CHƯƠNG THỨ 52
Sự kiện làm gay thứ 28: cùng nhau đi xem concert, trong giây phút cảm động nhất, nói ba chữ “I love you” với người yêu mình.
Đang ăn một nửa, Vương Nghiễm Ninh nhận được điện thoại của Trương Linh Dật: “Honey~~ Ninh Ninh ah’~~ em bao giờ về nhà!”
Vương Nghiễm Ninh: “…”
Vương Nghiễm Ninh: “Nói tiếng người đi”
Trương Linh Dật: “Anh nhớ em lắm.”
Vương Nghiễm Ninh: “Ừa.. ăn cơm xong rồi sẽ về.”
Cúp điện thoại, chỉ thấy ba người Vu Cảnh, Nguỵ Dịch Văn và trợ lý nhìn y chằm chằm. Nguỵ Dịch Văn vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: “Anh Ninh, người yêu anh sao?”
Vương Nghiễm Ninh một tay chống cằm: “Một vấn đề 100 đồng, cậu muốn hỏi không?”
Nguỵ Dịch Văn gào khóc: “Anh Ninh là người gốc Somalia sao? Không hỏi!”
Vì thế câu hỏi bâng quơ đó nhẹ nhàng được bỏ qua. Chờ đến khi Vương Nghiễm Ninh về đến nhà, y đã thấy Trương Linh Dật tắm rửa sạch sẽ ngồi đợi ở phòng khách. Hắn còn mặc một bộ đồ ngủ mới.
Điều này cũng không có quan trọng… quan trọng là ——
Tại sao đồ ngủ mới của hắn lại là hình Hải Phái Đại Tinh?
Hơn nữa.. trời nóng như vậy còn đi mặc đồ nhung? Hắn tính náo loạn kiểu gì ah’? Bây giờ nhà nước đang ủng hộ việc tiết kiệm nhiên liệu, sao hắn còn lãng phí máy điều hoà như thế!
Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ đỡ trán.
“Thụ thụ!” Trương Linh Dật phi tới ôm lấy Vương Nghiễm Ninh, đưa môi đến hôn y một cách triền miên ướt át.
“Ngày mai em được nghỉ?” Trương Linh Dật nhướn lông mày, thật là vất vả mà!
“Ừa.” Nói gì thì nói, Vương Nghiễm Ninh được nghĩ nhanh như thế, tất cả điều nhờ vào Trương Linh Dật. Nếu không làm sao y có thể sớm như vậy tuyển được người thích hợp? Vì suy nghĩ đó, nên Vương Nghiễm Ninh đành nhẫn nhịn chuyện Trương Linh Dật đang mặc bộ đồ ngủ Hải Phái Đại Tinh, “Em đi tắm trước.”
Cái này là ám hiệu!
Trương Linh Dật trong lòng hoan hô một tiếng, nhưng trên mặt vẫn giả bộ trấn định: “Anh đi lấy quần áo cho em.”
Vương Nghiễm Ninh không để ý đến ánh mắt thiêu đốt, hừng hực lửa của Trương Linh Dật. Y đi thẳng vào phòng tắm, không bao lâu Trương Linh Dật cũng tiến vào. Trong tay còn cầm bộ đồ ngủ Bọt Biển bảo bảo.
Vương Nghiễm Ninh phát bạo: “Trời nóng như vậy, em không mặc cái này đâu!”
Trương Linh Dật uỷ khuất nói: “Nhưng bộ đồ này là nhân chứng tình yêu của chúng ta mà.’” Vừa nói còn lôi lôi kéo kéo Hải Phái Đại Tinh trên người mình, “Em nhìn nè, một đôi tình nhân!”
Rốt cuộc người nào nói với hắn rằng Hải Phái Đại Tinh và Bọt Biển bảo bảo là tình nhân?
Vương Nghiễm Ninh phát điên nói: “Cho anh chọn, một – ngay lập tức lột bộ đồ ngủ trên người xuống. Hai – tối nay em sẽ về phòng mình ngủ!”
Ôi tiêu ccmnr! Đây là uy hiếp có trọng lượng nha, này có thể so sánh với bom nguyên tử!
Trương Linh Dật lập tức đóng giả bộ mặt e lệ: “Chán ah’, biết thế nào thụ thụ cũng không muốn nhìn người ta mặc bộ đồ ngủ này…”
Vương Nghiễm Ninh mặt không đổi sắc, y cầm vòi hoa sen, thẳng thừng xối lên người Trương Linh Dật.
“Thụ thụ, anh sai rồi!” Trương Linh Dật vẻ mặt đưa đám ủ rũ chạy về phòng cởi bộ đồ ngủ xuống, chỉ còn sót lại mỗi cái quần lót.
Không bao lâu Vương Nghiễm Ninh cũng trở về phòng, y cũng chỉ mặc mỗi cái quần nhỏ.
Trương Linh Dật ngồi ở trên giường, thân thể khẽ ngửa ra sau, hai tay chống trên giường. Hắn nhìn vóc dáng của Vương Nghiễm Ninh, nhíu mày nói: “Quả nhiên, cơ bụng của chúng ta mới là một đôi tình nhân tốt nhất.”
Vương Nghiễm Ninh đi tới, quỳ gối hai bên chân Trương Linh Dật. Hai tay y đặt trên vai hắn, cúi đầu mút lên đôi môi kia.
Bởi vì bận công việc, nên đã gần một tháng hai người không có gần gũi với nhau —— Nhưng khung cảnh hừng hực hiện giờ làm cả hai nhanh chóng thở gấp gáp.
Trương Linh Dật thuận thế nằm dài trên giường, còn Vương Nghiễm Ninh cưỡi ngang hông hắn. Quần lót của bọn họ đã phồng lên. Trung gian ở giữa đã ướt một mảng.
“Thử tư thế này đi?” Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh từ trên xuống dưới. Cái tư thế này không tệ chút nào, hẳn rất kích thích!!
Vương Nghiễm Ninh vuốt mặt, hai má đã đỏ lên: “Anh nghĩ sao?”
Lúc này còn nói gì nữa ah’!
.
.
.
*tiếng gào góc vang vọng trong đêm mùa xuân rét lạnh của edit… không H cả nhà ah’ *khóc rống*
.
.
Trương Linh Dật lấy một tay kéo Vương Nghiễm Ninh xuống, ôm chặt y trong ***g ngực mình, cười đến ý vị thâm trường: “Ngày mai nghỉ ngơi~~.”
Vì có Vu Cảnh và Nguỵ Dịch Văn hỗ trợ, nên Vương Nghiễm Ninh đã rất nhanh thoả thuận được với đại lý phân phối hợp tác cùng DM Trung Quốc. Y còn ký được một bản hợp đồng không tồi.
Sản phẩm thị trường của DM Trung Quốc bị chia cắt, tổng bộ DM Trung Quốc vô cùng tức giận. Hứa Quốc Huy vì thế cũng tức đến phun máu gần chết. Thừa dịp đang trong thời gian thử việc, hắn ngay lập tức lấy cớ khai trừ hai nhân viên lôi kéo từ Phúc Mậu Khải Tư.
Cái tên nhân viên lưu lại vì lương cao vô cùng hối hận. Không biết Hứa Quốc Huy có khai trừ mình hay không. Cho nên hắn bắt đầu đem sơ yếu lý lịch của mình gửi đi khắp nơi.
Vương Nghiễm Ninh lãnh đạo phòng marketing lập công lớn cho Phúc Mậu Khải Tư. Lão Chu vô cùng hài lòng, gửi một thông báo khen thưởng trước mặt toàn bộ người trong công ty. Ông cũng vung bút, miễn xá hai ngày nghỉ xả hơi cho phòng marketing. Còn cấp cho bọn họ một khoản chi phí đến du lịch ở Hồng Kông.
Nói là du lịch, nhưng thật ra là để Vương Nghiễm Ninh thuận tiện đi gặp khách hàng ở Hồng Kông.
Cho nên nói, các nhà tư bản đều là ma cà rồng hút máu!
Nhưng dù thế nào, chuyện bận rộn hơn hai tháng cuối cùng đã giải quyết được thoả đáng. Vương Nghiễm Ninh nhìn vẻ mặt vui mừng hớn hở của đám nhân viên trong phòng. Bất giác y cũng cảm thấy rất vui vẻ, sau khi trở về nhà liền kéo một vali nhỏ thu xếp đồ đạc.
Hông Kông có rất nhiều cửa hàng miễn thuế, là thiên đường mua sắm…
Vương Nghiễm Ninh kéo tủ quần áo, nhìn trang phục của Trương Linh Dật một chút. Sau đó suy nghĩ lại, y cất vali nhỏ đi, đổi thành một vali lớn. Kỳ thực y chỉ mang một bộ quần áo để thay đổi, một ít vật dụng hằng ngày. Còn lại toàn bộ đều là văn kiện cung cấp cho khách hàng. Đống giấy tờ cũng đã chiếm hết phân nửa cái vali, chỉ còn một phần ba chỗ trống.
Sau khi thu xếp xong, y kéo khoá vali lại, đang chuẩn bị đứng dậy thì một người bất chợt nhào đến, làm y ngã xuống mặt đất.
”Em đang làm cái gì vậy?” Thanh âm của Trương Linh Dật mang theo lo sợ cùng nghi ngờ.
Cái ót đập xuống sàn nhà, Vương Nghiễm Ninh tức giận nhìn Trương Linh Dật đang áp trên người mình: ”Em mới phải hỏi anh đang làm gì ah’!” đau chết đi.
”Sao em lại thu dọn đồ đạc?” Trương Linh Dật vẫn bất động trên người y, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng.
Đáng chết, sao hắn lại làm vẻ mặt này?
”Em muốn đi đâu?” Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh không nói, lại càng nóng vội: ”Sao lại muốn rời khỏi anh?”
Rời khỏi hắn?
Vương Nghiễm Ninh không hiểu nhìn hắn: ”Em phải đi Hông Kông.. ách.. là công ty cho đi du lịch, thuận tiện công tác…”
Thần kinh Trương Linh Dật lúc này mới buông lỏng, hắn vội buông hai tay đang chế trụ Vương Nghiễm Ninh. Đỡ y ngồi dậy, ôm y thật chặt vào trong ***g ngực. Thanh âm vẫn còn mang theo chút sợ hãi: ”Hên thật! Anh còn tưởng rằng… em lại biến mất không nói lời nào!”
Lại?
Vương Nghiễm Ninh rốt cuộc hậu tri hậu giác hiểu được sự lo lắng của Trương Linh Dật. Y không khỏi bật cười, đồng thời trong lòng cũng mang theo mơ hồ chua xót. Xem ra bốn năm trước kia, Vương Nghiễm Ninh luôn nghĩ chỉ có mỗi bản thân mình bị tổn thương. Nhưng xem ra Trương Linh Dật cũng đã bị hành hạ không ít. Ngay cả bây giờ hắn vẫn sợ mình rời đi..
Nhìn đầu lông mày đang nhíu lại đầy lo lắng của Trương Linh Dật, trong lòng Vương Nghiễm Ninh mềm nhũn. Quên đi, cứ nói cho hắn biết!
Khúc mắc này sớm giải khai một chút cũng tốt.
Mặc dù nói ra có chút mất mặt…
Y vuốt lên gương mặt của Trương Linh Dật, hôn lên khoé mắt của hắn: “Ngu ngốc, em bốn năm trước rời đi là bởi vì… em nghĩ anh đã thích La Tử Tuệ.”
Trương Linh Dật chớp mắt mấy cái nhìn y: “Em nói gì?”
Vương Nghiễm Ninh thở dài: “Vì em cho là anh thích La Tử Tuệ, nghĩ bản thân mình không còn cơ hội nào, nên mới rời đi.”
Trương Linh Dật chợt ôm lấy y, ***g ngực kịch liệt phập phồng, cánh tay càng siết chặt: “Anh thật là một tên khốn kiếp!”
Lúc đầu, hắn không biết tại sao Vương Nghiễm Ninh lại quyết định ra đi như vậy. Cho dù hiện giờ cả hai đã thân mật, nhưng hắn cũng không dám hỏi y.
Nhưng chuyện đó không ngừng quấy nhiễu hắn, trong tiềm thức hắn luôn mơ hồ sợ hãi nó lại tái diễn một lần nữa.
Không nghĩ tới chân tướng là như vậy…
“Nghiễm Ninh.. anh xin lỗi…”
“Cũng không phải lỗi của anh.” Vương Nghiễm Ninh vuốt lên gương mặt hắn, “Chẳng qua khi đó chúng ta vẫn còn quá trẻ, không hiểu thôi.”
“Ừ.” Trương Linh Dật ôm Vương Nghiễm Ninh lên gường, “Vậy.. hiện giờ làm chút chuyện thành thục đàn ông nên làm đi!”
Vương Nghiễm Ninh: “…”
Y cúi đầu cười một tiếng, hàng phục ôm lấy cổ hắn.
.
.
.
Ngày đầu tiên đến Hông Kông, bọn họ được tự do du ngoạn. Vương Nghiễm Ninh đã đến Hồng Kông nhiều lần, nên y không giống như Nguỵ Dịch Văn và Vu Cảnh. Hai người bọn họ hăng hái bừng bừng muốn đi tham quan khắp nơi ở Hông Kông. Vì vậy Vương Nghiễm Ninh rời khỏi nhóm, một mình đi shopping.
Y đối với việc đi shopping không mấy hứng thú. Nhưng lại muốn mua cho Trương Linh Dật ít đồ, nên cũng cảm thấy chuyện này không quá mức nhàm chán.
Đi dạo nửa ngày, y mua cho Trương Linh Dật hai bộ quần áo. Cũng mua cho mình một bộ, chỗ tốt là vóc dáng của cả hai đều tương đối giống nhau. Nên cho dù không có Trương Linh Dật ở bên cạnh, y cũng không sợ mình mua quần áo không phù hợp với hắn.
Quần áo vừa đẹp vừa tốt của đàn ông rất đắt tiền. Các nhãn hiệu Vương Nghiễm Ninh chọn cũng không quá đắt ở Đại Lục, nhưng không hề rẻ. Y và Trương Linh Dật thu nhập có thể xem là không tệ. Nhưng dù sao hai người cũng chỉ là nhân viên đi làm, nên không có thói quen điên cuồng quét thẻ.
Mua xong quần áo, Vương Nghiễm Ninh cũng chọn một đôi đồng hồ cùng kiểu dáng. Sau đó đến quầy khắc hai chữ cái đầu tiên trong tên của y và Trương Linh Dật, ghép lại với nhau.
Sau khi mua xong những thứ này, Vương Nghiễm Ninh có chút mệt. Y tuỳ tiện tìm một quán caffe, ăn chút gì đó. Sau đó đến hiệu thuốc mua một hộp y tế và hai chai dầu bôi trơn.
Ngày thứ hai, Vương Nghiễm Ninh đến gặp khách hàng ở Hông Kông. Thoả thuận xong hợp đồng và cùng nhau ăn cơm xong. Khách hàng lại tặng mấy vé concert cho bọn họ.
Là một buổi concert của một ban nhạc mới nổi được tổ chức ở Hông Kông Coliseum, thời gian cũng là đêm hôm nay.
Vương Nghiễm Ninh vốn không hăng hái bao nhiêu, nhưng vì Vu Cảnh và Nguỵ Dịch Văn chưa đến Hông Kông Coliseum bao giờ, nên cả hai người đều hưng phấn lôi kéo, nhất quyết mang Vương Nghiễm Ninh đi cùng.
Bởi vì đây không phải là một buổi biểu diễn âm nhạc đặc biệt ở Hông Kông Coliseum, nên ghế ngồi ở concert cũng không nhiều, chỉ có 60% lượng người. Vé của bọn họ là vé VIP, nhưng bên trái chỗ ngồi của Vương Nghiễm Ninh cũng không ít ghế trống.
Đây là một ban nhạc rock, phong cách có chút bắt chước với Mayday. Người ca sĩ nhuộm tóc màu tím, có line tóc màu bạc đang vừa hát vừa nhảy trên sân khấu. Thỉnh thoảng còn hô to một câu: “Mọi người hãy hát cùng nhau.”
Nguỵ Dịch Văn tinh thần vô cùng cao hứng, cậu ta cầm thanh phát sáng không ngừng cỗ vũ ở phía dưới sân khấu, còn rống to hét ầm ĩ.
Vu Cảnh và trợ lý mặc dù không có khoa trương như Nguỵ Dịch Văn, nhưng cả hai đều rất hưng phấn.
Vương Nghiễm Ninh đối với giọng hát khàn khàn cùng kiểu biểu diễn này không có chút hứng thú. Y nhàm chán ngồi đó, một tay chống cằm, ngẩn người nhìn chỗ ngồi trống bên tay trái mình.
“Và sau đây là một bài hát của Mayday “Bỗng nhiên rất nhớ em”, xin mọi người hãy hát theo”. Vốn là âm nhạc ầm ĩ huyên náo, bỗng chốc thay đổi thành một tiết tấu nhẹ nhàng thư giãn. Giai điệu mang theo chút đau thương, chậm rãi vang lên.
Vương Nghiễm Ninh giật mình, y cầm di động gọi cho Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật rất nhanh bắt máy.
“Thụ thụ, em có nhớ anh không?”
Vương nghiễm Ninh nói: “Anh còn nhớ bản hướng dẫn hiệp nghị ngày trước của hai chúng ta không?”
“Dĩ nhiên nhớ, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ muốn cùng anh nghe concert thôi.” Vương Nghiễm Ninh dứt lời, mở ra loa âm thanh. Bài hát bắt đầu vang lên trong không khí, giai điệu trôi vào điện thoại từng câu từng câu một..
Sợ nhất bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh..
Sợ nhất bạn bè đột nhiên quan tâm..
Sợ nhất ký ức bỗng nhiên quay cuồng, quặn đau đến không thở được..
Sợ nhất đột nhiên nghe được tin tức về em..
Nếu như nỗi nhớ là âm thanh..
Anh không muốn đó là tiếng khóc bi thương..
Chuyện cho đến bây giờ, cuối cùng anh vẫn thuộc về bản thân mình..
Chỉ còn nước mắt vẫn mãi lừa dối bản thân..
.
.
.
Sợ nhất khi anh đã quyết định trải qua cuộc đời này một mình..
Không có em..
Thì đột nhiên lại nghe được tin tức về em..
…
Trương Linh Dật cách điện thoại lắng nghe, đầu dây bên kia cũng hoà lẫn giọng hát nhẹ nhàng của những người bên trong hội trường. Vương Nghiễm Ninh không có lên tiếng, nhưng hắn dường như vẫn có thể nghe được tiếng hô hấp cùng nhịp tim của y.
Một đoạn kết thúc, Vương Nghiễm Ninh đóng lại loa âm thanh, đưa di động đến bên tai, thấp giọng nói: “Em cũng từng rất sợ nghe được tin tức của anh.”
Trương Linh Dật cười cười: “Ừ, may là em không có quyết định trải qua cuộc đời này một mình.”
“Ừ.” Vương Nghiễm Ninh nhìn chỗ ngồi đang trống phía bên tay trái, y dường như nhìn thấy được một người đang ngồi ở đó, “Nè.. em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
.
.
.
Chúng ta giống như một ca khúc ngọt ngào ..
Cũng là bộ phim cảm động nhất..
Chúng ta đi qua một con đường tình yêu khó quên..
Lưu lại những kỷ niệm không thể nào quên..
Vừa đẹp lại vừa ngọt ngào, chúng ta đều tin tưởng nhau..
Vì vậy tình yêu này càng thêm sâu đậm, càng thêm nồng nàn..
Nhất định chúng ta sẽ mãi mãi cùng nhau đi về phía trước..
Cùng hạnh phúc, cùng tiếc nuối quản thời gian đã qua..
____________________