CHƯƠNG THỨ 45
Khi rời khỏi vườn bách thú đã là buổi trưa. Hai người đến một nhà hàng nổi tiếng bên ngoài, tuỳ tiện ăn một chén hoành thánh, sau đó cùng nhau về nhà.
Trên đường về, Vương Nghiễm Ninh nhận được điện thoại. Là Tôn Tư Dương gọi đến nhắc nhở y không được quên ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập trường đại học F. Y phải đến họp mặt với bọn họ.
”Này, Trương Linh Dật, ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập trường đại học F, cậu có đi không?”
”Đi ah~~” Trương Linh Dật vừa lái xe vừa thuận miệng đáp trả, ”Thụ thụ, em cũng đi sao? Vậy anh với em cùng đi nha!”
Vương Nghiễm Ninh suy nghĩ một chút rồi nói: ”Cũng được.”
Ngày kỷ niệm 60 năm thành lập trường của đại học F được tổ chức rất long trọng. Rất nhiều sinh viên không ngại đường xa tới tham dự.
Thời điểm Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật đi đến, đã có rất nhiều xe đậu trên đường bên cạnh trường đại học. Trương Linh Dật không thể làm gì khác hơn, đành phải đậu xe bên cạnh một trường đại học nổi tiếng trong ngành giáo dục ở tầng dưới. Hắn và Vương Nghiễm Ninh đi bộ đến đại học F.
Dòng người đông đúc lui tới trên đường. Không ít người nhân cơ hội này mở một quầy bán đồ lưu niệm.
Vì Vương Nghiễm Ninh năm đó đi quá vội vàng, chưa kể mấy năm nay y cũng không có trở về trường học cũ. Nên trong lòng hiện giờ có chút hoài niệm. Vương Nghiễm Ninh đi một chút rồi ngừng lại, thỉnh thoảng cũng bị vài gian hàng hấp dẫn.
Đi tới nửa đường, Trương Linh Dật nhận được điện thoại của La Tử Tuệ. Nói nhóm người bọn họ đã ngồi vào vị trí ở một nhà hàng nổi tiếng gần trường đại học. Muốn hắn nhanh chóng đi tới đó. Trương Linh Dật không thể làm gì khác hơn, đành tạm thời chia xa Vương Nghiễm Ninh, hắn đi trước một bước, chạy tới nhà hàng.
Vương Nghiễm Ninh có chút vui vẻ tự đắc, y lớn lên vừa cao lại vừa đẹp trai, khí chất xuất chúng. Đi bộ trong đám đông khiến không ít người quay đầu lại nhìn. Cũng có không ít những nữ sinh bán hàng tranh nhau hướng về phía y chào mời, còn chủ động giảm giá.
”Đây là cái gì?” Vương Nghiễm Ninh cầm lấy một cái hộp gỗ hình chữ nhật, nhỏ bằng lòng bàn tay. Vỏ hộp được đóng dấu một dòng chữ ’’XX đại học”.
”Là một hộp danh thiếp.” Cô gái bán hàng thấy một người đẹp trai đang hỏi mình, liền đỏ mặt giải thích.
”Oh.” Vương Nghiễm Ninh nhíu mày, mở nắp ra, chất liệu gỗ của cái hộp này thật dày. Y cảm thấy cái hộp nhìn cũng không tệ, liền hỏi giá tiền. Vì món đồ không quá đắt, nên y đã mua một cái.
Rời đi quầy hàng nhỏ, Vương Nghiễm Ninh tiếp tục tuỳ ý đi dạo khắp nơi. Trường đại học F ở thành phố G là ngôi trường lớn đến mức không thể ước tính được diện tích. Nhưng hôm nay nó lại có vẻ nhỏ hẹp, khắp nơi đều là đầu người di chuyển. Có người hưng phấn trò chuyện, có người giao tiếp với những sinh viên trẻ tuổi ở trường học. Cũng có người đã qua tuổi trung niên, trên mặt đầy hoài niệm. Nhớ lại mình khi xưa vẫn còn là một sinh viên đại học. Có vô số người đã trải qua tuổi thanh xuân ở vùng đất này.
Đương nhiên cũng bao gồm cả Vương Nghiễm Ninh.
Mặc dù đã lâu không tới đây, nhưng một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này. Cảm thấy hết thảy mọi thứ đều quen thuộc. Cơ bản không cần nhớ lại hết những con đường ngang dọc này hướng về đâu. Chỉ dựa vào cảm giác để tuỳ ý đi về phía trước. Y không tự chủ được đi dọc theo con đường cũ quen thuộc ngày xưa.
Thỉnh thoảng cũng có vài khuôn mặt xa lạ hoặc quen thuộc nhìn y lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nhưng Vương Nghiễm Ninh chỉ dồn tâm tư ngắm nhìn phong cảnh, ngược lại hoàn toàn không chú ý đến thái độ của người bên cạnh.
Y bất tri bất giác đi đến giảng đường.
Giảng đường của đại học F có thể chứa được mấy trăm người. Nhưng thính phòng ngày trước lại là một quảng trường trống rỗng. Bởi vì những khu sinh hoạt và phòng học của trường đều cách nhau một khoảng. Bình thường quảng trường này vẫn vắng vẻ, đây cũng là nơi huấn luyện quân sự trước kia.
Nhưng hôm này giảng đường phía trước đầy ắp người, ngay cả quảng trường cũng có không ít người lui tới.
Lòng hiếu kì của Vương Nghiễm Ninh đột nhiên nổi lên, y nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào bên trong, hoà mình vào dòng người đông đúc. Phía xa xa có thể nhìn thấy bục giảng được treo một biểu ngữ màu đỏ —— Giao lưu với cựu sinh viên ưu tú ở đại học F.
Trên đài có chừng mười mấy người đang ngồi xếp thành một hàng dài. Mọi người đều mặc quần áo trang trọng, ngồi nghiêm chỉnh. Một người đàn ông thần hình gầy nhỏ, đang đứng ở trước đài cầm microphone hướng về phía dưới, nói về sự phấn đấu ngày trước của mình.
Vương Nghiễm Ninh liếc mắt một cái, liền nhận ra được người đàn ông kia chính là kẻ không theo đuổi được Vu Hải Ninh năm đó. Hắn vì thế đã chạy lên diễn đàn bôi nhọ y, kết quả bị Trương Linh Dật giễu cợt một phen. Sau đó, bị người ta gọi là ”đệ nhất ti tiện ở đại học F” Hứa Quốc Huy.
Không nghĩ đến cái tên này hiện tại có thể đứng trước nhiều người như vậy, để nói về thành công đạt được của mình. Quả thật trời đất xoay chuyển, con rùa ti tiện này cũng có một ngày trở mình phản công ah’!
Trong lúc Vương Nghiễm Ninh đang cảm khái, thì Hứa Quốc Huy cũng vừa nói xong. Người chủ trì tiếp nhận microphone từ hắn, đứng ở chính giữa đài nói: ”Cảm tạ Hứa Quốc Huy sư huynh đã chia sẻ kinh nghiệm cho chúng ta. Hứa sư huynh trong vòng ba năm tốt nghiệp đã có thể trở thành quản lý marketing của DM Trung Quốc. Thành công và kinh nghiệm của hắn, quả thật rất đáng giá để cho chúng ta học tập. Hiện giờ chúng ta có thể đặt những câu hỏi sâu hơn. Nếu mọi người muốn hiểu thêm gì về Hứa sư huynh, thì không nên bỏ qua cơ hội này!”
Người chủ trì vừa nói, hai mắt tìm kiếm trong đám đông.
Vương Nghiễm Ninh cười nhạt, đang tính rời khỏi bỗng nhiên người chủ trì hét lên một tiếng: ”Vương Nghiễm Ninh sư huynh!! Là Vương Nghiễm Ninh sư huynh!”
Vương nghiễm Ninh cả kinh, bước chân cũng chậm lại. Quả nhiên người chủ trì đang hướng về phía y, trên mặt không thể che giấu hết sự vui mừng: ”Không nghĩ tới Vương Nghiễm Ninh sư huynh cũng trở về đây, ta có thể mời huynh lên đài chia sẻ một chút?”
Những sinh viên ở nơi này đều nhập học sau khi Vương Nghiễm Ninh rời đi. Nên rất nhiều người không biết Vương Nghiễm Ninh là ai. Vì vậy, bọn họ không thể hiểu được sự hưng phấn lộ trên gương mặt của người chủ trì. Những sinh viên năm cao hơn, mặc dù không tận mắt nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh. Nhưng khi nhập học, bọn họ cũng nghe qua một chút về truyền thuyết được lưu truyền của Vương Nghiễm Ninh.
Vì đại học F lần này muốn biểu dương, coi trọng những cựu sinh viên ưu tú. Nên đã cử một sinh viên năm thứ tư làm người chủ trì. Sinh viên này nhập học đúng vào năm Vương Nghiễm Ninh vừa đi Đài Loan. Cũng cùng lúc là đồng hương của Tôn Tư Dương. Vì thế, Tôn Tư Dương luôn đầu độc hắn, khiến hắn không khỏi sinh ra lòng ngưỡng mộ đối với một người chưa bao giờ gặp mặt như Vương Nghiễm Ninh.
Nhất là lúc đó, phần lớn không ít tin đồn đãi về Vương Nghiễm Ninh luôn mang theo những danh hiệu khoa trương, ví dụ như ——
Người đẹp trai tiêu biểu ở đại học F !
Cao thủ sát gái!
Chủ tịch hội học sinh!
Đội trưởng của đội bóng rỗ!
Người đạt được học bổng giải nhất!
Người lọt vào top danh sách du học sinh!
Từng cái danh hiệu đều mang theo kim quang sáng loá mắt, vì vậy khiến cho một phần nhỏ của đám đông sôi sục.
Có một số người nhìn theo ánh mắt của người chủ trì hướng về phía Vương Nghiễm Ninh. Bọn họ cố gắng đưa mắt tìm kiếm, quả thật Vương Nghiễm Ninh đang đứng ở hội trường —— Cho dù y đang đứng ở cuối hành lang, bị một đám đông vây quanh. Nhưng y vẫn như chim hạc đứng giữa bầy gà, hào quang toả sáng khắp bốn phía.
Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ cười một tiếng, không thể làm gì khác hơn, đành bước chân hướng về phía đài.
Sắc mặt của Hứa Quốc Huy đen lại.
Vương Nghiễm Ninh mặc dù vô ý làm náo động. Nhưng y năm đó từng là một người thường xuyên bước lên khán đài. Nên hoàn cảnh hiện giờ đối với y mà nói chỉ là một bữa ăn sáng đơn giản, không có chút vẻ mặt mất tự nhiên nào.
Nếu nói y trời sinh là tiêu điểm, thì chính là như thế.
Người ở phía dưới đài ngược lại cũng im lặng.
Người chủ trì hiển nhiên là đã kích động đến không thể kềm chế được. Thiếu chút nữa hai mắt đã nhỏ lệ. Hắn cầm microphone nói: ”Các bạn sinh viên, tôi xin giới thiệu với các bạn. Vị này chính là một trong những người đạt danh hiệu –– hot boy đẹp trai nhất lịch sử ở đại học F, Vương Nghiễm Ninh sư huynh. Vương sư huynh từng chiếm được hàng ngàn hàng vạn trái tim của nữ sinh ở đại học F. Huynh ấy không những vô cùng đẹp trai, mà còn là sinh viên ưu tú của trường chúng ta. Vừa là đội trưởng của đội bóng rỗ, vừa là chủ tịch hội học sinh, còn nhận được học bổng giải nhất. Thật không nghĩ tới huynh ấy hiện giờ lại xuất hiện ở trường đại học, thật là quá vinh hạnh rồi!”
Vương Nghiễm Ninh bình thản phất tay với mọi người.
Dưới đài nhất thời vang lên một trận ồn ào, hoan hô.
Người chủ trì quay sang phía Vương Nghiễm Ninh hỏi: ”Sư huynh lúc ấy là thần tượng của những đàn em năm dưới. Hôm nay trở về trường học, không biết huynh có gì muốn nói với mọi người không?”
Vương Nghiễm Ninh nhận lấy microphone của người phụ trợ, mỉm cười nói: ”Vậy thì xin mọi người hãy học tập thật tốt, ngày ngày hướng về phía trước.”
Dưới đài vang lên tiếng cười, cũng không ít người không nể mặt thở dài một hơi.
”Vương Nghiễm Ninh sư huynh thật là hài hước.” Người chủ trì nói, ”Không biết sư huynh hiện giờ đang giữ chức vị ở tập đoàn nào?”
Vương Nghiễm Ninh nói: ”Chắc có thể mọi người chưa từng nghe qua, đó là tập đoàn Phúc Mậu Khải Tư.”
”Wow, làm sao có thể chưa nghe qua chứ!” Người chủ trì khoa trương lớn tiếng nói, ”Phúc Mậu Khải Tư là một trong những tập đoàn công ty lớn nhất ở Đài Loan đây mà! A, vậy là Vương Nghiễm Ninh sư huynh và Hứa Quốc Huy sư huynh cùng ngành rồi!”
May là người chủ trì hiện giờ vẫn còn nhớ tới Hứa Quốc Huy.
Vương Nghiễm Ninh cười nói: ”Tôi không những cùng ngành, còn là bạn học trước kia nữa!”
”Oh, đúng rồi, hai người là cùng năm.” Người chủ trì nói, giọng nói rõ ràng cho thấy Hứa Quốc Huy năm đó không có huy hoàng như Vương Nghiễm Ninh. Cho nên vào năm đó, bọn họ chỉ nhớ rõ Vương Nghiễm Ninh.
Phúc Mậu Khải Tư?
Vốn đã là tâm điểm của sự chú ý, kết quả Vương Nghiễm Ninh vừa xuất hiện, mọi người lập tức quên đi hắn. Hứa Quốc Huy rốt cuộc cũng tìm được một chỗ để phản kích, cố ý khách khí nói tiếp ở phía sau: ”Không biết Nghiễm Ninh hiện giờ đang đảm nhiệm chức vị gì ở Phúc Mậu Khải Tư đây?”
Hứu Quốc Huy vừa nói, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.
Ở trường học, những sinh viên luôn có cảm giác ngưỡng mộ không thể giải thích được, đối với đại danh của những doanh nghiệp lớn.
Bọn họ dù chưa chắc hiểu được sự phân chia bộ phận trong các doanh nghiệp. Cũng chưa chắc hiểu được những chức vụ ở trong đó. Nhưng những chức vị cao thấp, vốn có thể đơn giản phân biệt được.
Phúc Mậu Khải Tư và DM Trung Quốc là hai tập đoàn lão luyện trên thương trường. Rất khó nói ai kém ai hơn. Muốn phân biệt Hứa Quốc Huy và Vương Nghiễm Ninh, ai là người thành công hơn hiện giờ. Dĩ nhiên phải xem xét chức vị ở công ty của bọn họ.
Hứa Quốc Huy tự nhận Vương Nghiễm Ninh không thể nào vượt xa hắn. Mới tốt nghiệp ba năm, nhưng hắn đã đạt được chức vị quản lý marketing nước ngoài ở một công ty, đây là chuyện không hề dễ dàng. Vì vậy Hứa Quốc Huy mới cố ý hỏi như thế.
Vương Nghiễm Ninh đương nhiên nghe ra được địch ý của Hứa Quốc Huy. Y cũng không hề gì, không cố ý tự nâng cao giá trị bản thân. Cũng không ra vẻ khiêm nhường nói: ”Hiện giờ là quản lý marketing.”
Nghe ra là cùng cấp bậc với Hứa Quốc Huy.
Những sinh viên ở đây không nghe ra được sự khác biệt. Chỉ vì lúc mở đầu, người chủ trì không ngừng nhuộm màu về sự thành công hiện giờ của Hứa Quốc Huy. Mà trong lúc đó, Hứa Quốc Huy cũng phát biểu, đem mình nhào nặn, thêm đắp những màu sắc loè loẹt.
Hiện tại theo lời của hai người, chức vị của Vương Nghiễm Ninh và Hứa Quốc Huy cũng gần giống như nhau. Cho nên mọi người trực tiếp đem hào quang trên người Hứa Quốc Huy lúc nãy dời đến bên người của Vương Nghiễm Ninh. Hơn hết Vương Nghiễm Ninh còn là một người đẹp trai trăm năm khó gặp —— Vì thế bọn họ lập tức đạp Hứa Quốc Huy đến chín dãy phố phía ngoài.
Mọi người đối với Vương Nghiễm Ninh càng thêm hiếu kỳ.
Hứa Quốc Huy cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Loại hận này không chỉ vì Vương Nghiễm Ninh một lần nữa cướp đi danh tiếng của hắn. Hắn hận Vương Nghiễm Ninh hiện giờ còn cướp đi cả chức nghiệp.
Hứa Quốc Huy vẫn luôn cảm thấy mình rất thành công. Cho rằng mình rốt cuộc có thể rửa sạch được cơn ác mộng ’’Đệ nhất ti tiện ở đại học F” năm đó. Nhưng Vương Nghiễm Ninh lại một lần nữa dễ dàng đạp hắn xuống mặt đất.
Quản lý marketing của DM Trung Quốc.
Quản lý marketing của Phúc Mậu Khải Tư.
Có lẽ những sinh viên ở quảng trường này không biết sự khác nhau giữa hai người.
Nhưng Hứa Quốc Huy biết đây không phải là một chút khác biệt.
Cùng là những ông lớn trong ngành công nghiệp. Nhưng DM Trung Quốc so sánh với Phúc Mậu Khải Tư lâu năm hơn một chút. Thậm chí DM Trung Quốc còn tiến vào Trung Quốc đại lục tương đối sớm hơn, hiện giờ đã có nền tảng vững chắc. Thị trường lại phát triển, cho nên bộ phận tiếp thị cũng dần dần suy yếu. Hơn hết hiện giờ, bộ phận tiêu thụ lại hơn bộ phận của Hứa Quốc Huy. Nên chủ yếu hắn chỉ chấp hành công việc, còn quyền hành hoàn toàn không lớn.
Nhưng Phúc Mậu Khải Tư không giống như vậy. Tập đoàn của bọn họ vừa tiến vào đại lục thăm dò thị trường. Cho nên bộ phận tiếp thị hiện giờ hết sức quan trọng, thậm chí bộ phận tiêu thụ cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ. Vương Nghiễm Ninh là quản lý marketing ở đó, nhất định là một phụ tá đắc lực của ông chủ lớn.
Hứa Quốc Huy lúc trước cũng từng nghe nói đến quản lý marketing của Phúc Mậu Khải Tư, là một thanh niên rất có năng lực, được lão Chu coi trọng. Ngay cả David ở Huy Đế quốc tế cũng khen người này không dứt lời. Còn được ông mời tham gia bữa tiệc chúc mừng chu niên ở Huy Đế.
Không nghĩ tới người đó chính là Vương Nghiễm Ninh.
Bởi vì năm đó bôi nhọ Vương Nghiễm Ninh trên diễn đàn của trường học, kết quả bị kéo đến đầu đường sỉ nhục. Cảnh tượng đó không ngừng xông lên đầu hắn. Hắn nhanh như vậy có thể leo lên vị trí này trong mấy năm nay, là nhờ vào công lao của thù hận, không thể bỏ qua cho Vương Nghiễm Ninh.
Vì muốn vượt xa Vương Nghiễm Ninh. Vì muốn đem Vương Nghiễm Ninh dẫm ở dưới chân. Ý niệm trong đầu này không ngừng thúc giục hắn cố gắng.
Nhưng tại sao thời điểm hắn cho rằng mình cuối cùng đã thành công. Vương Nghiễm Ninh lại một lần nữa dễ dàng đạp nát ảo tưởng của hắn?
Hứa Quốc Huy nhìn những kẻ ngu ngốc đang say mê hướng về Vương Nghiễm Ninh. Bỗng chốc hắn cảm thấy, những gương mặt say mê kia dường như đang biến thành cười nhạo hắn.
Vương Nghiễm Ninh, một ngày nào đó ta sẽ cho người trả giá thật đắt!
_______________________________