CHƯƠNG THỨ 42
Khi Vương Nghiễm Ninh rời khỏi đại sảnh của bữa tiệc, thì Trương Linh Dật cũng đã không còn thấy bóng dáng.
Vì vậy Vương Nghiễm Ninh chạy khắp các bar rượu bên cạnh hội trường tổ chức bữa tiệc tìm hắn. Ngoài cửa là dòng người đông đúc, nhưng lại không có thân ảnh của Trương Linh Dật.
Vương Nghiễm Ninh nhìn xung quanh con đường bên cạnh. Nhưng thuỷ chung vẫn không thấy được bóng dáng của Trương Linh Dật. Y chỉ đành lấy điện thoại gọi cho hắn.
Điện thoại vang một hồi lâu hắn mới bắt máy.
“Alo.” Thanh âm của Trương Linh Dật có chút xuống thấp.
“Sao cậu nửa đường lại chạy đi vậy, bữa tiệc vẫn còn chưa kết thúc mà!”
“Thế thì sao nào?” Trong giọng nói của Trương Linh Dật lộ ra nồng đậm cam chịu, “Tớ đâu có cô gái xinh đẹp nào để yêu thương nhung nhớ chứ.”
Nguyên do Trương Linh Dật rời khỏi là bởi vì ghen tỵ mình có cô nàng nào sao? Vương Nghiễm Ninh cảm thấy khó chịu. Cái bà Hạ Vũ Hà kia có cái gì đáng giá để hắn ghen tỵ chứ?
“Cậu dù sao cũng đã ôm được mỹ nhân vào lòng, còn quan tâm đến tớ làm cái gì?” Giọng nói Trương Linh Dật có chút chua xót.
Đây là kiểu nguỵ biện gì chứ?
Vương Nghiễm Ninh trong lòng nổi lửa một trận. Năm đó cậu cùng bạn gái tay trong tay, không phải lão tử còn ở trước mặt chúc phúc sao? Thái độ bây giờ của cậu là sao hả!
Quên đi, không nên đi theo loại suy nghĩ của hắn!
“Cậy bây giờ đang ở đâu?” Vương Nghiễm Ninh hỏi.
“Đường xây dựng dành riêng cho người đi bộ.” Trương Linh Dật hừ hừ nói, “Cậu còn hỏi làm chi? Cậu nỡ bỏ lại cô gái xinh đẹp kia sao?”
Giọng điệu này sao lại giống như đang ghen?
Hắn rốt cuộc là đang ghen vì mình có cô gái nào đó, hay là đang ghen vì cô gái đó có được mình?
Vương Nghiễm Ninh gương mặt 囧囧 cúp điện thoại. Chẳng lẽ Trương Linh Dật đã tiến vào thời kỳ mãn kinh rồi?
Nếu không sao cứ lặp đi lặp lại mấy câu như thế?
Đường xây dựng dành riêng cho người đi bộ cách khách sạn không xa. Khi Vương Nghiễm Ninh vội vã chạy tới, chỉ thấy Trương Linh Dật đang đứng bên cạnh đèn đường dưới phố, hút thuốc lá.
Vì đây là đường dành riêng cho người đi bộ, nên đèn đuốc sáng trưng, người qua lại đông đúc nhộn nhịp.
Dòng người lui tới ăn mặc rất tuỳ ý, càng không ít người mang dép xỏ ngón đi bộ trên đường.
Ngược lại, một thân quần áo chỉnh tề lịch thiệp của Trường Linh Dật cùng bối cảnh không hợp nhau này, lại lộ ra vẻ vô cùng bất đồng.
Cũng vô cùng cô đơn..
Trương Linh Dật đứng một mình dưới ánh đèn, gương mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trên tay kẹp một điếu thuốc, làn khói màu trắng chậm rãi lượn lờ bay lên.
Rất đẹp, cũng rất tịch mịch..
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh có một loại cảm giác nói không nên lời.
Y cảm thấy Trương Linh Dật luôn là loại người tự tin đến đáng ăn đòn. Nếu không cũng giống như một tên thần kinh, vĩnh viễn không biết buồn là gì.
Vì thế Vương Nghiễm Ninh chưa từng nhìn thấy thần sắc cô đơn như vậy của hắn..
“Này.” Vương Nghiễm Ninh đi tới, hung hăng xoa lên mái tóc ngắn của Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật thật sự không nghĩ tới Vương Nghiễm Ninh sẽ xuất hiện, hắn không thể tin được trợn tròn hai mắt: “Thụ thụ.”
Vương Nghiễm Ninh liếc điếu thuốc đang kẹp trên tay hắn, nói: “Không phải cậu đã nói bỏ rồi sao?”
Trương Linh Dật lúng túng, muốn giấu điếu thuốc ra phía sau. Nhưng hắn lại cảm thấy động tác này có chút giống như lừa mình dối người. Cho nên hắn cầm điếu thuốc hung hăng hút một hơi, miệng cọp gan thỏ nói: “Bỏ thuốc cần có quá trình.”
Vương Nghiễm Ninh liếc mắt.
Trương Linh Dật lại nói: “Sao cậu cũng đi ra đây? Không phải cậu đang tỏ tình với Hạ Ánh Sơ sao?”
Khi Vương Nghiễm Ninh ở trên đài thừa nhận người y thích thuộc bộ phận quản lý nhân sự HR. Trương Linh Dật phảng phất có thể thấy được bộ dạng của Vương Nghiễm Ninh lúc đó giống y như bộ dạng năm xưa, y đứng trên khán đài tỏ tình với Vu Hải Ninh.
Chẳng qua khi đó, trong lòng hắn đầy xem thường. Chỉ nghĩ như thế nào có thể phản kích y nhanh chóng.
Nhưng lần này, hắn rất khó chịu, thật sự không thể tiếp tục ngây ngốc đứng ở hội trường.
Hắn sợ.. sợ chính tai nghe được Vương Nghiễm Ninh nói với hắn đã có người trong lòng..
Sợ trong lúc đó, hắn nghe được bất cứ điều gì có khả năng cắt đứt quan hệ của bọn họ..
Sợ mình không thể lấy tư cách của một người bạn để làm những chuyện vượt qua giới hạn bạn bè..
Hắn chỉ muốn rời đi nơi đó, dù có xảy ra bất luận chuyện gì. Hắn cũng có thể tự lừa dối chính mình như không biết..
Thời điểm rời khỏi hội trường đông người đó, hắn thuận tay cầm một điếu thuốc ——
Vào lúc này, thuốc lá đôi khi cũng là một giải pháp tốt.
”Tôi lúc nào muốn tỏ tình với Hạ Vũ Hà?” Vương Nghiễm Ninh mặt đầy hắc tuyến = =!!!
”Tớ nghe rõ ràng cậu nói, người cậu yêu thuộc bộ phận nhân sự HR.” Trương Linh Dật nheo mắt lại, bộ phận nhân sự HR vốn chỉ có Hạ Vũ Hà… phi! Hạ Ánh Sơ là cô gái đẹp nhất. Nếu không phải cô ta thì là người nào?
”A…” Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười còn mang theo một chút nhàn nhạt giễu cợt, ”Tôi chỉ nói là bộ phận nhân sự HR, đâu có chỉ mặt gọi tên Hạ Vũ… Hạ Ánh Sơ…”
”Vậy là… người nào…?” Trương Linh Dật hậu tri hậu giác trợn tròn hai mắt. Hắn trăm phần trăm xác định Vương Nghiễm Ninh không hề quen biết ai trong bộ phận nhân sự HR, ngoại trừ hắn và Hạ Ánh Sơ. Nếu không phải Hạ Ánh Sơ, như vậy…
Sự suy đoán này gần như là hoang đường. Nhưng sự hoang đường này lại rất quyến rũ người khác..
Giới tính như chướng ngại vắt ngang ở trước mắt. Trương Linh Dật khó lòng tin tưởng Vương Nghiễm Ninh có thể thích hắn. Cái này so với việc tin tưởng Vương Nghiễm Ninh thích Hạ Ánh Sơ càng xa xôi hơn.
Đây cũng là lý do vì sao, hắn vẫn không dám bước thêm một bước, xác định điểm mấu chốt.
Nhưng hiện giờ sự thật này lại gần đến như vậy.
Trong lòng mặc dù vẫn lo lắng, vẫn chần chờ..
Nhưng lực hấp dẫn ở trước mặt này, khiến cho Trương Linh Dật cơ bản không có biện pháp nào thuyết phục bản thân mình, buông tha cho thời khắc tiếp cận được hạnh phúc nhất đời này.
”Vương Nghiễm Ninh…” Trương Linh Dật kìm ném không được, hắn bắt lấy một cánh tay của Vương Nghiễm Ninh, đang muốn hỏi gì đó.
Đột nhiên Vương Nghiễm Ninh hai mắt toả sáng: ”Bọt biển bảo bảo!”
Y vừa nói xong liền đi tới hướng đó, thì ra hai người bọn họ vừa đi vừa nói, đúng lúc lại đi ngang qua một máy gắp thú bông.
Không cần nói, đây là một máy gắp thú bông đầy ắp bọt biển bảo bảo.
Trương Linh Dật: ”…”
Tại sao nhiều năm như vậy rồi, Vương Nghiễm Ninh vẫn thích bọt biển bảo bảo ah’? Sở thích này một chút cũng không thay đổi sao?
Trương Linh Dật buồn bực đi theo phía sau, Vương Nghiễm Ninh hiện giờ đã dán mắt vào ***g thuỷ tinh, nhìn mấy tiểu công tử màu vàng bên trong.
”Tớ gắp cho cậu một con!” Trương Linh Dật nói.
”Thôi đi!” Giọng nói Vương Nghiễm Ninh yếu ớt, nhàn nhạt toả ra sự khinh bỉ. Y dĩ nhiên sẽ không bao giờ quên được cái tên đang đứng trước mặt này đã dùng ba trăm đồng tiền xu, nhưng cuối cùng một con cũng gắp không được. ”Được rồi, cảm ơn.”
Xức!! Đây không phải là đang ám chỉ hắn làm không được sao?
Tiểu công kiêng kị nhất cái gì?
Chính là bị tiểu thụ nói không làm được!
Đã là một tiểu công thật khí phách, Trương Linh Dật quyết định dùng thực lực để chứng minh cho bản thân mình. Vì vậy hắn sờ sờ trên người.
Uỳ.. thật không có tiền xu rồi..
Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh mong chờ: ”Thụ thụ, cậu có tiền xu không?”
”Tôi làm sao có thể có tiền xu.” Vương Nghiễm Ninh khinh bỉ hắn, ”Quên đi, cậu cũng đã giải nghệ rồi(*), dù có tìm được tiền xu, cậu cũng không gắp được đâu.”
(*) ý em nói anh hết thời rồi, tóm gọn ý là đang khinh thường anh =))
Lời này tuyệt đối là đổ dầu vào lửa mà!! Trương tiểu công trong nháy mắt hừng hực lửa, lẩm bẩm nói: ”Tớ đi mượn.”
Vừa nói xong, đúng lúc trên đường xuất hiện ba cô gái cao gầy đi đến. Cho nên Trương Linh Dật lập tức bày ra nụ cười hoàn mỹ, mê người tự nhận của mình, tiến đến gần mấy cô gái nói: ”Thật xấu hổ, người đẹp ah’, có thể cho tôi mượn một đồng tiền xu không?”
Cô gái lớn nhất ngẩng đầu nhìn Trương Linh Dật một cái, ánh mắt nhất thời sáng lên, hưng phấn nói: ”Anh đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau!”
Trương Linh Dật: ”? ? ?”
Cô gái nói: ”Anh đẹp trai quên người ta rồi sao, em là Lâm Tri Lạc ah’. Mấy năm trước anh ở Cổ Lãng Tự đấu giá nụ hôn đầu, người thắng được là em đó!”
Cơn ác mộng trong trí nhớ một lần nữa ập lên não hắn!
Không thể nào ah’, cô gái trước mặt hắn là tiểu bé con mập mạp đó sao?
Cô ta hiện tại trừ ngực to ra.. còn chỗ nào mập nữa ah’?
Con gái mười tám tuổi là có thể thay đổi như vậy sao?
Trương Linh Dật hoảng sợ nhìn Lâm Tri Lạc, cô em gái năm đó cố gắng đem đầu lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng của hắn. Để lại một bóng ma sâu sắc trong lòng hắn, không nghĩ tới hiện giờ còn có thể gặp lại.
Mặc dù cô nàng bây giờ thân hình mảnh mai, nhưng Trương Linh Dật vẫn không cách nào khống chế được đại não của mình, nhớ đến cô ta đã hung tàn hôn hắn như thế nào.
Thật là quá kinh khủng?!
Lâm Tri Lạc như không thấy được sự hoảng sợ phảng phất trên mặt Trương Linh Dật, cười tủm tỉm nói: ”Anh đẹp trai, nếu anh muốn em cho mượn tiền xu, thì bất quá phải hôn người ta!”
Lại nữa!
Trương Linh Dật dứt khoát lắc đầu.
”Hôn má thôi cũng được rồi.” Lâm Tri Lạc chỉ chỉ tay vào má, đồng thời cũng lấy ra một đồng tiền xu, quơ quơ trước mặt Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật xoắn xuýt nhìn đồng tiền xu, cân nhắc thêm lần nữa, cuối cùng thoả hiệp: ”Nói rồi đó, chỉ hôn má thôi Hmm!”
Lâm Tri Lạc cười híp mắt gật đầu, đưa tiền xu cho Trương Linh Dật, đem gò má mình đưa tới.
Trương Linh Dật bất đắc dĩ đưa môi mình nhích tới gần… nhích gần..
Đang lúc môi của Trương Linh Dật dán lên má của lâm Tri Lạc, cô nàng lại đột nhiên quay đầu, môi hai người chạm nhau ’’chụt’’ một cái.
”AAA…——” Trương Linh Dật thét chói tai, lùi lại mấy bước.
Lúc này Lâm Tri Lạc đã chạy xa, nhưng tiếng hoan hô vẫn vang vọng: ”Ờ ahhh~~ tôi vừa hôn được anh đẹp trai~~” *=_=!!! Tác giả ơi là tác giả *lạy lạy* *
Trương Linh Dật nghiêm mặt đi trở về bên cạnh Vương Nghiễm Ninh. Còn Vương Nghiễm Ninh lúc này đã cười đến khom lưng, không thể nào đứng dậy nổi.
”Cười cười, cười cái gì, cậu xem kịch hả hê rồi phải không? Còn không nhìn ra tớ là vì người nào!” Trương Linh Dật dùng sức lau môi mình, cố gắng quét sạch đi cảm giác kinh dị đáng sợ kia.
Vương Nghiễm Ninh cười đủ rồi mới nhíu mày, nhìn đồng tiền xu trên tay hắn xem thường nói: ”Dựa vào đôi tay của cậu có thể gắp được với một đồng tiền xu sao…”
Câu này nặng một trăm cân đó…
Là một tiểu thụ.. tại sao có thể không tin tưởng tiểu công mình như thế chứ?
Trương Linh Dật đối với thái độ của Vương Nghiễm Ninh rất bất mãn. Quyết định phải dùng hành động thực tế chứng minh cho Vương Nghiễm Ninh thấy. Vì vậy hắn hùng dũng oai vệ, đầy khí phách hiên ngang đi tới máy gắp thú bông bên cạnh. Bỏ tiền vào, nhạc bắt đầu vang lên. Trương Linh Dật bình tĩnh điều khiển, gắp lên, bỏ vào, làm liền một mạch.
Vương Nghiễm Ninh trợn mắt há mồm nhìn một màn này, cảm giác giống như con ếch thoắt cái biến thành hoàng tử vậy.
Trương Linh Dật cầm lấy bọt biển bảo bảo màu vàng kia, dương dương tự đắc quơ quơ trước mặt Vương Nghiễm Ninh: ”Thụ thụ, bọt biển bảo bảo của cưng đây.”
Vương Nghiễm ngơ ngác nhận lấy tiểu công tử chỉ lớn cỡ lòng bàn tay mình, thật sự không thể tin nói: ”Kỹ thuật của cậu lúc nào tốt như vậy chứ?”
Trên mặt Trương Linh Dật khẽ phiếm hồng, có hơi lúng túng, ho nhẹ mấy tiếng để che giấu, hắn nói: ”Không hẳn, nhưng anh là người chuyên nghiệp đó ah’~~.”
Hắn dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc tự mình nói, thật ra bốn năm nay, mỗi lần thấy trên đường có máy gắp thú bông. Hắn sẽ điên cuồng chạy đi đến luyện tập, có mấy lần còn bị đám học sinh cười cho.
Dù rõ ràng biết, gắp nhiều thú bông bao nhiêu. Vương Nghiễm Ninh ở phương xa kia cũng không biết được, cũng không chịu trở về..
Nhưng người nào cũng có một ký ức để nhớ lại, thời điểm không thể nhìn thấy y. Hắn chỉ đành thông qua phương thức này để hoài niệm..
Sâu trong nội tâm luôn âm ỷ mong đợi, trong tương lai sẽ có một ngày hắn gặp lại được Vương Nghiễm Ninh. Có thể mang y bên mình, gắp cho y bọt biển bảo bảo y muốn.
Khung cảnh cùng nhau làm chuyện này một lần nữa lại tái diễn. Nhớ đến nguyện vọng hắn vẫn chưa hoàn thành cho y. Cái cảm giác ngọt ngào cùng chua xót này càng ngày càng lan rộng. Cuối cùng chân chính vẫn không có cách nào quên được mong đợi trong lòng mình.
Thích cậu ấy, muốn cậu ấy!
Ký ức vô số lần hắn đứng cô đơn ở trước đường gắp thú bông trong bốn năm một lần nữa lại bày ra trước mắt. Sau đó từ từ biến mất, chậm rãi hoá thành gương mặt trước mắt này.
Vương Nghiễm Ninh khẽ cúi đầu, nhìn trong tay mình là bọt biển bảo bảo. Y nhẹ nhàng nở một nụ cười, không khỏi dồn hết tâm trí. Nhưng đây chính là khung cảnh rung động lòng người.
”Cảm ơn cậu.” Vương Nghiễm Ninh ngẩng đầu, đôi mắt sáng như vì sao.
Trương Linh Dật cuối cùng không thể khống chế được nữa. Hắn tiến về phía trước một bước, chợt ôm lấy thắt lưng của Vương Nghiễm Ninh, đôi môi đi đến, mãnh liệt hôn y.
Giống như mùa hè nóng bức, mồ hôi chảy đầm đìa. Nhưng bỗng nhiên một cơn mưa rào xuất hiện. Mây đen kéo đến vây lấy mặt trời như đè nén lâu ngày. Cuối cùng bất chợt nổ tung, một tiếng sấm vang lên. Sấm sét màu trắng trong nháy mắt đánh xuống trời đất, làm lòng người chấn động..
Vương Nghiễm Ninh bỗng nhiên trợn tròn hai mắt.
____________________