CHƯƠNG THỨ 53
Sự kiện làm gay thứ 29: mang người yêu đến gặp người nhà mình.
Vốn thời gian trở về dự kiến là buổi tối ngày thứ ba. Nhưng vì Vương Nghiễm Ninh trong lòng muốn về nhà. Nên sáng sớm thứ ba, y đã kéo vali chứa nhiều đồ vật hơn so với lúc đến Hông Kông bay trở về.
Ngày trở về cũng gần vào cuối tuần, Vương Nghiễm Ninh muốn cho Trương Linh Dật một sự ngạc nhiên, nên y đã không nói cho hắn biết. Khi về đến nhà, y dùng chìa khoá mở cửa.
“Em đã trở về rồi!” trên mặt Vương Nghiễm Ninh không che giấu được sự vui sướng. Y đi vào nhà thì liền thấy có ba người đang ngồi trong phòng khách. Ngoại trừ Trương Linh Dật, còn có một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên.
Vương Nghiễm Ninh: “…” nụ cười trên mặt cứng lại.
“Nghiễm Ninh, sao bây giờ em lại trở về?” Trương Linh Dật cả kinh, hắn chợt đứng lên, thần sắc trên mặt hết sức khẩn trương.
Vương Nghiễm Ninh không hiểu gì nhìn hắn.
“Để anh giới thiệu với em.” Trương Linh Dật nhìn sang cặp đôi trung niên, lại quay nhìn về phía Vương Nghiễm Ninh, “Nghiễm Ninh, đây là cha và mẹ của anh, còn người này chính là… Vương Nghiễm Ninh.”
Tiêu mnr! Tại sao cha mẹ của Trương Linh Dật lại đột nhiên xuất hiện ah’?
Cái này có thể coi là gặp gia trưởng không?
Vương Nghiễm Ninh vô cùng khẩn trương, mặc dù y và Trương Linh Dật quan hệ đã rõ ràng. Nhưng vẫn chưa nghĩ đến chuyện gặp gia đình hai bên.
Dù sao chuyện đồng tính luyến ái, có bao nhiêu gia đình ở Trung Quốc sẽ vui vẻ tiếp nhận đây?
Cha mẹ của Trương Linh Dật bảo dưỡng rất khá, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi. Tướng mạo đường đường, long tư phượng thái. Nhất là mẹ của hắn, nhìn vô cùng xinh đẹp. Trên người mặc một bộ trang phục thời trang. Trương Linh Dật một chút cũng không giống là con trai của bà ấy. Khó trách sao Trương Linh Dật lại nói mẹ của hắn khi còn trẻ được rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng những thứ này không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng ở đây là.. dường như vẻ mặt của hai người không dễ thân cận.
Nhất là bọn họ hiện giờ đang dồn sức nhìn chằm chằm vào Vương Nghiễm Ninh. Ánh mắt kia dường như hận không thể nào lấy chất hoá học, tưới lên người y để giám định thành phần.
Vương Nghiễm Ninh trong tay vẫn còn kéo vali hành lý. Hai chân hiện giờ đã khẩn trương tới mức không thể động đậy được. Trong đầu hỗn loạn, dường như là theo bản năng nở một nụ cười hoàn mỹ: “Cha, mẹ, con chào hai người!”
Trương Linh Dật: “…”
Trương ba ba: “…”
Trương mụ mụ: “…”
Vương Nghiễm Ninh lúc này chỉ muốn quay về một phút đồng hồ trước để đập chết chính mình TT__TT..
Chuyện này không xong rồi! không biết cha mẹ Trương Linh Dật sẽ nhìn mình thế nào đây!!
Kết quả mẹ của Trương Linh Dật tỷ số dẫn trước, hồi phục lại tinh thần đầu tiên. Bà khẽ mỉn cười, đứng lên ngoắc tay về phía Vương Nghiễm Ninh nói: “Tiểu Vương, lo lắng cái gì, tới đây ngồi, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.”
Vương Nghiễm Ninh đem hành lý cất kỹ, y cắn răng ngồi giữa Trương Linh Dật và mẹ của hắn.
“Mấy tháng này.. cô chú, con là bạn cùng phòng với Trương Linh Dật…” Vương Nghiễm Ninh cố gắng vãn hồi lại chút hình tượng.
Không nghĩ tới mẹ của Linh Dật lại ‘’xì’’ cười một tiếng nói: “Mới vừa nãy con không phải gọi chúng ta là cha mẹ sao, tại sao hiện giờ lại đổi thành cô với chú rồi?”
Vương Nghiễm Ninh đỏ mặt lên, miệng lắp bắp nói: “Miệng.. con nói nhầm.”
Mẹ của Linh Dật cười nói: “Không sao, gọi cha mẹ cũng có thể, dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
Vương Nghiễm Ninh: “? ? ?”
Mẹ của Linh Dật ra vẻ kinh ngạc nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ con không muốn ở bên Linh Dật cả đời?”
Vương Nghiễm Ninh cả kinh, nhìn về phía Trương Linh Dật.
Gương mặt của Trương Linh Dật cũng đã đỏ lên, hắn gãi đầu nói: “Chuyện kia.. Nghiễm Ninh, cha mẹ anh đã biết mối quan hệ của chúng ta rồi.”
Trái tim của Vương Nghiễm Ninh đầu tiên là ‘’thình thịch’’ nhảy lên. Nhưng ngay sau đó dần định lại, nếu cha mẹ của Trương Linh Dật đều đã biết, thái độ như vậy không phải là… đã đồng ý?
Một cảm giác mừng rỡ như điên xông lên đầu, Vương Nghiễm Ninh không thể tin nhìn Trương Linh Dật. Lại quay sang nhìn cha mẹ của hắn. Trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Cha của Trương Linh Dật ngồi ở bên cạnh nhìn y hồi lâu. Ông ho nhẹ nói: “Tiểu Vương ah’, cậu và Trương Linh Dật.. chuyện này chúng ta đã biết rồi. Nhưng thật sự chúng tôi vốn không chấp nhận…”
“Ông lớ ngớ nói cái gì đó!” mẹ Linh Dật không đợi cha của hắn nói hết lời, đã nhảy vào ngăn chặn. Nói một tiếng cắt ngang, còn quay sang liết ông một cái. Cha của Linh Dật ngay lập tức im lặng.
Mẹ Linh Dật lúc này mới kéo tay Vương Nghiễm Ninh qua, vỗ nhẹ lên đó. Cũng tinh tế nhìn y một cách cẩn thận. Cho đến khi gương mặt Vương Nghiễm Ninh đỏ bừng, bà mới thở dài: “Tiểu Vương, con đừng để trong lòng câu nói đó của ông ấy, thời đại hiện giờ cũng không còn giống như lúc trước. Con và Linh Dật tuy là đàn ông, nhưng chỉ cần hai đứa thật tâm với đối phương. Thật lòng thật dạ muỗn trải qua con đường đời này cùng nhau, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ.”
Vương Nghiễm Ninh trong lòng ấm áp, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Cô ah’…”
“Còn gọi cô nữa ah’!” Đôi mắt xinh đẹp của mẹ Linh Dật trừng y một cái. Thậm chí còn mang chút tính tình thiếu nữ e thẹn. Nhưng bà ngay sau đó lập tức thở dài, nói “Ban đầu Linh Dật nói với ta nó là đồng tính. Lúc đó ta và cha nó thật sự rất tức giận. Chúng ta đã nuôi nấng một đứa con trai bảo bối như thế. Từ nhỏ đến lớn không hề làm chúng ta bận tâm điều gì. Nhưng không ngờ hôn nhân của nó… Aizz, chúng ta chỉ sợ nó đi ra ngoài học mấy thứ hỗn độn kia. Bất quá bây giờ nhìn con, ta và cha nó đã yên lòng.”
Cha của Trương Linh Dật vừa bị vợ mình liết đến xanh mặt. Hiện giờ vội vàng ở bên cạnh phụ hoạ bổ sung: “Đúng vậy, mặc dù Linh Dật nói mình là đồng tính. Nhưng mấy năm qua nó cũng không gây ra chuyện gì, thành thật chờ con. Chúng ta vốn đang buồn bực chuyện này, nhưng bây giờ nhìn lại… mấy năm này chờ cũng rất đáng giá ah’!” Dứt lời còn cười hai tiếng sang sảng.
“Được rồi cha mẹ, chuyện đã qua đừng nói nữa.” Trương Linh Dật nghe bọn họ nói xong có chút xấu hổ, hắn ngăn lại câu chuyện của ba người nói, “Hay là dọn dẹp rồi cùng nhau ăn cơm đi.”
“Mẹ với vợ con nói chuyện hai ba câu thì làm sao?” Mẹ Linh Dật nhìn về phía hắn xem thường, “Con ở nhà thì nấu cơm đi, mang cha con vào bếp làm chung. Mẹ cùng với tiểu Vương tâm sự.” Bà nói xong quay về phía cha của Linh Dật: “Lão Trương, ông mang con trai mình đi nấu cơm!”
“Được được, đi thôi.” Lão bà đại nhân đã lên tiếng, cha của Linh Dật làm sao dám cãi lời. Ông lập tức xách lỗ tai Trương Linh Dật, tha vào phòng bếp.
Hắc hắc, cho nên nói Trương Linh Dật sợ vợ như vậy, thì ra là di truyền ah’!
“Tiểu Vương, chúng ta cùng nhau tâm sự.” Không có người nào cản trở, mẹ của Trương Linh Dật lập tức cười tươi như hoa.
Thời điểm bà biết con trai mình là đồng tính thì tức giận gần chết, chỉ sợ Trương Linh Dật đi ra ngoài làm chuyện hỗn loạn. Sau đó rất vất vã chấp nhận, nhưng nhìn con trai mỗi năm lại lớn thêm một tuổi. Người hắn chờ cũng không thấy tăm hơi, điều này làm bà thật sự bất mãn.
Ta không cần biết người con yêu có phải là đồng tính hay không, con nhất định phải lừa được cậu ta mang về nhà ah’!
Cho nên tự nhiên bà cũng khó tránh khỏi bất mãn với việc con trai mình si ngốc, chờ đợi đối tượng không biết tên nào đó ở Đài Loan.
Con trai của bà vừa đẹp trai lại vô cùng xuất sắc, đối tượng kia khó cưa đổ vậy sao?
Lần trước bà gọi điện thoại về nhà, lại có một người lạ bắt máy. Còn tự xưng là khách thuê phòng, điều này đã khiến bà nghi ngờ không dứt. Nhưng không nghĩ đến đây chính là đối tượng con trai bà một mực chờ đợi.
Mẹ Linh Dật không nhịn được tò mò, liền xách cổ áo lão Trương, không thèm để ý đến công viêc. Gấp rút trở về gặp mặt con dâu.
Kết quả vừa nhìn thấy lại là một người vừa đẹp trai vừa lịch sự. Chưa kể khí chất cùng phong độ của y so với con trai bà quả xứng đôi.
Mẹ của Trương Linh Dật âm thầm đánh năm ngôi sao sáng cho Vương Nghiễm Ninh.
Đối tượng như vậy, mấy năm nay con trai bà chờ cũng không oan uổng.
Ngay lúc con trai bà come out, bà vẫn luôn lo lắng hắn mang mấy người hỗn độn về nhà. Kết quả, lại là một người như Vương Nghiễm Ninh. Trừ giới tính là nam ở ngoài ra, còn lại có thể nói là vượt qua dự tính của hai vợ chồng bà. Mẹ Trương Linh Dật nhất thời vui mừng quá mức, nhìn Vương Nghiễm Ninh chỗ nào cũng thấy thuận mắt.
Cùng Vương Nghiễm Ninh nói chuyện không bao lâu, mẹ Linh Dật đã đem gia đình, nghề nghiệp, và vv..v.v.. hỏi một cách rõ ràng. Bà lại càng thêm hài lòng, nhìn vẻ mặt của bà hiện giờ, chỉ còn thiếu chút nữa không ngay lập tức tổ chức hôn lễ cho bọn họ.
Nhưng vì Vương Nghiễm Ninh trong lòng vẫn nhớ đến một chuyện khác. Y vất vả chờ mẹ Trương Linh Dật nói xong, cẩn thận hỏi bà: “Cô ah’, hai người lúc nào biết chuyện của chúng con?”
Mẹ của tiểu Trương suy nghĩ một chút: “Cũng đã hai ba năm rồi.”
Vương Nghiễm Ninh ngũ vị tạp trần, trong lòng không rõ tư vị, nói không nên lời.
Hai ba năm trước y vẫn còn đang ở Đài Loan. Cũng không hề liên lạc với Trương Linh Dật.
Nhưng Trương Linh Dật đã ở nhà lót đường sẵn. Chẳng lẽ hắn đã xác định bọn họ nhất định sẽ ở cùng nhau sao?
Mặc dù cha mẹ của Trương Linh Dật hiện giờ nhìn rất bình tĩnh. Thậm chí còn có thể nói là vui mừng. Nhưng Vương Nghiễm Ninh biết, thời điểm Trương Linh Dật come out, nhất định không thể nào nhẹ nhàng như vậy.
Trong lúc hai người họ nói chuyện phím cùng nhau. Lão Trương cùng tiểu Trương đã làm xong một bàn tiệc lớn vô cùng phong phú.
“Mẹ, Nghiễm Ninh, đi ăn cơm.” trên tay Trương Linh Dật vừa bưng một tô canh khoai tây hầm cà chua thịt sườn, vừa hướng về phía phòng khách hô to.
“Đi ăn cơm thôi.” Mẹ của Linh Dật kéo tay Vương Nghiễm Ninh đến phòng ăn.
Vì đây là lần đầu tiên ăn cơm cùng con dâu, cha của Trương Linh Dật cố ý trổ tài nghệ, làm thật nhiều món ăn sở trường của mình.¨
Vương Nghiễm Ninh sau khi cùng với mẹ Linh Dật nói chuyện phiếm, trong lòng cũng buông lỏng. Y liền ngồi xuống bàn bốn người.
“Tiểu Vương, con mau nếm thử món canh này, cha của Linh Dật làm món này rất ngon.” Mẹ Linh Dật vừa nói vừa múc một ít canh vào chén cho Vương Nghiễm Ninh.
“Con cảm ơn.” Vương Nghiễm Ninh liên tục cầm chén đưa về phía trước.
“Không biết món sở trường bình thường của tiểu Vương là món gì?” Cha Linh Dật thình linh hỏi một câu như vậy.
Sặc mặt Vương Nghiễm Ninh cứng đờ.
Đốt nhà bếp… Trương Linh Dật âm thầm tiếp lời.
Mẹ Trương Linh Dật gắp một miếng cà tím ướp muối bỏ vào trong chén lão Trương: “Làm dâu nhà Trương gia chỉ cần ăn là được, cần gì phải biết làm đồ ăn!”
Nếu bắt tiểu Vương nấu ăn, đây không phải rõ rãng là đang ám chỉ, khiêu chiến với uy quyền của lão nương ta sao!
Cô ah’.. là con rễ.. cảm ơn!
Mặc dù Vương Nghiễm Ninh âm thầm gào thét trong lòng, nhưng trên mặt lại vô cùng xấu hổ.
Cha của Trương Linh Dật vẻ mặt đưa đám nhìn miếng cà trong chén mình.
Lão bà!! Anh sai rồi, có thể đừng bắt anh ăn món cà tím ướp muối anh ghét nhất này không ah’!
Đến buổi tối, cha mẹ của Trương Linh Dật ngủ một phòng, còn Trương Linh Dật ngủ phòng mình. Vương Nghiễm Ninh vô cùng xấu hổ, không dám ở trước mặt cha mẹ Trương Linh Dật thẳng thừng ngủ cùng hắn. Chỉ dám trở về căn phòng nhỏ kia của mình.
Trương Linh Dật năng nĩ mãi không được, hắn không thể làm gì khác hơn đành để y đi. Kết quả chờ đến khi cha mẹ Tiểu Trương đã ngủ. Hắn len lén phi đến phòng Vương Nghiễm Ninh.
“Thụ thụ.” Trương Linh Dật rón ra rón rén mở cửa phòng, hắn đi tới vén cái chăn trên người Vương Nghiễm Ninh.
“Anh tới đây làm gì?” Vương Nghiễm Ninh vẫn còn chưa ngủ, vừa thấy Trương Linh Dật đi vào. Nhất thời khẩn trương, mãnh liệt đẩy hắn ra ngoài, “Mau trờ về phòng mình ngủ đi.”
“Không muốn~~” Trương Linh Dật giống như gấu Koala, dùng chân tay quấn lấy người Vương Nghiễm Ninh, “Hai chúng ta đã mấy ngày không gặp, em cũng không để cho anh ôm một cái, đúng là không nhân đạo!”
“Cha mẹ anh đang ở kế bên đó!” Vương Nghiễm Ninh có chút nhàn nhạt tức giận.
“Bọn họ không rãnh quản chúng ta đâu, cũng không biết đang làm cái gì đó!” Trương Linh Dật dựa sát vào người Nghiễm Ninh, hắn thổi khí vào lỗ tai y, giọng nói mập mờ.
Vương Nghiễm Ninh tự nhiên cũng nghĩ đến không ít chuyện trong đầu, mặt nhất thời nóng lên. May là nhà Trương Linh Dật cách âm tốt, nên cũng không nghe được âm thanh không hài hoà gì.
“Anh rất nhớ em.” Trương Linh Dật cọ cọ lên người Vương Nghiễm Ninh, trong giọng nói mang theo chút uỷ khuất.
Vương Nghiễm Ninh trong lòng mềm nhũn, trở người ôm lấy hắn: “Có phải lúc anh come out đã chịu không ít khổ?”
“Không có.” Trương Linh vuốt mặt y, “Cha mẹ anh rất dễ nói chuyện.”
Vương Nghiễm Ninh thở dài, không nói gì.
Trương Linh Dật trầm mặt một hồi, nói: “Muốn cùng em sống cả đời thì sớm muộn gì cũng phải qua cửa ải này. Sau khi anh tốt nghiệp, cha mẹ anh muốn sắp xếp chuyện hôn nhân. Anh vì không muốn phiền phức nên đã come out.”
Vương Nghiễm Ninh im lặng nhíu mày: “Chú và cô không đuổi anh ra khỏi nhà?”
“Xém chút thôi.” Trương Linh Dật cười nói: “Không có chuyện gì, bây giờ không phải khổ tận cam lai sao?
Vương Nghiễm Ninh hôn lên gương mặt hắn.
Trương Linh hôn trở về, đem môi mình hôn Vương Nghiễm Ninh triền miên, nói: “Thụ thụ, anh muốn..”
Vương Nghiễm Ninh đưa tay xuống phía dưới, sờ lên tính khí Trương Linh Dật. Quả nhiên đã có tinh thần chiến đấu, nói: “Em lấy tay giúp anh.”
Trương Linh Dật ngồi dậy áp lên người y, thanh âm mang theo chút khàn khàn động tình: “Nếu không em thử dùng miệng giúp anh đi.”
Vương Nghiễm Ninh gương mặt đỏ ửng, thẹn thùng. Nhưng không có lên tiếng từ chối.
Đây chính là đồng ý ah’!
Trương Linh Dật cảm thấy nơi nào đó càng cương cứng lên.
Hắn nằm ngửa ra, dựa đầu vào thành giường, để Vương Nghiễm Ninh úp sấp lại, đầu dán đến chỗ đang phồng lên của hắn.
Lưng quần của Trương Linh Dật được kéo xuống, vật bên trong đã phồng lên, đầu đỉnh ướt át, chảy ra *** dịch thấm một mảng vào quần lót.
Vương Nghiễm Ninh cách một lớp quần lót liếm lên tính khí Trương Linh Dật. Hắn nhất thời không kìm ném được, lấy tay ấn đầu y, để cái lưỡi mềm mại càng sát lại gần hơn.
Vương Nghiễm Ninh liếm bên ngoài lớp quần lót một hồi, sau đó mới đem quần của hắn kéo xuống. Tính khí dâng trào kia lập tức nhảy ra ngoài, chạm đến gương mặt của Vương Nghiễm Ninh.
Vì bọn họ không mở đèn, nên Vương Nghiễm Ninh chỉ mơ hồ nhìn thấy một đường thằng đứng trong bóng tối —— vừa lớn lại vừa thô to.
“Nghiễm Ninh..” Thanh âm của Trương Linh Dật khó nhịn được.
Vương Nghiễm Ninh nhắm mắt lại, y đem tính khí của hắn ngậm vào miệng.
Trương Linh Dật thoải mái ngẩng đầu lên, rốt cuộc không nhịn được nữa, không ngừng động thắt lưng.
Tính khí không ngừng đâm vào cổ họng Vương Nghiễm Ninh. Khiến y nhất thời nôn khan, nhưng Trương Linh Dật lại không biết, không nhịn được giữa lấy đầu Vương Nghiễm Ninh.
CCMN mà!
Vương Nghiễm Ninh bị tính khí hắn đâm đến khoé mắt rơi lệ, vội càng lấy tay cầm lấy tính khí của hắn.
Thật vất vã liết hút, rốt cuộc Trương Linh Dật cũng bắn tinh.
Trương Linh Dật thoải mái thở dốc một hơi, hắn kéo cả người Vương Nghiễm Ninh, hôn lên đôi môi y.
Đêm còn rất dài…
______________________
thứ 54
Sáng sớm ngày thứ hai, tranh thủ lúc cha mẹ Trương Linh Dật vẫn chưa thức dậy. Vương Nghiễm Ninh đã vội vã đuổi Trương Linh Dật ra khỏi phòng mình.
Nhưng Trương Linh Dật vẫn còn mê mang ngủ, hắn giống như gấu Koala ôm chặt lấy người Vương Nghiễm Ninh. Kết quả bị Vương Nghiễm Ninh lãnh khốc vô tình đạp ra khỏi cửa.
Đợi đến khi cha mẹ của Trương Linh Dật thức dậy, mẹ của hắn đã nắm lỗ tai, kéo hắn từ phòng ngủ đi đến nhà bếp. Vương Nghiễm Ninh vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng, y đem thực phẩm bảo vệ sức khoẻ mua từ Hông Kông đến tặng cho cha mẹ Trương Linh Dật.
Những thực phẩm bảo vệ sức khoẻ kia vốn mua cho cha mẹ y. Nhưng không nghĩ đến, hiện giờ lại đúng lúc dùng tới.
Mẹ của Linh Dật cầm mấy hộp thực phẩm bảo vệ sức khoẻ kia, bà vừa nhìn vừa nói: “Ơ, đây không phải là sản phẩm quảng cáo gần đây trên TV sao? Đúng lúc ta cũng muốn mua, tiểu Vương, con thật có tấm lòng.”
Vương Nghiễm Ninh thấy mẹ Trương Linh Dật thật sự thích món quà y tặng. Lúc này mởi thở phào nhẹ nhỏm, âm thâm hô may mắn. Sau đó đưa cho Trương Linh Dật mấy bộ quần áo y mua, bảo hắn mặc thử.
Vương Nghiễm Ninh mua cho Trương Linh Dật hai bộ quần áo, mộ bộ là trang phục nghề nghiệp, còn một bộ là trang phục đơn giản bình thường.
Trương Linh Dật thay bộ trang phục bình thường kia. Chiếc áo sơ mi và quần dài được thiết kế đơn giản. Nhưng lại không mất đi vẻ thời trang, vừa vặn như tính toán. Cả người Trương Linh Dật nhất thời đều có tinh thần, thật có phong cách của ngôi sao điện ảnh.
Mẹ Trương Linh Dật thấy vậy rất hài lòng, bà cười tủm tỉm nói: “Tiểu Vương ánh mắt thật tốt, so với Linh Dật fashion hơn nhiều.”
Trương Linh Dật = =: “Mẹ ah’, cho dù mẹ muốn khen Nghiễm Ninh cũng đâu cần châm biếm đứa con trai ruột này!”
Mẹ Trương Linh Dật chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Ai nói ngươi là con ruột ta? Là ta năm đó nhặt được ngươi về nuôi thôi!”
Trương Linh Dật vẻ mặt đau khổ nhìn cha hắn: “Cha! Cha nhìn lão bà của mình đi, bây giờ có con dâu rồi nên đã không còn cần đứa con trai này!”
Vương Nghiễm Ninh trước mặt làm ngơ, nhưng trong lòng rống giận: “Là con rễ!”
Nhưng cha mẹ của Trương Linh Dật lại cười đến vui vẻ ấm áp.
Cha của Linh Dật bất dắc dĩ nhìn đứa con mình, vẻ mặt ưu tư nói: “Con trai, con cũng biết chuyện này ta không quản được mà. Chuyện duy nhất con có thể làm là học theo những điều cha dạy, phải chọn lão bà thật cẩn thận…Ôi…” Ông chưa nói dứt lời đã bị mẹ của Linh Dật nhéo một cái.
Trương Linh Dật vẻ mặt may mắn nhìn Vương Nghiễm Ninh: “Cũng may con rất tinh mắt trong việc chọn lão bà!”
Là lão công! Vương Nghiễm Ninh trong nội tâm gầm thét, liếc mắt trừng Trương Linh Dật: “Nhanh đi nấu cơm đi!”
Trương Linh Dật TT_TT: “Cha, chúng ta cùng chung thế giới rồi!”
Lão Trương lẳng lặng giơ thẳng ngón cái tặng cho tiểu Trương: “Con trai, cố gắng lên!”
Ăn cơm trưa xong, cha mẹ của Trương Linh Dật liền rời đi.
Ngoài mặt nói cha của Trương Linh Dật vẫn còn bận rộn công việc. Nhưng trên thực tế, bọn họ muốn để lại không gian riêng cho hai người.
Sau khi tiễn cha mẹ Trương Linh Dật rời đi, trạng thái căng thẳng của Vương Nghiễm Ninh cuối cùng đã buông lỏng. Cả người dính lấy Trương Linh Dật ở ghế sofa.
“Lúc anh come out, có nghĩ tới chuyện cha mẹ mình sẽ một mực phản đối không? nếu như vậy thì phải làm sao?” Vương Nghiễm Ninh hỏi hắn.
Trương Linh Dật cắn nhẹ lên đầu mũi y, cười nói: “Chỉ đành kháng chiến lâu dài thôi, tình cảm là chuyện không thể nào miễn cưỡng. Anh hiểu rõ anh muốn bên người nào trọn đời.”
“May là cha mẹ anh rất mở lòng.” Vương Nghiễm Ninh nói một câu thật lòng. Gia đình là chướng ngại làm y lo lắng nhất. Nhưng không nghĩ tới, Trương Linh Dật đã đem chướng ngại lớn nhất này quét dọn sạch sẽ.
Vương Nghiễm Ninh vừa cảm thấy may mắn, lại vừa cảm động.
“Dù sao hai người cũng chỉ có mình anh là con.” Trương Linh Dật ôm Vương Nghiễm Ninh áp lên ghế salon, “Anh cũng vì em come out rồi, em phải chịu trách nhiệm cả đời này của anh, không cho phép bội tình bạc nghĩa.”
Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, cho dù Trương Linh Dật có bắt ép y làm gì, y cũng không có khả năng làm được.
Chờ đến khi Trương Linh Dật sờ cũng sờ đủ, gặm cũng gặm đủ. Y mới nhớ tới một chuyện khác, đẩy hắn ra nói: “Đúng rồi, em có cái này cho anh.”
Dứt lời, y đứng dậy đi vào phòng, cầm lấy cặp đồng hồ từ trong vali đưa cho Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật nhìn thoáng qua một chút, lại nhìn lên tay của Vương Nghiễm Ninh, huýt sáo: “Đồ đôi tình nhân!”
Vương Nghiễm Ninh mở hộp đồng hồ ra, đeo lên tay Trương Linh Dật nói: “Em đeo cho anh.”
Trương Linh Dật nhìn ánh mắt của Vương Nghiễm Ninh, mỉn cười nói: “Tôi, Trương Linh Dật, đồng ý cùng với Vương Nghiễm Ninh tiên sinh ở bên nhau trọn đời, cho dù nghèo khó hay phú quý, khoẻ mạnh hay bệnh tật, cả đời này cũng sẽ không bao giờ rời khỏi em ấy.”
“Trẻ con!” Vương Nghiễm Ninh miệng nói như thế, nhưng trong mắt lại tràn đầy hạnh phúc. Đem đồng hồ đeo lên tay Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật sờ chiếc đồng hồ trên tay mình, nhìn Vương Nghiễm Ninh: “Vương Nghiễm Ninh tiên sinh, ngươi có nguyện ý cùng với Trương Linh Dật trọn đời trọn kiếp bên nhau. Cho dù nghèo khó hay phú quý, cũng sẽ tương thân tương ái, không bao giờ rời khỏi hắn?”
Vương Nghiễm Ninh trên mặt đỏ lên không ít, bĩu môi nói: “Tuỳ tâm tình.”
“Này không được!” Trương Linh Dật nắm chặt lấy chiếc đồng hồ, “Đã đeo cái này lên rồi, em phải là người của anh. Bất kể tâm tình gì, vui vẻ cũng tốt, khổ sở cũng được, bất luận ra sao cũng không được rời khỏi anh.”
Hắn dứt lời nhìn Vương Nghiễm Ninh, trong mắt lộ ra thâm tình: “Anh cũng sẽ như vậy đối với em, chỉ cần em ở trọn đời bên anh. Anh sẽ dùng nổ lực lớn nhất để mang đến niềm vui cho em. Tuyệt đối sẽ không làm cho em đau khổ, em có đồng ý không?”
“Nói năng ngọt xớt!” Trong giọng nói Vương Nghiễm Ninh rất xem thường. Nhưng vẫn đưa cổ tay trái cho hắn: “Mau đeo cho em.”
Trương Linh Dật trong nhất thời cười đến hai mắt toả sáng như vần trăng, đem đồng hồ đeo lên tay Vương Nghiễm Ninh nói: “Bây giờ chú rễ có thể hôn chú rễ.”
Hai người ôm lấy nhau, hôn đối phương thật sâu.
Bên cạnh TV, Vương Đại Phát đang phơi ánh nắng mặt trời.
Ánh mặt trời thật là ấm áp!
Sau khi ăn xong cơm tối, Vương Nghiễm Ninh nhân lúc Trương Dật đi tắm, gọi một cú điện thoại về nhà, cha mẹ y rất nhanh đã bắt máy.
“Alo, cha, là con.”
“Trong khoảng thời gian này con sẽ trở về nhà một chuyến… cũng sẽ mang theo đối tượng về nhà.”
“Cậu ấy là bạn học của con… là con trai.”
Đầu dây bên kia đoán chừng đang gầm thét, Vương Nghiễm Ninh khẽ đưa di động cách xa lỗ tai mình một chút. Một lúc lâu mới để sát di động vào tai: “Cha, con đã quyết định là người này, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Cha nói với mẹ một tiếng, hai người trước hết yên tĩnh một chút. Một thời gian sau con sẽ mang cậu ấy về gặp cha mẹ.”
Cúp điện thoai, tay của Vương Nghiễm Ninh vẫn còn rung rẫy, mặc dù khi nói chuyện trong điện thoại rất trấn định. Nhưng trong nội tâm y lại không thể nào bình tĩnh như vậy.
Vương Nghiễm Ninh ngẩng đầu, y nhìn thấy Trương Linh Dật không biết khi nào đã bước ra khỏi phòng tắm. Trên tay vẫn còn ôm quần áo, đứng cách không xa nhìn y.
“Cha mẹ em giận điên lên sao?” Trương Linh Dật nhìn y cười khổ.
“Không sao.” Vương Nghiễm Ninh khoát tay, vẫn là vẻ mặt bấc đắc dĩ, nhưng giọng nói lại dịu dàng: “Cùng lắm là kháng chiến lâu dài, dù sao… không phải anh cũng đã từng chịu đựng?”
“Chừng nào em về nhà, anh sẽ cùng em đi.”
“Anh dĩ nhiên phải đi cùng em, dù sao con dâu cũng nên gặp mặt cha mẹ chồng chứ.”
“Ừ, anh sẽ biểu hiện thật tốt.” Trương Linh Dật vẻ mặt nghiêm túc, “Tranh thủ sớm ngày nhận được sự đồng ý của cha mẹ vợ.”
Vương Nghiễm Ninh trừng hắn: “Là cha mẹ chồng!”
Trương Linh Dật không nói gì, dùng ánh mắt nhìn như ngụ ý ‘’em hiểu mà’’, sau đó lại lớn mật liết nhìn y. Tầm mắt dừng lại chỗ nào đó bên dưới cặp mông của Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh bị nhìn, thẹn quá thành giận, hít sâu một hơi, giận dữ nói: “Trương Linh Dật, anh còn nhìn nữa đừng tránh sao em xuyên qua cúc hoa của anh!”
Anh Trương đẹp trai nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giơ tay cầm lấy quần áo, nghiêm túc nói: “Anh đi giặt quần áo.”
Ôi ôi, lão bà đại nhân bị mẹ ta đầu độc rồi, đúng là càng ngày càng nữ vương thụ mà!
Sau này Trương gia bốn người, không phải địa vị của hắn áp chót rồi sao!
Chuyện này quả thật đau đớn bi thảm mà!!
Trương Linh Dật ưu sầu, suốt ngày hôm đó không cách nào trải qua yên ổn.
Mặc dù nói muốn cùng Vương Nghiễm Ninh trở về gặp cha mẹ y. Nhưng Vương Nghiễm Ninh lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy của công viêc. Kế hoạch về nhà không thể làm khác gì hơn đành tạm gác lại.
Sau khi Phúc Mậu Khải Tư ký kết hợp đồng với đại lý phân phối hợp tác cùng DM Trung Quốc. Lão Chu cũng hy vọng các đại lý phân phối hợp tác với phòng marketing ở bên này, tổ chức một buổi triễn lãm đặc biệt. Để mở rộng sản phẩm nổi tiếng của bọn họ, đồng thời xây dựng thương hiệu uy tính.
Vì vậy nên Vương Nghiễm Ninh mang cả phòng marketing và những người phụ trách của các đại lý phân phối tăng ca, làm thêm giờ. Bọn họ phải nghĩ ra sáng kiến, viết bản kế hoạch, chọn nơi tổ chức buổi triễn lãm, tuyên truyền quảng cáo. Cả phòng đều bận đến tối mày tối mặt.
May mắn là Vu Cảnh và Nguỵ Dịch Văn trên phương diện này đều có kinh nghiệm phong phú. Chưa kể Vu Cảnh lại quen thân với những người phụ trách của trung tâm triễn lãm ở thành phố G. Hắn thuận lợi đàm phán được giá cả, sau đó đã thuê được trung tâm PZ nổi tiếng.
Bọn họ bắt đầu bố trí phòng triển lãm, đặt giá từng mặt hàng, trưng bày những sản phẩm, cũng bố trí những nhân viên phụ trách nơi đó.
Nguỵ Dịch Văn chịu trách nhiệm đối ngoại tuyên truyền, đồng thời liên lạc với những công thương nghiệp tới tham gia triễn lãm.
Chờ mọi chuyện gần sắp xếp xong, Vương Nghiễm Ninh mới phát hiện mình đã lạnh nhạt với Trương Linh Dật hơn nửa tháng.
Vì vậy lúc tan ca, y thuận tay mua một ổ bánh kem hình trái tim, bên trên có mức dâu màu đỏ mang về nhà.
Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh rốt cuộc không cần làm thêm giờ. Dĩ nhiên rất vui vẻ, lúc ăn cơm tối liền uống một ít rượu mơ.
Đợi đến buổi tối cả hai cùng xem TV, Vương Nghiễm Ninh liền lấy bánh kem ra, nói: “Mấy tuần này không thể cùng anh ăn cơm chung, vậy hiện giờ bù lại cùng nhau ăn bánh ngọt đi.”
Trương Linh Dật nhìn cái bánh ngọt đầy kem, gian ác cười một tiếng. Ngón tay phải chấm một ít kem trét lên cổ Vương Nghiễm Ninh, nói: “Anh không muốn ăn kem của bánh ngọt, anh chỉ muốn ăn kem của thụ thụ thôi.” Dứt lời liền liếm lên cổ đã dính kem của Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh im lặng, lấy tay đẩy hắn ra: “Anh mau đút em ăn bánh ngọt.”
Trương Linh Dật bất đắc dĩ nhận lấy bánh ổ bánh ngọt, cầm muỗng xắn một ít bánh, đưa đến bên khoé miệng Vương Nghiễm Ninh: “A~~.”
Vương Nghiễm Ninh mở miệng ngậm lấy cái muỗng, Trương Linh Dật đem cái muỗng rút ra ngoài. Một ít kem dính bên mép môi của Vương Nghiễm Ninh.
Trương Linh Dật nhìn thấy mắt bắt đầu nóng lên, đem chiếc lưỡi mình liếm lên khoé môi y: “Nhìn xem, em ăn thành bộ dạng này rồi.”
Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ nghiên đầu nhìn hắn: “Chuẩn bị một chút, không cho phép anh làm loạn.”
Lời này là dụ dỗ nha!
Trương Linh Dật hoan hô một tiếng, đem đĩa bánh ngọt đặt lên bàn trà. Hắn cởi từng nút áo ngủ trên người Vương Nghiễm Ninh. Lộ ra ***g ngực gầy gò và bụng.
Nhìn thấy hai quả nho lâu không gặp, Trương Linh Dật kích động nhào tới cắn một chút. Sau đó đem một ít kém trét lên.
Chờ Trương Linh Dật liếm sạch kem, ngực của Vương Nghiễm Ninh đã đỏ một mảnh. Đầu ngực nổi lên, còn có chút sưng. Trương Linh Dật không nhịn được nữa, lập tức bế Vương Nghiễm Ninh về phòng.
.
.
.
Sau đó một vài con cua đồng bạo gan bò ngang qua phòng Trương Linh Dật. Lúc cua đồng bò ngang qua, Vương Nghiễm Ninh đã nằm trong lòng Trương Linh Dật, vừa mệt mỏi vừa kiệt sức. Nhưng y vẫn nhớ đến chuyện đứng đắn, mơ màng nói: “Công ty em cuối tuần này sẽ tổ chức triễn lãm ở trung tâm PZ, anh có muốn đến xem không?”
Trương Linh Dật ôm y nói: “Đi, cuối tuần này nghĩ làm, dĩ nhiên anh phải đi ủng hộ em rồi.”
Vương Nghiễm Ninh không biết có nghe thấy không, y cọ cọ mặt lên lòng ngực của hắn.
________________________________