Hiệp Nghị 30 Ngày Làm Gay

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG THỨ 40

Trương Linh Dật nghỉ ngơi hai ngày, thì hai ngày này đều là Vương Nghiễm Ninh nấu cơm. Mặc dù y làm được mấy món ăn, nhưng đều là do Trương Linh Dật hỗ trợ. Dù là vậy, hắn vẫn ăn rất thoả mãn.

Ngày thứ ba, cuối cùng Trương Linh Dật cũng trở về Huy Đế quốc tế làm việc. Quả nhiên vừa về đến công ty, Hạ Ánh Sơ đã giao cho hắn một bản kế hoạch hội nghị, và một danh sách khách mời tham dự bữa tiệc chúc mừng chu niên. Rõ ràng trong danh sách khách quý bên ngoài được mời đến, có tên của Vương Nghiễm Ninh.  

Trương Linh Dật trong lòng sảng khoái đến vui sướng. Sau đó hắn nhắn tin cho Vương Nghiễm Ninh: ”Thụ thụ, tối nay anh nấu cơm, em muốn ăn gì ah’?”

Vương Nghiễm Ninh rất nhanh nhắn trở lại: ”Càng đắt càng tốt! p/s: Đừng có trong giờ làm việc phiền tôi, tôi còn có việc đó!”

Trương Linh Dật: ”! ! ! ! !”

Chẵng lẽ tớ giống như người không có việc lắm sao? Tớ trong giờ làm còn tranh thủ gởi tin nhắn, đến tột cùng là vì người nào chứ?!

Trương Linh Dật rất oán niệm!

Vương Nghiễm Ninh mặc dù nhắn Trương Linh Dật không nên làm phiền y. Nhưng hôm nay y lại tan ca sớm, đến khi về nhà thì không thấy Trương Linh Dật đâu, hắn vẫn chưa có trở về.

Vương Nghiễm Ninh bất mãn bĩu môi, mang Ipad ra phòng khách, vừa xem TV vừa xử lý email.

Đang xử lý đến nhập thần, thì điện thoại ở nhà đột nhiên vang lên.

Vì điện thoại bàn ở bên cạnh ghế salon, nên Vương Nghiễm Ninh tiện tay bắt điện thoại: ”Alo.”

”Linh Dật, mẹ vừa nghe nói con gặp tai nạn xe cộ, con có sao không?” Trong điện thoại là một giọng nữ rất lo lắng.

Mẹ của Trương Linh Dật?

Vương Nghiễm Ninh không khỏi khẩn trương một chút, nói: ”Thật xấu hổ quá, dì ah’, Linh Dật vẫn chưa về nhà, con là bạn cùng phòng mới của cậu ấy, tên là Vương Nghiễm Ninh.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, nghi ngờ hỏi y: ”Bạn cùng phòng mới là sao?”

Vương Nghiễm Ninh nói: ”Bạn cùng phòng của Linh Dật trước đó đã dọn đi, con là người vừa tới thuê..”

Tiếng trong điện thoại thô bạo cắt lời y: ”Cậu đang nói nhăng nói cuội gì đó? Nhà của chúng tôi lúc nào đem phòng cho thuê?”

Vương Nghiễm Ninh sửng sốt: ”Dì ah’, con thật là khách thuê…”

”Nhà chúng tôi lúc nào cần cho thuê phòng chứ?” Giọng nói của mẹ Trương Linh Dật vô cùng không tốt, ”Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tôi?”

Vương Nghiễm Ninh nghe câu hỏi này lúng ta lúng túng, đang không biết trả lời như thế nào thì Trương cứu tinh đã trở về.

”Trương Linh Dật, mẹ của cậu gọi điện thoại, cậu mau giải thích vấn đề đi. Tại sao mẹ cậu lại không tin tôi là người thuê phòng?” Vương Nghiễm Ninh quay nhìn về phía Trương Linh Dật.

Trương Linh Dật trong tay vẫn còn cầm bao lớn bao nhỏ nguyên liệu nấu ăn đứng ở trước cửa. Hắn trong truyền thuyết rất ít khi cả kinh. Nhưng lần này lại ném toàn bộ nguyên liệu, chạy như bay tới đoạt lấy điện thoại nói: ”Alo, mẹ.. là con!”



”Vâng, dạ.. cậu ấy không có lừa mẹ, con đã đem phòng cho thuê…”

”Hắc hắc, là kiếm chút tiền lẻ thôi!”

”Aizz.. chuyện này một thời gian nữa con sẽ giải thích…”

”Ách… Bát tự không cần đâu, mẹ đừng có nói lung tung…”

Trương Linh Dật vừa nói điện thoại, vừa phẩy tay ra hiệu bảo Vương Nghiễm Ninh tránh đi.

Vương Nghiễm Ninh là người rất coi trọng quyền riêng tư của người khác. Nếu Trương Linh Dật không muốn y nghe, đương nhiên y cũng sẽ không nghe, trực tiếp trở về phòng mình.

Nhưng điều này không biểu đạt rằng y thật sự không hề nghe thấy gì.

Nếu thật như Trương Linh Dật nói, lúc trước hắn đã đem phòng cho thuê, thì mẹ của hắn tuyệt đối không thể nào không biết.

Cho nên, cơ bản Trương Linh Dật không hề đem phòng cho thuê qua.

Thực tế, đạo lý này rất đơn giản, nếu tuỳ tiện nghĩ cũng có thể phát giác chuyện này có cái gì đó không đúng. Nhà của Trương Linh Dật cơ bản không thể nào thiếu tiền, hơn nữa công việc của hắn càng không tệ. Đúng là người mới tốt nghiệp đều phải thuê phòng ở, nhưng hắn đã có nhà của mình rồi, làm sao có chuyện áp lực kinh tế cơ chứ.

Vì vậy, Trương Linh Dật nói cho thuê phòng lúc trước chỉ vì muốn mình dọn vào đây ở?!

Nhưng tại sao hắn muốn làm như vậy?

Chỉ vì muốn giúp đỡ bạn bè, hay là còn có nguyên nhân nào khác?

Vương Nghiễm Ninh ngơ ngác ngồi ở mép giường.

Y không thể khống chế được ý niệm mong chờ trong đầu của mình. Nhưng vì sợ hãi mất đi, y chỉ có thể cưỡng chế bản thân, không cho phép mình suy nghĩ bậy bạ.

Cái cảm giác vừa mong chờ, lại vừa sợ bị tổn thương… Tình hình hiện tại khiến cho y cảm thấy đầy nghi ngờ, nhưng cũng lo sợ bất an.

Không biết trả qua bao lâu, cho đến khi tiếng điện thoai di động vang lên, Vương Nghiễm Ninh mới đột ngột hồi phục tinh thần. Y vừa cầm lấy di động vừa nhìn, là Tôn Tư Dương.

”Tôn mập mập, có chuyện gì vậy?” Vương Nghiễm Ninh đi đến gần cửa sổ, cong chân leo lên bệ cửa ngồi. Y thả một chân xuống mặt đất, bộ dạng tuỳ ý thoải mái.

”Tháng sau là ngày kỷ niệm sáu mươi năm thành lập của trường chúng ta, cậu tới đó một chút chứ?” Tôn Tư Dương hỏi.

Vương Nghiễm Ninh suy nghĩ một chút: ”Có thể không đi không?” Năm đó y không nói một lời từ biệt đã rời khỏi đại học F, lần này trở về gặp lại người quen, sợ rằng không thể đưa ra lời giải thích hợp lý.

”Cậu dám!” Tôn Tư Dương cả giận nói, ”Tớ đã đem tin tức cậu trở về truyền đi khắp nơi rồi. Mọi người nhất trí bỏ phiếu, ngày hôm đó cho cậu một cơ hội bồi tội bằng cách đãi chúng tôi ăn cơm. Nếu cậu dám không xuất hiện, cẩn thận chúng tôi tìm đến công ty cậu, đuổi cùng diệt tận!”

Vương Nghiễm Ninh: ”…” Tôn Tư Dương.. cái tên miệng rộng này!

”Được rồi, nói mọi người lúc đó hạ thủ lưu tình, đừng gọi món ăn quá đắt!” Vương Nghiễm Ninh thở dài.

”Chuyện đó làm sao có thể chứ!” Nghe Vương Nghiễm Ninh đồng ý, thanh âm của Tôn tư Dương trong nháy mắt khoan khoái lên. ”Chúng tôi đã lên danh sách thực đơn rồi.”

Vương Nghiễm Ninh: ”…”

Cúp điện thoại, Vương Nghiễm Ninh cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bóng đêm mênh mông trải rộng, những ngọn đèn ngũ sắc rực rỡ như những cánh hoa, y nhìn đến thất thần.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Trương Linh Dật đẩy ra một khe hở, đưa đầu vào trong nói: ”Thụ thụ, tớ đã nấu xong cơm tối, đi ra ngoài ăn đi!”

Vương Nghiễm Ninh lúc này mới chợt bừng tỉnh, ngơ ngác nói: ”Ừ.”

Trương Linh Dật quả nhiên dựa theo sự phân phó của Vương Nghiễm Ninh, chuẩn bị một bàn ăn mỹ vị đắt tiền. 

Cua đồng hấp, Kim Sa nấm đông cô, tôm nướng cà ri và một nồi súp khoai tây sườn.

Vương Nghiễm Ninh quét nhìn bàn cơm một vòng, nước miếng nhất thời muốn chảy xuống. Trong nháy mắt đem toàn bộ những chuyện xoắn xuýt trong đầu ném đến… núi Ali.  

”Ăn ngon không?” Trương Linh Dật mong đợi nhìn Vương Nghiễm Ninh.

“GR…À..OOOO!!! Ăn!” Vương Nghiễm Ninh không còn chút hình tượng, vừa nhanh chóng ăn vừa dùng móng vuốt dính đầy dầu mỡ vỗ lên vai Trương Linh Dật, ”Tiểu Trương tử, cậu thật quá hiền lành rồi!”

Khoé mắt Trương Linh Dật nhìn mấy dấu móng tay trên vai mình, có chút run rẩy, nhưng nội tâm lại cực kì thoả mãn: ”Biết tớ hiền lành là tốt rồi, sau này muốn tìm lão công cũng phải tìm một người như tớ vậy!”

Vương Nghiễm Ninh đang gặm càng cua đồng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: ”Biến! Lão tử chính là công!”

Trương Linh Dật đầy ý tứ liếc nhìn đến phần bụng của Vương Nghiễm Ninh, thờ ơ hỏi: ”Thụ thụ ah’, không biết bốn năm nay, em luyện được mấy khối cơ bụng rồi?”

Trương trẻ con, cậu đủ rồi!! Cậu tưởng luyện cơ bụng với luyện level giống nhau sao? Có thể lên từng khối từng khối?

Nhưng không thể không nói, Trương Linh Dật công kích rất đúng chỗ, số khối cơ bụng của Vương Nghiễm Ninh chính là điều vĩnh viễn khiến y đau đớn nhất!

Vì vậy nên gương mặt Vương Nghiễm Ninh dần móp méo, hung hăng hất đầu nói: ”Cơ bụng của tôi rất quý giá đó, mặc dù tôi chỉ có bốn khối. Nhưng cũng vẫn là tinh hoa, cứng cỏi có sức lực, sờ vào xúc cảm hạng nhất. Đây đúng là cơ bụng của máy bay chiến đấu đó. Cậu mặc dù có sáu cái, nhưng khẳng định là hàm lượng mỡ cao, sờ vào đảm bảo mềm èo. Chỉ đáng nằm úp sấp thôi, không cẩn thận sẽ tan thành một thể đó ah’!”

Nói xong dường như vẫn chưa thoả mãng, y cầm tôm nướng cà ri và cua đồng đến trước mặt mình nói: ”Vì duy trì sáu khối cơ bụng không thay đổi của cậu, tránh nó biến thành một khối hay là cậu ăn ít một chút đi!”

Trương Linh Dật: ”…”

Trương trẻ con nói: ”Cậu nói cơ bụng của cậu sờ vào xúc cảm hạng nhất. Nói bằng miệng không bằng đưa ra bằng chứng, cho tớ sờ một chút đi!”

Hắn vừa nói, thân thể đã tiến về phía trước, bàn tay sờ lên bụng Vương Nghiễm Ninh.

Vì Trương Linh Dật đột nhiên xông đến, nên Vương Nghiễm Ninh nhất thời không tránh kịp, vừa vặn bị hắn sờ loạn. 

Sau đó…

”AAAhh…Aha…hahaa…” Vương Nghiễm Ninh hét to một tiếng, trên tay đang cầm muỗng nước chấm tôm nướng cà ri, không thể khống chế đánh rơi cái muỗng..

Và toàn bộ nước chấm… giội vào mặt Trương Linh Dật…

Ừ, Vương ngạo kiều từng nói qua —— y sợ nhột.

Màu đỏ của nước chấm tôm nướng cà ri trượt dài trên mặt Trương Linh Dật. Lại còn kiêm thêm một chất dinh dính màu vàng của cà ri, đúng là một màn mất hình tượng ah’!

Vương Nghiễm Ninh không nhịn được ”Phốc ——” một tiếng, bật cười.

Cho nên nói nữ vương thụ không có lương tâm!

Mắt của Trương Linh Dật khẽ híp lại.

Vương Nghiễm Ninh cảm thấy được một tia nguy hiểm từ hơi thở của hắn. Vội vàng nín cười nói: ”Trương Linh Dật, đây là do cậu tự tìm lấy, không phải tôi cố ý…”

”Tớ không cần biết, tớ muốn cậu cùng chết chung!” Trương Linh Dật rống to nhào tới.

May là Vương Nghiễm Ninh sớm đã có chuẩn bị, trong nháy mắt đứng vọt dậy, trốn ra khỏi phòng ăn. 

Trương Linh Dật đuổi theo, vừa lúc Vương Nghiễm Ninh chạy đến bên cạnh ghế salon trong phòng khách. Vì thế Trương Linh Dật như mãnh hổ nhào tới con mồi, bắt lấy y.

Kỹ thuật đúng không tệ, tư thế bổ nhào rất chính xác.

Cho nên cả người Vương Nghiễm Ninh bị Trương Linh Dật đè xuống ghế salon rộng.

”Hắc hắc hắc!” Trương Linh Dật

Vương Nghiễm Ninh: ”Mau thả lão tử ra!”

Trương Linh Dật: ”Cậu kêu cái gì ah’? Cậu nói cái gì ấy nhỉ? Cậu có kêu đến khàn cổ họng cũng không có người đến cứu đâu…”

Thật ra khung cảnh hiện giờ thật là mập mờ, hoặc cho dù không phải vậy, cũng khiến cho người ta tượng tưởng đến thời khắc lãng mạn. Nhưng trong đầu Vương Nghiễm Ninh lúc này lại nhớ đến một truyện cười tiếu lâm thật lâu trước kia, cho nên…   

Vương Nghiễm Ninh: ”Khàn cổ họng!”

Trương Linh Dật: ”…”

Vương Nghiễm Ninh: ”Không phải cậu nói tôi kêu ”khàn cổ họng” sao?”

Trương Linh Dật = =

”Cậu có kêu đến khàn cổ họng cũng không được gì đâu!” Trương Linh Dật đem mặt mình tiến sát đến bên má Vương Nghiễm Ninh, đê tiện nói, ”Nhưng nếu cậu liếm sạch cà ri trên mặt của bản thiếu gia, thì bản thiếu gia sẽ tha cho cậu một mạng!”

Thật là hết sức vô sỉ!

Vì vậy nên thần kinh não của Vương Nghiễm nhất thời bị kéo căng đến đứt, y đưa môi đến gần gương mặt hắn.

Thâm tình trìu mến hôn Trương Linh Dật một cái?

Chuyện đó là không thể nào, thật ra Vương Nghiễm Ninh nhanh như sét đánh không kịp che tai, tiến tới cắn hắn một cái.

”Cha mẹ ơi! Đau!” Trương Linh Dật kêu đau một tiếng, lăn xuống ghế salon, gương mặt bên trái của hắn hiện rõ một dấu răng. Trương Linh Dật hai mắt đầy nước mắt chỉ vào Vương Nghiễm Ninh, ”Thụ thụ, lòng của em sao lại ác như vậy chứ! Mau nhìn xem, anh có phải đã bị huỷ dung nhan rồi không!!”

”Sẽ không có đâu!” Vương Nghiễm Ninh phủi cổ áo, nhẹ nhàng thoải mái đâm thêm một dao: ”Người xấu xí như cậu thì có dung nhan đâu mà huỷ!”

Trương Linh Dật: ”…”

”Hừ.” Trương Linh Dật mặc dù muốn cùng Vương Nghiễm Ninh quyết đấu tử chiến. Nhưng bất đắc dĩ không thể hạ thủ với y, cho nên nói làm trung khuyển công thật lỗ lã mà! Vừa mềm lòng vừa cưng chiều.. trời ơi!!

Trương Linh Dật cuối cùng không thể làm gì khác hơn, đành giận dỗi quay trở về phòng soi gương!

Vì vậy ngày thứ hai Trương Linh Dật đi làm, mọi người đều thấy bên trái gương mặt hắn dán mấy miếng băng keo cá nhân. Đối với một người yêu hình tượng như mạng của Trương Linh Dật quản lý mà nói, đây thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng được?!

Cho nên mọi người đều kinh hãi!

”Trương quản lý, mặt của ngài bị làm sao vậy?”

Mặt Trương Linh Dật không chút thay đổi: ”Bị con muỗi cắn.”

”Đừng doạ tôi ah’, con muỗi làm sao có thể cắn một khối lớn như vậy chứ?”

Mặt Trương Linh Dật vẫn tiếp tục không chút thay đổi: ”Không, là vì con muỗi cứ nhằm chỗ đó cắn.”

”Ách, Trương quản lý đế con muỗi phóng túng vậy sao?”

Mặt Trương Linh Dật vẫn kiên trì, không chút thay đổi: ”Tôi đang ngủ nên không có biết.”

”A! Con muỗi đậu trên mặt ngài cắn, sau đó lại cắn, cắn đến như vậy mà quản lý cũng không tỉnh dậy sao?” Hắn là heo hay sao ah’!

”Tôi ngủ quá ngon không được sao?” Trương Linh Dật rốt cuộc thẹn quá thành giận, ”Hỏi nhiều như vậy làm gì? Còn không mau đi làm việc!”

______________________

Đây là mấy món Dật Dật nấu cho Ninh Ninh

Cua đồng hấp

Kim sa nấm đông cô

Tôm nướng cà ri

Canh súp =))

________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.