CHƯƠNG THỨ 36
Trương Linh Dật cũng nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh, hắn đầu tiên là sửng sốt, hai con ngươi mở thật lớn. Trên mặt chưa kịp biến hoá nhưng trong lòng đã dậy sóng ngập trời.
Đây là mộng hay là thật?
Trong bốn năm nay, mỗi đêm hắn đều nhiều lần mơ thấy gặp lại Vương Nghiễm Ninh trong mộng. Những giấc mơ đó hoàn toàn chân thật. Thật đến độ khiến hắn hãm sâu vào đó, không muốn tỉnh lại. Nhưng chờ đến lúc này, khi giấc mộng trở thành sự thật thì hắn lại lùi bước.
Thời gian dường như ngừng lại vào giây phút này. Hai người không thể ngờ lại đột ngột gặp nhau trong một tình huống như vậy, nhất thời đều không biết làm sao.
Bên trong Trương Linh Dật là một sự mất mát, dường như còn mang theo một chút tức giận.
Bốn năm quá dài, đủ để nhớ lại tất cả những kỷ niệm.. rồi từ đó lại hoá thành trống rỗng, mang theo sự đau khổ của hiện thực ngày một lớn hơn.
Lớn đến mức khiến hắn không thể không hận Vương Nghiễm Ninh.
Khoảnh khắc khi cửa thang máy mở ra, cũng đem tất cả mọi thứ của bốn năm chậm rãi bày ở trước mắt.
Cả hai cứ như vậy mặt đối mặt, đứng nhìn nhau.. nhìn khuôn mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Rõ ràng đã không giống nhau, sự thành thục thậm chí còn mang theo chút năm tháng thăng trầm. Nhưng bọn họ lại vô tình cắt ngang qua nhau như bốn năm trước đây.
Thang máy từ từ đóng lại trong thời gian hai người trầm mặt. Vương Nghiễm Ninh là người phục hồi tinh thần trước tiên, y vội vã nhấn nút mở cửa trên thang máy. Bước ra ngoài, khoé miệng cong cong, nở một nụ cười hoàn mỹ nói: “Đã lâu không gặp.”
Trương Linh Dật không ngờ y lại mở miệng nói ra bốn chữ như vậy, hắn ngẩn người, lúc này mới miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc: “Đã lâu không gặp.”
Thật sự đã lâu không gặp, lâu đến nỗi tôi vốn đã chuẩn bị tốt những lời muốn nói khi chúng ta gặp nhau. Nhưng thời khắc này lại quên đi tất cả..
Vương Nghiễm Ninh đưa tay phải ra, Trương Linh Dật như máy móc bắt tay y.
“Chắc cậu hiện giờ còn có việc, khi nào rãnh rỗi hẹn nhau ra ngoài uống mấy ly!” Vương Nghiễm Ninh nói, cầm bóp da rút một tờ danh thiếp đưa cho hắn, “Đây là danh thiếp của tôi.”
Trương Linh Dật nhận lấy danh thiếp trên tay, ngơ ngác nhìn Vương Nghiễm Ninh xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi thân ảnh của Vương Nghiễm Ninh đã không còn, hắn lúc này mới bất chợt phục hồi lại tinh thần.
“Vương Nghiễm Ninh!” Trương Linh Dật chợt đấm một quyền lên tường, nhưng hắn lại không biết mình muốn trút xả điều gì.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, Trương Linh Dật trở về văn phòng làm việc của Huy Đế quốc tế ở lầu ba mươi lăm. Vừa bước vào phòng liền nhận được điện thoại của David, ông gọi Trương Linh Dật tới phòng làm việc.
“Linh Dật, cậu tới muộn một bước, tôi vừa phỏng vấn một người được đề cử!” David hưng phấn nhìn Trương Linh Dật nói, “Là một người trẻ tuổi vô cùng ưu tú, nhưng cậu ấy vừa mới đi. Thật là tốt, quản lý marketing của Hoa Nam chúng ta có thể định rồi.”
“Oh, thật có người ưu tú như thế ah’.” Trương Linh Dật nhướn lông mày, chức vị quản lý marketing của công ty bọn họ đã bỏ trống khá lâu, vẫn chưa tìm được người đặc biệt thích hợp. David là một người nổi tiếng kén chọn, nhưng lại có người khiến ông khen không dứt như vậy, thật sự làm cho người ta bất ngờ.
“Ừ, là quản lý marketing của Phúc Mậu Khải Tư, mới vừa từ Đài Loan trở về, cậu ta gọi là Nghiễm Ninh.” David nói, “Trong hai ngày này, lúc nào cậu rãnh rỗi có thể hẹn cậu ta tới đây để gặp mặt. Nếu không còn vấn đề gì, chúng ta chọn cậu ta.”
Phúc Mậu Khải Tư?
Nghiễm Ninh?
Trương Linh Dật nhớ tới tờ danh thiếp y vừa đưa cho hắn, sắc mặt hơi đổi nói: “Ngài nói là Vương Nghiễm Ninh?”
“Oh, đúng! Cậu biết cậu ta sao?” David hai mắt toả sáng, nhưng bỗng nhiên nhớ đến điều gì, nói :”Oh, đúng rồi, cậu ta hình như là bạn học cũ của cậu. Ừ.. hai người tài năng đều đến từ đại học F! Không tồi không tồi.”
Cho nên Vương Nghiễm Ninh khi nãy xuất hiện là vì đến Huy Đế quốc tế phỏng vấn?
Tâm tình Trương Linh Dật có chút phức tạp, nhưng dường như lại có chút mong chờ, hắn thích thú nói: “Ok, David, có thể hai ngày này tôi sẽ hẹn cậu ấy tới đây.”
Buổi tối, Vương Nghiễm Ninh nằm trên giường khách sạn xem TV, tiện thể dùng ipad kiểm tra email. Đột nhiên điện thoại vang lên, y cầm lên nhìn, là một dãy số..
Vương Nghiễm Ninh trong lòng rung động, mặc dù dãy số này đã không còn nhắn tin cho y một thời gian dài. Nhưng y đã khắc ghi nó sâu vào tận trong đầu. Khi ở Đài Loan, có rất nhiều lần y thiếu chút nữa không nhịn được gửi tin nhắn cho dãy số này..
Không nghĩ tới.. hắn không có đổi số điện thoại..
Vương Nghiễm Ninh có một loại cảm giác nói không nên lời, do dự một hồi mới nhấn nghe máy.
“Alo”
“Alo.. Vương Nghiễm Ninh?”
“Vâng, xin hỏi ngài là?” Vương Nghiễm Ninh cầm lấy ly nước trên đầu giường uống một hớp. Giả vờ như không biết.
“Là tớ, Trương Linh Dật.” Nội tâm Trương Linh Dật nổi lửa một trận, nhưng vẫn chịu đựng không dám nổi nóng.
“Oh, chuyện gì?”
Đây là cái thái độ gì chứ!
Trương Linh Dật có một cảm giác sung động muốn tắt điện thoại, lao đến cắt JJ của y. Im lặng mười mấy giây đồng hồ xây dựng lại tinh thần cho mình, hắn nói: “Hiện tại cậu rảnh không? Đi ra ngoài uống một ly!” *=))))).. buồn cười quá*
Vương Nghiễm Ninh nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới chín giờ liền nói: “Có thể ah’, địa điểm cậu chọn.”
“Cậu hiện giờ đang ở chỗ nào?” Trương Linh Dật hỏi
“Khách sạn Đường Hoa.”
“Ừ, được.”
Vương Nghiễm Ninh bình tĩnh cúp điện thoại, sau đó lại mất bình tĩnh nhảy dựng lên. Y tức tốc mở vali hành lý, điên cuồng chọn quần áo. Thật vất vả thay một bộ quần áo giản dị có thể khiến hàng vạn hàng nghìn cô gái chết ngay lập tức, y bắt đầu chải kiểu tóc.
Chờ đến khi y chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, thân ảnh xuất hiện ở cửa quầy rượu Poli cũng đã là chuyện của một tiếng sau.
*=)))))… ko thể nhịn được cười*
Trương Linh Dật ngồi gần cửa của quán bar, nhìn qua quầy rượu là có thể thấy được.
“Cho một ly cocktail.” Vương Nghiễm Ninh quay về phía bồi bàn nói, ngay sau đó ngồi xuống bên cạnh nhìn Trương Linh Dật.
Mặc dù một buổi chiều đã đủ cho Trương Linh Dật tiêu hoá chuyện Vương Nghiễm Ninh trở về. Nhưng đến khi đối mặt nhìn y, tâm trạng hắn lại bất đồng. Hắn nhìn chằm chằm Vương Nghiễm Ninh hồi lâu, chậm rãi nói: “Cậu xấu thật.”
Vẻ mặt Vương Nghiễm Ninh như muốn nứt ra, thiếu chút nữa nhịn không được cầm ly rượu giội lên đầu hắn.
Đây tuyệt đối là đố kỵ!! Ghen tị lộ rõ ra mà!! Tất cả những ai nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh đều nói y trở về lần này rất đẹp trai. Ít nhất cũng là một câu “phong độ vẫn như năm nào”, Trương Linh Dật tên này!! Đã nhiều năm như vậy vẫn còn muốn chèn ép y?
Vương Nghiễm Ninh mắt lạnh thoáng nhìn, hừ nói: “Dĩ nhiên so với cậu không bằng rồi, trải qua một thời gian lâu như vậy cậu cũng xấu y như trước!”
Trương Linh Dật nhìn lực chiến đấu của Vương Nghiễm Ninh vẫn giống như năm đó, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mấp máy miệng nói: “Trở về lúc nào?”
Hắn thật ra muốn nắm lấy cổ áo Vương Nghiễm Ninh, lớn tiếng chất vấn y tại sao năm đó không từ mà biệt? Tại sao lại đi tận bốn năm trời? Tại sao bốn năm đó đều bặt vô âm tín? Tại sao trở về cũng không nói cho hắn một tiếng?
Nhưng hắn lại không có lập trường..
Cho nên cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu hời hợt như vậy..
Vương Nghiễm Ninh quơ quơ cái ly: “Là mấy hôm trước thôi.”
Trương Linh Dật nhìn y: “Tại sao trở về cũng không nói với tớ tiếng nào?”
Nhưng lời vừa nói ra miệng hắn lại hối hận. Thời gian trải qua bốn năm, ngay cả một cú điện thoại cũng không có, làm sao có thể cùng hắn liên lạc?
Hắn không biết trong lòng Vương Nghiễm Ninh nghĩ gì. Bọn họ trong lúc đó cũng không có bất kỳ hứa hẹn nào. Nếu tự đánh giá thì tối thiểu cũng là phạm vi bạn bè. Nhưng kết quả quay người lại, y lại biến mất tăm khỏi thế giới của hắn.
“Chưa kịp.” Vương Nghiễm Ninh cười cười, hớp một ngụm rượu.
Ánh mắt Trương Linh Dật như nổi lửa, đây là đáp án quái quỷ gì?
Cái gì gọi là chưa kịp? Hiện tại là thời đại nào? Gọi điện thoại khó vậy sao?
Nhưng cho dù nội tâm đang ‘’*** your mom’’ như điên. Nhưng Trương Linh Dật không dám giống như năm đó gầm thét với y, chỉ đành nhẫn nhịn nói: “Lần này công tác hay ở luôn?”
“Ở luôn, công ty của chúng tôi chuẩn bị đến đây khai thác thị trường. Bọn họ cử tôi đến đây thử trước, nên cơ bản sẽ ở luôn.”
Trương Linh Dật âm thầm thở phào nhẹ nhõm nói: “Cậu hôm nay đến công ty tớ phỏng vấn, vậy.. muốn đến công ty của tớ làm việc sao?”
Vương Nghiễm Ninh nháy mắt mấy cái, vẻ mặt đột nhiên bất ngờ: “Cậu làm ở Huy Đế quốc tế ah’?”
Trong lòng Trương Linh Dật trầm xuống, vốn mong đợi lại biến thành thất vọng. Nhưng dù gì hắn cũng đã lăn lộn nhiều năm, cho nên vẻ mặt ngay sau đó thản nhiên nói: “Đúng vậy ah’, tớ là quản lý HR của Huy Đế quốc tế. Nếu cậu muốn vào Huy Đế thì phải ưu tiên nịnh nọt tớ nha~~.”
Vương Nghiễm Ninh nhướn lông mày, liếc nhìn ly rượu trong tay Trương Linh Dật nói: “Vậy chầu hôm nay tôi khao.”
Hai người nói chuyện một hồi lâu, hỏi thăm tình trạng gần đầy của nhau. Đối với quá khứ đều nhớ lại, nhưng cả hai lại không hề nhắc tới.
Uống rượu đến lúc này, bóng đêm càng thêm tối.
Mặc dù không muốn ngừng, nhưng cuối cùng phải tạm biệt.
Hai người sóng vai rời khỏi quầy rượu, Trương Linh Dật bắt một xe taxi, mở cửa xe rồi lại đột nhiên nhớ cái gì đó, nói: “Cậu ở thành phố G này luôn có cần tìm nhà không?”
“Dĩ nhiên~~ ngân sách của công ty chúng tôi cũng không cao đến độ có thể trả tiền khách sạn cho nhân viên.” Vương Nghiễm Ninh cười nói, rượu đã thấm vào đầu, trên mặt y khẽ phiến hồng, nụ cười làm cho người ta hoa mắt choáng váng.
“Muốn tìm loại nhà thế nào ?”
Vương Nghiễm Ninh ngửa đầu suy nghĩ một chút nói: “Giống như nhà của cậu ấy.”
Trương Linh Dật thuận miệng nói: “Nếu như vậy, cậu đừng quên nhà của tôi.”
Vương Nghiễm Ninh nói: “Bản thân tôi rất muốn, nhưng bất quá.. nhà cậu cho thuê sao?”
Trương Linh Dật giật mình, cười cười nói: “Thật đúng là đang quảng cáo cho thuê đó, tiền thuê nhà một tháng hai nghìn, bao điện nước, phòng ngủ thứ hai, cậu muốn thuê không?”
“Thật hay giả?” Vương Nghiễm Ninh khoanh tay, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ: “Có chuyện tốt như vậy? Hay là cậu muốn nhân cơ hội này có ý đồ bất chính với tôi?”
Trương Linh Dật đầu đầy hắc tuyến, một tay vươn tới sờ soạng ngực Vương Nghiễm Ninh nói: “Cậu ngay cả ngực cũng không có , vậy có cái gì đáng giá cho tớ giở trò bất chính đây?”
Vương Nghiễm Ninh nghiêm mặt nói: “Tôi có JJ lớn!”
ĐKM! Cậu đi Đài Loan đã học được thứ quỷ gì vậy?
Trương Linh Dật khiếp sợ nhìn.. nửa người dưới của Vương Nghiễm Ninh một cái. Giới hạn mặt dày của người này.. giống như đã khác trước..
Không được! Hắn không thể thua!
Cho nên Trương Linh Dật ngẩng đầu ưỡn ngực: “Cái kia tớ cũng có, nhưng nếu cậu muốn dâng hiến.. Ừ.. vậy tớ có thể suy nghĩ một chút ah’~~!”
Mặc dù nội dung thầm lặng kia tuyệt đối không có nói ra, nhưng hai người đã từng bị nhiều người lây nhiễm qua, trên căn bản có thể động não tự bổ sung đầy đủ.
Vì vậy.. Vương Nghiễm Ninh cả người đều chấn động..
Rất tốt! Thành công giữ được khí thế!
Trương Linh Dật rất hài lòng!
Vương Nghiễm Ninh khinh bỉ quăng cho hắn một câu: “Cậu có phải đã sớm đối với tôi.. như hổ rình mồi hay không?”
Cáu bẩn rồi!
Trương Linh Dật nhún vai, quyết định bỏ qua cho y: “Hai năm trước, khi bắt đầu đi làm có chút áp lực, vừa lúc cha mẹ của tớ mỗi năm cũng không có ở nhà. Nên tớ đem nhà cho thuê giá rẻ kiếm chút ít, nhưng bạn cùng phòng tháng trước vừa dọn đi. Hiện giờ vẫn còn một phòng ngủ trống. Nếu như cậu đồng ý, có thể cho cậu thuê.”
Vậy là phòng trong nhà thật sự cho thuê chứ không phải vì lấy cớ muốn mình ở cùng?
Vương Nghiễm Ninh trong lòng có hơi thất vọng, nhưng vẫn lựa chọn tuân theo trái tim mình, y vỗ vỗ vai Trương Linh Dật: “Vậy cậu hai ngày nữa tới giúp tôi dọn nhà!”
Động tác của y rất tự nhiên, tự nhiên giống như khoảng thời gian bọn họ xa cách chưa bao giờ tồn tại. Cho đến khi ý thức được được điều này, hai người sững sờ có chút giật mình.
Nhưng Vương Nghiễm Ninh rất nhanh đã kịp phản ứng, đẩy hắn nói: “Nhanh vào xe đi, tài xế nổi giận rồi kìa.”
Nhìn xe đã đi xa, Vương Nghiễm Ninh lúc này mới lắc đầu, đi trở về khách sạn.
Còn Trương Linh Dật ngồi trên xe, thật lâu cũng không thể hồi phục lại tinh thần.
Từng mảng ký ức của bốn năm trước lần nữa tái hiện, giống như vô số lần trong mơ hắn đã thấy qua, những hình ảnh đó đều rõ ràng như ngày hôm qua.
Hắn không biết tại sao lúc đó Vương Nghiễm Ninh lại rời đi.
Trong bốn năm, hắn đã thử vô số phương pháp để tìm kiếm Vương Nghiễm Ninh. Nhưng Vương Nghiễm Ninh thật sự là một người rất thông minh. Y Khi đó đã không muốn cùng người khác liên lạc, thì dĩ nhiên có thể đem toàn bộ mọi thứ cắt đứt.
Ngay cả Tôn Tư Dương cũng không có cách nào liên lạc với y.
Nhưng cho dù như thế nào, y hiện giờ đã quay về..
Vốn cho là, muốn mối quan hệ của hai người gần gũi như trước cần có thêm chút thời gian. Nhưng không nghĩ đến Vương Nghiễm Ninh lại dễ dàng nhận lời mời của hắn như vậy.
Trương Linh Dật nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
___________________________