CHƯƠNG THỨ 12
Làm gay ngày thứ 9
[ Vào mùa đông cùng nắm tay nhau sưởi ấm trong túi áo khoát, mười ngón tay đan chặt. ]
Không thể không nói Trương Linh Dật đối với việc làm gay rất nhiệt tình, vượt xa cả tưởng tượng của Vương Nghiễm Ninh.
Hắn thực sự có thể vì làm gay mà buông tha cho thói quen ưa thích – – biếng nhác!
Vương Nghiễm Ninh sáng sớm mở cửa đã thấy Trương Linh Dật dù bận, nhưng vẫn nhàn nhã đứng ở trước cửa chờ y. Hắn nở một nụ cười khoe hàm răng trắng sáng, vô cùng phấn khởi: ”Thụ thụ, sớm ah’!”
Vương Nghiễm Ninh: ”!!!”
”Ặc! Cậu mặc quần áo kiểu gì vậy hả?” Vương Nghiễm Ninh phát điên nhìn Trương Linh Dật đang mặc một cái áo.. bành tô quân đội..
Trương Linh Dật vẻ mặt uỷ khuất xua tay: ”Tớ cũng không muốn ah’, cả buổi tối hôm qua tớ đã lục hết tủ đồ, mới biết mình không có cái áo khoác túi lớn nào. Không có túi lớn làm sao chúng ta có thể nắm tay nhau trong túi áo đây? Cái này là tớ mượn được của thằng bạn cùng phòng!”
Trương Linh Dật cúi đầu nhìn chiếc áo khoác màu xanh lá cây mình đang mặc. Tuy rằng nhìn có chút thất bại. Nhưng đêm qua lúc cho hắn mượn cái áo bành tô quân đội này, tên bạn cùng phòng thường ngày tốt bụng thành thật lại trưng ra vẻ mặt đau khổ. Trong lòng hắn cũng hỗn độn nổi gió một phen, nhưng hắn tự tin bản thân mình đẹp trai, tinh anh không gì sánh kịp. Khí chất của hắn tuyệt đối có thể đem cái áo bành tô quân đội này mặc thành người mẫu Âu Mĩ.
Nhưng là… Vương Nghiễm Ninh biểu tình quá thống khổ đi!
Vương Nghiễm Ninh chà xát tay nói: ”Cậu không có áo khoác túi lớn nhưng tôi có ah’, cậu không thể nói với tôi một tiếng sao…”
”Nhưng tớ là công…” Trương Linh Dật rối rắm.
Vương Nghiễm Ninh trừng hắn.
”Được rồi!” Trương Linh Dật khuất phục, ”Vậy cậu mặc cái áo khoác túi lớn đi, tớ đi thay quần áo.” Hắn nói xong liền chạy lên lầu.
Phòng ký túc xá của hắn và Vương Nghiễm Ninh ở chung một toà nhà, nhưng phòng của hắn ở lầu sáu còn phòng của Vương Nghiễm Ninh ở lầu bốn.
Chờ Trương Linh Dật thay quần áo xuống dưới lầu, Vương Nghiễm Ninh đã không còn lựa chọn nào khác, y đành mặc cái áo khoác túi lớn.
Áo khoác lông cừu màu đen, có hai hàng cúc áo, hoàn mỹ đến mức không thể nhìn thẳng.
”A?” Trương Linh Dật chậc chậc nói, ”Đây không phải là áo tơ Tiệp Khắc trong truyền thuyết sao?”
”Biến!” Vương Nghiễm Ninh trực tiếp cầm đống sách đập lên đầu Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật ”Hắc hắc” cười né tránh, thuận tiện ôm lấy cánh tay của Vương Nghiễm Ninh, tự nhiên mà cọ qua cọ lại: ”Đi, tiểu công mang em đi xem thế giới bên ngoài.”
Nói là đi xem thế giới bên ngoài, nhưng trên thực tế, hắn kéo Vương Nghiễm Ninh đến một trung tâm mua sắm thương mại cao cấp đi dạo.
Trương Linh Dật đi tới đi lui trong một cửa hàng lớn được trang trí bằng những món đồ quý giá. Hắn tập trung tâm trí lựa chọn những món đồ quý hiếm hào nhoáng theo kiểu dáng phương đông lẫn phương tây. Nào là trang sức, nước hoa, thỉng thoảng còn quay qua hỏi ý kiến của Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh chỉ nói vài câu có lệ, nhưng rốt cuộc không nhịn được hỏi: ”Cậu rốt cuộc muốn mua cái gì?”
Trương Linh Dật cầm lên một chai nước hoa màu tím nói: ”Mẹ của tớ sắp sinh nhật nên phải mua quà tặng cho bà ấy.”
Vương Nghiễm Ninh ngẩn người nói: ”Vậy mẹ cậu thích gì?”
”Cái gì đắt tiền ấy.”
Vương Nghiễm Ninh không nói gì: ”Vậy cậu chọn món nào đắt nhất không phải được rồi sao?”
”Dĩ nhiên không được.” Trương Linh Dật khinh bỉ, ”Cậu không biết không có thứ gì đắt nhất, chỉ có thứ đắt hơn sao? Tiền của bản thiếu gia cũng có liều lượng, tớ còn muốn chừa chút tiền để đón năm mới ah’.”
”Vậy cậu muốn sao?”
”Tất nhiên là chọn một món đồ vừa vừa, nhưng nhìn vô phải thật đắt tiền quý giá!” Trương Linh Dật vừa nói vừa buông nước hoa xuống, ”Ngàng vạn lần không nên mua nước hoa, mẹ của tớ chỉ cần ngửi mùi là đã có thể biết được nguồn gốc rồi.”
Vương Nghiễm Ninh nhìn Trương Linh Dật chọn chọn bỏ bỏ, miêu tả sở thích của mẹ hắn chợt nhớ đến một số ít lời đồn đại ở trường đại học F. Sau đó đánh nhẹ lên cánh tay của hắn hỏi: ”Này, nghe nói nhà cậu là gia đình giàu có nhất thành phố G có đúng không?”
Vốn việc này y chỉ nghe từ những lời đồn nhàm chán, nhưng bất quá nhìn điệu bộ của Trương Linh Dật như vậy có chút muốn xác định.
Trương Linh Dật vẻ mặt run rẫy nhìn y: ”Xin cậu đấy, đừng có tin những lời đồn nhàm chán này có được không? Tôi còn nghe nói cậu là con cháu của dòng họ quý tộc đời nhà Thanh đó! Lời đồn thiếu tin cậy như vậy cậu cũng tin sao? Nhà của tớ chỉ kha khá bình thường, gia đình bậc trung thôi. Nhưng mà mẹ tớ có vẻ ngoài rất xinh đẹp. Lúc còn trẻ đã quen được người khác chiều chuộng, nên bên trong thích kén chọn một chút, cái gì cũng phải là tốt nhất. Còn lại thì đều bình thường, không có gì đặc biệt.
Vương Nghiễm Ninh trong lòng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. May mắn nhà của Trương Linh Dật không phải đại gia phú hào như trong truyền thuyết. Nói cách khác.. gia đình có tiểu nghiệp như nhà y, phỏng chừng nếu cùng hắn làm bằng hữu sẽ có điểm chênh lệch.
Vương Nghiễm Ninh không hề để ý nội tâm mình đang lấy bản thân ra so sánh với Trương Linh Dật. Bởi vì ngay trong lúc bọn họ bất hoà, y cũng không nghĩ đến chuyện mang gia thế bối cảnh của Trương Linh Dật ra để nhận xét con người của hắn.
Nhưng ngược lại hiện giờ y bắt đầu để ý tới gia đình cùng xuất thân của hai người.
May mắn thay…
May mắn cái gì y cũng không rõ..
Trương Linh Dật chọn nửa ngày rốt cuộc cũng chọn được một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyện là một đôi giày cao gót khảm kim cương.
Vương Nghiễm Ninh nhìn sợi dây chuyền, do dự một lúc cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: ”Mẹ của cậu thích kiểu dáng này?” Y cảm thấy loại kiểu dáng này chỉ có nữ sinh hoặc những quý cô viên chức trẻ tuổi mới thích thôi.
Mẹ của Trương Linh Dật ít nhất cũng đã bốn mươi mấy rồi đi?
Trương Linh Dật hừ hừ hai tiếng nói: ”Đúng vậy, mẹ tớ thích những kiểu trẻ trung thiếu nữ. Tớ đã nói mẹ của tớ được chiều chuộng đến hư. Nếu cậu dám nói chuyện tuổi tác với bà ấy, nhất định bà ấy sẽ nhéo lỗ tai của cậu.” Hắn vừa nói vừa sảng khoái quét thẻ trả tiền, sau đó lôi kéo Vương Nghiễm Ninh rời đi.
Ra khỏi khu trung tâm mua sắm, hai người đồng thời rùng mình một cái.
”Lạnh quá!” Trương Linh Dật chà xát cánh tay.
Vương Nghiễm Ninh yên lặng mà kéo áo chặn gió.
”Thụ thụ, cậu như vậy không được!” Trương Linh Dật nhìn y bằng đôi mắt sắc như dao, sau đó vươn tay ra nói: ”Nè!”
Vương Nghiễm Ninh: ”??”
Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh một chút cũng không phản ứng. Nhịn không được nhìn y bất mãn. Bàn tay tiến tới nắm lấy tay Vương Nghiễm Ninh nhét vào trong túi áo của y.
”Cùng nhau nắm tay trong túi áo khoác sưởi ấm, Ân.. còn phải mười ngón tay đan vào nhau!” Trương Linh Dật vừa nói vừa cau mày, hắn lấy tay lần mò trong túi áo khoát tìm kiếm những ngón tay của Vương Nghiễm Ninh, dùng sức đan vào, nắm thật chặt tay y.
Túi áo khoác của Vương Nghiễm Ninh cũng không lớn lắm, nhét một lúc hai bàn tay của hai thằng con trai đã có điểm chật chội. Huống hồ Trương Linh Dật còn liều mạng làm loạn tới làm loạn lui trong túi áo. Một hồi Vương Nghiễm Ninh nổi trận đại hoả.
”Cậu đủ rồi!” Vương Nghiễm Ninh không kiên nhẫn mà quát, dùng sức đem tay mình rút ra khỏi túi áo. Sau đó cũng đem tay Trương Linh Dật lôi ra ngoài. Rồi tàn bạo nắm chặt lấy ngón tay hắn, dùng lực nhét cả hai tay vào trong túi, ”Vậy được rồi, đi thôi.”
”Đi đi.” Trương Linh Dật cười đùa mà đi về phía trước.
Trong túi áo khoác chật hẹp, hai người mười ngón tay đan, thật chặt chẽ.
Trương Linh Dật và Vương Nghiễm Ninh đều có dáng người gầy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Vương Nghiễm Ninh có thể cảm nhận được xương ngón tay của Trương Linh Dật, cứng rắn, góc cạnh rõ ràng. Hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau ở bên trong túi áo khoác làm cho Vương Nghiễm Ninh cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
Cảm xúc bỗng nhiên có một chút phức tạp, nội tâm tựa hồ có cái gì rục rịch mà ngay cả bản thân y cũng không lý giải được.
Đột nhiên có chút phiền muộn nói không nên lời.
Vương Nghiễm Ninh bỗng dùng sức mãnh liệt bóp chặt ngón tay của Trương Linh Dật. Khe hở của ngón tay bị kẹp chặt đến co rút, y dùng lực thật mạnh, nhất thời làm Trương Linh Dật đau đến kinh động thét lên.
”Chết tiệt, thụ thụ, cậu muốn mưu sát tiểu công ah’!” Vừa nói vừa không cam lòng yếu thế, hắn phản khán kẹp trở về.
”Mợ, cậu dám dùng lực sao?” Vương Nghiễm Ninh bị đau lại càng dùng sức kẹp trở lại.
Vì thế ở ngoài mặt thoạt nhìn hai người bọn họ thập phần ấm áp ái muội, tình cảm phóng ra bốn phía, mười ngón tay đan chặt chẽ cùng nhau sửa ấm. Nhưng kỳ thực lại không ai nhường ai, người tới ta tiếp, mãnh liệt kẹp chặt ngón tay của đối phương.
Mãi cho đến khi lên xe bus, ngồi qua N cái trạm, cùng nhau đi tới chung cư của Trương Linh Dật. Hai người rốt cuộc hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn đối phương, đồng thời hừ một tiếng.
Vương Nghiễm Ninh nói: ”Buông tay ah’.”
Sau đó hai người đồng thời buông tay rút ra khỏi túi áo khoát, các đốt ngón tay đều hồng cả lên, vô lực mà buông xuống.
”Chết tiệt, đau chết bản thiếu gia.” Trương Linh Dật rốt cuộc không nhịn được, dùng tay kia xoa nhẹ lên ngón tay bị kẹp, vẻ mặt vặn vẹo. ”Vương Nghiễm Ninh, cậu cũng quá độc ác!”
Vương Nghiễn Ninh cũng không so đo thiệt hơn với hắn, có điều xương cốt của y cứng rắn nên vẫn còn có thể chịu đựng được, vẻ mặt bình thản nghiêm nghị nói: ”Bớt nói chuyện vô nghĩa đi, mau dẫn đường.”
Nhà của Trương Linh Dật nằm ở khu chung cư nổi tiếng cao cấp nhất ở trung tâm thành phố G. Vừa náo nhiệt vừa yên tĩnh, lại là khu chung cư mới, mức giá trung bình cũng phải hơn ba mươi ngàn. Tuy rằng mặc dù không nhất thiết phải là giàu có, nhưng kinh tế tuyệt đối phải hơn mức bình quân ở thành phố G.
Vương Nghiễm Ninh nhà ở thành phố S, cũng là một khu chung cư khá nổi tiếng, tương xứng với gia đình của Trương Linh Dật.
Vì vậy Vương Nghiễm Ninh cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Trương Linh Dật dẫn Vương Nghiễm Ninh đi lên lầu 27, nhà của hắn có bao gồm ba phòng ngủ, hai phòng khách, ban công có thể thấy được phong cảnh bên ngoài.
”Sao không có ai ở nhà?” Vương Nghiễm Ninh nhìn những đồ vật thời thượng được trang trí trong phòng nhưng lại lạnh lẽo, có chút nghi hoặc. Trương Linh Dật nói mua quà tặng cho mẹ hắn, còn tưởng trong nhà hẳn là có người.
“Ah’, ba mẹ tớ đều công tác ở nơi khác nên không có ở nhà. Căn hộ ở thành phố G này bình thường chỉ có mình tớ ở.” Trương Linh Dật vừa nói vừa tiện tay ném cái túi trang sức nhỏ lên bàn, cũng vứt luôn cả chìa khoá. Bước qua hành lang được thông với phòng khách, hắn vừa đi vừa nói ”Cậu không phải muốn ôn tập sao? Đi theo tớ vào phòng sách.”
Phòng sách nhà Trương Linh Dật rất ấm áp, trên mặt tường được treo một giá sách màu trắng. Màu vách tường cũng được sơn trắng, sàn nhà được lót gỗ. Một chiếc ghế salon bọt biển màu sắc rực rỡ, cả người đều có thể nằm lên đó, kế bên là một cái bàn bằng gỗ. Trong phòng còn có một cái cửa sổ lớn sát đất đối diện với ban công, khiến cho người khác vừa thấy liền có cảm giác thoải mái không muốn rời đi.
“Good.” Vương Nghiễm Ninh đem sách ném lên bàn học, bay nhanh tới chiếm lấy ghế salon màu xanh nhạt, khoan khoái nói: “Trẫm hôm nay sẽ ở đây, Tiểu Dật Tử mau tới hầu hạ.”
_______________________