoa cười nhẹ, có người đỡ, một tay bé nhỏ đặt sau lưng, nhu
thuận kêu: “Cậu.”
Lục Thiếu Hoa nhìn Sở Bá Ninh đứng chắp tay sau lưng, lại
nhìn tiểu bánh bao một tay bị A Nan nắm, một tay trang nghiêm chắp sau lưng, nhịn
không được khóe miệng co rút. Rõ ràng tiểu mập mạp chỉ mới hơn một tuổi, bộ
dáng nghiêm túc khiến người đản đau kia là gì a? Thật là trắng trợn hủy hoại bộ
dạng đáng yêu vốn có.
A Nan hơi ngượng nói: “Nhị ca, đây là con gái muội, nhũ danh
Sở Sở, đại danh Sở Uẩn.” Có lẽ bản thân A Nan cũng rõ ràng đức hạnh của tiểu
bánh bao nhà mình, bị người thấy nên mới xấu hổ đi.
“Sở Sở, đã lâu không gặp.” Ôn Lương nhịn cười đi đến, sờ sờ
khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trắng noãn coi như chào hỏi, thành bộ dạng một đại
thúc thô tục.
Tiểu bánh bao hơi nghiêng mặt, rõ ràng là không thích bị người
nào đó chạm vào, xị mặt bánh bao nói: “Ôn, thúc thúc, sáng.” rồi ngả đầu, nói:
“gặp.”
A Nan không nhịn được vui vẻ, bên môi Sở Bá Ninh cũng ẩn ẩn
ý cười thản nhiên.
Chỉ có bọn họ thường xuyên ở cùng tiểu bánh bao mới hiểu, tiểu
Sở Sở ý nói là hôm nay buổi sáng mới gặp rồi. Bất quá năng lực biểu đạt của bé
chưa tốt, nói chuyện đều là nhả từng chữ từng chữ như vậy.
Ôn Lương tâm ngứa lại nhéo nhéo mấy cái mới thu tay lại, cử
chỉ này đương nhiên bị cha tiểu bánh bao nhìn chằm chằm.
Lục Thiếu Hoa nhanh chóng lấy lễ vật đã chuẩn bị đưa cho
bánh bao nhỏ, là một khối ngọc bội. A Nan tiếp nhận, đeo nó lên đầu của bánh
bao nhỏ.
“Cảm ơn.” tiểu bánh bao rất lễ phép nói.
Lục Thiếu Hoa lần nữa không nhịn được nhìn khuôn mặt nghiêm
túc của Sở Bá Ninh, thầm nói, cha hắn nhìn thấy tiểu bánh bao này nhất định sẽ
khóc.
Lục Thừa tướng sủng ái A Nan, con trai con gái trong Lục gia
đều biết, hắn phi thường mong chờ con gái do A Nan sinh, lúc nào cũng muốn gặp
cháu gái, chỉ tiếc con gái không về kinh, cháu gái đương nhiên không gặp được.
Nên mới bảo Lục Thiếu Hoa đến nhìn cháu gái, trở về kể lại cho hắn nghe. Bất
quá, nếu Lục Thừa tướng biết cháu gái không chỉ không giống con gái, ngược lại
cực kỳ giống con rể, một bộ dáng tiểu lão đầu, không thể không thương tâm.
“Được rồi, vào phòng ngồi đi.” Sở Bá Ninh nói.
A Nan cũng gật đầu, “Nhị ca cưỡi ngựa đến cũng mệt mỏi, vào
nghỉ ngơi trước đi.” Dứt lời, muốn dắt tiểu bánh bao trở về, ai ngờ tiểu bánh
bao không hề động.
“Nương, mệt.” tiểu bánh bao dùng ngón tay béo trắng nõn chỉ
chỉ hai chân củ cải mập mạp của mình, nói.
A Nan cười cười, đang định ôm lấy nàng, Sở Bá Ninh tiến đến,
bế tiểu bánh bao lên.
Tiểu bánh bao nhìn nương một chút, sau đó gác đầu lên vai
cha bé, yếu ớt nói: “Cha, Sở Sở, mệt!”
Bàn tay to của Sở Bá Ninh vỗ vỗ đầu tiểu tử kia, ngay sau
đó, tiểu bánh bao an tĩnh cười, thỏa mãn dựa vào lồng ngực hắn, ngoan ngoã nằm.
Vào trong phòng, sớm đã có nha hoàn chuẩn bị xong trà bánh.
Sở Bá Ninh ôm con gái trong lòng thả xuống giường, cùng A
Nan ngồi bên giường.
Tiểu bánh bao cầm tú cầu nhỏ tự chơi, người lớn bắt đầu hàn
huyên.
“Nhị ca, lần này huynh đến có thể lưu lại vài ngày không? A
Nan vui vẻ hỏi han, lúc biết nhị ca vì Thừa tướng phụ thân yêu cầu mà đến thăm
nàng, càng khiến nàng cảm động. Đột nhiên cảm thấy rất nhớ Thừa tướng phụ
thân“Ha ha, có hai ngày thôi. Vì đến thăm muội và Sở Sở, vi huynh là ra roi
thúc ngựa đến, tận lực rút ngắn lộ trình, chính vì muốn có thể ở chơi với muội
vài ngày.” Lục Thiếu Hoa ôn ngôn nói, nói xong, nhìn thoáng qua bạn Vương gia,
quả nhiên thấy trong mắt hắn một mạt âm u kỳ dị, nhịn không được cười trộm.
“Thật không, vậy nhị ca hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày, muội muội
sẽ chiêu đãi huynh thật tốt.” A Nan mừng rỡ nói.
Nói một lát, A Nan nhớ tới Triệu Kỳ Hoa, nhịn không được hỏi:
“Nhị ca, trên đường có nhiều đạo tặc sao? Huynh và Triệu tiểu thư không bị
thương chứ?”
“Đương nhiên không.” Lục Thiếu Hoa thoải mái nói: “Khi ta gặp
được Triệu tiểu thư, nàng chỉ dẫn theo một tỳ nữ và xa phu, gấp rút đi thật vội
vàng, phía sau có mấy người ăn mặc như sơn tặc đuổi theo nàng, ta thuận tay cứu.
Bất quá, vô ý nghe được nha hoàn kêu Tiểu Lục bên người Triệu tiểu thư nói, tiểu
thư nhà nàng vì mới sinh non không lâu, lại không điều dưỡng tốt thân thể liền
ngồi xe đi, khiến thân thể suy yếu nên những tên lưu manh kia mới sinh ác ý, đuổi
sát không tha.”
Nghe Lục Thiếu Hoa giải thích, Sở Bá Ninh hơi nhăn mày, Ôn
Lương vỗ cằm suy tư, A Nan kinh hãi trong lòng, cũng nhíu chặt mày.
Lục thiếu gia tuy không biết Triệu tiểu thư kia cùng mấy người
này có giao tình gì, song nhìn biểu tình của bọn họ đoán là tâm tình không bình
tĩnh.
*********
Buổi tối, vương phủ thiết yến khoản đãi Lục Thiếu Hoa từ xa
đến, Ôn Lương thừa dịp lôi kéo Lục Thiếu Hoa cùng uống rượu, Sở Bá Ninh nói vài
câu, cũng theo bọn họ uống. Vì hắn hiếm khi phóng túng, Ôn Lương cũng không
khách khí kéo hắn cùng uống rượu. Lục Thiếu Hoa cũng rắp tâm bất lương chuốc rượu
muội phu, nghĩ đến tiểu bánh bao muội muội sinh lại giống hệt vị Vương gia này,
Lục Thiếu Hoa càng hăng say chuốc.
Cơm no rượu say sau, A Nan hiển nhiên phải cho người đem hai
con ma men đến khách phòng nghỉ ngơi, bạn Vương gia tửu lượng ngàn chén mặt tuy
hơi hồng, nhưng còn đi vững, A Nan liền không để ý hắn. Nàng đến phòng con gái
đã tắm rửa xong để kể chuyện xưa, dỗ bé ngủ xong mới trở về phòng.
Về phòng, nhưng không thấy Sở Bá Ninh, A Nan hỏi thăm một
chút, biết hắn đang ở trong sân.
A Nan ngẩng đầu, chỉ có một vầng trăng khuyết, ánh trăng
nhàn nhạt, người nào đó rốt cục cũng say, chạy ra ngoài sân triệt rượu, điên rồi
sao?
A Nan tìm tới sân, nhưng không thấy người, đang định rời đi,
trong bụi hoa nhảy ra một bóng đen.
“Vương phi, là nô tài.”
A Nan hoảng sợ, theo bản năng sẽ đá một cước qua, may mắn
người nọ phản ứng nhanh, bằng không sẽ bị đản đau rồi.
Mộc Viên Nhi lau lau mồ hôi, hắn còn nhớ rõ tư thế đá người
oai hùng của Vương phi nhà mình hai năm trước ở Bạch Mã tự, nam nhân bị nàng đá
một đá như vậy, không chết cũng mất nửa mạng. “Vương phi, Vương gia ở đó.”
A Nan nhìn theo hướng Mộc Viên Nhi chỉ, nơi đó chỉ có một mảng
cỏ, chẳng có gì hết.
“Vương phi, Vương gia đang nằm trên cỏ.” Mộc Viên Nhi mặt
đau khổ nói: “Nô tài không dám đến kéo ngài ấy dậy.” Sau đó mong chờ nhìn A
Nan.
Mộc Viên Nhi cũng biết, trừ Vương phi, Vương gia rất ghét
người khác chạm vào mình — về phần tiểu quận chúa? Tuy Vương gia nguyện ý chạm,
nhưng cũng rất ít khi ôm bé, trừ phi tiểu quận chúa đứng ỳ tại chỗ muốn Vương
phi ôm, Vương gia sợ tiểu quận chúa nặng sẽ khiến Vương phi ôm mệt mới chủ động
ôm bé.
A Nan để nha hoàn và Mộc Viên Nhi đứng ở hành lang gấp khúc,
mình lần theo ánh trăng như nước đi qua, quả nhiên thấy một nam nhân nằm trên cỏ,
hai tay gối sau đầu yên lặng nhìn trăng khuyết trên trời.
A Nan phồng phồng má, hắn hôm nay có vẻ thật hào hứng.
“Vương gia, ngắm trăng sao?” A Nan ngồi xổm hỏi.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt thanh u chuyển qua trên mặt
nàng.
Hắn nhìn nàng, không nói. Trong bóng đêm, đôi mắt sáng quắc
của hắn nhìn chăm chú mặt nàng, mang theo tình cảm khác thường,
A Nan cười cười, không quản cỏ dưới thân có bẩn hay không,
trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, đầu tựa lên ngực hắn.
“Vương gia, có gì không vui thì nói cho thần thiếp biết, thần
thiếp sẽ là người nghe rất tốt nha ~~” A Nan ôn nhu nói.
Sở Bá Ninh dành ra một tay sờ sờ đầu nàng, thật lâu sau mới
nói: “Kỳ Hoa, vẫn là muội muội, Tử Tĩnh rất thương nàng, nhưng nàng đã không nhớ
rõ Tử Tĩnh.” thanh âm tuy bình tĩnh, nhưng có chút trách cứ, “Khi đó, phụ hoàng
đem Trấn quốc công nhị công tử Ôn Tử Tĩnh đưa tới bên cạnh ta, thành thị vệ của
ta, bảo vệ cho ta. Vì Tử Tĩnh, Tử Tu cũng thường xuyên vào cung. Hoàng huynh
cũng thường mang Hoàng hậu Triệu thị tiến cung thăm ta, Triệu thị thỉnh thoảng
cũng đem Kỳ Hoa tiến cung. Ta, Tử Tu, Kỳ Hoa thường xuyên cùng đọc sách tập viết,
Tử Tĩnh như huynh truyển rộng lượng ôn hòa bảo hộ cho chúng ta. Sau này, vì
chuyện Lệ quý phi, Tử Tĩnh vì bảo vệ ta mà chết, Tử Tu cùng lão Trấn quốc công
đoạn tuyệt, rời khỏi kinh thành, Kỳ Hoa cũng bị Triệu tướng quân đón đến Đồng
Thành……”
A Nan tựa vào lồng ngực hắn, nghe thanh âm trầm thấp của hắn
nói, lòng dần bình tĩnh xuống.
Đoạn thơ ấu kia, mỗi chỗ đều xen kẽ một nhân vật — Lệ quý
phi, hắn hẳn là đã sống những ngày thật khổ. Nhưng thanh âm của hắn lại bình thản
như thế, vô bi vô hỉ.
A Nan vươn tay ôm thắt lưng hắn, hiểu được hắn đang mượn cơn
say giải thích với nàng, đây là chuyện khi thanh tỉnh hắn sẽ không làm.
“Thấy Kỳ Hoa như vậy, ta nhớ đến Tử Tĩnh. Trước khi Tử Tĩnh
qua đời, cũng tái nhợt gầy yếu như vậy, cũng khóc thực thương tâm, vì hắn biết
nếu mình chết, Tử Tu sẽ…..”
Nên hắn mới nhất thời không đẩy Triệu Kỳ Hoa ra sao?
A Nan khẽ thở dài trong lòng, siết chặt tay, đem chính mình
sít sao dựa trên ngực hắn.