Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 258: Chương 258: Tiên sinh, đệ tử bắt én bay




Hai mươi dặm đường, sư đồ Từ Hiền chỉ mất chừng nửa khắc đồng hồ là có thể vượt qua.

Đương lúc chấm xanh đại biểu cho vị trí của hắn trên【Tầm Hung Kính】đè lên chấm đỏ đại biểu cho Lữ Phi Yến – con mồi có tu vi Tiên Thiên tầng sáu – thì từ một bụi rậm bên đường, một người đàn ông trung niên tuổi chừng hơn bốn mươi, mặt mày hung thần ác sát đột ngột nhảy ra, không nói không rằng bổ một đao xuống đầu Từ Hiền, thế đao hiểm độc vô cùng, thể hiện rõ ý đồ nhất kích tất sát của mình.

Lúc nhìn thấy bộ dạng của Lữ Phi Yến, khóe mắt Từ Hiền cũng không khỏi giật giật hai cái, ai mà ngờ rằng kẻ có cái tên như vậy lại là một gã ác ôn ngoại hình thô lỗ, kệch cỡm cơ chứ, hắn cũng không ngoại lệ.

Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng động tác trên tay Từ Hiền lại không chút nào trì hoãn.

Tay phải giấu ở sau lưng, chiếc dù giấy nơi tay trái theo tác động của nội lực mà lấy cán làm trục, bắt đầu xoay tít, bay thẳng lên cao.

Ngón trỏ và ngón giữa co lại, thấy đao quang đã áp sát tới đầu, Từ Hiền chẳng chút nao núng, điệu bộ thì thong dong mà tốc độ thì như cuồng phong sậu vũ, Hiệp khí vàng óng ánh bám lên đầu ngón tay, lấy thủ pháp đặc trưng của【Đạn Chỉ Thần Thông】chuẩn xác búng vào giữa thân đao của Lữ Phi Yến.

Coongg!

Kim ngân ma sát, thân ảnh thon gầy của Từ Hiền vẫn an nhiên tại chỗ, tay trái vừa thu về được nửa đường thì lòng bàn tay bất chợt mở ra, gọn gàng bắt lấy cán ô vừa rơi xuống, dù là một giọt mưa cũng không cách nào lọt được tới đầu vai của hắn.

Một tia lôi quang chợt xẹt qua chân trời, khiến tán ô trên đầu Từ Hiền bị in lên một vệt hàn quang, chỉ là nhoáng cái mà hiện, nhoáng cái mà ẩn, khiến người ta khó lòng xác định đó là ảo giác hay hiện thực.

Từ Hiền không lui một bước, nhưng Lữ Phi Yến thì bị【Đạn Chỉ Thần Thông】chấn lui chín bước, nhờ có công phu “thiên cân trụy” không tệ nên họ Lữ rất nhanh đã ổn định lại trọng tâm, hai chân vững vàng, chỉ là cổ tay vẫn không kiềm chế được mà run lên nhè nhẹ, hổ khẩu vừa tê dại vừa đau nhức, tưởng chừng chỉ muốn vứt đao đi thôi.

Đó chỉ mới là biểu hiện bên ngoài, chứ【Giá Y Thần Công】cảnh giới Đại Thành nào chỉ dừng lại ở đấy? Nếu Lữ Phi Yến biết phép nội quan, hắn lúc này chắc hẳn có thể nhìn thấy trong da thịt, trong cơ bắp, trong mạch máu, trong Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh và Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh của mình đang có hàng chục tia chân khí kim sắc xâm nhập vào, hóa thành từng con lôi long bé li ti phá hoại thể nội của hắn.

Nhưng dù công lực có thâm hậu tới đâu, nội công tâm pháp có huyền diệu cỡ nào, thì Từ Hiền vẫn không thể bù đắp được một yếu điểm là hắn chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh, chất lượng chân khí không thể sánh bằng cương khí.

Thế nên Lữ Phi Yến chỉ cần thoáng vận công là có thể hóa giải được cảm giác tê liệt mà bản thân đang phải chịu đựng.

Dù là như vậy, nhưng họ Lữ lại không hề tiếp tục tiến công. Trái lại, hắn bỗng cầm ngược chuôi đao, chắp tay lại bảo rằng:

“Vị thiếu hiệp này, Yến mỗ xin được nói lời tạ lỗi với ngươi. Màn mưa che mờ tầm mắt, ta vốn tưởng rằng ngươi là kẻ thù nên mới ra tay tập kích, ngờ đâu bây giờ mới biết là không phải, quả thật đáng trách, mong thiếu hiệp rộng lòng tha thứ.”

Nếu đổi lại là kẻ khác có lẽ sẽ tin chuyện ma quỷ của Lữ Phi Yến, nhưng xui xẻo cho họ Lữ là hắn lại gặp phải Từ Hiền, kẻ mà không một tên ác nhân nào có thể qua mặt được.

Nhưng Từ Hiền cũng không vội xuất thủ, nghe Lữ Phi Yến nói xong, hắn chợt “ồ” một tiếng, sau đó từ tốn hỏi rằng:

“Là như thế sao, vậy thì đúng là một cuộc hiểu lầm không đáng có. Yến đại hiệp, tại hạ có một thắc mắc nhỏ, không biết ngươi có thể giải đáp hay không?”

Lữ Phi Yến gật đầu một cái, bày ra bộ mặt tự cho là tương thân tương ái, mỉm cười đáp lại: “Đa tạ thiếu hiệp lý giải. Ngươi có nghi vấn gì, Yến mỗ nếu biết nhất định sẽ giải đáp cho hay!”

“Yến đại hiệp, danh tính đầy đủ của ngươi là gì?”

“Không giấu gì thiếu hiệp, Yến mỗ đương nhiên họ Yến, tên chỉ hai chữ, Nam Thiên.”

Từ Hiền nghe xong bỗng nhướn mày, gặp Lý Tự Thành lúc này cũng đã theo tới, hắn không nói gì thêm với Lữ Phi Yến, chỉ nhẹ giọng bảo rằng: “Đánh hắn.”

Đánh hắn? Đánh ai?

Lữ Phi Yến chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đã thấy tên thiếu niên thân hình hộ pháp vừa mới đến kia vung thiết côn đập tới đầu mình, sau lưng tựa như có Minh Vương pháp tướng phò trợ, côn thế uy mãnh như rồng, côn thanh chát chúa như hổ gầm, kình phong ầm ầm như sóng dậy.

Một chiêu Bình Địa Long Phi áp sát, Lý Tự Thành liền biến chiêu sang Phục Hổ Thính Phong, quá trình biến chuyển vô cùng thông thuận, không có tí trúc trắc nào, mức độ thông hiểu【Vi Đà Côn Pháp】đã đạt tới trình độ cực cao, tựa hồ lúc nào cũng có thể tấn thăng cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, phát huy được mười một, thậm chí mười hai thành uy lực của côn pháp.

Nhưng Lý Tự Thành dù sao cũng không phải tiên sinh nhà hắn, Từ Hiền có Hiệp khí hỗ trợ đối chiến ác nhân còn gã thì không, mặc dù【Lực Khả Bạt Sơn】là thiên phú tam giai Kinh Hồng, nhưng trong trường hợp này thì so ra lại kém thiên phú nhị giai Xuất Trần như【Hiệp Đạo Thiên Mạch】.

Vậy nên Từ Hiền nhất định phải xuất thủ tương trợ.

Tiện tay nhặt lấy một vài viên sỏi nhỏ trên đất, Từ Hiền lần này không dùng【Đạn Chỉ Thần Thông】mà sử đến thủ pháp đả huyệt của【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu】để búng đi sỏi đá trong tay, lực đạo vừa đủ, hết sức tinh chuẩn đánh vào các huyệt đạo sau lưng lẫn trên tay Lý Tự Thành, hơn nữa không hề ảnh hưởng đến quá trình đối chiến của gã.

Lý Tự Thành có lòng tin tuyệt đối với tiên sinh nhà mình, vậy nên gã không tránh không né, vẫn cứ duy trì thế công, mặc cho mấy viên sỏi nhỏ kia đánh vào trên người mình.

Đã có phong ấn thì tất cũng có giải tỏa, tạm thời được【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu】cường hóa, mở rộng kinh mạch, uy lực của côn pháp trong tay Lý Tự Thành lại càng mạnh hơn ba phần, lực tựa thiên quân, bổ một côn như trời giáng xuống đầu Lữ Phi Yến.

Vừa nãy, từ xa thì Lý Tự Thành đã nhìn thấy họ Lữ vung đao chém xuống đầu Từ Hiền, lúc này gã đương nhiên muốn giúp tiên sinh nhà mình trả đũa.

Gặp Lý Tự Thành thế tới hung mãnh, phát hiện gã cũng là Hậu Thiên thập nhị trọng như Từ Hiền, Lữ Phi Yến lòng có lo ngại, thế nên không dám chính diện đối quyết mà búng người nhảy đi xa, lớn giọng chất vấn:

“Thiếu hiệp, xuất thủ với ngươi là ta không đúng. Nhưng chẳng phải Yến mỗ đã giải thích rõ đấy chỉ là hiểu lầm rồi sao, cớ gì ngươi còn để đồng bọn tấn công ta?”

Hắn vừa dứt lời thì Lý Tự Thành lại múa côn đập tới, mở đầu vẫn là nhắm vào huyệt Bách Hội bổ xuống, nhưng đi được hai phần ba đoạn đường liền đổi sang nhắm vào trán của họ Lữ mà thọc, sử xuất một chiêu Hồng Hà Quán Nhật, khí như cầu vòng, côn kình phong tỏa toàn bộ phương vị quanh người Lữ Phi Yến.

“Khinh người quá đáng!” Lời lẽ đạo mạo, nhưng bản chất họ Lữ chính là một tên ôn thần ác bá, nào chịu nhún nhường ai bao giờ, vậy nên không tiếp tục tránh đòn, trực tiếp vung đao gạt đi mũi côn của Lý Tự Thành.

Lúc này thì Từ Hiền đang khoan thai tiến bước, tựa như dạo chơi mà thong dong đến gần chiến trường của đồ đệ nhà mình và Lữ Phi Yến.

Tay phải vẫn giấu sau lưng, dù giấy một lần nữa bay lên cao, bi sắt vào tay, thân hình khẽ nghiêng, tóc mai khẽ động, vạt áo tung bay, tay áo phập phồng, Từ Hiền dùng đủ mười thành công lực búng viên bi sắt về phía Lữ Phi Yến.

Hắn căn thời gian rất xảo diệu, vừa khớp lúc đao côn va chạm, thân hình của Lữ Phi Yến bị cưỡng ép đẩy lùi về sau, bi sắt trong tay như có thần trợ, vừa hay bắn tới vị trí bốn thước sau lưng Lữ Phi Yến, cũng chính là khoảng cách mà họ Lữ bị đẩy lui.

Véooo!

Dù là trong màn mưa, âm thanh bi sắt xé rách không khí mà tới vẫn vô cùng rõ ràng, nghe vào bên tai Lữ Phi Yến chẳng khác nào sét đánh, khiến hắn cả kinh điếng hồn.

Họ Lữ quả nhiên thân kinh bách chiến, phản xạ hơn người, trong lúc nguy cấp, hắn chẳng hề chần chừ chút nào, thuận theo thế lùi mà trực tiếp đổ người ra sao, tránh được thảm cảnh bị viên bi sắt đục xuyên người.

Dù là như vậy, mặc cho có cương khí hộ thể, một mảng y phục lẫn da thịt nơi cánh tay của Lữ Phi Yến vẫn bị chỉ kình hung bạo của Từ Hiền cạo đi, máu văng tung tóe, mang cho hắn cảm giác thốn đến tận cùng.

Một lần nữa tay bắt lấy dù, Từ tiên sinh vẫn cứ thong dong rảo bước, trên gương mặt thanh tao thoát tục, ánh mắt hữu thần động nhân ấy chỉ treo một nụ cười nhạt, âm thanh trầm ấm, tường hòa mà thái độ lại lạnh lùng, xa cách, nhẹ giọng mà rằng:

“Khinh người quá đáng? Vậy ngươi có biết, một trong những vị ân sư của ta, tục danh của người gọi là Yến Nam Thiên hay không hả…”

“…Lữ, Phi, Yến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.