Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 257: Chương 257: Tiên sinh xuất thành tìm ác nhân




“Tiểu La a, trước khi rời thành nhớ ghé qua thăm tam thúc công lần cuối. Ầy, ta cũng già rồi, có khi lần sau ngươi trở lại Hồng Lộ thành thì lão đầu này đã mồ yên mả đẹp.”

“Tam thúc công chớ nói gở, ngài nhất định sống lâu trăm tuổi. Tam thúc công cứ yên tâm đi thôi, nếu có cơ hội, lần sau không chỉ ta mà cả Ngạo Thiên huynh cũng sẽ tới vấn an ngài.”

“Ha ha, có tiểu La ngươi là được rồi. Tiểu tứ tên nhóc quỷ kia, ôi chao, nghĩ đến thói xa xỉ của tiểu tử ấy, lão phu lại thấy một trận đau đầu!”

“…”

“Ái chà, suýt nữa thì quên Lý tiểu tử. Lần này không kịp chuẩn bị, lần sau đi, lão gia gia nhất định bù lại lễ gặp mặt cho ngươi.”

“Đa tạ lão gia gia, tạm biệt lão gia gia.”



Giờ Ngọ đã qua được ba phần tư thời gian, sư đồ Từ Hiền leo tường rời khỏi Giang Hồ Nhật Báo, Thiên Cơ Xa đi trước, Lý Tự Thành hộ tống phía sau, nơi ngõ Ô Yên vẫn chỉ mỗi thầy trò hai người dạo bước.

Này cũng không có gì lạ, bởi sau khi hỏi Bao Dịch Vũ, Từ Hiền mới hay là ngoại trừ hai căn nhà đầu ngõ, toàn bộ bất động sản còn lại trong hẻm Ô Yên đều thuộc quyền sở hữu của Giang Hồ Nhật Báo, tương tự như Huyền Kiếm phủ ty.

Chậm rãi lăn bánh trong con hẻm u tĩnh, Từ Hiền bắt đầu kiểm kê lại thu hoạch của mình sau khi duyệt đọc toàn bộ bí tịch võ công trong mật thất.

Ba môn võ học mới nhất của hắn đều có được một ít tiến bộ, trong đó【Thái Nhạc Tam Thanh Phong】đạt tới trình độ Giá Khinh Tựu Thục,【Thất Diệp Phi Hoa】và【Phi Hoa Phi Vụ Lai Khứ Vô Hình Kiếm】cũng miễn cưỡng đạt tới Đăng Đường Nhập Thất.

Dù sao cũng là bí tịch được hệ thống đánh giá Tuyệt Phẩm, có thể thông qua duyệt đọc võ học mà tiến bộ cũng là may mắn lắm rồi, Từ Hiền cũng không dám mong gì hơn.

Chút tiến bộ này có thể giúp hắn đỡ được không ít thời gian khổ tu, nhưng cũng chỉ là lợi ích nhỏ mà thôi. Thu hoạch lớn nhất của Từ Hiền trong chuyến này chính là gom góp được không ít Võ Đạo Tinh Hoa, số lượng nhiều tới nỗi có thể đổi được tám môn võ học phẩm chất Hi Hữu, nếu quy ra Phổ Thông thì lại càng nhiều hơn, ước chừng gần trăm.

Nhưng nói thật, Từ Hiền đối với loại thu hoạch lớn này lại có chút thất vọng, bởi trừ phi là võ học loại hình đặc biệt, như【Đạn Chỉ Thần Thông】có thể thông qua nội lực đạt tới uy lực của võ học Tuyệt Phẩm, Sử Thi, hoặc là tàn thiên như【Giá Y Thần Công】,【Từ Hàng Kiếm Điển】, bằng không thì dù có trăm quyển, ngàn quyển bí tịch phẩm chất Hi Hữu đối với hắn cũng là vô dụng.

Từ Hiền bây giờ, ít nhất phải là võ học phẩm chất Tuyệt Phẩm mới vào được pháp nhãn của hắn.

‘Có lẽ ta lại gom góp thêm vài quyển mật tịch Trung Thừa nữa là đủ?’ Lăn ra phố lớn, Từ Hiền chợt ngoái nhìn về Bắc, theo lời Bao Dịch Vũ thì ở đấy có khu vực giao dịch và phòng đấu giá do Võ Lâm Minh quản lý, ngoài ra còn có chợ đen do tán nhân giang hồ tụ tập bày bán mà thành.

Nhưng Từ Hiền không vội tới thành Bắc, bởi hắn lúc này có một chuyện còn vội hơn mua bí tịch rất nhiều.

Đó chính là đi săn cái Tàng Vân Lệnh thứ bảy của mình.

Vào hai khắc đồng hồ trước, ngay lúc chính Ngọ,【Tầm Hung Kính】tới hẹn lại lên, quét hình một vòng trong phạm vi năm dặm xung quanh Từ Hiền, thế mà phát hiện liên tù tì bốn tên nhân sĩ giang hồ cùng một tên người bình thường có Ác khí cao hơn Thiện rất nhiều, hơn nữa kẻ có tu vi cao nhất trong số này – Tiên Thiên tầng sáu – còn sở hữu một cái Tàng Vân Lệnh.

Từ giờ cho đến giữa giờ Dậu, vị trí của năm kẻ này sẽ luôn bị【Tầm Hung Kính】khóa chặt, thế nên trước đó Từ Hiền cũng không vội truy lùng bọn chúng, chờ tham cứu xong bí tịch trong mật thất, lại hàn huyên thêm một lúc với Bao Dịch Vũ mới chịu rời khỏi hẻm Ô Yên, tuyên cáo buổi đi săn bắt đầu.

Bởi vì bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, lại có Lý Tự Thành đi cùng, nên Từ Hiền quyết định lấy chân thân hành sự.

Dù sao thì người có được Phủ Ngoại Lệnh là Từ tiên sinh, không phải Thiên Hồ Hiệp.

Theo những gì Trương đội trưởng báo cho hắn biết, Phủ Ngoại Lệnh của Huyền Kiếm Phủ trừ việc có thể để hắn miễn xếp hàng ở trạm vấn tâm, tùy ý ra vào trọng thành, nó còn trao cho hắn đặc quyền tiền trảm hậu tấu, miễn là sau khi giết người xong, Từ Hiền nhất định phải giao ra được bằng chứng phạm tội của kẻ bị hắn giết.

Đối với một người sở hữu thần vật【Hiệp Đạo Thiên Thư】như Từ Hiền, chuyện đó hoàn toàn chẳng thành vấn đề.

‘Giết thường dân thì cần đến phủ thành chủ giải quyết, xử lý nhân sĩ giang hồ thì cần tới Huyền Kiếm Phủ bàn giao, ta tạm tha cho Triệu Lai Phúc vậy.’

Từ Hiền thầm nghĩ, Triệu Lai Phúc chính là người bình thường duy nhất trong số năm con mồi, hơn nữa theo giới thiệu vắn tắt trên【Tầm Hung Kính】thì họ Triệu sinh sống tại Hồng Lộ thành đã nhiều năm, hắn cũng không sợ tên này đột nhiên chạy mất.

Đối tượng mà Từ Hiền để ý nhất lúc này thật ra chính là kẻ có tu vi Tiên Thiên tầng sáu kia, bởi dựa theo dấu chấm đỏ đại biểu cho vị trí của kẻ đó trên bảo kính, không khó để Từ Hiền nhận ra hắn sắp rời khỏi Hồng Lộ thành.

Bắc Nam nhập, Đông Tây xuất, thành môn tứ phương của Hồng Lộ thành chỉ cho phép bách tính ra vào theo nguyên tắc này, mặc dù nó gây ra một chút phiền hà cho việc xuất nhập thành, nhưng lại được lợi ở chỗ dễ dàng quản lý.

Con mồi có tu vi Tiên Thiên tầng sáu kia chọn Tây môn làm cửa ra, sư đồ Từ Hiền vừa hay cũng đang ở thành Tây

Đây rõ ràng là thiên ý không muốn để hắn có thể sống qua hôm nay, Từ tiên sinh không còn cách nào khác là thuận theo ý trời.

Ầm! Ầm!

Vừa nhắc tới ý trời, thiên không vốn đang nắng chói chang mà chớp mắt một cái đã mây đen bao phủ, sấm chớp đì đùng, lúc sư đồ hai người tiến tới thành môn thì những hạt mưa đầu tiên cũng bắt đầu rơi xuống.

Từ Hiền thu chân ngồi xếp bằng trên Thiên Cơ Xa, ấn nhẹ vào một cơ quan bên tay vịn, từ phần ghế dựa sau lưng, chỉ thấy một cây dù đột ngột trồi lên, tán ô rộng mở che trên đỉnh đầu của hắn.

Người luyện võ không ngại nắng mưa, nhưng cảm giác ẩm ướt thì thật khó chịu,【Thiên Vân Bảo Y】lại đang trên người Lý Tự Thành, nên Từ Hiền chỉ có thể bung dù che mưa.

Vượt qua dòng người đang xếp hàng chờ xuất thành, sư đồ bọn họ xuất trình Phủ Ngoại Lệnh cho Huyền Kiếm Vệ canh giữ trạm vấn tâm xem qua, sau đó cứ thế không chút trở ngại rời khỏi Hồng Lộ thành trong ánh mắt hâm mộ của đám tán nhân giang hồ.

Ánh mắt hững hờ nhìn xuống chiếc bảo kính, phát hiện mục tiêu của mình sau khi rời thành được hai mươi dặm liền giậm chân tại chỗ, Từ Hiền bèn đối chiếu vị trí của con mồi với địa đồ, lập tức nhận ra kẻ này đang ở sát bên quan đạo.

‘Chỗ ấy rõ ràng không có tửu lâu hay quán trọ nào, chỉ là một mảnh rừng hoang dã, lẽ nào…’ Từ Hiền chợt nhíu mày lại, hắn thay mình vào vị trí của con mồi, đứng ở vị trí của kẻ đó để suy nghĩ, cuối cùng rút ra một kết luận: “Hắn muốn chặn đường đánh cướp?”

‘Bắc Nam nhập, Đông Tây xuất. Theo Trương đội trưởng nói, sáng nay Huyền Kiếm Vệ đã xuất hành làm nhiệm vụ, đến giờ này thì chỉ có về chứ không có đi, nếu có thì tỉ lệ cũng là rất thấp, vậy nên chặn giết ở chỗ này quả thật rất hợp lý.’

Lại nghĩ đến cảnh giới Tiên Thiên tầng sáu của mục tiêu, theo Từ Hiền thấy dù con mồi của mình có gặp phải Huyền Kiếm Vệ thì kẻ xui xẻo cũng chỉ có thể là người sau.

‘Không chừng cũng đã có Huyền Kiếm Vệ rơi vào độc thủ của hắn. Thôi vậy, nếu đã để ta gặp phải coi như ngươi xấu số, cũng không biết Huyền Kiếm Phủ có treo thưởng tên này hay không?’

Mặc dù theo Trương đội trưởng nói thì thù lao treo thưởng của phủ ty rất bèo bọt, nhưng nếu có thể tiện tay đạt được thì hắn cũng không chê.

Thu Thiên Cơ Xa vào trong tay áo, dùng một chiếc dù giấy để che mưa, Từ Hiền chỉ nhẹ nhàng bảo Lý Tự Thành hai tiếng “tăng tốc” rồi lập tức đạp nước lao nhanh trên quan đạo.

Vù! Vù!

Bước chân của hắn mạnh mẽ mà chắc chắn, cước lực lẫn nội lực đều được khống chế một cách hết sức xảo diệu, chỉ khiến bọt nước tung tóe sang hai bên mà không làm ướt đến y phục của hắn.

Cùng là một môn thân pháp, cũng cùng là trình độ Lư Hỏa Thuần Thanh, nhưng phong cách của Lý Tự Thành lại khác Từ Hiền một trời một vực.

Tốc độ kém một chút do nội công không thâm hậu bằng, mỗi một bước, Lý Tự Thành đều giẫm thật mạnh xuống đất, dù cho trời có đang mưa thì âm thanh đất đá và sình lầy dưới chân gã nổ tung vẫn vang rõ mồn một, nếu không phải đang mặc bảo y thì e rằng ống quần của gã đã ướt đẫm và dính đầy bùn đất.

Lý Tự Thành và tiên sinh nhà mình đều không biết, sau khi hai người xuất thành thì chẳng lâu sau đó, cũng có một đôi huynh đệ mập mạp nghênh ngang bước ra Hồng Lộ từ đại môn, hơn nữa còn chẳng hề làm kinh động đến trận pháp ở cửa thành.

“Đại ca, trời mưa thế này, ta sợ bay mùi mất!”

“Chớ lo, đại ca mi mũi thính hơn chó, tên kia chạy không được.”

“Đại ca uy vũ!”

“Uy vũ cái rắm, dù sao cũng đánh không lại hắn.”

“Vậy nên chúng ta mới phải dùng thủ đoạn đặc biệt, khặc khặc.”

“Hặc hặc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.