CHƯƠNG THỨ 38
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cùng nhau rời khỏi văn phòng làm việc của Phúc Mậu Khải Tư. Trương Linh Dật một tay bỏ vào túi quần, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Nghe David nói cậu từ chối lời mời của công ty tớ?”
Vương Nghiễm Ninh: “Ừ.”
Khoé mắt Trương Linh Dật len lén liếc nhìn y: “Tại sao vậy?”
Vương Nghiễm Ninh nhún vai nói: “Tôi vừa đến thành phố G, với lại Phúc Mậu vừa mới bắt đầu bước chân vào thị trường ở đây. Cho nên lúc này không thích hợp rời khỏi.”
Vậy cậu còn đi phỏng vấn làm cái quỷ gì ah’! Cậu đang trêu chọc công ty tớ sao?
Trương Linh Dật nhíu mày, trong nội tâm không ngừng thét gào ‘’*** your mom”. Hắn rất muốn trực tiếp đè Vương Nghiễm Ninh xuống, hỏi chuyện y nói thích người nào đó trong công ty hắn là như thế nào? Có phải thật sự có ý tứ với Hạ Ánh Sơ?
Nhưng dường như Vương Nghiễm Ninh không muốn nói đến chuyện này nữa. Trương Linh Dật không thể làm gì khác hơn, chỉ đành phẫn nộ.
Trương Linh Dật bên trái, Vương Nghiễm Ninh bên phải, cả hai cùng nhau lên xe. Bọn họ lái xe đến khách sạn Đường Hoa nơi Vương Nghiễm Ninh ở trước đó.
Nói là dọn nhà, nhưng thật ra đồ của Vương Nghiễm Ninh cũng chỉ có hai vali hành lý, quần áo và những vật dụng cần thiết hằng ngày. Những hành lý khác sớm đã được y gửi trở về nhà ở thành phố S.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật mỗi người kéo một vali đi ra ngoài. Vương Nghiễm Ninh đến quầy tiếp tân trả phòng, còn Trương Linh Dật đứng ở trước cửa chờ y.
Đến khi Vương nghiễm Ninh trả phòng xong đi ra ngoài, y nhìn thấy Trương Linh Dật đứng ở trước cửa, một tay cầm vali hành lý, một tay khác cầm một điếu thuốc.
Vương Nghiễm Ninh chân mày khẽ nhăn lại: “Lúc nào cậu lại học hút thuốc lá?”
Y và Trương Linh Dật chung đụng thời gian không lâu. Nhưng lúc trước, cả hai không ít lần chú ý đến tình hình của đối phương. Nên y biết thói quen sinh hoạt của Trương Linh Dật rất tốt, cơ bản sẽ không hút thuốc lá.
“Cậu không thích?” Trương Linh Dật cười cười, tiện tay đem điếu thuốc dập tắt cạnh cửa thùng rác, “Vậy thì bỏ ah’!”
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, nói: “Không đến nỗi, tôi không can thiệp sở thích của người khác.” Mặc dù quả thực y cảm thấy hút thuốc là không tốt.
Trương Linh Dật nhún vai: “Không có gì, vốn là bỏ được, tớ hút cũng không nhiều.”
Lần đầu tiên Trương Linh Dật hút thuốc, đó là khi La Tử Tuệ nói chia tay với hắn.
Bọn họ hẹn hò một tháng, nhưng gặp mặt chưa tới ba lần. Bởi vì lúc đó, hắn đã sử dụng toàn bộ thời gian của mình tìm kiếm Vương Nghiễm Ninh.
La Tử Tuệ nói chia tay Trương Linh Dật qua điện thoại. Sau khi bọn họ nói xong, hắn đã phát ngốc hồi lâu trong phòng ký túc xá. Bạn cùng phòng hỏi hắn vì sao, hắn chỉ đáp La Tử Tuệ muốn chia tay.
Nhưng cái làm Trương Linh Dật đau lòng không phải bởi vì La Tử Tuệ muốn chia tay. Mà chính là vì lúc La Tử Tuệ nói chia tay, trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện cảm giác buông lỏng.
Lúc này hắn mới hiểu được, tình cảm chân chính của mình đặt lên người nào.
Bạn cùng phòng của hắn hiển nhiên không biết rõ sự thật, chỉ nghĩ hắn đã thất tình rồi, tiện tay đưa cho hắn một diếu thuốc.
Trương Linh Dật là một người có thói quen sinh hoạt rất khoẻ mạnh. Trong bốn năm, hắn cũng không hút quá nhiều thuốc lá. Phần lớn thời gian đụng vào khói thuốc cũng chỉ vì không có cách nào khống chế được sự nhung nhớ của mình.
Bây giờ là thời điểm nên bỏ thuốc rồi.
Trương Linh Dật chỉnh lý xong tâm trạng, hắn đem hành lý bỏ phía sau xe, làm động tác của siêu nhân: “ Chúng ta đi về nhà thôi~~”
Vương Nghiễm Ninh = =|||
Tại sao nhiều năm không gặp như vậy.. cái tên này vẫn luôn làm mấy chuyện thần kinh, không bao giờ chịu thay đổi chứ? *vì đó là đặc trưng của Dật Dật ah’, nhờ vậy em mới yêu lão công mình đó =)))))*
Mặc dù bị sét đánh không nhẹ, nhưng trong lòng y không hiểu sao lại sinh ra cảm giác ấm áp.
Trở lại nhà của Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh nhìn ngôi nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ này, nhất thời có chút cảm khái.
Tổng thể đồ vật được bài trí cũng gần giống như bốn năm trước. Nhưng bất quá bởi vì Trương Linh Dật hiện tại ở nhà, nên có rất nhiều vật dụng hằng ngày. Không giống như trước kia, vắng lạnh đìu hiu.
Trương Linh Dật mang vali hành lý của Vương Nghiễm Ninh kéo vào phòng nói: “Cậu sắp xếp đồ chút đi, tớ đi nấu cơm.” Hắn vừa nói dứt lời, liền rời khỏi.
Vương Nghiễm Ninh ngồi bên mép giường, đánh giá căn phòng.
Căn phòng trước mắt diện tích không lớn, trong phòng đặt một chiếc giường lớn, một cái bàn cùng một cái tủ treo quần áo.
Trên mặt bàn đặt một ít đồ dùng văn phòng, cái chăn trên giường rõ ràng là vừa thay mới. Cả căn phòng thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Bên cạnh bàn có một cửa sổ lớn trên vách trường. Trương Linh Dật còn để một tầng đệm lót bên ngưỡng cửa sổ, ngồi ở phía trên ngắm phong cảnh chắc chắc sẽ rất thoải mái.
Vương Nghiễm Ninh thoáng cái liền thích căn phòng này.
Y đứng lên, thả lỏng gân cốt một chút. Sau đó đem vali mở ra, bắt đầu đem từng đồ vật sắp xếp cất kỹ.
Chờ đến khi căn phòng đã hoàn toàn lấp đầy dấu vết của y, thì Trương Linh Dật cũng đã nấu xong cơm tối.
“Ăn cơm.” Trương Linh Dật đứng ở cạnh cửa, hắn gõ cửa phòng khiến cho Vương Nghiễm Ninh chú ý. Trương Linh Dật thuận tiện liếc nhìn căn phòng được bày trí phong phú, nơi nào đó trong lòng đã được lấp đầy.
Người trong lòng hiện giờ đã ở bên cạnh mình, lúc nào cũng có thể ngắm nhìn cậu ấy, còn có thể ăn cơm cùng nhau..
Cho dù không biết tương lai sau này ra sao..
Nhưng như thế này cũng đã rất tốt rồi..
Mấy năm không gặp, tài nấu nướng của Trương Linh Dật tiến bộ không ít. Mặc dù chỉ có hai người, nhưng để ăn mừng Vương Nghiễm Ninh dọn đến đây. Trương Linh Dật đã làm thêm hai món ăn, còn mở một chai rượu mận.
Vương Nghiễm Ninh cũng đã nhiều năm không ăn cơm nhà, vì vậy không tự chủ được ăn thêm một chén cơm.
Trương Linh Dật thấy vậy mặt mày hớn hở, trong lòng âm thầm đắc ý.
Tục ngữ nói, muốn nắm bắt được trái tim của một tiểu thụ, trước tiên phải thông qua dạ dày của y.
Trương trẻ con uống một hớp rượu mận, ra vẻ lơ đãng nói: “Tài nấu ăn của tớ cũng không tệ phải không!”
Vương Nghiễm Ninh liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Ừ, không tệ, sau này chủ quyền nhà bếp giao cho cậu!” nói xong lại tiếp tục bới cơm.
Trương trẻ con tiếp tục ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Khụ khụ, cậu ở Đài Loan nhiều năm như vậy.. chắc là không có gặp người nào nấu cơm ngon như tớ?”
Vấn đề này có chút không giải thích được, Vương Nghiễm Ninh giật mình nói: “Cũng có…”
Trương trẻ con: “! ! !”
Trương Linh Dật: “Là cô sinh viên nào hay là nữ đồng nghiệp?”
Vương Nghiễm Ninh khoé miệng co quắp nói: “Chuyện này liên quan gì đến cậu!”
Trương Linh Dật bị đánh một quyền knock out.
Đúng vậy ah’, y ở Đài Loan trải qua như thế nào, bên cạnh có xuất hiện người thích hợp hay không..
Mình đâu có tư cách gì mà hỏi tới..
Trên bàn cơm thoáng cái im lặng.
Vương Nghiễm Ninh có chút không hiểu được suy nghĩ của Trương Linh Dật.
Lúc y rời đi là vì cảm thấy Trương Linh Dật cuối cùng vẫn thích nữ sinh, giữa hai người không thể nào phát triển.
Nhưng sau khi trở về, y lại phát hiện Trương Linh Dật và La Tử Tuệ chia tay nhau. Sau khi gặp mặt, thái độ của Trương Linh Dật cũng rất kỳ lạ.
Kỳ lạ đến mức đôi khi Vương Nghiễm Ninh cũng nghi ngờ.. Trương Linh Dật có phải hay không cũng có một chút cảm giác đối với y?
Nếu như không phải năm đó bị tổn thương quá sâu đậm, cái cảm giác đau đớn khắc sâu vào trong tâm trí. Nói không chừng, Vương Nghiễm Ninh thật sự đã xung động, chạy đi hỏi Trương Linh Dật.
Ăn cơm xong, Trương Linh Dật chủ động gánh trách nhiệm rửa chén.
Vương Nghiễm Ninh liền thong thả bước ra ban công ngắm cảnh đêm.
Từ trên cao nhìn xuống, cũng không cảm thấy thành phố này và bốn năm trước kia có gì khác nhau.
Những ngôi nhà cao thấp trong bóng đêm giống như những ngọn núi chập chùng. Ngọn đèn neon sáng rực chói lọi trong đêm như những đoá hoa nhiều màu.
Thế nhưng thời điểm khi y rời đi, lại có có cảm giác nơi phía đông này đã không còn giống như trước.
Vương Nghiễm Ninh hít sâu một ngụm khí lạnh ban đêm. Sau đó quay trở về phòng khách xem TV.
Kết quả khi ngồi xuống, y lại vô cùng sửng sốt. Bên cạnh TV đặt một chậu cây Phỉ Thúy vừa lớn vừa tươi tốt.
Vương Nghiễm Ninh dĩ nhiên còn nhớ rõ Vương Đại Phát, chậu cây ngày đó bọn họ cùng nhau chăm sóc.
Ban đầu lúc y rời đi, có thể nói đã đem tất cả mọi chuyện và những thứ gắn liền với bọn bọ chặt đứt. Bao gồm cả Vương Đại Phát, nó cũng bị y thẳng thừng ném trong phòng ký túc xá.
Vương Nghiễm Ninh không thể xác định đây có phải là chậu cây Vương Đại Phát hay không.
Bởi vì.. cái cây này đã to lớn hơn trước rất nhiều, cả chậu cũng không giống như trước kia.
Nhưng dù sao cũng đã trải qua bốn năm, Vương Đại Phát lớn lên cũng là một chuyện rất bình thường.
Nếu đã lớn được như vậy, thì nhất định cái chậu cũ đã không đựng vừa, đổi sang một chậu khác cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng nếu thật sự đây là Vương Đại Phát, vậy tại sao Trương Linh Dật vẫn còn muốn chăm sóc?
Vương Nghiễm Ninh nghĩ mãi vẫn không ra, vừa lúc Trương Linh Dật rửa bát xong đi ra ngoài, Vương Nghiễm Ninh liền chỉ vào chậu cây hỏi: “Trương Linh Dật, đây là Vương Đại Phát sao?”
“Không phải.” Trương Linh Dật liếc mắt nhìn chậu cây Phỉ Thúy, vô cùng tỉnh táo nói: “Là Trương Đại Phát!”
“Biến!” Vương Nghiễm Ninh xông qua cầm lấy chậu cây nói, “Đây là con trai của tôi ah’!”
Trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, vừa có chút vui vẻ, nhưng lại cảm khái không ít.
Vốn cho là chậu cây này đã không còn ai để ý, hoặc đã bị Tôn Tư Dương mang đi làm thí nghiệm phóng xạ, cuối cùng hấp thụ quá nhiều chất phóng xạ mà chết.
Nhưng không nghĩ tới nó lại ở trong tay Trương Linh Dật, đã vậy lớn lên còn mập mạp.
Trương Linh Dật hừ lạnh nói: “Nó đã không còn là con trai của cậu rồi, cậu đã vứt bỏ nó.”
Vương Nghiễm Ninh kiêu ngạo hất đầu nói: “Máu mủ ruột thịt, cho dù tôi và nó có cách xa nhau bao lâu, nó vẫn là con trai của tôi!”
Trương Linh Dật hừ hừ nói: “Vậy cậu nên hỏi nó có nhận người mẹ này hay không!”
Vương Nghiễm Ninh trong nháy mắt nổi lửa, dùng ánh mắt sắc như dao liếc toàn thân Trương Linh Dật, nói: “Cậu mới là mẹ, tôi là cha nó!”
Trương Linh Dật ngẩng đầu nhìn trời: “Năm đó.. không phải cậu ném đồng xu mặt.. hoa cúc sao..”
Vương Nghiễm Ninh: “…”
Vương Nghiễm Ninh hừ hừ nói: “Nó gọi là Vương Đại Phát!”
Trương Linh Dật khó chịu nói: “Cậu đã vứt bỏ nó, từng ấy năm cũng là tớ tân khổ dưỡng dục nó. Hiện tại nó trưởng thành như vậy là công lao của tớ, cho nên nó phải họ tớ!”
Vương Nghiễm Ninh bĩu môi, kiêu ngạo ngang ngược của năm đó lại nổi lên: “Không cần biết, hiện tại lão tử đã trở về thì nó phải cùng lão tử một họ!”
Y nói xong nhìn chậu cây Phỉ Thuý, tự quyết định nói: “Đại Phát, con muốn họ Trương hay họ Vương?”
Sau đó giả giọng nói: “Trương Đại Phát thật khó nghe, con muốn họ Vương!”
Dứt lời, Vương Nghiễm Ninh dương dương tự đắc nhìn Trương Linh Dật nói: “Cậu có nghe thấy chưa, Đại Phát nói muốn họ Vương!”
Trương Linh Dật: “…”
Trương Linh Dật vuốt gương mặt đã đen lại của mình: “Cậu đi tắm đi, tớ cần yên tĩnh một chút!”
Vương Nghiễm Ninh đặt Vương Đại Phát xuống, tâm tình khoái trá đi tắm. Để lại một Trương Linh Dật im lặng ngồi bất động ở ghế salon.
Vương Nghiễm Ninh… chắc chắn đã xem quá nhiều phim thần tượng của Đài Loan!
Tại sao chỉ số IQ của y lại…
Trương Linh Dật im lặng suy nghĩ!
Bỗng nhiên điện thoại trên bàn vang lên, Trương Linh Dật cầm lên xem, là David gọi.
“Hi David, trễ như vậy ông còn tìm tôi, có chuyện gì sao?”
…
Chờ đến khi Vương Nghiễm Ninh vừa tắm xong đi ra ngoài, cũng đúng lúc Trương Linh Dật đặt điện thoại lại bàn, hắn nói với y: “Nghiễm Ninh, tớ ngày mai phải đi công tác ở thành phố S, ngày mốt mới về.”
Vương Nghiễm Ninh đang cầm khăn lông lau tóc ướt, nghe vậy liền nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
Y vừa nói vừa ngồi xuống ghế salon. Hiện tại y đang mặc một chiếc áo T-shirt rộng, trông có vẻ tuỳ ý. Trên người có một mùi sữa tắm rất thơm, vừa tươi mát vừa dễ chịu.
Trương Linh Dật cảm thấy mình có chút xao động.
“Có muốn tớ giúp cậu sấy tóc không?” Thời điểm Trương Linh Dật hỏi câu này có chút chột dạ. Đúng là đang có ý đồ xấu, mưu mô bất lương mà! Nhưng hai mắt hắn không thể khống chế, nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của Vương Nghiễm Ninh. Những giọt nước theo mái tóc nhỏ xuống trên cổ y, từ từ chảy xuống phía dưới.
Cái này đúng là một vách đá khảo nghiệm ý chí, sức mạnh của một người đàn ông chân chính đây mà!
Vương Nghiễm Ninh nhớ tới lần mình đã may mắn hưởng thụ qua sự phục vụ sấy tóc của Trương hot boy. Y bỗng nhiên im lặng, sau đó ngồi cách xa hắn một chút nói: “Tóc của tôi rất mau khô, không cần sấy!”
Này đúng là ám chỉ khinh thường hắn mà!
Trương Linh Dật cảm thấy mình bị tổn thương!
_____________________