Lục Thiếu Hoa định ở Đồng Thành hai ngày, hai ngày này đương
nhiên sẽ không không làm gì hết mà ở trong phòng nổi mốc, ngày đầu tiên đã bị
Ôn Lương lừ ra ngoài săn bắn.
Ôn Lương và Lục Thiếu Hoa nhất kiến như cố, hai người trò
chuyện thật vui, như tri âm khó tìm.
Nói đến một là con của Trấn quốc công, một là con của Thừa
tướng đương triều, hai người đều là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ kinh
thành, cũng khá nổi danh. Nhưng, hai người đối với đối phương lại chỉ nghe danh
chưa từng gặp mặt, cũng vì mấy năm nay Ôn Lương vẫn ở biên quan không trở về,
càng không gặp được. Lúc này gặp nhau, hai người phát hiện tính cách đối phương
rất hợp với tính khí của mình, cùng nhau nói chuyện nói không dứt, thậm chí có
điểm hận gặp nhau quá trễ.
Sáng sớm, vừa mới ăn sáng, A Nan còn chưa kịp đến nói vài
câu với nhị ca, Ôn Lương đã phe phẩy quạt đến.
Mỹ nam như cũ rực rỡ chói mắt, không chút uể oải mệt mỏi do
say rượu, phong tư cầm quạt kia làm cho vô số nha hoàn ái mộ không thôi.
“Vương gia, Vương phi, Thiếu Hoa, chào buổi sáng.” Ôn Lương
hướng mọi người đang ngồi chắp tay hành lễ, lập tức chuyển hướng đến tiểu bánh
bao đang ngồi trên ghế trẻ con, cười nói: “Tiểu Sở Sở, buổi sáng tốt lành ~~”
Bánh bao nhỏ đang cầm thìa múc cháo trong bát, thấy Ôn
Lương, buông thìa xuống, đôi mắt to đen láy an tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm
túc, thanh khí nói: “Ôn, thúc thúc, sớm…”
Ôn Lương tươi cười càng sâu, ôm tiểu bánh bao đến sờ sờ
khuôn mặt nhỏ nhắn, đến khi mặt tiểu bánh bao nhăn nhó mới thả nàng về chỗ cũ.
“Chào buổi sáng, Ôn đại nhân, đã ăn sáng chưa? Cùng nhau ăn
đi.” A Nan cười chào hỏi, ra hiệu cho nha hoàn thêm bộ bát đũa.
“Tử Tu cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ôn Lương không từ chối mà ngồi xuống, cử chỉ này khiến Lục
Thiếu Hoa nhìn nhiều chút.
Trừ phi chiến sự phiền phức bận bịu, Ôn Lương thường xuyên
chạy đến Vương phủ ăn chực uống chực ngủ ké, vì Sở Bá Ninh không nói gì, đương
nhiên không ai dám chất vấn gì, cứ mặc hắn coi nơi này thành cái nhà hắn thích
đến thì đến, thích đi thì đi. Vài năm nay người trong Túc vương phủ đã quen bạn
quân sư nào đó xem nơi này thành nhà mình, cho nên đám nha hoàn thấy lạ riết
thành quen.
Mấy nam nhân im lặng ăn sáng, mọi người đều xuất thân từ thư
hthế gia, ăn không nói ngủ không ngáy đều phát huy tới cực điểm. Chỉ có A Nan
là người tư tưởng hiện đại chiếm chủ yếu, trong mấy năm nay hoàn toàn vứt bỏ
giáo dục quý tộc mười mấy năm, ngôn ngữ hành động tăng thêm một chút tùy ý —
đương nhiên, kiểu tùy tiện này nếu không có người nào đó cho phép, nàng cũng
không làm vậy.
“Sở Sở, không được bỏ rau xanh!” A Nan hơi giận khi thấy tiểu
bánh bao gắp rau xanh ra bỏ trên bàn, nàng buông đũa xuống tỏ vẻ mình đang giận.
Tiểu bánh bao nhìn nhìn nàng, sau đó cố giữ mặt bánh bao lặng
lẽ uống cháo.
A Nan vừa buồn cười vừa tức giận, còn ngang bướng với nàng.
A Nan không nói, gắp rau xanh đầu bếp nữ đặc biệt nấu cắt
nhuyễn ra vào bát bé, cười tủm tỉm nói: “Tiểu hài tử phải ăn nhiều rau xanh mới
lớn được, biết không?”
Tiểu Sở Sở nhăn mày, sau đó hé môi, lộ ra hàm răng chưa mọc
đều, “Nương, ngứa…..”
A Nan đến gần xem xét, thì ra là có răng mọc ra thêm, đương
nhiên răng mới mọc rất ngứa, khiến bé khó chịu. A Nan thương tiếc ôm bé qua, dỗ
một chút, tiểu bánh bao rất nhanh liền nghe lời, tiếp tục uống cháo. A Nan xoa
xoa đầu bé, thở dài, con gái thực ngoan khiến nàng rất không có cảm giác thành
tựu a. Bất quá, nếu rất nghịch ngợm, có lẽ nàng cũng sẽ tức giận đến muốn đánh
người.
Sở Bá Ninh và Ôn Lương đã quen cảnh này, thần sắc không biến,
lúc A Nan dạy bé, Ôn Lương còn sáp đến chen vào đôi câu. Mắt Lục Thiếu Hoa lộ vẻ
ngạc nhiên, trầm mặc nhìn muội muội đang tươi cười sáng lạn, thêm tính tình thẳng
thắn tùy ý khi nàng nói chuyện với con, cảm thấy muội muội lúc này là từ nhỏ đến
lớn chưa từng thấy qua, cứ như…… là chuyện đương nhiên.
Lục Thiếu Hoa hơi hiểu ra, nếu không có một nam nhân nguyện
ý sủng nàng, nàng sẽ không thay đổi như thế. Có lẽ, vẫn sẽ như cũ là một thứ nữ
của Thừa tướng lun cẩn thận làm việc, ngoài mặt nhu thuận nghe lời, tươi cười
ngọt ngào chất phác, chỉ có ở trong tối mới lộ ra khuôn mặt thật.
Xem ra, Túc vương thật sự ôm nàng tới tay, để trong lòng mà
sủng ái. Lục Thiếu Hoa nhớ đến lời đồn trong kinh nói A Nan là đố phụ, còn có
chuyện A Nan đánh vỡ mệnh cách “khắc thê tuyệt tử” của Túc vương, thật không biết
nên cười hay nên cảm thán muội muội của hắn thật may mắn.
Chỉ có điều
Lục Thiếu Hoa đưa mắt nhìn tiểu bánh bao diện mạo lẫn tính
cách đều vô cùng giống Sở Bá Ninh, cảm thấy muội muội vẫn nên sinh thêm đứa con
trai thì tốt hơn. Dù sao, trong kinh còn có Thái hậu như hổ rình mồi trông chừng,
tùy thời chuẩn bị ra tay. Bọn họ hiện ở Đồng Thành sống tốt, không ai quản
thúc. Nhưng nếu hồi kinh, không có con trai dưới gối, Thái hậu nương nương cũng
không dễ sống chung, muốn làm khó con dâu là chuyện rất dễ dàng, nam nhân có sủng
ái hơn nữa, cũng không thể lúc nào cũng che chở được, luôn luôn có thời điểm sơ
hở.
*********
Ăn sáng xong, ba nam nhân xuất môn, A Nan tiễn bọn họ ra cửa
rồi đi xử lý nội vụ, sau đó mới qua chỗ bánh bao nhỏ.
Trong phòng trải thảm êm dày, tiểu bánh bao đang vịn băng ghế
tập đi, nha hoàn bà vú khẩn trương vây xung quanh, chuẩn bị tùy thời tiểu bánh
bao té ngã mà giúp đỡ.
Thấy A Nan tiến vào, nha hoàn ma ma nhanh chóng hành lễ, A
Nan phất tay cho các nàng đi xuống, chính mình ngồi đối diện con gái mắt to trừng
mắt nhỏ. Tiểu bánh bao rất quật cường, mới được mười sáu tháng, hai chân củ cải
còn run lẩy bẩy, bình thường rảnh rỗi, tự mình sẽ vịn đồ dùng xung quanh học
đi, bộ dáng chăm chú nghiêm cẩn, mỗi khi A Nan thấy đều muốn hung hăng nhéo
nhéo mặt bánh bao của bé khi dễ một chút.
Nàng không dám khi dễ bạn Vương gia, nhưng khi dễ tiểu bánh
bao bộ dạng giống bạn Vương gia, tâm tình rất sảng khoái.
Có điều, nếu chơi đùa tiểu bánh bao đến khóc, đau lòng vẫn
là nàng.
“Nào, Sở Sở, nương dạy con đi.” A Nan đỡ tay nho nhỏ của bé,
dẫn bé đi.
Đi đến khi tiểu bánh bao đầu đầy mồ hôi, cũng mệt rồi, A Nan
ôm bé đến giường, lấy khăn mặt sạch để một bên đến giúp bé lau mồ hôi trên mặt,
tránh cho mồ hôi bị gió thổi sẽ nhiễm phong hàn.
“Nè, Sở Sở, nương hỏi con việc này nha ~”
Tiểu bánh bao nghe tên mình, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
A Nan kéo nàng đến trước mặt, hôn nhẹ lên mặt bánh bao non mềm
của bé, nói: “Sở Sở, có muốn có đệ đệ không? Nương sinh cho con một đệ đệ được
không
Tiểu bánh bao nghiêng đầu, hiển nhiên với chỉ sổ thông minh
của bé, hiện tại muốn nói chuyện này là quá sớm. Bất quá A Nan không ngại phiền
dạy bánh bao nhỏ nói ra hai chữ “đệ đệ” thật rõ ràng.
A Nan ôm tiểu gia hỏa, ngửi ngửi mùi sữa trên người bé,
trong lòng cảm thấy hơi phiền muộn.
Gần đây nàng có rất nhiều chuyện phiền muộn, đầu tiên là
chuyện bọn họ phải hồi kinh. Tuy Sở Bá Ninh không nói rõ với nàng, nhưng nàng
có thể dựa theo một ít dấu vết thường ngày, đoán được hắn ở Đồng Thành vài năm
nay là vì làm một chuyện quan trọng, bây giờ chuyện đó được sắp đặt xong, cũng
không cần hắn đích thân trấn giữ, như vậy là cần phải hồi kinh rồi, không biết
ngày về định là khi nào.
Tiếp đó, nếu hồi kinh, nàng lại phải đối mặt những chuyện
phiền phức trong kinh, đặc biệt là Thái hậu vẫn còn thành kiến với nàng, vài
năm nay Thái hậu không ngại phiền đưa người đến Đồng Thành, bất quá kết quả
không cần nói cũng biết. Cho nên Thái hậu đã nhận định nàng là một đố phụ, thao
túng con trai bà không cho Túc vương nạp thiếp, tất nhiên sẽ không cho nàng sắc
mặt hòa nhã mà xem. Hơn nữa, Thái hậu cũng sẽ cho rằng bụng nàng không “hăng
hái”, chỉ sinh ra đứa con gái lỗ tiền vốn — cái cớ thật tốt a, đợi bọn họ về
kinh, Thái hậu tất nhiên sẽ tìm biện pháp đưa người qua. Dù rằng đều bị Sở Bá
Ninh như cũ không khách khí đuổi ra khỏi nhà, Thái hậu cũng không oán trách con
trai, chỉ biết lấy nàng ra xả giận……
Nói đến con, A Nan rất muốn nghiến răng.
Một năm nay, nàng coi như hiểu, người nào đó căn bản không
muốn cho nàng sinh tiếp. Đương nhiên, nàng đoán được nguyên do hắn làm như vậy,
còn không phải lúc sinh Sở Sở dọa hắn, cho rằng sinh con rất nguy hiểm, vì vậy
mà mặc kệ chính mình chưa có hậu duệ, cả đời dự định có một đứa con gái là đủ.
Hiểu được điều đó, A Nan vừa uất ức vừa lo lắng. Có nam nhân bảo vệ ngươi như vậy,
làm nữ nhân còn mong gì hơn?
Nhưng, nàng bất mãn khi chỉ có một đứa con a!
Khi sinh Sở Sở, nàng quả thật đau đến không muốn sinh nữa,
nhưng lời đầu môi của phụ nữ sinh con sao có thể tin được? Sinh xong, đã sớm
đem chuyện xảy ra khi sinh quăng ra sau đầu rồi. Đặc biệt là thấy con gái trưởng
thành mỗi ngày, bị cha bé dạy dỗ thành bộ dạng tiểu lão đầu, khiến cho nàng mơ
ước muốn sinh thêm một đứa.
Nếu sinh con trai, con gái sẽ không cần vất vả như vậy, bé
có thể có tuổi thơ thật bình thường, không cần gánh vác quá nhiều.
Bây giờ A Nan coi như đã hiểu, Sở Bá Ninh tính toán nuôi dạy
con gái như con trai, nên học gì cũng không thiếu. Nếu có thể, nàng tin vị hôn
phu tương lai của con gái hắn cũng tự mình dạy dỗ ra, sau đó buộc con rể vào
các loại gánh nặng trói buộc…….
A Nan âm thầm nghiến răng, cảm thấy mặc kệ thế nào, phải
sinh con trai thôi.
*********
Lục Thiếu Hoa và Ôn Lương kéo dây cương ngựa, chậm rãi đi
trong rừng núi, phía trước có một đám binh lính giục ngựa, đi săn bắn xung
quanh.
“Xem ra Đồng Thành cũng không hoang vắng như người ta nói
trong kinh, núi này rừng cây tươi tốt, nhiều dã thú, riêng hôm nay thu hoạch
cũng không ít. Nơi này giá da lông hẳn là không đắt?” Lục Thiếu Hoa hỏi.
“So với trong kinh rẻ hơn hai phần ba.” Ôn Lương thẳng thắn.
Lục Thiếu Hoa lắp bắp kinh hãi, hắn không phải thương nhân,
chưa bao giờ chú ý loại chuyện này. Tin rằng nếu là người biết kinh thương, đến
đây thu mua da đem đến kinh thành buôn bán, lợi nhuận tuyệt đối là con số trên
trời.
Hai người vừa thúc ngựa đi vừa nói chuyện, hôm nay Ôn Lương
đến mời Lục Thiếu Hoa đi săn, Sở Bá Ninh đến quân doanh, không cùng đi.Ôn Lương
thấy hắn bận, tự độnglãnh nhiệm vụ chiêu đãi nhị cửu tử của Vương gia, hơn nữa
còn đảm bảo sẽ khiến Lục Thiếu Hoa có cảm giác như ở nhà.
Nói một hồi sau, Lục Thiếu Hoa như lơ đãng hỏi: “Tử Tu,
huynh và Vương gia có vẻ rất thân……”
“Ha ha, đương nhiên là thân rồi, trong lòng ta, Vương gia
như cha ta vậy.” Ôn Lương sang sảng cười. Tuy vừa mới quen biết, nhưng Lục Thiếu
Hoa là bằng hữu đáng giá thâm giao, Ôn Lương cũng không định giấu diếm gì.
Nghe được câu trả lời của hắn, Lục Thiếu Hoa 囧.
Ôn Lương năm nay hai mươi hai tuổi, Sở Bá Ninh cũng chỉ hai
mươi bốn, hai người tính cách chênh lệch rất ít, phụ thân gì đó quá 囧
người đi. Với lại, hắn tin tưởng lão Trấn quốc công nghe được con trai mình nói
lời này, nhất định sẽ lệ chảy ròng
“Cho
nên, Sở Sở giống như muội muội của ta. Thấy muội muội bị Vương gia dạy dỗ thành
như vậy, ta thật lo lắng sau này nàng gả không được a, thật hao tổn tâm trí.”
Ôn Lương bày ra bộ dáng duynh trưởng buồn rầu vì muội muội, thật giống như đúc
từ khuôn ra.
Lục Thiếu Hoa lập tức nhân cơ hội nói: “Vương gia cùng Vương
phi còn trẻ, có thể sinh tiếp, không chừng có đệ đệ muội muội, tiểu quận chúa sẽ
thay đổi nha.” Lục Thiếu Hoa cũng hiểu, vừa thấy lời nói cùng hành động của
bánh bao nhỏ, hắn liền cảm thấy một đứa trẻ có trưởng thành hiểu chuyện cũng
không đến nỗi mỗi tiếng nói cử động đều giống phụ thân mình a? Tất nhiên là Sở
Bá Ninh tốn tâm tư giáo dục ảnh hưởng.
Nói đến đây, thịt trên mặt Ôn Lương co rút một chút, cẩn thận
theo dõi vì sao Lục Thiếu Hoa lại không rõ ẩn tình trong đó, song, việc này là
chuyện riêng của Vương gia, Ôn Lương có nhiều chuyện hơn cũng sẽ không đi phao
tin bậy bạ. Đề tài dừng ở đây, Ôn Lương nhanh chóng đổi đề tài, mang Lục Thiếu
Hoa tiến vào trong rừng, bắt đầu săn bắn.
*********
Chạng vạng, A Nan thấy nhị ca và Ôn Lương hai người kề vai
sát cánh tiến vào, phía sau còn có mấy binh lính khiêng thành quả săn bắn hôm
nay của bọn họ.
“Đêm
nay ăn món thôn quê đi, nhân tiện đưa một chút qua phủ thành thủ cùng phủ tướng
quân, cho bọn họ cùng nếm thử.” A Nan phân phó, dù sao nhiều thú săn như vậy, bọn
họ cũng ăn không hết.
Ôn Lương cùng Lục Thiếu Hoa chỉ phụ trách săn và ăn, về phần
phân phối ra sao bọn họ không có ý kiến.
Bữa tối quả nhiên là một bàn món ăn dân dã, ba nam nhân ăn rất
ngon miệng, mà A Nan thích ăn chay mặn phối hợp, nên ăn không nhiều.
Hôm nay Ôn Lương vốn muốn uống rượu, bất quá một ánh mắt của
Sở Bá Ninh quét ngang qua, lập tức im lặng, ngoan vô cùng.
A Nan quen rồi, sớm biết Sở Bá Ninh quản Ôn Lương nh con, nếu
hắn mặc kệ, thằng nhãi Ôn Lương này còn không quen mà tự sáp đến tìm ngược. Chỉ
có Lục Thiếu Hoa lần đầu thấy nên mặt đầy hắc tuyến, xem một người quản một người
bị quản, nhìn thế nào cũng thấy giống cha con, chẳng trách Ôn Lương nói Vương
gia giống như cha hắn…… (Lão Trấn quốc công lệ rơi ròng ròng: ta đâu, ta đâu,
ta thì tính là cái gì a ~~) Vậy chẳng khác nào nói, muội muội hắn là nương của
Ôn Lương?
Lục Thiếu Hoa tự mình 囧.
Ăn xong, ba nam nhân lại nhào vào thư phòng.
A Nan nhún vai, biết Lục Thiếu Hoa đến nhất định sẽ mang đến
cho bọn họ tin tức của kinh thành, nàng không hứng thú, đi tẩy não con gái trước,
thừa dịp không có cha bé, phải cố gắng vặn tính cách của con gái lại.
Nói đến tính tình của con gái, A Nan rất muốn tự đánh tim
gan a! Con gái rõ ràng ở cùng nàng nhiều hơn, cũng là nàng dạy bé tập nói đầu
tiên, Sở Bá Ninh một ngày nhiều nhất chỉ trích nửa canh giờ ôm con gái vào thư
phòng. Nhưng chỉ nửa canh giờ ngắn ngủi, vì sao tiểu bánh bao lại y như cha bé?
Thiên lý ở đâu a! Chẳng lẽ cha mang khuôn mặt nghiêm túc lại dễ thân cận hơn
nương thơm thơm mềm mềm, còn biết chọc cười?!
Cho nên, vẫn là sinh đứa con trai cho bạn Vương gia dạy dỗ,
nàng sẽ không khách khí tiếp nhận việc dạy dỗ con gái.
A Nan mắt lấp lánh, dưới ánh mắt lo lắng của Như Thúy, âm thầm
lập kế hoạch.
***********
Buổi tối khi Sở Bá Ninh trở về phòng, phát hiện người nào đó
đã ở trên giường.
Tưởng rằng nàng quá mệt, Sở Bá Ninh cũng không nghĩ nhiều,
nhẹ nhàng đi qua phòng bên tắm rửa, rửa trôi mệt nhọc cả ngày, mặc trung y màu
trắng trở về phòng, lại cẩn thận leo lên giường.
Mới vừa nằm xuống, theo thói quen định ôm người đang ngủ vào
lòng, không ngờ lại chạm đến một mảng da thịt mềm mại tinh tế.
Dưới ngọn đèn, nữ tử chỉ mặc cái yếm màu lam cùng tiết khố mềm
yếu dựa vào lồng ngực hắn, một bàn tay linh hoạt tiến vào trong quần áo, vỗ về
lồng ngực kiên cố của hắn, hơn nữa vươn một chân lớn mật cọ cọ tiểu cầm thú giữa
hai chân hắn, nhanh chóng cọ tỉnh tiểu cầm thú.
“A
Nan, nàng chưa ngủ?” hắn siết vòng tay bên hông nàng, mặc nàng trúc trắc khiêu
khích, hơn nữa vô cùng hưởng thụ loại khiêu khích này của đối phương.
“Ừm…..”
A Nan cố gắng trêu chọc được tiểu cầm thú bị nàng tra tấn đã
lớn dần, nàng thực hài lòng.
“Vương
gia ~~” A Nan bò lên ngực hắn, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai nóng lên của hắn,
thanh âm mềm ngọt khàn khàn nói, “Chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi.”
Lời nàng vừa dứt, cánh tay đang ôm thắt lưng nàng bỗng siết
chặt, khiến nàng suýt nữa đau kêu ra tiếng.
Phản ứng này có hơi quá không?
A Nan đang cân nhắc có nên làm công tác tư tưởng cho hắn hay
không, biểu đạt quyết tâm của chính mình, hắn trực tiếp xoay người, áp cả người
nàng dưới thân, đôi mắt thanh u đen thẳm nhìn nàng chăm chú, tầm mắt sắc bén bức
người khiến lông tơ của nàng dựng thẳng lên.