Sau khi Hắc Tuyền bình ổn lại thì các thành viên của Ngu Giả cũng không lập tức trở về Thành Minh mà ở lại khu trọc hóa, tiếp tục săn giết thú trọc hóa. Vốn là sau khi vào mùa đông thì trọc khí sẽ giảm bớt, thú trọc hóa cũng sẽ tạm thời ẩn nấp trong rừng ma nhưng hiện tại chịu ảnh hưởng của Hắc Tuyền nên rất nhiều thú trọc hóa vẫn đang tự do ở bên ngoài.
Lúc trước Hắc Tuyền xảy ra biến đổi khiến cho rất nhiều dị năng giả mất tích, tạm thời trong thời gian ngắn chưa thể thống kê con số cụ thể. Nhưng có thể khẳng định là số lượng người bị giết hoặc bị biến thành người trọc hóa cũng không ít.
“Xích Cưu, sao lại nóng giận thế? Con thú kia đã chết rồi.” Thủy Kính nhìn động tác có hơi điên cuồng của Xích Cưu, không nhịn được lên tiếng nói.
Xích Cưu thu hồi Tẫn Viêm lại, sắc mặt trầm xuống bước sang một bên lau mồ hôi trên người.
Bên cạnh bọn họ còn có lính đánh thuê của các đội lính đánh thuê khác, bọn họ nhìn thi thể trên đất thì đều âm thầm khiếp sợ, vô cùng kinh hãi vì sức chiến đấu của những người trong Ngu Giả.
“Đại khái là cậu ấy nóng nảy vì lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được Thiên Lý.” Liên Hoành đẩy đẩy kính mắt, bình tĩnh nói.
“Haizz, đúng vậy, tôi cũng thấy hơi lo lắng.” Nặc Á nhìn thoi Lưu Tinh trên tay, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết hiện tại em ấy thế nào rồi.”
“Các cậu nói xem Linh Giả trong miệng các lính đánh thuê có phải là Thiên Lý hay không?” Ô Tặc hỏi.
“Cái gì? Các anh nói Linh Giả sao?” Một lính đánh thuê ở bên cạnh xen vào, nói.
Nhóm người Ngu Giả đều nhìn về phía anh ta, người kia tiếp tục nói: “Tôi từng gặp Linh Giả một lần.”
Người kia đang muốn nói tiếp thì không biết tại sao lại đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng khác.
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi phương xa có hai người điều khiển một cái ván bay đang phi đến. Có thể sử dụng ván bay ở nơi trọc hóa, chẳng lẽ là Hắc Hồng Song Sát trong truyền thuyết?
Khi hai người này bay đến gần bọn họ mới phát hiện rằng tuy hai người điều khiển cũng là một nam một nữ nhưng hiển nhiên là diện mạo không hề giống như bọn họ tưởng tượng.
Những lính đánh thuê khác còn chưa phản ứng kịp thì các thành viên của Ngu Giả đã thấp giọng hoan hô, trong mắt lộ ra sự vui vẻ từ tận đáy lòng, bước nhanh về phía trước vây quanh hai người, mỗi người đều hô to Tra Nhĩ, Thiên Lý.
“Đã lâu không gặp, các đồng đội.” Thiên Lý cũng nở một nụ cười với bọn họ.
Sau khi cô và Tra Nhĩ quyết định trở về thì bắt đầu đi qua khu trọc hóa vòng qua Ám Vực, không ngờ trên đường lại gặp thành viên của Ngu Giả, xem ra đây cũng là một bất ngờ không nhỏ.
“Em mất tích mấy tháng, chúng tôi đều rất lo lắng.” Nguyên Dã nói.
“Về sau sẽ không đi nữa, em với Tra Nhĩ định chính thức trở về Thành Minh.”
“Như vậy thì tốt quá!” Tất cả các thành viên của Ngu Giả đều lộ ra vẻ vui mừng.
Thiên Lý lại nói: “Lâu như vậy rồi chưa về nhà, em rất nhớ mọi người ở Thành Minh, không biết mọi người có mạnh khỏe hay không.”
Nặc Á nói: “Khi chúng tôi rời đi thì mọi người đều khỏe, chỉ là ai cũng mong ngóng hai người trở về. Thằng nhóc Vệ Không kia đã nhiều lần náo loạn rời nhà trốn đi rồi. Nếu như nhìn thấy hai người, không biết cậu ấy sẽ vui đến mức nào.”
Thiên Lý nhẹ nhàng cười, nói: “Nếu vậy thì bọn em đi trước nhé, trở lại Thành Minh thì cũng ta sẽ tụ họp một phen.” Nói xong, Thiên Lý lại một lần nữa điều khiển ván bay cất cánh, đón gió mà đi. Mà trên đỉnh đầu cô, có một con Ưng Rồng theo sát phía sau, cao giọng kêu một tiếng vang vọng đến tận chân trời.
“Là... Là cô ấy, chính là cô ấy!” Người lính đánh thuê lúc trước chỉ vào phương hướng Thiên Lý rời đi, kêu lên: “Cô ấy chính là Linh Giả!”
Mọi người xôn xao, vừa rồi cũng không kịp nhìn kĩ nhân vật trong lời đồn này.
“Cô ấy tên là Thiên Lý sao?” Các lính đánh thuê khác hỏi các thành viên của Ngu Giả: “Rốt cuộc cô ấy là ai?”
Các thành viên của Ngu Giả nhìn nhau cười, trả lời: “Em ấy là lão đại của chúng tôi.”
Hành trình của bọn họ cũng chấm dứt, trở về Thành Minh tụ họp thôi.
Thành Minh.
“Cái gì? Người của Lai Địch bỏ đi rồi sao?” Chú Mộc cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Tại sao đột nhiên lại bỏ đi vậy? Không phải là có biến cố gì chứ?”
Chú Thổ cười ha ha: “Tôi cảm thấy hẳn là chuyện tốt.”
“Lão Thổ, có phải ông biết cái gì không?” Chú Thủy liếc nhìn Chú Thổ, nghi ngờ hỏi.
“Ha ha ha...” Chú Thổ cười như phật di lặc nhưng nhất quyết không nói, miệng ngậm chặt không hề hé răng.
Nhưng vài ngày sau, tất cả mọi người đều biết chuyện tốt là gì --- Thiên Lý và Tra Nhĩ đều trở về rồi!!
Thành Minh hiện tại đã khác rất nhiều so với lúc bọn họ rời đi.
Có đại sư máy móc Ba Tư Đồn, Khoa Phỉ Nhĩ và Cố Phi gia nhập, Thành Minh đã thành cô dựng lên vòng phòng ngự điện tử, sức phòng ngự của của cả thành phố cũng tăng lên không ít.
Khu vực nội thành được quy hoạch lại một lần nữa, ngoại trừ một vài nơi bị hư hỏng quá nghiêm trọng thì những khu vực khác đầu đã có quy mô mới.
Bị ảnh hưởng của Giết Ma nên người qua lại trong Thành Minh giảm rõ rệt nhưng sự đoàn kết lại tăng lên gấp mấy lần. Những lính đánh thuê ở lại phần lớn đều có tình cảm, có lòng trung thành với nơi này, đã bỏ không ít tâm huyết để xây dựng thành phố này.
Trải qua gần một năm xanh hóa, trọc khí ở Thành Minh đã rất loãng, cũng chỉ có khu vực gần sát phía Nam mới có trọc khí. Càng về hướng Bắc thì linh khí càng dày đặc, cây cối sinh trưởng vô cùng tươi tốt. Cho nên dù đã bước vào mùa đông thì cũng có một số loại cây thường xanh vẫn tràn đầy sức sống.
Thành Minh khi không có Thiên Lý tuy yên bình nhưng dù sao vẫn có một chút trống trải, sau khi Thiên Lý trở về thì sự trống trải đó lập tức biến mất, tất cả mọi người giống như thoải mái hơn rất nhiều.
Thiên Lý và Tra Nhĩ nghỉ ngơi vài ngày xong thì bắt đầu chính thức tiếp nhận công việc của Thành Minh.
Cô nhờ chú Kinh giúp đỡ tìm trong khu đổ nát một khu vực để xây dựng một tòa căn cứ chăn nuôi Kỳ Lân Vàng, cần phải bảo vệ tốt đám nhóc quý giá kia.
Sau đó cô lại liên lạc với thủ lĩnh của Thương, đề xuất một yêu cầu với A Nhĩ Đế Tư: “Em hy vọng có thể rút các thành viên của Ngu Giả ra khỏi Thương.”
[Tại sao? Em có tính toán gì không?]
“Anh biết tình hình hiện tại, các thế lực trong Thành Thánh rất hỗn loạn, khó phân biệt địch ta, Thương rất có khả năng sẽ thành một công cụ cho người khác lợi dụng. Nếu như Ngu Giả rút ra ngoài, ngăn cách liên hệ với bên trong, chỉ nhận nhiệm vụ do anh trực tiếp phát ra thì có thể tránh được rất nhiều phiền toái.”
A Nhĩ Đế Tư suy nghĩ vài giây liền đồng ý. Anh cắt đứt con đường liên lạc với các thành viên của Ngu Giả, điều này đồng nghĩa với việc giao toàn bộ Ngu Giả cho Thiên Lý còn anh thì chỉ chịu trách nhiệm liên lạc với Thiên Lý. Việc điều động thành viên của Ngu Giả sau này đều do một mình Thiên Lý định đoạt.
Sở dĩ anh ta dứt khoát như vậy không chỉ vì tin tưởng Thiên Lý mà còn muốn cược một ván.
Thiên Lý lại dùng máy liên lạc để tiến vào trong thế giới ảo, hệ thống lại cách thức hoạt động và hệ thống thưởng phạt của 8 khu.
Trong số 8 khu thì người đứng đầu khu 8, khu 4 và khu 3 đã được xác định theo thứ tự là Ma Hô La Già - Thái An, Kiền Đạt Bà - Đằng Tiêu và Dạ Xoa - Tích Bạch. Còn lại những khu khác thì Thiên Lý cũng đã có kế hoạch.
Khu 7 - Khẩn Na La tạm thời để lại cho Hy Á. Khu 6 - Già Lưu La thì Thiên Lý định giao cho Ưng Rồng.
Trước kia lúc cô bị bắt đi thì Ưng Rồng vẫn luôn tìm kiếm ở xung quanh, về sau khi cô thoát ra khỏi Thành Điệp thì nó cũng không hề do dự mà theo cô trở về Thành Minh.
Ưng Rồng vốn bản tính lương thiện, không thích hợp giết chóc, Thiên Lý cũng không định mang nó lên chiến trường cho nên cuối cùng quyết định để nó hỗ trợ truyền tin tức và vật tư. Nó có thể di chuyển trong khu trọc hóa, thực lực mạnh mẽ, hoàn toàn xứng đáng là vương giả trên bầu trời, có nó thì Thiên Lý không cần lo lắng sẽ mất liên hệ với đồng đội ở khu trọc hóa.
Còn A Tu La của khu 7 thì Thiên Lý vốn định chọn Kiệt Ngao nhưng đáng tiếc rằng sát tâm của gã quá nặng, không thể tự điều khiển bản thân. Thiên Lý biết Tra Nhĩ cũng không giết gã, có lẽ không lâu sau có thể còn gặp lại, đến lúc đó lại xem trạng thái của gã thế nào đi.
Đợi các thành viên của Ngu Giả trở về thì toàn bộ bọn họ sẽ được đưa vào khu 2 - Long Chúng, đây cũng là một trong những lý do cô muốn tách bọn họ ra khỏi Thương. Các thành viên của Ngu Giả có trang bị hoàn mỹ, sức chiến đấu mạnh, có kinh nghiệm phong phú trong chiến đấu và thu thập tình báo. Nhưng mà điều Thiên Lý muốn họ làm không phải là thu thập tình báo mà là dựa vào bản đồ của Người thăm dò để đi đến các nơi trên thế giới thu thập bảo vật.
Cuối cùng là khu 1 - Thiên Chúng thì Thiên Lý mới chỉ có ý tưởng sơ bộ, tạm thời để đó. Nhóm người chú Thổ chỉ sợ là không có thời gian tham gia trò chơi thế giới ảo này, nếu không thì bọn họ quả thực là người thích hợp nhất.
Hiện giờ khu 8 của Thái An đã có một số thành viên ở bên ngoài, bọn họ chỉ phụ trách thu thập các loại chuyện lạ, trò giải trí, các phó bản bí mật trong trò chơi, các phó bản dã ngoại và những chuyện lặt vặt trong cuộc sống của các nhân vật nổi bật trong game. Trải qua tầng tầng sàng lọc và kiểm tra, các thành viên bên ngoài sẽ dần dần trở thành thành viên chính thức. Bọn họ ở khắp nơi trên thế giới, thuộc đủ loại nghề nghiệp, trà trộn, có mặt ở khắp nơi.
Trước mắt, nơi phát ra tin tức tình báo chủ yếu là Dạ Xoa - Tích Bạch và Phong Dực của Thiên Lý.
Dựa vào cách vận hành của Phong Dực thì Thiên Lý đoán thế lực dưới lòng đất muốn mạng lưới của Phong Dực bao trùm tất cả khu phía nam, khi bọn họ hoàn thành thì cũng là lúc bọn họ hành động. Thiên Lý có thể nhìn thấy tất cả những căn cứ của thế lực dưới lòng đất từ mạng lưới của Phong Dực. Đây cũng là một căn cứ quan trọng để cô hợp tác với Lai Địch.
Còn về Linh Khí và vũ khí khắc văn thì cô tạm thời không định giao dịch với gã.
Cửa hiệu số 108 vẫn hoạt động như thường lệ nhưng cô định từ từ đặt trọng tâm vào cửa hàng ở hiện thực, tránh cho một lượng lớn vũ khí rơi vào tay kẻ địch. Thiên Lý đã không định giấu giếm thân phận Linh Vân Sư của mình nữa, trong thế giới này, danh vọng và thực lực luôn đi liền với nhau, cô nhất định phải tranh thủ đủ lợi thế cho mình.
Sắp xếp mọi chuyện xong thì mùa đông dài đằng đẵng cũng lặng lẽ trôi qua. Biến động ẩn dấu bên trong gió lạnh theo băng tuyết tan rã thì cũng dần lộ ra sau màn che.
“Tra Nhĩ, đi cùng em đến một nơi.”
Trải qua hai tháng bận rộn, Thiên Lý mang theo Tra Nhĩ rời khỏi Thành Minh, lần này họ không đi xa mà đến một thành thị cấp C nào đó.
Người mà Hy Á nhờ cô đến thăm chính là ở thành phố đó.
Thiên Lý đi thăm người nhà của cô ấy trước, cha mẹ đều khỏe mạnh, em trai là một dị năng giả, ở trong thành cũng là một người có nhân duyên tương đối tốt, cuộc sống của gia đình rất hạnh phúc. Xem ra tổn thương từ việc Hy Á mất tích đã từ từ bình phục theo thời gian.
Sau đó cô đi tới nơi ở của vị hôn phu của Hy Á, còn không đến gần thì trái tim cô đã trầm xuống. Trong phòng là một người đàn ông đang hôn một người phụ nữ sau đó ra khỏi nhà trong ánh nhìn của người phụ nữ đó. Người đàn ông kia chính là vị hôn phu của Hy Á, thì ra hắn đã lấy vợ từ 5 năm trước, con cũng đã 4 tuổi rồi.
Chỉ mới một năm mà hắn đã thay lòng đổi dạ.
Nghĩ đến Hy Á ở Thành Điệp chịu đủ dày vò và nhục nhã, lại nhìn cuộc sống hạnh phúc của người đàn ông này, cô không nhịn được cảm thấy không đáng thay cho Hy Á.
Nỗi nhớ người nhà và tình yêu với vị hôn phu hẳn là thứ duy nhất chống đỡ giúp cô sống sót.
Thiên Lý để cho Tra Nhĩ lặng lẽ để đồ vật lên bàn làm việc của hắn ta, đó là một chiếc đồng tâm kết do Hy Á tự tay tết.
Kiếm này vô duyên, kiếp sau lại nắm tay.
Tình yêu hèn mọn lại yếu ớt.
Thiên Lý cũng không đi giáo huấn người đàn ông kia, đưa đồ xong thì đi.
Thế giới sẽ không vì một người nào đó mà ngừng quay.
Như vậy thì nên trở thành một người thúc đẩy thế giới xoay vần.
Đây là một thời đại kỳ tích vô hạn, anh hùng không ngừng xuất hiện.
[Hy Á, có lẽ người khác có rất nhiều cơ hội để làm lại nhưng chị chỉ có một lần. Thăng lên cấp A, rời khỏi cái nhà giam kia. Chị không phải đồ chơi của đàn ông. Đàn ông mới chính là đồ chơi của chị!]