Hiệp Nghị 30 Ngày Làm Gay

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG THỨ 44

Sáng sớm ngày thứ bảy, Vương Nghiễm Ninh ở trong chăn bị Trương Linh Dật kéo ra ngoài. Nhìn vẻ mặt hăng hái bừng bừng của Trương Linh Dật. Vương Nghiễm Ninh hốt hoảng nhớ lại thời gian hai người lập ra bản hiệp nghị làm gay năm đó.

Ăn xong bữa sáng, Trương Linh Dật lái xe mang Vương Nghiễm Ninh đi đến vườn bách thú trong thành phố.

Vườn bách thú ở thành phố G nổi tiếng là rộng lớn. Khi Vương Nghiễm Ninh còn bé, trường học của y đã từng tổ chức đến đây du xuân một lần. Sau đó, y cũng chưa từng đến đây thêm lần nào. Bao gồm cả lúc y vẫn còn học ở đại học F. Bởi vì cảm thấy mình đã qua cái tuổi đến vườn bách thú, cho nên y chẳng bao giờ đặt chân đến nữa. 

Nhưng hiện giờ Vương Nghiễm Ninh lại tới đây hẹn hò. Y nhìn những ***g sắt hai bên trái phải. Bên trong là các loại chim có màu lông sặc sỡ không biết tên. Đột nhiên cảm thấy mình và Trương Linh Dật rất không có đầu óc.

Vương Nghiễm Ninh đang thiên mã hành không[1] miên man suy nghĩ, bỗng nhiên phía sau vang lên một trận âm thanh ầm ĩ.

[1] Thiên mã hành không có nghĩa là ẩn dụ, giàu trí tưởng tưởng, đây là một câu thành ngữ của TQ

Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nhóm giống như sinh viên đại học đi đến.

Dẫn đầu nhóm người là một cô gái mặc T-shirt và quần jean, cô đứng ở đằng trước hàng ngũ lớn tiếng nói: ”Các bạn sinh viên, hiện giờ chúng ta đã kết thúc phần đầu tiên của hoạt động đoàn ngày hôm nay —— Trong giờ giải lao, mọi người có thể tự do đi dạo một chút. Một giờ sau tập trung ở bãi đất trống bên cạnh hồ kia. Chúng ta sẽ tiến hành hoạt động đoàn phần thứ hai —— chơi trò chơi. Được rồi giải tán.”   

 

Cô gái dẫn đầu vừa phát khẩu lệnh một tiếng, đám sinh viên ồn ào liền tản đi.

Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật im lặng nhìn đám sinh viên đang tản ra kia. Trong đầu không giải thích được vì sao nhóm sinh viên đại học này lại hoạt động đoàn trong vườn bách thú?

Vương Nghiễm Ninh nhớ lại một chút những ngày hoạt động đoàn trong lớp, khi y vẫn còn học ở đại học. Giống như hoạt động bảo vệ môi trường —— Làm những việc thực tế như nhặt rác bên hồ Nguyệt lượng. Đến thăm goá phụ, trẻ em mồ côi, hoặc là người lớn tuổi…, những hoạt động nghe đến đều có ý nghĩa đặc biệt.

Y nhìn những nhóm nhỏ sinh viên đang tụ tập trò chuyện. Trong lòng nghĩ, cái đám người này thật ra đến đây để vui chơi trong ngày hoạt động đoàn thôi sao!

Vương Nghiễm Ninh cảm thấy có chút nhức đầu.

Trương Linh Dật cũng có chút khó chịu, nhiều người như vậy thật là ảnh hưởng hắn nói chuyện yêu đường mà!

Hơn nữa, không ít những nữ sinh cứ nhìn chằm chằm hắn và Vương Nghiễm Ninh —— nhìn chằm chằm hắn thì coi như xong đi, dù sao trai đẹp ở đâu cũng có thể làm cho người khác chú ý. Nhưng tại sao bọn họ lại dám nhìn chằm chằm thụ thụ của hắn ah’! phải biết là dòm ngó vợ của người khác là hành động rất không lễ độ!!

Trương Linh Dật vừa bổ sung những mối liên quan bên trên vào đầu, vừa kéo tay Vương Nghiễm Ninh nói: ”Thụ thụ, chúng ta đi xem nơi khác đi!”

Đúng lúc Vương Nghiễm Ninh cũng bị đám người này làm cho nhức đầu, nên không nói hai lời.

Thú thật, đi dạo trong vườn thú là một chuyện rất mệt nhọc.

Nhờ vào công nghệ khoa học hiện đại phát triển, nên động vật nào cũng có thể xem trên TV hoặc trên mạng internet. Đối với người ta mà nói, nhìn thấy động vật vốn không còn là chuyện mới mẻ gì. 

Nếu như có vài đứa trẻ trong gia đình thì còn có thể tới đây vui chơi. Nhưng đối với tình nhân mà nói, đây vốn không phải là một lựa chọn lý tưởng. 

Cộng thêm không khí mùa hè trong vườn bách thú, khó tránh khỏi ngửi thấy mùi kì lạ. Chưa kể còn hoà quyện với mùi của trẻ con, càng thêm phá hư cảm giác lãng mạn.

Trương Linh Dật có chút ảo não, sớm biết thế hắn đã đề nghị đi dạo công viên, tốt hơn là đi vườn bách thú.

Nhưng Vương Nghiễm Ninh lại rất nhiệt liệt, y thường xuyên nhìn chằm chằm những con vật bên trong chuồng, tỏ vẻ như nhìn rất kỹ càng.

Trương Linh Dật lúc đầu có chút không giải thích được. Sau lại nghĩ đến, nếu một người thích bọt biển bảo bảo như vậy, nếu thích nhìn động vật cũng không có gì kỳ lạ.

Được rồi, tối thiểu thì thụ thụ cũng thích chỗ này, chưa tính là quá thất bại.

Nhưng nếu không có cái mùi kỳ lạ đang bay trong không khí kia thì tốt hơn rồi..

Trương Linh Dật nhịn không được nhíu mày.

(*) khuyên mọi người gõ chữ “alpaca” lên google rồi xem tiếp =))..

”Wow, Trương Linh Dật, tôi tìm thấy anh em của cậu nè!” Vương Nghiễm Ninh đột nhiên nói.

Trương Linh Dật trong truyền thuyết ít ai biết đến đang thất thần, nghe thấy y nói liền quay đầu nhìn.. và nhất thời =口=

Trước mặt rõ ràng là một đám lạc đà nam mỹ…

Hơn nữa còn là một đám lạc đà lâu ngày không có tắm, màu lông đã ố vàng..

Thôi được, chỉ cần thụ thụ cao hứng là ok….

Cho nên Trương Linh Dật giơ tay, quay về phía đám lạc đà vẫy vẫy: ”Hi!! Các anh em, lâu ngày không gặp, gần đây có khoẻ không?”

Bây giờ tới phiên Vương Nghiễm Ninh =口=

Đủ rồi Trương Linh Dật!! Tới giới hạn rồi đó, cậu mau nhặt mặt mũi của mình lên đi! 

Trong lúc Vương Nghiễm Ninh im lặng, đột nhiên vang lên tiếng của đứa bé trai bên cạnh, âm thanh đầy hưng phấn: ”Ba, ba, ba nhìn kia, đúng là con lạc đà nam mỹ mnr!” 

Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật: ”…”

Người đàn ông trẻ tuổi được gọi là ba ba nắm lấy đứa bé trai, gương mặt đỏ lên. Hắn lúc này nhéo má cậu nhóc, hùng hổ nghiêm mặt nói: ”Con vừa nói cái gì?”

Đứa bé trai kia lập tức bày ra vẻ mặt đáng yêu, hai tay để lên mặt làm duyên: ”Là con lạc đà nam mỹ”    

Vương nghiễm Ninh và Trương Linh Dật: ”…”

Những đứa trẻ hiện giờ đều như vậy sao?

Hai người đi một chút, rồi xem một chút. Bất tri bất giác đã đến bên hồ của vườn thú. Trong hồ được nuôi mấy con thiên nga đang ưu nhã vỗ nước. Mặt hồ xanh biếc vì thế gợn lên một làn sóng nhẹ, thoạt nhìn rất đẹp và yên tĩnh.

Nếu như là không phải nghe thấy tiếng của đám sinh viên đại học kia…

Cảm tình của Vương Nghiễm Ninh và đám bạn học cùng lớn cũng không tệ. Bọn họ thường xuyên cùng nhau làm hoạt động tập thể. Trên cơ bản, chỉ cần là nơi nào bọn họ tụ tập, thì nơi đó tuyệt đối ô nhiễm tiếng ồn, phá bỏ luôn cả cảnh giới.

Mà ngay lúc này.. đám sinh viên đại học kia chính là như vậy..

Vương Nghiễm Ninh nhìn đám sinh viên đang vây thành nhóm ở chỗ kia. Thỉnh thoảng lại phát ra một trận tiếng cười, y im lặng nghĩ. Ngày trước bọn họ tham gia vào các hoạt động như thế này, nhất định có rất nhiều người ở gần đó âm thầm nguyền rủa trong lòng! 

Trương Linh Dật rõ ràng cũng không muốn ở nơi ồn ào này lâu, hắn nhìn thời gian, cũng đã không còn sớm liền nói: ”Thụ thụ, hay là chúng ta về nhà đi!”

Vương Nghiễm Ninh gật đầu, đứng dậy đang muốn đi, thì bỗng nghe thấy đám sinh viên đại học kia phát ra một trận cười vang. Sau đó một nữ sinh mặc một chiếc váy hoa, gương mặt đỏ bừng lên. Cô nàng do dự một hồi lâu, thì đám bạn hô lên mấy tiếng ồn ào ”Đi đi.” ”Đi ah’.” Cô gái nhăn nhó đi đến trước mặt Vương Nghiễm Ninh.

”Vị tiên sinh này, em có thể cầu anh… ôm em một chút không!?” Cô gái lắp bắp nói, mặt đã đỏ đến mang tai phía sau.

Thì ra là trò phiêu lưu đầy mạo hiểm ah’!

Vương Nghiễm Ninh nhớ trước kia, bọn họ tham gia các hoạt động trong lớp, cũng vẫn thường chơi trò ’’phiêu lưu đầy mạo hiểm’’. Lần nào y cũng bị người ta hỏi thích nữ sinh nào, bằng không lại bị bắt xin số điện thoại của một cô gái xa lạ nào đó… nhưng bất quá, bởi vì y là một người siêu cấp đẹp trai, nên chưa từng bị nữ sinh nào từ chối qua.

Nhìn nữ sinh này vẻ mặt đã đỏ lên, đoán chừng là một người hướng nội hay xấu hổ. Vương Nghiễm Ninh đang suy tính định giúp đỡ, ôm cô nàng một cái. Kết qủa Trương Linh Dật lại đoạt đi, tiến một bước về phía trước nói: ”Chuyện này không được!”

Nữ sinh kia đại khái không nghĩ đến mình sẽ bị người ta trực tiếp từ chối như vậy. Sắc mặt càng đỏ hơn, không biết làm sao thối lui cho tốt, thì Trương Linh Dật lại nói: ” Nếu như cần phải báo cáo lại nhiệm vụ.. vậy để tôi ôm cô!”

Vương Nghiễm Ninh nghe vậy liền nổi giận, tại sao tôi không thể ôm mà cậu có thể ôm chứ? Y lúc này lôi kéo Trương Linh Dật ra phía sau nói: ”Cô vừa rồi nói muốn tôi ôm cô phải không?” Dứt lời liền hướng về phía nữ sinh kia khẽ mỉm cười: ”Cô đừng để ý đến hắn, để tôi ôm cô.” Y vừa nói vừa hào phóng dang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô nàng một chút.

Đám sinh viên ở đằng xa đang im lặng, đột nhiên vang lên tiếng hoan hô, thét chói tai, còn có thêm tiếng huýt sáo.

Nữ sinh sắc mặt đỏ lên, nhưng vẫn cổ vũ dũng khí, cô nàng rốt cuộc ngẩng đầu nói: ”Cái kia.. em có thể xin số điện thoại của anh không?”

Cô vốn không dám hỏi điều này, nhưng mới vừa nãy, Vương Nghiễm Ninh kéo tay Trương Linh Dật ra. Kiên trì muốn ôm cô nàng, làm cho cô có chút ít hiểu lầm. Người xuất sắc hào nhoáng như Vương Nghiễm Ninh thật sự rất hiếm thấy. Cho dù cô là một người nhút nhát, nhưng cũng không nhịn được muốn thử. 

Trương Linh Dật vốn nhìn Vương Nghiễm Ninh ôm cô gái kia, sắc mặt đã vô cùng khó coi. Hiện giờ nghe cô nàng xin số điện thoại di động, sắc mặt hắn lại càng thêm đen. Nhưng không dám lên tiếng tuỳ tiện ngăn cản, vì hắn sợ sẽ khiến cho Vương Nghiễm Ninh làm ngược lại.  

May mắn là Vương Nghiễm Ninh không có tiếp tục thuận theo nữ sinh kia. Y lịch sự lui về phía sau một bước, cười nói: ”Thật là xấu hổ, tôi vừa từ Đài Loan trở về, không có số điện thoại.”

Đây rõ ràng là một lý do, nhưng coi như cho nữ sinh kia một bậc thang. Cô gái vốn không có can đảm. Vì lúc nãy đã lấy hết dũng khí xin số điện thoại của y, cho nên hiện giờ cũng không dám nói gì thêm. Cô nàng đỏ mặt nói cảm ơn, sau đó chạy chầm chậm trở về.

”Đi thôi!” Vương Nghiễm Ninh nói với Trương Linh Dật.

”Thụ thụ, anh ghen!” Trương Linh Dật hiện ra vẻ mặt, ”Tại sao em có thể ôm những người khác chứ!”

Vương Nghiễm Ninh liếc mắt: ”Vậy chẳng lẽ cậu có thể ôm?”

Đó là bởi vì anh biết em là người phong độ chết tiệt ah’, chắc chắc sẽ không để cho nữ sinh kia xấu hổ!

Trương Linh Dật bất đắc dĩ thở dài, im lặng nuốt cục dấm chua vào bụng nói: ”Đi thôi….”

Vương Nghiễm Ninh nhìn gương mặt đưa đám của Trương Linh Dật, cảm thấy có chút buồn cười. Y lặng lẽ nhìn trời, sau đó vỗ vai Trương Linh Dật nói: ”Cậu cảm thấy vườn bách thú có mùi gì lạ không?”

Điều đó đương nhiên ah’! Mồ hôi, phân cùng nước tiểu của động vật dưới ánh mặt trời bay hơi lên, sinh ra mùi khó chịu. Mặc dù chỉ là nhàn nhạt, nhưng cũng làm người ta rất không thoải mái! 

Vậy tại sao đi dạo lâu như vậy y mới nói ra?

Trương Linh Dật mặc dù không giải thích được, nhưng vẫn gật đầu.

Vương Nghiễm Ninh nói: ”Vậy.. để tôi cho cậu chút không khí mới mẻ!” y vừa nói vừa tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Trương Linh Dật.

Trương Linh Dật đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó ánh mắt giấu không được nụ cười. Hắn hai tay ôm lấy thắt lưng của Vương Nghiễm Ninh, làm cho nụ hôn càng sâu hơn.

Ở phía xa kia, đám sinh viên đại học một lần nữa lại phát ra tiếng kinh hô. Nhưng bất quá lần này trong tiếng hô còn có thêm ý tứ hàm xúc.

”Thụ thụ, có phải em cũng yêu anh đúng không?” Trương Linh Dật lần này không phải là đang dò hỏi, hắn chính là khẳng dịnh.

Vương Nghiễm Ninh nhún vai, không để ý tới hắn, quay người đi thẳng ra khỏi vườn bách thú.

________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.