Tra Nhĩ và Thiên Lý đứng bên cạnh một chiếc xe bay, chuẩn bị rời khỏi.
Khi Tra Nhĩ cướp thẻ hội viên thì cũng tiện tay cướp được chiếc xe bay này, bởi vì cửa ra vào của Thành Điệp là ở trên không trung. Đó là một con đường laser cách mặt đất hơn 200m, cửa vào có bảo vệ canh gác, chỉ khi xác nhận thân phận xong thì mới có thể thuận lợi qua cửa, nếu không thì bảo vệ sẽ khởi động hình thức phòng ngự. Trong không gian khép kín, cho dù là cao thủ lĩnh vực thì cũng sẽ bị tia laser cắt thành mảnh vụn. Cùng lúc đó thì cửa ra vào còn có máy theo dõi điện tử, nếu như bảo vệ bị tập kích khiến cho không thể khởi động hình thức phòng ngự thì hệ thống tự động cảnh báo nguy hiểm cũng sẽ khởi động hình thức phòng ngự.
Cho nên, nếu như Tra Nhĩ muốn đưa Thiên Lý ra ngoài thì việc đầu tiên chính là phải phá hủy hệ thống phòng ngự kia. Thiên Lý không hề lo lắng điều này bởi vì cô đã tìm ra nguồn năng lượng của con đường đó, chỉ cần Tra Nhĩ phá hủy nguồn năng lượng thì tia laser sẽ tự động mất hiệu lực.
Hai người khởi động xe bay, dừng lại ở cửa nối tiếp giữa mặt đất với con đường laser. Một tên bảo vệ đi tới, cung kính yêu cầu Tra Nhĩ đưa thẻ hội viên và giấy thông hành của Thiên Lý ra.
Tra Nhĩ lập tức bóp cổ gã, tên kia mất mạng ngay lập tức. Một tên bảo vệ khác còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trước mắt tối sầm lại, lập tức đi xuống địa ngục theo đồng đội của mình. Quá trình này còn không mất đến 5 giây.
Tra Nhĩ lập tức bước ra ngoài, đấm một cái, tấm bảng kim loại trơn bóng lập tức bị thủng một lỗ. Tra Nhĩ vô cùng chính xác lấy nguồn năng lượng ở bên trong ra ngoài. Cùng lúc đó, trên không truyền đến tiếng còi báo động chói tai, tất cả mọi người trong Thành Điệp đều chấn động.
Các đội bảo vệ nhanh chóng chạy tới từ các lối đi khác nhau, Tra Nhĩ không hề hoang mang, dưới sự ám chỉ của Thiên Lý, hắn nhanh chóng giải quyết hết những uy hiếp sau đó nhảy lên xe bay, nhanh chóng vào bên trong con đường laser trước khi các đội bảo vệ đuổi tới nơi.
Bảo vệ bên ngoài thành Điệp cũng nhận được cảnh báo, tất cả đều cảnh giới, chuẩn bị đón địch.
Nhưng sao những người này có thể là đối thủ của Tra Nhĩ? Lĩnh vực vừa mở ra, bọn họ còn chưa nhìn thấy bóng dáng kẻ địch thì đã chết sạch rồi.
Mọi người trong Thành Điệp chính mắt chứng kiến một người đàn ông mang theo một điệp nữ, dùng cách thức hung hãn như vậy xông ra khỏi Thành Điệp. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra từ khi Thành Điệp xây dựng đến nay bởi vì người có thể vào Thành Điệp đều đã được kiểm tra thân phận, bọn họ muốn phụ nữ, chỉ cần dùng tiền là có thể có được, việc gì phải ra tay cướp đoạt?
Chẳng lẽ điệp nữ kia là người thân của tên kia?
Cái này cũng rất vô lý, phần lớn điệp nữ ở Thành Điệp đều được bồi dưỡng từ nhỏ, sau khi lớn lên thì cơ bản đều không nhớ rõ dáng vẻ của người thân. Có đôi khi còn có thể xảy ra tình huống cha hoặc anh ruột ngủ phải con gái hoặc em ruột của mình. Nếu như là những điệp nữ tuổi khác lớn thì người phụ trách của Thành Điệp sẽ loại bỏ người thân của họ ra khỏi danh sách hội viên.
Như vậy thì hành vi của hai người này đúng là có chút thú vị.
Một người trêu chọc nói: “Không phải là một người muốn tỏ vẻ anh hùng cứu mỹ nhân chứ?”
“Tôi thấy không phải, vừa rồi động tác của tên kia rất lưu loát, hiển nhiên là trước đó đã biết đầu mối khống chế con đường laser ở đâu. Tôi tới Thành Điệp rất nhiều lần rồi, hôm nay mới biết được vị trí của nó.”
“Quả thực là đối phương hiển nhiên có chuẩn bị trước. Chẳng lẽ là người bên trên phái tới?”
“Anh bị ngu à? Nếu là người bên trên phái tới thì bọn họ cũng chỉ mong ẩn nấp càng kín càng tốt, sao có thể vì một người phụ nữ mà bại lộ hành tung chứ?”
“Nói cũng đúng, vậy rốt cuộc chuyện là thế nào?”
...
Mọi người không ngừng suy đoán, có người sinh lòng cảnh giác, có người cảm thấy thú vị, cũng có người cảm thấy chẳng liên quan gì đến mình.
Người phụ trách Thành Điệp là Tang Đức là người đầu tiên nhận được tin tức, trong lòng vô cùng tức giận, lập tức phái một đội ngũ lớn đuổi theo nhưng tất cả đều một đi không trở về.
Lúc này gã mới phát giác ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Gã điều tra camera giám sát, xem đi xem lại nhiều lần cuối cùng xác định điệp nữ trên xe chính là đứa bé mà thời gian này bọn họ vẫn lùng bắt. Thân phận của người đàn ông kia lại không thể nào biết được, có khả năng hắn không phải hội viên của Thành Điệp nhưng gắn vào bằng cách nào? Ăn cắp thẻ hội viên của người khác sao?
Tang Đức không hề lo bị người nào điều tra, ở khu phía Nam này, thế lực của bọn họ có thể nói là một tay che trời, cho dù là khu phía Bắc trực tiếp phái người xâm nhập vào thì cũng không tìm được chứng cứ nào. Sự tồn tại của điệp nữ là hợp pháp, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội biện bạch cho mình.
Điều thực sự khiến gã tức giận là đối phương đã khiêu khích Thành Điệp. Bất luận thế nào thì cũng không thể dễ dàng buông tha hai người này, ít nhất cũng phải tra được thân phận của bọn họ!
Nhưng mà Tang Đức tuyệt đối không ngờ được chuyện để cho gã phải sứt đầu mẻ trán vẫn còn ở phía sau....
Tra Nhĩ và Thiên Lý lao ra khỏi thành Điệp, dừng xe bay ở bên một khu rừng cách đó hơn trăm dặm sau đó bước vào vùng đất trọc hóa.
Thiên Lý lấy súng khu trọc của mình ra, nhẹ nhàng nói một câu với những kẻ địch đang đuổi tới: “Giết.”
Những tên lâu la trợ trụ vi ngược này, chết cũng không đáng tiếc.
(*) Trợ trụ vi ngược: giúp đỡ người xấu làm điều ác.
Một cuộc giết chóc lặng lẽ diễn ra.
Diệt hết nhóm bảo vệ đầu tiên đuổi theo bọn họ, Thiên Lý và Tra Nhĩ lẳng lặng trở lại khu vực gần với Thành Điệp, ẩn nấp trong rừng rậm, ám sát những thành viên của Thành Điệp rồi ném thi thể vào khu vực trọc hóa, mãi đến ngày thứ ba thì người của Thành Điệp mới phát hiện ra. Lúc này thì họ đã giết được hơn trăm người rồi.
Thiên Lý ở phía xa chú ý hướng đi của thành Điệp. Thành viên mất tích với số lượng lớn khiến cho bọn họ rơi vào thế bị động. Phải biết rằng những thành viên này đều là những người có thân phận, có bối cảnh, bỗng nhiên họ lại mất tích hoặc tử vong khiến cho Thành Điệp phải chịu áp lực rất lớn. Như vậy, cho dù Thiên Lý không làm gì thì cũng có thể khiến cho Thành Điệp tạm thời yên ổn một thời gian, đồng thời cũng coi như trút giận cho những người phụ nữ vô tội bên trong Thành Điệp.
Hành động ám sát đến đây là kết thúc, nếu còn tiếp tục kéo dài thì sẽ dẫn những nhân vật lợi hại đến, tạm thời bọn họ chưa thể bị bại lộ được.
Thiên Lý giơ tay lên, ấn một dãy số xa lạ trên máy liên lạc.
Một lát sau, thông tin được kết nối. Gương mặt của Lai Địch xuất hiện trên màn hình. Hiển nhiên là gã vô cùng giật mình khi nhìn thấy Thiên Lý.
[Vệ Thiên Lý?] Lai Địch vô cùng bất ngờ, nói: [Không ngờ cô lại chủ động liên lạc với tôi.]
“Không phải là anh vẫn luôn tìm tôi sao? Anh tìm tôi lâu như vậy, dù thế nào cũng phải chào hỏi anh một tiếng chứ.”
Lai Địch nhíu mày, không rõ ý đồ của cô bé này.
Gã thản nhiên nói: [Dường như chúng ta không thích hợp để ôn chuyện. Nói thẳng đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Lai Địch, chúng ta hợp tác đi!”
[Cái gì?] Lai Địch nghi hoặc nói: [Cô muốn hợp tác với tôi?]
Đại khái là điều này vượt ngoài sức tưởng tượng của gã, gã đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, ví dụ như ngả bài tuyên chiến với hắn... Chỉ duy nhất không nghĩ đến cô lại muốn hợp tác.
“Không sai, chúng ta hợp tác, cùng nhau đối phó với thế lực dưới lòng đất.”
[Ha ha ha.] Lai Địch cười nói [Tôi không nghe nhầm chứ? Cô cảm thấy người đối địch với nhau như chúng ta có thể hợp tác sao? Huống hồ bên cạnh cô còn có Bàn Lạc Ấp, tôi thực sự không ngờ cô lại có thể đưa ra đề nghị như vậy với tôi.]
Thiên Lý không thèm để ý đến giọng điệu châm chọc của gã, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi biết anh âm thầm lui tới với người của thế lực dưới lòng đất.”
Lai Địch ung dung thản nhiên nói: [Cô nghe ai nói vậy? Làm sao tôi lại có thể lui tới với cái thế lực tiếng xấu đồn xa kia chứ?]
“Anh không thừa nhận cũng không sao.” Thiên Lý chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, thế lực dưới lòng đất mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.”
Trước khi biết được sự phân bố thế lực của thế lực dưới lòng đất thì có lẽ Thiên Lý còn hoài nghi Lai Địch có liên hệ chặt chẽ với thế lực dưới lòng đất nhưng hiển nhiên là Lai Địch cũng chỉ nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm. Nếu như hai bên là quan hệ đồng minh hoặc phụ thuộc thì thì cả Áo Đắc Lạc đã bị chia chác hoặc là bị Lai Địch nắm trong tay rồi.
[Cô biết cái gì?] Lai Địch trầm giọng hỏi.
“Khu phía Nam, về cơ bản là đã thuộc và thế lực dưới lòng đất rồi.”
[Không thể nào!] Lai Địch lập tức phủ định [Thế lực kia không thể phát triển lớn mạnh đến mức đó mà lại có thể tránh thoát được hệ thống tình báo của Thành Thánh được!]
Thiên Lý lạnh nhạt cười: “Các anh đúng là sống an nhàn quá lâu rồi. Vài năm trước, tòa thành dưới lòng đất kia ẩn dấu mấy chục năm đã bị phát hiện như thế nào? Trước đó, hệ thống tình báo của anh có phát hiện ra được chút nào sao?”
Lai Địch im lặng không nói gì.
Thiên Lý lại nói: “Thế lực dưới lòng đất đã xâm nhập vào tầng quản lý rồi. Ở phía Bắc có mấy gia tộc lớn trấn giữ nên có lẽ bọn họ còn chưa dám quá mức nhưng ở khu phía Nam thì bọn họ đã không còn kiêng dè gì nữa rồi. Tôi nghĩ là với năng lực của anh thì hẳn là anh đã phát hiện ra rồi, chỉ là còn chưa chắc chắn mà thôi.”
[Cô lấy được thông tin tình báo từ đâu?]
“Anh không cần biết tình báo của tôi từ đâu ra, chỉ cần nói cho tôi biết, có đồng ý hợp tác hay không?”
[Cô dựa vào cái gì để hợp tác với tôi?]
“Chỉ dựa vào tôi là thành chủ của Thành Minh, và....” Thiên Lý bình tĩnh nói “...thân phận Linh Vân Sư.”
Lai Địch nở nụ cười: [Qủa nhiên cô là Linh Vân Sư. Tôi đương nhiên rất vui vẻ khi có thể hợp tác với Linh Vân Sư, nhưng mà cô đừng quên cái người bên cạnh cô chính là tử địch của tôi, cô có thể để cho anh ta từ bỏ chuyện giết tôi sao?]
“Không thể.” Thiên Lý không hề do sự, nói: “Anh ấy có quyền chọn giết hay không giết, tôi không có quyền gì để ngăn cản.”
[Vậy mà cô vẫn muốn hợp tác với tôi? Cô cho rằng tôi sẽ hợp tác với người lúc nào cũng có thể giết tôi sao?]
“Cái này thì phải xem anh lựa chọn quyền lợi hay là thù oán rồi.”
Trong mắt Lai Địch lóe lên, lần đầu tiên gã nghiêm túc đánh giá cô bé có biểu tình lạnh nhạt trên màn hình. Cô còn thông minh hơn gã tưởng tượng, lại càng to gan hơn gã nghĩ.
Thiên Lý thản nhiên nói: “Thời cơ để thế lực dưới lòng đất đoạt quyền sắp đến rồi, thời gian còn lại cho anh không nhiều lắm đâu. Một khi bọn họ bắt đầu hành động thì thứ đầu tiên bị tấn công tuyệt đối không phải là Thành Minh của tôi mà là Thành Thánh uy nghiêm có địa vị. Bọn họ đương nhiên là hận không thể giết chết chúng tôi nhưng so với dã tâm của họ thì chúng tôi cũng chỉ là một viên đá nhỏ trên con con đường đoạt quyền mà thôi. Hòn đá tuy là chướng mắt nhưng không ảnh hưởng được thế cục.”
[Như vậy thì hợp tác với cô có lợi gì cho tôi?] Lai Địch cũng không nói nhiều nữa, đi thẳng vào chủ đề. Bất luận là tình hình của thế lực dưới lòng đất có giống như cô bé này nói hay không thì hợp tác với Linh Vân Sư cũng không phải là chuyện xấu.
“Anh thấy thế nào?”
[Linh khí và Vũ khí khắc văn?]
Thiên Lý nở nụ cười: “Sao vậy? Lấy được một cái đĩa CD từ chỗ tôi mà cũng không thể tìm ra cách chế tạo linh khí sao?”
Lai Địch thản nhiên nói: [Cô biết rồi còn hỏi. Tôi thừa nhận, quả thực là tôi đã quá coi thường cô, nếu như sớm biết được thân phận của cô thì nhất định tôi sẽ không cho cô cơ hội chạy thoát.]
“Lai Địch, nếu như anh có lòng hợp tác thì vị thế của hai chúng ta phải ngang hàng nhau. Bất luận là thành chủ của Thành Minh hay Linh Vân Sư thì tôi đều có thực lực đủ để nổi danh một vùng.”
Điều ấy thì Lai Địch không thể phủ nhận. Có lẽ trước kia vẫn còn chưa chắc chắn nhưng qua lần nói chuyện này, gã có nhận thức rõ hơn về cô bé này.
Linh Vân Sư duy nhất trên đời này quả nhiên không giống bình thường.
[Chỉ cần cô có thể đảm bảo tạm thời anh ta sẽ không ra mặt cản trở là được.]
Thiên Lý nhìn về Tra Nhĩ ở bên cạnh, Tra Nhĩ chậm rãi gật đầu.
“Không thành vấn đề.”
[Được, cứ như vậy đi, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Lai Địch, Thiên Lý vươn tay về phía Tra Nhĩ: “Tra Nhĩ, đến lúc chúng ta về nhà rồi.”
“Ừm.” Tra Nhĩ cầm chặt tay cô: “Về nhà thôi.”
-----
Chương sau sẽ trở về Thành Minh, kết thúc quá trình ở khu phía nam, bước sang phần đối đầu với thế lực dưới lòng đất. Chiến tranh chính thức nổ ra.